Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 38: Ai dám bắt nạt chị dâu của tôi?




Bà Kiều quay đầu lại, nằm lấy bàn tay của Lâm Ngọc Linh rồi nói trong hàng nước mắt: “Những người trong bệnh viện này đều vu khống và hãm hại con, đi, đi về nhà với mẹ, chúng ta không chữa trị gì nữa”
Lâm Ngọc Linh chỉ hít sâu một hơi rồi vội vàng lắc đầu: “Mẹ, như vậy sao được, bệnh của mẹ chưa chữa khỏi thì chúng ta không thể xuất viện được đâu. Con chỉ bị người ta nói ra nói vào vài câu thôi, không sao mà.”
Bà Kiều tức đến mức suýt rơi nước mắt: “Con là con gái của mẹ, sao mẹ có thế bấm bụng chịu đựng nghe người khác nói những lời không hay về con được. Trong hoàn cảnh này mà mẹ còn nằm viện thì có khi còn bị chọc cho tức chết”
Bà Kiều rất kiên quyết, không nói nhiều lời với Lâm Ngọc Linh nữa mà chỉ tiếp tục dọn dẹp hành lý.
Cô y tá nhỏ không những không cảm thấy ăn năn hối lỗi mà ngược lại cô ta còn khịt mũi một cách lạnh lùng: “Tốt nhất là hai người đi nhanh một chút. Đừng ở đây chiếm giường rồi làm người khác ngứa mắt nữa.”
Những người thích xem chuyện náo nhiệt cũng xen vào vài câu: “Đúng thế, tôi nhìn mẹ con hai người ấy à, bệnh tình sẽ ngày càng thêm nặng mà thôi.”
“Tôi từng cho rằng bệnh viện là môi trường tốt nhất để chữa bệnh nhưng bây giờ tự nhiên lại xuất hiện cái loại chướng khí mù mịt như thế này, đúng là chẳng còn tâm trạng để chữa trị nữa mà”
Lâm Ngọc Linh cắn chặt môi, đôi mắt xinh đẹp ngập tràn nước mắt cùng sự bất mãn và bất lực, lần đầu tiên cô ghét bỏ sự vô dụng của chính mình Đã không thể làm rõ sự vô tội của bản thân, bây giờ ngay cả mẹ mình mà cô cũng không bảo vệ được. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Trong tiếng thảo luận sôi nổi, âm ï, bà Kiều đã thu dọn xong đồ đạc của mình. Đôi môi của bà mím thành một đường, bà cố kìm nén để nước mắt không rơi xuống. Dù cho tất cả những người xung quanh đều nói con gái của bà đi quyến rũ đàn ông, nhưng từ đầu đến cuối, bà vẫn ngẩng cao đầu, dường như đang đấu tranh cho sự kiêu ngạo và lòng tự trọng của con gái mình.
Bà đi đến bên Lâm Ngọc Linh, kéo tay cô lại gần rồi nói: “Đi, đi về nhà với mẹ”
Lâm Ngọc Linh siết chặt tay mẹ rồi ngăn bà lại, cô nói băng giọng khẩn cầu: “Mẹ, mẹ bình tĩnh lại đi, chúng ta suy nghĩ kĩ một chút đã…
Cô y tá nhỏ hung hăng tiến đến rồi đẩy Lâm Ngọc Linh một cái: “Cô còn định suy nghĩ cái gì nữa? Mẹ nó, hai mẹ con cô không có tư cách để ở trong bệnh viện của chúng tôi. Mau cút nhanh đi!”
Lâm Ngọc Linh bị cô ta đẩy, lắc hết bên này đến bên kia. Lúc cô đang định đâm lao thì phải theo lao thì có giọng nói của một người đàn ông truyền từ bên ngoài vào: “Ai nói chị dâu tôi không có tư cách ở lại bệnh viện này?”
Giọng nói đó vô cùng lạnh lùng làm cho những người đang đứng trong phòng bệnh giật mình. Họ hướng ánh mắt về phía cửa nơi giọng nói đó phát ra.
Họ chỉ nhìn thấy dáng vẻ của một người đàn ông cao lớn đang đứng vững ở chỗ đó, bộ quần áo quân đội ôm lấy vóc dáng cao lớn của anh ta trông vô cùng tinh tế và sinh động. Anh †a không có vẻ ngoài thanh tú như những cậu trai trẻ nhưng trên người anh tràn đầy vẻ anh tuấn và rực rỡ như ánh sáng mặt trời.
Vẻ ngoài xuất sắc của anh ta đã thu hút rất nhiều sự chú ý của rất nhiều người: “Ôi trời ơi, đẹp trai quá đi, giống y như Song.Joong Ki trong “Hậu Duệ Mặt Trời” đây mà: “Đúng thế, lúc nào quân nhân cũng toát ra vẻ đàn ông đích thực mà. Anh chàng này có bạn gái chưa nhỉ, tôi muốn gả cho anh ấy”
“Ể? Sao nhìn người đàn ông này lại quen thế nhỉ?”
“Có phải là sĩ quan phụ tá của thủ trưởng không nhỉ? Trước đây anh ta có lên tivi với thủ trưởng rồi.”
Đúng vậy, người mới tới chính là Trần Tuấn Anh Ánh mắt của anh ta đảo một vòng quanh những người đang đứng trong phòng bệnh, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Ngọc Linh.
Vừa thấy cô, ánh mắt của anh ta sáng lên ngay lập tức.
Anh ta cười hì hì rồi chạy đến bên cạnh Lâm Ngọc Linh bằng vẻ mặt muốn được khen ngợi: “Ai ui, chị dâu này, chị nhìn xem em có lợi hại không? Em vừa liếc mắt một cái thôi mà đã có thể nhận ra chị trong đám người ô hợp, diêm dúa này rồi”
Lâm Ngọc Linh: “..”
Tất cả mọi người: “..”
“À không phải” Lúc này Trân Tuấn Anh mới nhận ra mình vừa nói sai rồi, anh ta vội vàng sửa lại: “Chị dâu, chị và mẹ chị rực sáng lên một vẻ đẹp thuần khiết giữa đám người diêm dúa đê tiện này, cho nên em mới có thể nhận ra hai người đấy”
Lời nói cà lơ phất phơ của Trần Tuấn Anh như đang ám chỉ những người đang có mặt trong phòng bệnh, ngay lập tức vẻ mặt của họ trở nên vô cùng khó coi.
Nhưng họ cũng chỉ dám giận chứ đâu dám nói gì, vì Trần Tuấn Anh chính là người của thủ trưởng. Cứ coi như tất cả bọn họ cộng lại đánh Trần Tuấn Anh thì cũng chỉ vài giây thôi là họ sẽ bị anh ta đánh thành một đống cặn bã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.