Omega Gả Vào Nhà Giàu

Chương 95: Không tiện bỏ người ta đi




Ting ting ——
Sau một tiếng thông báo, Hoắc Văn Chi nhận được tin nhắn mới.
Tiểu nhục chăm sóc khách hàng: Xin chào, filter thay đổi giọng của bạn, sau khi cài đặt, bạn có thể thay đổi giọng nói trong cài đặt card âm thanh. Nếu bạn gặp phải vấn đề gì vui lòng liên hệ với cửa hàng, chúng tôi sẽ nỗ lực giải quyết các vấn đề bạn gặp phải ~
Tiểu nhục chăm sóc khách hàng: Sau khi sử dụng thấy hài lòng làm phiền bạn đánh giá năm sao, cảm ơn ~
Hoắc Văn Chi cài đặt filter đổi giọng, ấn vào cài đặt âm thanh, nhìn thấy các tùy chọn tương ứng, sau đó mở mic, hắng giọng một cái. harry potter fanfic
Hắn dừng lại, chỉnh sửa thành giọng nữ mềm mại.
Kỷ Từ chợt nghe thấy bên tai nhẹ nhàng vang lên một câu: Sư phụ ~
Cậu ngẩn ra, không ngờ đồ đệ hờ lại lên tiếng.
Kỷ Từ không có khuynh hướng mê giọng, nghe thấy êm tai, không nghe ra có cái gì lạ thường.
Nho nhã lễ độ: "Sư phụ muốn nghe bài hát gì? Con không biết hát nhiều bài lắm đâu ~"
Ôn văn nho nhã:...
Cậu vốn chỉ thuận miệng nói, không ngờ đồ đệ hờ lại còn ca hát an ủi mình.
Thật ra Kỷ Từ không quá khó chịu nữa, đánh mấy trận xong đã bình tĩnh lại, tính cậu trước giờ không thích nghĩ nhiều, có chuyện sẽ nói thẳng, nhưng phần lớn đều mắng người chơi kỳ quái trên mạng, chưa từng yêu cầu người khác an ủi cậu hay thế nào. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Ôn văn nho nhã: Không hát cũng được.
Hoắc Văn Chi hơi cong khóe miệng, cách trò chơi mà thần kỳ hiểu được đối phương có cảm xúc gì.
Ôn văn nho nhã ngồi xuống tại chỗ, Nho nhã lễ độ ôm gối ngồi trước mặt cậu lẳng lặng nhìn.
Một bài hát tiếng Anh nhẹ nhàng chậm chạp vang lên, Kỷ Từ tập trung nghe.
Hoắc Văn Chi chỉ hát một đoạn.
Ôn văn nho nhã: Hay.
Ôn văn nho nhã: Bài hát này tên là gì?
Kỷ Từ mở phần mềm âm nhạc, định thêm bài này vào playlist.
Hoắc Văn Chi mở mic hát một ca khúc, lúc sau cũng gõ chữ với đối phương.
Nho nhã lễ độ: Trên mạng không tra ra được đâu ~ là bài hát do câu lạc bộ biên soạn lúc đi học, không đăng lên mạng đâu.
Ôn văn nho nhã:...
Nho nhã lễ độ: Hì hì ~
Kỷ Từ mơ hồ não bổ hình tượng thực tế của loli hồng phấn.
Giọng nói rất êm tai, thích chơi loli, tiêu tiền trong game không biết tiết chế, trong game không có ý đồ xấu, còn tặng cậu skin năm chữ số, trong cuộc sống chắc là công chúa nhỏ được cả nhà cưng chiều.
Ôn văn nho nhã vẫn mặc skin rách rưới như cũ, không mặc skin Nho nhã lễ độ tặng kia, Nho nhã lễ độ cũng cũng không hỏi cậu sao không mặc, trừ tính cách khá quấn người, hết thảy đều tốt vô cùng.
Một điểm hay của trò chơi 3D là bất kỳ cái gì cũng làm rất chân thực.
Bao gồm nhân vật game trước mắt, làn da chân thật, hơi thở từ mũi mang theo một chút ấm áp lướt qua hai má, thậm chí có thể ngửi được mùi ngọt ngào của lớp trang điểm, kèm theo mùi trái cây trong veo...
Ôn văn nho nhã bỗng nhiên đờ ra không nhúc nhích, Nho nhã lễ độ gần như kề sát vào mũi cậu gọi mấy câu.
Kỷ Từ không biết làm sao, lúc này tai nóng lên, không được tự nhiên lùi về sau, ánh mắt cũng dời khỏi người đồ đệ hờ.
Hoắc Văn Chi không bỏ lỡ trạng thái xuất thần của cậu, nhíu mày.
Sao tình huống lại phát triển ngoài sức tưởng tượng của hắn vậy.
Nhưng hắn rất nể mặt đối phương không hỏi, lại ngồi xuống cạnh tảng đá, bình thường nói nhiều mà lúc này yên tĩnh lại.
Hoắc Văn Chi mở túi ra, trong túi đeo lưng có rất nhiều pháo hoa, nhìn thấy Ôn văn nho nhã tĩnh lặng sắp giống pho tượng, di chuyển ngón tay, màu sắc rực rỡ nháy mắt bao phủ lấy hai người.
Kỷ Từ nhìn thấy thông báo cùng với biển ánh sáng trên trời, ánh sáng thay đổi thiếu chút nữa làm chói lòa mắt cậu.
Cậu nhịn một chút, không nhịn được.
Ôn văn nho nhã: Được rồi.
Nho nhã lễ độ: Hì hì ~
Ôn văn nho nhã: Em mua bao nhiêu pháo hoa?
Nho nhã lễ độ: Không biết, nạp một trăm nghìn tệ(*) mua đại, trong túi còn có nhiều đồ lắm, sư phụ muốn bắn không?
(Khoảng 340 triệu VND)
Ôn văn nho nhã:...
Kỷ Từ không thiếu tiền cũng không có thói quen tùy tiện lãng phí tiền.
Nhìn loli hồng nhạt đáng yêu không rành thế sự, tim cậu mềm nhũn, biểu cảm lãnh đạm cũng mềm mại đi.
Ôn văn nho nhã: Đừng phung phí tiền, bắn pháo hoa thế đủ rồi, lại không thể lưu vĩnh viễn, không bằng lưu lại sau này chờ ra skin mới thì mua.
Hoắc Văn Chi cười nhạt, xem ra sư phụ hờ quản lý tài sản khá tốt, còn rất chiều người ta. Dặn dò hắn đừng tiêu tiền lung tung, nhưng không hạn chế hắn mua skin, chậc.
Người vừa lạnh lùng vừa cứng rắn như tảng đá lại có một mặt mềm mại như vậy.
Tựa như phát hiện đại lục mới, Hoắc Văn Chi càng cảm thấy hứng thú với Ôn văn nho nhã cách một màn hình, hứng thú như vậy vô cùng kỳ lạ.
Bắt đầu từ ngày hắn đăng ký nick clone bái người ta làm sư phụ, tóm lại hắn đã lười tìm nguyên do.
Nho nhã lễ độ: Vâng, lưu lại sau này nghỉ lễ bắn pháo hoa cho sư phụ ~
Nho nhã lễ độ: Sư phụ thao tác sắc bén như vậy, từng nghĩ thi đấu chuyên nghiệp chưa? Con nghe nói cuối năm có tổ chức thi đấu Thần Tích chuyên nghiệp lần thứ nhất đấy!
Hoắc Văn Chi thăm dò Ôn văn nho nhã.
Vừa rồi nhân lúc Ôn văn nho nhã đánh hắn cũng tranh thủ xem, thao tác của cậu rất giống với thao tác của streamer kia.
Thậm chí hắn bắt đầu hoài nghi hai người này là cùng một người, có lẽ Ôn văn nho nhã là nick phụ của streamer đó?
Nhưng Hoắc Văn Chi không dám kết luận, thời gian hắn tiếp xúc Thần Tích không lâu, chưa từng xem những người chơi khác, lỡ đâu không chỉ có hai người chơi như vậy, mạo muội kết luận cũng không hay. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Ôn văn nho nhã:...
Ôn văn nho nhã: Tôi không chơi chuyên nghiệp được.
Hoắc Văn Chi chú ý tới cách dùng từ của cậu, không phải là không chơi, mà là không chơi được.
Nho nhã lễ độ: Sư phụ bận quá à QAQ
Ôn văn nho nhã: Ừ.
Kỷ Từ cũng không muốn chơi thi đấu chuyên nghiệp, nếu làm tuyển thủ thì có nghĩa hy sinh rất nhiều thứ, thời gian, sức lực, huấn luyện vân vân, tạm thời cậu không muốn phát triển theo hướng này.
Nho nhã lễ độ: Huhu.
Ôn văn nho nhã:...
Kỷ Từ thấy thời gian không còn sớm, bảo đối phương nghỉ ngơi sớm một chút.
Hoắc Văn Chi liếc mắt nhìn thời gian dưới màn hình, không ngờ mình lại chơi game đến khuya cùng một người chưa từng gặp mặt, đúng là lạ...
Hắn cũng không nỡ, đáp lại sư phụ cũng nghỉ ngơi sớm chút, hai người cùng logout, sau đó có chút thất thần.
*
Bạn gọi Hoắc Văn Chi đi uống rượu, hắn không thích uống rượu lắm, định từ chối.
Bạn đã đoán trước: "Không phải chứ? Hoắc Văn Chi hoàn lương thật à? Thanh niên tự do tự tại trước kia đi đâu mất rồi! Rượu cũng không uống với anh em, tôi rơi lệ cho ông xem đấy!"
Hoắc Văn Chi: "..."
"Đừng lấy công việc ra để qua loa, game của ông rất nổi tiếng, mấy ngày nay chúng tôi cũng chơi với đám Lục tử, ông có chơi không? Qua chơi với chúng tôi!"
Lục tử chính là Diêm Lục, bạn thân xây dựng câu lạc bộ chuyên nghiệp. Lúc trước Hoắc Văn Chi muốn đề cử Ôn văn nho nhã cho anh ta.
Hắn nói: "Lục Tử đang ở đó?"
"Đúng vậy, đang uống rượu như điên, ông nhanh đến đây đi!"
Hoắc Văn Chi: "Được, lát nữa tôi đến."
Chỗ đám Diêm Lục uống rượu là một quán bar chế độ hội viên, người ra vào không giàu cũng có địa vị.
Lái xe đến quán, đưa chìa khóa xe cho nhân viên đỗ xe, hắn đi thẳng vào phòng mà mọi người hay đặt, quả nhiên người ở đây hết.
Diêm Lục nhìn thấy hắn: "Bạn thân đến rồi!"
Hoắc Văn Chi vừa vào đã bị đám bạn thân chuốc rượu. Tửu lượng của hắn cũng không kém, khi lái xe việt dã xa đi du ngoạn, gặp phải khí hậu giá lạnh hắn hay uống rượu mạnh làm nóng người, tửu lượng tốt hơn đám người này rất nhiều.
Diêm Lục giơ ngón tay cái lên: "Ngầu!"
Hoắc Văn Chi cười không để ý, vừa uống rượu vừa nói chuyện.
"Có muốn gọi mấy người vào góp vui không?"
Diêm Lục liếc mắt nhìn đối phương: "Góp vui? Góp vui phương diện nào?"
Người gọi điện cho Hoắc Văn Chi tên là Hứa Thành Ngọc nói: "Hôm nay là ngày anh em nói chuyện, đừng để người ngoài vào, ầm ĩ."
"Được rồi."
Hoắc Văn Chi đảo mắt nhìn mấy người bạn, mấy người họ đến nay đều chưa kết hôn, có ba người trước mắt đang yêu đương, còn hai người vẫn đang chơi game, chỉ có Hoắc Văn Chi làm như không biết, nghe nói mẹ hắn thu xếp cho hắn xem mắt, đám bạn lại cười một hồi. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hoắc Văn Chi càng lười đáp lời họ, trừ công việc, lúc rảnh không bằng mở game ra chơi.
Nói đến game, lại nghĩ đến sư phụ hờ trong game.
Hắn bỗng nhiên nói với Diêm Lục: "Câu lạc bộ của ông đang tuyển người à? Có xem xét chọn người mới không?"
Diêm Lục cạn lời: "Có ba người, trong đó hai người gần bàn bạc xong, còn lại một người dập đầu thế nào cũng không được."
Hoắc Văn Chi: "Ai?"
Diêm Lục: "Một streamer, Kẻ điên nóng tính, ra điều kiện rất tốt nhưng không đến, muốn làm streamer, tôi cũng hết cách..."
Hoắc Văn Chi nghĩ đến quả đầu màu xanh kia, chậc một tiếng.
Mấy người tận hứng đi về, Hoắc Văn Chi uống rượu hơi nhiều, đi vào phòng vệ sinh, thiếu chút nữa va vào người tóc... hồng đi từ bên trong ra.
Tóc hồng mơ màng ngẩng đầu lên.
Đêm nay Kỷ Từ đi ra ăn cơm cùng bên tài trợ live dưới sự cầu xin sống chết của trợ lý.
Nói là bữa tiệc, cơ bản đều uống rượu, cậu không thích uống rượu, trước kia cũng không cần đi xã giao này đó, đêm nay không ít nhà tài trợ đến, trợ lý nói nếu cậu không đến ảnh hưởng không tốt.
Vì thế có cục diện bây giờ.
Cậu uống ba ly rượu, đầu óc hơi choáng váng, đi ra nhà vệ sinh thiếu chút nữa va phải người ta.
"... Xin lỗi."
Cậu phản ứng chậm nửa nhịp.
Hoắc Văn Chi liếc mắt một cái nhận ra người tóc hồng trước mặt là streamer làm Hoắc Tây mê chết đi sống lại.
Trông có vẻ đã say.
Hắn không có ý giao tiếp với cậu, hơi gật đầu, nghiêng người cho cậu ra ngoài.
Kỷ Từ lảo đảo đi mấy bước, định gọi trợ lý đón, bới mãi không ra máy truyền tin, trượt chân, ngã sấp xuống.
Hoắc Văn Chi vừa mới bước vào cửa phòng, nghe thấy tiếng động quay đầu, đi qua đỡ streamer dậy.
"L —— cậu có ổn không?"
Kỷ Từ lắc đầu: "Không say."
Hoắc Văn Chi: "..."
Mùi cồn phả ra, Hoắc Văn Chi nói: "Số điện thoại của bạn cậu là gì, gọi bảo người ta đi đón cậu."
Nhìn kỹ mới nhìn ra cậu thật sự nhỏ tuổi, chắc là vừa mới trưởng thành? Xem tư liệu biểu hiện hai mươi mốt tuổi, một nam sinh uống say, Hoắc Văn Chi cũng không tiện bỏ người ta đi.
Kỷ Từ nhìn hắn, đôi mắt đen nhánh như ngâm trong nước.
Hoắc Văn Chi mơ hồ ngửi thấy hơi thở kèm theo mùi sữa.
"?"
Sao uống rượu lại có mùi sữa?
Kỷ Từ há miệng, Hoắc Văn Chi nhận ra cậu muốn làm gì đã không né kịp, cậu ói lên bả vai hắn.
"..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.