Ốc Đảo

Chương 5



Lãnh Sơn mở mắt ra, bốn phía vẫn là bóng tối vô biên vô hạn. Nhưng trong bóng tối này, lại có những thứ hủ bại đang chậm rãi nảy sinh. Chúng giống như rắn độc, phun ra tử tín, vô thanh vô tức.

Lãnh Sơn vểnh tai, cậu nghe thấy một tiếng động nhàn nhạt. Soàn soạt, soàn soạt. Âm thanh phát ra từ một điểm nào đó trong bóng tối, không lớn không nhỏ, không xa, không gần, vừa phải. Cậu sợ hãi cực kỳ, thu mình vào, ép sát về phía sau. “Đại Lôi.” Cậu khẽ gọi. Không có tiếng đáp lại. Âm thanh kia đột ngột dừng lại, một lúc sau lại vang lên, ngắt quãng như ve sầu. Soàn soạt, soàn soạt. “Đại Lôi.” Lãnh Sơn lại cất cao tiếng gọi, có chút nức nở, “Đại Lôi, anh đâu rồi?” Soàn soạt, soàn soạt. “Đại Lôi, anh trả lời em đi, anh có ở đó không? Đại Lôi.” Soàn soạt, soàn soạt.

Tưởng Đại Lôi rốt cuộc mở miệng: “Đợi lát nữa Sơn nhé. Đợi lát nữa sẽ ổn thôi.” Hắn lẩm bẩm nói: “Đợi lát nữa sẽ ổn thôi. Đợi lát nữa sẽ ổn thôi…” Giọng hắn có chút u ám, kỳ quặc, mơ mơ hồ hồ. Lãnh Sơn cảm thấy toàn thân chìm trong cái lạnh buốt giá. Tưởng Đại Lôi này đã không còn là Tưởng Đại Lôi mà cậu biết.

Qua một lúc lâu, tiếng soàn soạt kia cuối cùng cũng dừng lại. Tưởng Đại Lôi trong bóng đêm đứng dậy, đi về phía Lãnh Sơn. Bước chân hắn đi rất nhẹ, rất nhẹ. Lãnh Sơn run lên từng chập. Cậu trợn to mắt nhìn về phía Tưởng Đại Lôi nhưng lại vẫn chẳng thể nhìn thấu thứ gì.

“Đại Lôi,” Cậu gắng bình tĩnh lại, “Anh vừa mới làm gì thế?”

Tưởng Đại Lôi cười cười, nói: “Anh mài dao.”

Lãnh Sơn thấy mình sắp hôn mê rồi, răng nanh cao thấp cộp cộp đánh nhau: “Anh mài dao làm gì?”

Tưởng Đại Lôi vừa cười vừa bước tới bên người Lãnh Sơn, tóm lấy một cánh tay của cậu: “Để ăn em đấy.”

Lãnh Sơn hét ầm lên một tiếng, choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Đập vào mắt cậu là một vầng sáng trắng xóa. Cậu đang nằm ở ghế sau xe jeep, theo thân xe lúc ẩn lúc hiện. Tưởng Đại Lôi vội vã quay đầu lại, hỏi: “Sơn, em sao thế?”

Lãnh Sơn mờ mịt nhìn ánh sáng kia: “Không có gì, là nằm mơ thôi…” Dạ dày cậu lại quặn đau, toàn thân đều bắt đầu phát run. Cậu dường như ngửi thấy mùi thơm của ngỗng quay, mùi thơm rất tinh tế và đậm đà… Còn có cả bánh mì nướng nữa, với lớp dầu đặc quánh kẹp giữa hai lát… Cậu lại bắt đầu mê mang.

Trong cơn mê man, cậu nghe thấy Tưởng Đại Lôi nói: “Em cố gắng lên, Sơn. Cũng sắp tới rồi.” Lãnh Sơn nhếch mép cười. Hôm qua Tưởng Đại Lôi cũng nói vậy, hôm trước cũng nói thế, hôm kia… Cậu tin đây nhất định là sự thật. Cũng sắp tới rồi. Hy vọng ngay tại trước mắt.

Tưởng Đại Lôi nằm trên tay lái, khuỷu tay chống đỡ sức nặng của cơ thể, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, như muốn chọc thủng không khí nóng rẫy này. Vết thương của hắn đã thối rữa, tản ra mùi hôi tanh tưởi. Trong sa mạc này không có đường, hoặc nơi nơi đều là đường — không có đường, hắn cũng muốn dùng máu thịt lát ra một con đường; nơi nơi đều là đường, hắn cũng muốn phải giơ cao hai tay, liều mạng dùng hơi thở cuối cùng mà vạch ra hướng đi.

Hắn mới vừa nói: Em cố gắng lên, Sơn. Cũng sắp tới rồi. Thiếu niên nghe được vậy, nhẹ nhàng nở một nụ cười. Tưởng Đại Lôi muốn khóc, nhưng lại không thể khóc nổi. Lời nói dối này đẹp đẽ biết bao, lời nói dối này thật giả dối biết bao. Thế nhưng trên thế gian bao la này, vẫn luôn có một người như vậy, tin tưởng tất cả những gì hắn nói mà không cần lý do. Người này chính là người duy nhất hắn muốn bảo vệ cả đời.

Mặt trời đung đưa nhảy múa leo lên, phía trước hiện ra một cánh cửa, nguy nga và tráng lệ. Cánh cửa chậm rãi mở ra, bên trong là nước xanh núi xanh, chim muông hoa thơm ngát. Tưởng Đại Lôi gầm nhẹ một tiếng, hung hăng tát chính mình một cái, cánh cửa liền biến mất, hoang mạc lại lần nữa hiện ra trước mắt. Nó xấu xí, nhưng nó chân thật.

Đi rồi lại đi, không có hồi kết.

Tưởng Đại Lôi bật cười, nói: “Em đã thấy ốc đảo bao giờ chưa, Sơn?” Thiếu niên không đáp, có vẻ là đã ngủ lại rồi. Tưởng Đại Lôi vẫn nói tiếp: “Trong sa mạc có một nơi như vậy, quanh năm đều là thiên đường. Nước sông nghiêng ngả, lảo đảo chảy vào sa mạc. Trước khi nó biến mất, ốc đảo được sinh ra.”

“Nơi đó có những rừng cây, có nước trong xanh, có linh dương, khỉ đầu chó, tê giác, voi… Chúng nó ở giữa sống tắm rửa, tắm, rồi lại tắm… Còn có cả chim chóc hót líu lo nữa, huyên náo thật sự. Ốc đảo này thật đẹp, nó đã ở ngay phía trước rồi. Em nhìn xem, cách đây không xa đâu, có thể nhìn thấy màu xanh rồi, anh thấy được rồi. Em nghe đi, tiếng nước ào ào chảy xiết, tiếng con mồi đang chạy trốn…”

Lãnh Sơn từ từ nhắm chặt hai mắt lại, vui vẻ òa khóc.