*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thanh Hà thôn cách núi Thanh Thành không xa, nhưng vẫn mất hai ngày đi đường mới tới nơi.
Để có thể tới kịp nhà trọ trước khi trời tối, Hà Đăng Cừ cùng Đinh Tam ở trên đường rất ít nghỉ ngơi, chỉ thỉnh thoảng dừng chân ven đường uống ngụm nước.
Trùng hợp gặp được một thương gia hảo tâm đang điều khiển xe lừa chở hàng hóa, người đó nguyện ý nhận mười văn tiền để chở bọn họ đến nhà trọ gần đây nhất.
Thanh Châu giàu có, trên căn bản cách mỗi ba mươi dặm thì có một nhà trọ cùng trạm dịch. Hai người một đường phong trần, rốt cục trước lúc mặt trời lặn đứng trước cửa một nhà có kích thước không lớn lắm.
Nhà trọ mặc dù không lớn, ngược lại cũng sạch sẽ sáng sủa. Khách đường bên trong có mấy cái bàn đều đã ngồi đầy người, nam nữ già trẻ đều có, âm thanh buôn dưa lê bán dưa chuột hỗn loạn, ầm ĩ nghe không rõ, phần nhiều là thương nhân.
"Chưởng quỹ, còn phòng không?" Đinh Tam hỏi.
"Có có, không biết hai vị muốn phòng gì? Ở bao lâu?" Chưởng quỹ tuổi chừng trên dưới ba mươi tuổi, người nhìn rất thẳng thắn.
" Ở một đêm, hai thượng gian." Hà Đăng Cừ nặn nặn túi tiền bên hông, đây là tiền hắn kiếm được từ việc chép sách và viết bài luận giúp người ta, tích lũy hồi lâu, cũng được gần hai lượng bạc.
"Được rồi, hai thượng gian một đêm! Tổng cộng 150 văn, khách quan đi theo lộ dẫn, sau đó trả tiền lấy thẻ phòng là được."
Đinh Tam không đồng ý nói: "Chưởng quỹ, cho một gian phòng đôi là được rồi, ông xem còn bao nhiêu văn?"
Mắt thấy kiếm lời ít đi, chưởng quỹ cũng không tức giận, cười ha hả nói: "Một gian phòng đôi một đêm bốn mươi văn."
Hà Đăng Cừ nghe nói, không biết tại sao mặt dường như bị trát phấn má hồng, như tức giận, càng giống như là xấu hổ.
Chờ Đinh Tam trả tiền, lấy thẻ, thời điểm cùng tiểu nhị đi lĩnh phòng, hắn mới phản ứng được, thấp giọng nói: "Đinh Tam, huynh đây là làm gì?"
"Nhạc Chiếu, trước kia đệ xài bạc cũng nhanh hơn nước sông Thanh Hà chảy như này sao? " Đinh Tam không trả lời mà hỏi lại.
"Vậy thì thế nào? Lúc trước ta vẫn luôn ở thượng gian." Hà Đăng Cừ miễn cưỡng phùng má giả làm người mập, nhưng thật ra hắn đi ra ngoài cũng phải chung phòng với người khác.
Đinh Tam am hiểu sâu sắc tính nết của Hà Đăng Cừ, liền biết được hắn đang nói láo, mà nên răn dạy vẫn phải răn dạy. Rốt cuộc lớn hơn hai tuổi, Đinh Tam rất có bộ dáng huynh trưởng.
"Nhạc Chiếu, đệ xem lão nương để đệ được đọc sách khó khăn biết bao, chúng ta nên thông cảm cho người, chỗ nào bớt được thì bớt, không thì bà ấy mỗi lần đều buồn bực vì tiền."
Hà Đăng Cừ lại phiền bộ dáng tận tình khuyên nhủ của y, lớn hơn có hai tuổi liền cầm lông gà làm lệnh tiễn. Dù sao cũng đã mười chín tuổi, tâm tính cao, hắn nghe lời này lòng không vui.
"Tiền bạc của ta, ai cần huynh lo?" Hà Đăng Cừ vừa dứt lời, ngồi trên băng ghế ộc một hơi hết một chén trà đầy.
Đinh Tam không như mọi khi lúc này sẽ dỗ hắn, mà lại đi ra ngoài.
Hà Đăng Cừ thấy thế, trong lòng như có ngọn lửa nhỏ bỏ thêm vài bó củi khô, đôi mắt thiếu chút nữa đỏ bừng, bị hắn miễn cưỡng nín về.
Đinh Tam quả nhiên là phải lập gia đình, trước đây dỗ hắn tuy không nói lời êm tai, nhưng cũng coi như là cúi đầu. Sau này sợ là chỉ muốn dỗ dành phu quân của mình đi! Cũng sẽ không tại lúc hắn bị nương mắng lén lút mang điểm tâm do y làm cho mình ăn nữa.
Nghĩ tới đây trong đầu Hà Đăng Cừ xuất hiện một tiểu nhân hỏi hắn: Vậy không phải ngươi cưới y là tốt rồi sao?
Mới không cần! Y thô kệch như vậy, không vui tai vui mắt một chút nào! Sau này hài tử hai người bọn họ sinh nhìn cũng không hảo! Thật là phiền lòng.
Hà Đăng Cừ trực tiếp tưởng tượng thành một sân diễn trong đầu, chỉ sợ màn diễn ấy nếu là thật, kiểu gì cũng được khen là tinh diệu tuyệt luân, nếu hắn muốn thưởng tiền, sẽ được đáp liền ba tiếng được được được.
Hắn ngồi đó cùng tiểu nhân đánh qua đánh lại, Đinh Tam đã mua được quả lê trở về. Y thấy dưới cây hoa mộc* cách nhà trọ không xa có người bán lê, thoạt nhìn trái cây khá lớn, vỏ ngoài rất tốt, nghĩ ngày mai có thể đem đi ăn trên đường.
*Hoa mộc:
Đinh Tam thấy Hà Đăng Cừ giả vờ không để ý tới mình, ngữ khí mềm nhũn nói: "Ta gọi tiểu nhị làm hai bát mì, thêm một đĩa thịt bò, chờ một lát đưa ra. Nhạc Chiếu, ngươi để ý ca đi, đừng tức giận."
Hà Đăng Cừ chờ cái bậc thang này lâu lắm rồi, hừ hừ hai tiếng, "Ta cũng không tính toán cùng huynh. "
Trận chiến này còn chưa đánh đã hòa, Đinh Tam và Hà Đăng Cừ mười hai năm qua luôn luôn như vậy.
Hai người bắt đầu cùng dùng cơm, trời cũng sắp tối.
Trước cửa nhà trọ treo hai chiếc đèn lồng màu quất sáng sủa, chiếu lên bóng đêm có mấy phần ôn nhu. Trên trời treo một vầng trăng khuyết còn một nửa, gió đêm dẫn theo không khí khô nóng của ban ngày, nháo đến nhân tâm bên trong cũng phiền.
"Nhạc Chiếu, ta thổi đèn nhé?"
"Ừm."
Vừa nãy hai người tranh nhau ai ngủ trên giường ai nằm dưới đất, cãi nửa ngày, cuối cùng vẫn là Đinh Tam nằm đất, lý do của y tất nhiên là nằm đất mát mẻ.
Hô hấp của người trên mặt đất trở nên đều đều chậm rãi, Hà Đăng Cừ biết Đinh đã ngủ say. Hắn nhẹ tay nhẹ chân chuồn xuống giường, dựa vào ánh trăng, cũng thấy rõ đường.
Đinh Tam cho là mình so với nam tử bình thường tráng hơn một chút liền không phải là song nhi sao, nào có đạo lý để cho một nam nhi thân cao tám thước ngủ trên giường? Có phải là y xem thường hắn?
Hà Đăng Cừ cũng không phải loại thư sinh mặt trắng kia tay không thể xách vai không thể vác, hắn và cha giống nhau đều có tài bắn cung rất giỏi, có thể phá vỡ một tảng đá lớn*. Hắn thở phào, trực tiếp ôm ngang Đinh Tam đặt lên giường. Đinh Tam luôn ngủ sâu giấc, Hà Đăng Cừ rõ rõ ràng ràng.
*Chỗ này mình chém:)) Nguyên là thạch nhị cung.
Hà Đăng Cừ đứng ở bên giường nhìn Đinh Tam, nói thầm trong lòng: Buổi tối Đinh Tam có phải ăn hơi nhiều thịt bò không, sao lại nặng như vậy?
Hắn ghét bỏ mà nhìn cơ thể mạnh mẽ giống vũ phu của Đinh Tam, liền nghĩ ngợi: Thê tử của mình nhất định phải mặt mày như tranh vẽ, da trắng như tuyết. Nào giống Đinh Tam, nếu y đạp một cước sợ là ngay cả mình cũng bị đá bay. Còn có cái này...cái này....
Hà Đăng Cừ đột nhiên liếc đến nửa người trên của Đinh Tam, trong giây lát hai mắt vì mắc cỡ mà nhắm chặt, nhất thời không dám nhìn loạn.
Lúc ban ngày để cho tiện mặc áo ngắn, Đinh Tam sẽ dùng vải quấn chặt chẽ hai bên ngực làm cho nó nhìn như cơ ngực của nam tử.
Đến ban đêm, vì muốn ngủ thoải mái, y sẽ đổi thành yếm. Hôm nay ban ngày đi đường lâu như vậy, Đinh Tam chảy rất nhiều mồ hôi, trước ngực bị mài đến có chút đau đớn. Vì có hai người, y chờ đến khi tắt đèn mới xé vải quấn ngực, còn mọi khi sau khi tắm Đinh Tam đã lấy ra.
Ai mà biết Hà Đăng Cừ sẽ bế y tới trên giường đâu chứ?
Đinh Tam mặc y phục lỏng lẻo, động tác vừa nãy của Hà Đăng Cừ làm ngực hắn hơi hở ra một đoạn. Cái yếm màu đỏ tươi căn bản không bọc hết được đôi nhũ của Đinh Tam, Hà Đăng Cừ mở ra một chỗ, vừa vặn có nửa non bên vú lộ ra ngoài.
Màu da của Đinh Tam thiên về màu đồng, vì từ nhỏ trong nhà phải làm việc vất vả, bị phơi nắng tróc da cũng là hiển nhiên. Lúc đến nhà Hà Đăng Cừ rồi, chính y cũng không để mình nhàn rỗi, màu da đương nhiên không thể trắng trở lại, ngược lại là càng ngày càng có phong độ của nam tử hán yêu lao động.
Có lẽ đôi bồng đảo* được giấu ở trong quần áo rất lâu, không bị ánh dương quang tàn phá, màu sắc còn trăng trắng, mịn màng. Ánh trăng chiếu qua, lộ ra vài vết siết hồng từ ban ngày, dụ người vuốt ve an ủi.
*zú lớn
Bây giờ Hà Đăng Cừ quả thực so với hỏa chắc còn nóng hơn, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi.
Từ khi Hà Đăng Cừ mười tuổi, hai người họ liền không ở chung một gian phòng nữa.
Hà Đăng Cừ quay lưng lại, thóa mạ chính mình: Có cái gì tốt mà xem? Không phải là, không phải là song nhi bình thường và nữ tử đều có nó sao?
Kỳ thật Hà Đăng Cừ chính là một tên trai tơ, lúc nào cũng giả vờ thanh cao, đồng môn rủ hắn xem chút xuân cung đồ hắn cũng không nhìn.
Rốt cuộc là tuổi trẻ không chịu nổi kích thích, nhìn nửa bên ngực như ẩn như hiện, phía dưới liền nóng bừng phấn chấn. Hắn đưa lưng về phía giường đứng nửa ngày, không bằng nằm dưới đất ngủ luôn.
Nhưng Đinh Tam sao mà, sao mà lớn như vậy, hình như một bàn căn bản không nắm hết được?
Hà Đăng Cừ thường nói những người kia không chăm chỉ đọc sách thánh hiền, đầu toàn mấy ngoạn ý xấu xa, cuối cùng hôm nay cũng đem mình chửi chung.
Hắn xoay người lại, muốn khép áo Đinh Tam lại một chút, che chỗ không nên để người nhìn lại, đồng thời mắt không thấy tâm không phiền.
Cũng không biết hắn cố ý, hay là vô tình kích động mà tay run, ngón út vừa vặn đâm một chút vào nửa bên ngực đẫy đà lộ ra, nhuyễn mềm như có thể bấm ra nước.
Hà Đăng Cừ hoảng loạn đến muốn nằm lăn trên đất, ngu xuẩn tự vấp chân mình một cái, 'bịch' một tiếng ngã trên sàn. May mắn Đinh Tam chỉ bị tạp âm này làm huyên náo* trở mình, rồi lại ngủ say chìm đắm trong mộng đẹp.
*Huyên náo ~ Ồn ào
Còn Hà Đăng Cừ thì bị dọa bay sạch tâm tư kiều diễm, ngoan ngoãn nhắm mắt.
Nhưng mà hắn sẽ làm gì trong giấc mộng, vấn đề không trong sáng này chúng ta không biết được.
- ----
Gã Gì Nhạc Chiếu thật bỉ ổi! Mọi người mau tới mắng hắn!
Thì là: Bình thường đọc mấy cảnh như này mình thấy quằn qéo sương sương thôi. Ai ngờ ngồi gõ từng chữ thấy ngại vz. Lại còn đi tìm đọc mí bộ H xem zú gọi là gì ngoài zú với ngực nữa không, nhưng mà chưa có thu hoạch gì hết á. Mina có biết thì cứu tui nha ❤.
( Mí chị em đang đợi H đúng không? Phải đợi vài chương nữa nhaa.)