Ốc Đảo

Chương 4



Thức ăn cuối cùng cũng ăn sạch.

Lãnh Sơn lẳng lặng ngồi bên người Tưởng Đại Lôi, chẳng nói chuyện mấy, cũng chẳng chớp mắt là bao. Cậu tựa như một cỗ thi thể cứng đờ. Cứ mấy tiếng trôi qua, cậu sẽ bàng hoàng ngẩng đầu dậy, sờ soạng người Tưởng Đại Lôi, như thể muốn sờ ra máu, sờ ra thịt, sờ ra xương. Hai người đều đã lâu không tắm rửa gì, trong không khí nồng nặc mùi hôi hám.

Mắt Tưởng Đại Lôi đã có chút đỏ, bên trong che kín tơ máu. Hắn chạy một ngày một đêm nhưng chuyện đáng sợ nhất cuối cùng vẫn xảy ra. Nửa tiếng trước hắn đã lấy ra chút lương khô cuối cùng đút cho Lãnh Sơn. Hiện tại bụng thiếu niên lại bắt đầu thầm thì rung động, mà bụng hắn thì đã đau đến chết lặng. Thức ăn, hắn nghĩ, thức ăn! Cát vàng bay lên trước mắt, cất tiếng hát dưới cái nắng thiêu đốt đỏ rực của mặt trời, hát duy nhất hai chữ: thức ăn, thức ăn, thức ăn… Hoàng hôn đến gần, Tưởng Đại Lôi dừng xe, nói với Lãnh Sơn: “Sơn, em chờ anh ở đây nhé. Anh đi tìm chút đồ ăn.” Lãnh Sơn không nhúc nhích. Tưởng Đại Lôi thở dài, đóng cửa xe rồi đi.

Bước đầu tiên của Tưởng Đại Lôi lún sâu vào trong bãi cát nóng rẫy, phía cuối chân trời là mặt trời rực lửa, đốt cháy sa mạc đỏ rực. Hắn bước đi, bước đi, bước đi, bước đi. Dần dần bãi cát ấy biến thành đại dương xanh, cuối đại dương là ốc đảo, như bông hoa xanh tươi, hạnh phúc nở rộ, hương thơm ngào ngạt.

Tưởng Đại Lôi thấy mình như sắp bị làn nước biển mát lạnh này nhấn chìm, nước ngập cổ, thấm vào lỗ mũi, tràn vào thùy phổi. Đôi mắt hắn sắp nhắm lại, nhưng hắn vẫn cố gắng ngắm nhìn, nhìn về phía ốc đảo huyền diệu xa xôi ở bên bờ đối diện. Thậm chí, hắn còn nhìn thấy linh dương, khỉ đầu chó, tê giác, voi xúm xít nhau ăn nước… tiếng chim kêu ríu rít, ồn ào kinh khủng.

Là thức ăn nước uống kìa, Tưởng Đại Lôi nghĩ vậy, chậm rãi nhắm mắt lại.

Nửa đêm, Tưởng Đại Lôi trở lại, với đôi hai bàn tay trắng và tơ nhện đỏ như máu trong mắt. Trên nền tối, những bụi cây và xương rồng giống như những con quái vật đang giương nanh múa vuốt, một khối lông lá xồm xoàm. Trong bóng đêm không biết có gì đang bay bay, cánh nó vỗ vỗ, lại vỗ vỗ. Ẩn trong cái bóng khổng lồ của cồn cát là chiếc xe jeep. Hắn bước tới, đôi chân tê rần, run rẩy.

Môi của Tưởng Đại Lôi đã nứt hết ra, và miếng gạc trên ngực đã chảy ra nước mủ. Hắn không biết mình có thể trụ được bao lâu, hắn không dám nghĩ.

“Sơn.” Hắn nhẹ nhàng kêu một tiếng. Bốn phía vô cùng tĩnh lặng, chỉ có cát vàng nhảy múa trong sa mạc, và những sinh vật không rõ tung tích đang vỗ cánh phành phạch.

Tưởng Đại Lôi mở cửa xe. Tấm chăn trên băng ghế sau giống như một con ve sầu xấu xí, căng phồng và tròn trịa. Hắn cúi mặt nhìn kỹ đống vải vụn kia, nhìn hồi lâu, đột nhiên kêu lên một tiếng kêu kỳ quái: “Sơn!” Hắn vươn tay sờ tấm chăn, phía dưới trống trơn, cái gì cũng không có.

Tưởng Đại Lôi sờ soạng trong xe một hồi. Miệng hắn mở lớn mà lại phát không ra nổi một âm thanh. Nếu mất Lãnh Sơn, hắn chỉ sợ đêm nay mình cũng không sống nổi mất. Cái chết đã tới thật gần, đứng ngay trước mắt hắn mà ngoắc tay — đến đây đi, đến đây đi, nếu niềm tin vào sự sống đã mất rồi thì còn sống là còn đau khổ. Tưởng Đại Lôi run rẩy bước ra khỏi xe, lao thẳng xuống bãi cát. Không tìm thấy Lãnh Sơn, ốc đảo duy nhất trong đại dương sinh tử của mình hắn cũng không thấy.

Sa mạc dưới trăng đẹp như một mảnh lụa bạc. Cách đó không xa là cái gì đó đen sì, nó lẳng lặng nằm, không chút nhúc nhích. Tưởng Đại Lôi thấy tim mình như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, là mừng rỡ, là sợ hãi. Hắn chạy về phía cái bóng đen kia, khàn khàn kêu: “Sơn! Sơn–”

Mặt thiếu niên như một tờ giấy trắng thuần túy, cắt không ra một giọt máu. Tưởng Đại Lôi túm vai cậu mà lay. Cái đầu xinh đẹp ấy lắc qua lắc lại trên vai. “Sơn à! Sơn ơi!” Tưởng Đại Lôi điên mất rồi, hai mắt trừng lớn đỏ lừ, gân xanh trên trán cũng nổi đầy, “Em mau tỉnh lại đi! Sơn!” Hắn lắc lắc, áp miệng mình lên môi Lãnh Sơn, cạy mở khớp hàm cắn chặt của thiếu niên mà truyền chút không khí. Có một dịch lỏng mặn chát trên đầu lưỡi, hình như là nước mắt. Dưới ánh trăng, Lãnh Sơn mở mắt ra, mười ngón tay mảnh khảnh nắm chắc người đàn ông đang đè lên mình, cậu dồn lực vào răng nanh. Máu từ đầu lưỡi người nọ nhanh chóng chảy ra, tràn đầy khoang miệng. Tưởng Đại Lôi kêu lên một tiếng đau đớn nhưng lại chẳng nhúc nhích, mặc cho Lãnh Sơn cắn càn.

“Đại Lôi,” Lãnh Sơn khóc, “Anh không cần em, anh bỏ rơi em.” Cậu ôm mặt người đàn ông trước mắt, chạm vào từng tấc da dưới lòng bàn tay. Cậu cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không thấy. Tưởng Đại Lôi của cậu giờ đây đã chỉ còn là da, là lông, là móng tay. Cậu chỉ có thể dựa vào cảm giác nơi đầu ngón tay để cảm nhận sự tồn tại của chúng.

“Sao có thể?” Tưởng Đại Lôi sờ sờ cái trán lạnh lẽo của Lãnh Sơn, “Anh đã nói với em rồi mà, anh đi tìm đồ ăn.” Hắn nhớ đến hai bàn tay rỗng tuếch khi trở về của mình, trong lòng chua xót một hồi.

Lãnh Sơn đột nhiên toàn thân chấn động, trào ra bọt mép: “Này– Này–” Tưởng Đại Lôi luống cuống: “Sơn! Sơn ơi, em sao vậy! Sơn!” Lãnh Sơn thét lên một tiếng, bất động. “Sơn! Sơn!” Tưởng Đại Lôi gào thét. Hắn ấn Lãnh Sơn vào lòng, ôm chặt lấy cậu, nước mắt nước mũi chảy xuống rối tinh rối mù. Trời sập rồi, thế giới của hắn cũng muốn sập theo.

Thiếu niên trong tay chợt động, Tưởng Đại Lôi cảm thấy được hai cánh tay gầy guộc ôm lấy cổ mình. “Đại Lôi.” Lãnh Sơn nói, giọng nhỏ suýt thì không thể nghe thấy, “Đừng rời xa em nữa…”

“Được, được,” Tưởng Đại Lôi vừa khóc vừa cười, hệt như một kẻ điên, “Đâu anh cũng không đi, chỉ ở bên cạnh em.” Đâu anh cũng không đi, em nâng tay có thể chạm đến anh, nghểnh tai có thể nghe thấy anh. Khi chúng ta rời khỏi hoang mạc này, một ngày nào đó trong tương lai, em mở mắt ra là có thể nhìn thấy anh.