“Ở bất kì thành phố nào cũng vậy, luôn luôn có một nơi như thế này. Chúng ta sống tốt, ăn no mặc ấm nhưng bọn họ thì không.
Chẳng có bất kì lý do nào cho chuyện này cả, thảng hoặc nhịp sống thời đại này thay đổi quá nhanh và họ lại chẳng tài nào bắt kịp “
Lâm Ngọc Linh nhẹ giọng giải thích, từng câu từng chữ đều được nhấn nhá vô cùng chính xác. Thanh âm cũng giống như những người dẫn chương trình tin tức hàng ngày, không pha lẫn bất cứ loại tình cảm riêng tư nào. Nhưng bởi vì như thế, người nghe mới càng cảm thấy xót xa.
“Hổ Nhỏ, đã lâu không gặp”
Lâm Ngọc Linh nhìn thấy một đứa nhóc chạy về phía mình, cô mỉm cười vươn tay.
Thời điểm khi cô còn đang thực tập cho đài, đã từng đến con hẻm này. Lúc đó, đứa nhóc này đột ngột ngã bệnh, cô và Chung Thành đã đưa Hổ Nhỏ đến bệnh viện. Vậy nên, Lâm Ngọc Linh từ một người qua đường xa lạ trong nháy mắt liền trở thành đối tượng được mọi người tin tưởng và trông cậy.
Thật ra nếu chỉ là người bình thường, rất khó để đặt chân vào đây. Người dân nơi này vô cùng bài ngoại, họ không cho phép bất kì kẻ lạ mặt nào xâm phạm vào địa bàn của mình, đồng thời sẽ dùng hết sức lực để tấn công đối phương, chống lại tất cả. Trong chuỗi sinh vật, chỉ có những sinh vật ngày ngày phải luôn chiến đấu, bảo vệ sự sống của mình, khuyết thiếu cảm giác an toàn mới nảy sinh ra phản ứng như vậy.
“Chị ơi, ngày hôm nay em còn gặp một chị khác nữa đó”
“Một chị khác?”
“Dạ! Sau khi Hổ Nhỏ tới bệnh viện, cánh tay treo một bình nước đấy ạ. Nhưng chị ấy không cho tụi em biết tên…”
Lâm Ngọc Linh chau mày suy nghĩ, lúc đó cô và Chung Thành có để lại tên chính là bởi vì bác sĩ ghét bỏ thân thể Hổ Nhỏ bẩn thỉu, không chịu tiến hành việc khám bệnh và trị liệu. Cho đến khi bọn họ lấy chứng minh thư, đồ vật giá trị cùng tiền mặt ra, mới xem như xua tan được mối quan ngại của bác sĩ.
Thời điểm đó, bọn họ thật sự cũng không muốn lưu lại tên làm gì. Bởi vì để lại họ tên đàng hoàng, rất có thể sẽ khiến Hổ Nhỏ suy nghĩ răng mình được người khác bố thí. Mà không lưu tên, đồng nghĩa với việc bởi vì bạn là người tốt, vậy nên trời cao đã phái thiên sứ xuống để bảo hộ cho bạn.
Đây chính là hai ý nghĩa hoàn toàn khác nhau. Thật sự tò mò không biết cô gái ấy là người như thế nào đây?
“Ừm Hổ Nhỏ nè, chúng ta vào trong nhé?
Lần này chị có mang rất nhiều đủ chơi, đủ mọi loại hình cho em đấy”
Đầu To với Giai Giai đều nhớ chị Hổ Nhỏ nằm lấy bàn tay của Lâm Ngọc Linh, nhảy chân sáo đi về phía trước. Đột nhiên cậu nhóc nhác thấy bóng An Mạch, tròng lòng lập tức cảnh giác, quay đầu tò mò hỏi cô.
“Chị ơi, anh ấy là ai vậy?”
“Anh ấy đi cùng với chị, muốn tới gặp mẹ em đó”
“Thì ra là vậy…Chị ơi, những thứ lần trước.
chị đưa bọn em xài đủ rồi, chị không cần thường xuyên đưa người tới đây đâu. Hiện tại em đã có thể đi học! Nhất định có một ngày, em sẽ mang mẹ ra bên ngoài, ngắm nhìn thế giới xung quanh”
An Mạch hiện tại đang giữ điện thoại giúp cho Ngọc Linh, ánh mắt chăm chú nhìn vào đống bình luận tuôn như mưa.
Giờ phút này, An Mạch phát hiện số lượng người xem trực tiếp không ngừng tăng vọt, màn hình ngập tràn bình luận. Những người lớn tuổi liên tục thúc giục phương thức liên hệ với ban quản lý để tiến hành việc quyên góp tiền, thiếu niên trẻ tuổi thì xót xa cho cuộc sống vốn dĩ không dễ dàng của những đứa nhỏ. Cũng không thiếu vài thành phần nghỉ ngờ Lâm Ngọc Lin có động cơ mờ ám khi thấy cô làm những việc này.
An Mạch di chuyển ổng kính, lia đến hàng loạt thùng đồ được chất đầy dưới chân, trực tiếp lên tiếng.
“Bản quản lý hiện tại sẽ không chấp nhận bất kì cuộc trò chuyện riêng tư nào. Còn về vấn đề gây quỹ, nếu không có sự chấp thuận và thông qua của nhà nước, chúng tôi tuyệt đối không nhận. Nếu các bạn thật sự yêu mến bọn trẻ, hãy dành thời gian đến đây để thăm hỏi và chơi đùa. Thứ bọn trẻ cần, không phải là lòng thương hại.” . Ngôn Tình Tổng Tài
Hổ Nhỏ nghiêng đầu nhìn An Mạch, người đàn ông trước mặt nhóc quá mức đẹp.
đẽ. Mắt đẹp, mũi đẹp, ngay cả khuôn miệng lúc nói chuyện cũng đẹp nốt.
“Chị ơi, em thích anh ấy”
“Sao em lại thích ảnh? Không phải em ghét nhất là người lạ hay sao?”
Lâm Ngọc Linh buồn cười nhìn Hổ Nhỏ.
“Bởi vì anh ấy đẹp trai ạ. Hơn nữa, mẹ luôn dạy em rẵng làm người phải có khí phách. Chúng ta có thể nghèo khó nhưng chúng ta tuyệt đối không cần lòng thương hại của bất kì một ai. Mẹ nói giống y chang những lời anh ấy nói vậy, chưa kể anh còn đẹp nữa cơ”
Giọng Hổ Nhỏ lanh lảnh, mang theo nét hồn nhiên ngây ngô vốn có của trẻ con Giọng nói non nớt như thiên thần nhỏ, khiến lòng người xôn xang, trái tim của tất cả đều trở nên rung động, khiến bọn họ rơi vào hồi ức.