Hai người cũng tới bước đó rồi hả?
Ngày hôm sau, Nhiễm Vũ Đồng bị một cơn buồn tiểu làm cho nghẹn tỉnh.
Bùi Thư Ngôn bế cậu đi vệ sinh xong, lúc nằm lên giường lại thì hai người mới phát hiện ra trời ngoài cửa sổ đã sáng tỏ rồi.
"Mấy giờ rồi?"
Cậu duỗi lưng một cái trong lòng Bùi Thư Ngôn.
"Còn sớm lắm, em ngủ thêm chút nữa đi."
Bàn tay to lớn của đối phương che mắt của cậu lại để chắn ánh nắng gần trưa chiếu vào mắt cậu.
Nghĩ tới lát nữa sau khi ba mẹ tới thì hai người họ không còn cơ hội chung giường chung gối nữa là Nhiễm Vũ Đồng lại không khỏi oán trách ngày quá dài, đêm quá ngắn, có hơi không nỡ ngủ.
"Anh nói thử xem khi nào ba mẹ em mới qua đây giao ban vậy?"
Cậu không rụt rè chút nào chớp chớp mắt làm cho lòng bàn tay Bùi Thư Ngôn ngưa ngứa.
"Không biết, nhưng anh đã nói với chú và dì là cố gắng đến chậm một chút rồi.
Bùi Thư Ngôn không rời tay đi, cong khoé môi ở nơi cậu không nhìn thấy được.
"Muốn cho em ngủ nướng."
Nhiễm Vũ Đồng suy tư vài giây rồi giả vờ kiếm chuyện: "Như vậy... có phải là không hay lắm không?"
"Sao lại nói vậy?"
"Phụ huynh nhà em cứ tưởng là em đang ngoan ngoãn ngủ thật, nhưng mà---" Cậu kéo dài giọng nói: "Em lại ở đây lén lút hôn môi với anh, như vậy có phải không hay lắm không?"
Bùi Thư Ngôn lập tức hiểu ra ngay, vội vàng buông tay ra, hôn lên hai cánh môi không ngừng líu lo kia.
"Hơn nữa còn không phải chỉ hôn một cái là xong mà còn hôn lâu thật lâu luôn."
Bùi Thư Ngôn lại dán lên lần nữa, vừa hôn cậu vừa thấp giọng cười khẽ.
Hai người họ anh anh em em, dính lấy nhau nhèo nhẽo, lời ngon tiếng ngọt đều thốt qua giữa khe hở.
Bùi Thư Ngôn cũng không để cho Nhiễm Vũ Đồng nói quá lố, thật sự hôn cậu lâu thật lâu.
Lâu tới mức môi của Nhiễm Vũ Đồng đã bắt đầu thấy tê dại nhưng vẫn không nỡ buông người ta ra, vì vậy mới bảo anh đổi chỗ khác rồi hôn tiếp.
"Đổi chỗ nào?"
Bùi Thư Ngôn đổi một tư thế, hẩy hẩy eo về phía trước.
"Anh đừng có nghĩ linh ta linh tinh nữa."
Nhiễm Vũ Đồng đè bờ vai rộng của anh lại, hai tai không tự chủ được nóng lên.
"Em là bệnh nhân đó, bây giờ anh không thể để sắc dục làm mờ tâm trí được."
"Vậy khi nào thì mới mờ được?" Bùi Thư Ngôn hỏi tiếp.
"Có sao thì cũng phải đợi---"
Cốc cốc.
Hai tiếng gõ cửa vừa ngắn vừa nhanh vang lên, cắt ngang câu trả lời của Nhiễm Vũ Đồng.
Bùi Thư Ngôn thở dài một hơi vô cùng tiếc nuối, không khỏi nghi ngờ có khi nào ba vợ lắp camera trong phòng bệnh này hay không.
Nhưng mà tuyến thời gian của người lớn tuổi lúc nào cũng thế này cả, theo lời của họ thì từ trước tám giờ mới gọi là "sáng sớm", còn sau chín giờ thì đã tính là "giữa trưa" rồi.
Bùi Thư Ngôn than thở trong lòng đêm xuân sao mà ngắn ngủi, ngày lại dài thế này, không chút tình nguyện ngồi dậy.
Sau khi xuống giường còn không quên cài lại nút áo của mình cho đàng hoàng, xong rồi còn đi qua giũ loạn chăn đệm của cái giường còn lại.
Mới vừa hôn môi với con trai người ta xong nên tự dưng Bùi Thư Ngôn thấy hơi chột dạ. Anh bày ra vẻ bề ngoài trầm ổn, lễ phép của hằng ngày, đứng yên tại chỗ lấy lại tinh thần một chút rồi mới không nhanh không chậm mở cửa ra.
"(Chào) Chú---"
Anh phanh vội lại, chữ "Chào" vẫn còn kẹt lại trong cổ họng.
"Ôi xời, không cần phải khách sáo vậy đâu."
Ôn Nam đứng ngoài cửa, ngửa mặt lên nói.
"Sao cậu lại tới đây rồi."
Bị người khác làm phiền thì lẽ ra là phải không vui, thế nhưng nếu đối phương là Ôn Nam thì ngược lại là rất vui.
Nhất là khi Ôn Nam đặt ầm cái balo trị giá năm chữ số của mình xuống trước mặt của Nhiễm Vũ Đồng.
"Lộc nhung khô thái lát, nấm truffle cao cấp, nhân sâm núi 30 năm tuổi, tớ đã hỏi bác sĩ gia đình rồi, ông ấy bảo mấy món này đều là đồ đại bổ á." Ôn Nam chất một đống hộp quà vàng óng ánh lên thành một hàng, không chút do dự quan tâm tới lui: "Để tớ pha cho cậu một ly nước uống nha."
"Cảm ơn, nhưng mà bây giờ em ấy chỉ có thể ăn đồ thanh đạm mà thôi."
Bùi Thư Ngôn đứng cách đó không xa, cũng không phải gọi là từ chối hẳn nói: "Nhưng mà có thể giữ lại đợi đến sau khi em ấy xuất viện thì dùng."
Người đàn ông mặt không chút cảm xúc đứng tựa vào cửa sổ, dù cho ai nhìn vào cũng có thể nhìn ra tâm trạng của anh đang không vui. Chỉ có Nhiễm Vũ Đồng mới biết, Bùi Thư Ngôn trong trạng thái này đã là cố hết sức để bày tỏ vẻ thân thiện của mình rồi.
May mà Ôn Nam cũng không phải là người thích câu nệ, không thèm để ý chút nào tới phương thức biểu đạt lạnh lùng theo thói quen bản thân của đối phương. Mà ngược lại cậu còn "Chậc chậc" hai tiếng vô cùng lố lăng, phóng một ánh mắt cười nhạo tới chỗ của Nhiễm Vũ Đồng.
"Cậu nghe người ta hết luôn à?" Ôn Nam nhỏ giọng hỏi.
"Tớ nghe bác sĩ mà." Nhiễm Vũ Đồng trả lời cực kì quang minh chính đại: "Bác sĩ bảo là có thể giữ lại sau khi xuất viện rồi dùng."
Ôn Nam nghe gì tin nấy, nghe thấy vậy thì gật đầu không chút nghi ngờ nào, thẳng thắn sai khiến Bùi Thư Ngôn: "Vậy anh cứ cất đi."
Bùi Thư Ngôn cau cau mày, không nói gì nhưng hai tay ngược lại vẫn cam chịu tuân mệnh làm theo.
"Lần này cậu thật sự làm tớ sợ chết khiếp luôn rồi đó."
Ôn Nam kéo lấy tay của Nhiễm Vũ Đồng, không hề chú ý tới người đàn ông bên cạnh đang cảnh giác dựng thẳng hai tai lên.
"Khi nào mới có thể xuất viện? Tớ không quen ở kí túc xá mà không có cậu chút nào."
"Tớ mới vào nằm viện thôi mà." Nhiễm Vũ Đồng cong cong mắt trêu cậu ta: "Hơn nữa sau khi xuất viện mẹ tớ còn đòi ở lại đây chăm sóc tới một khoảng thời gian nữa cơ, nói không chừng đợi đến lúc tớ quay về thì chúng ta đã tốt nghiệp luôn rồi."
Ôn Nam thất vọng "À" một tiếng, lại tin rồi.
"Sao lộc nhung khô thái lát lại có tận ba phần vậy?"
Nhìn mấy hộp quà khác hộp nào cũng có đôi có cặp, Bùi Thư Ngôn không thể không cầm riêng một hộp lộc nhung khô thái lát bị lẻ ra trên tay, nếu không thì đặt ở đâu cũng cảm thấy chướng mắt hết.
"À, cái này... Cái này..."
Ôn Nam tự dưng bị hỏi khó, cả buổi trời vẫn chưa đưa ra được đáp án nguyên nhân nào. Tới cuối cùng cậu chỉ có thể tránh né ánh mắt, lấy biên độ cực kì nhỏ để xích gần về phía bên cạnh Nhiễm Vũ Đồng.
"Cái này mới đầu là chuẩn bị cho anh rể cũ á." Cậu dùng âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe thấy được nói: "Nhưng mà bây giờ tớ lại cảm thấy anh ta không xứng nữa rồi."
"Là sao vậy?" Nhiễm Vũ Đồng mờ mịt không hiểu.
"Trời ơi."
Đôi mắt tròn vo của Ôn Nam đảo đảo liên hồi, trong giọng điệu toàn là vẻ ghét bỏ anh ấy không biết điều.
"Mới đầu tới còn nghĩ là anh rể cũ chăm sóc cậu cũng rất phí tâm phí sức, hai người bên nhau sớm chiều lỡ đâu tới lúc tình cảm nồng cháy mà "trạng thái" bị ảnh hưởng thì phải làm sao đây?"
"Vì vậy nên tới cũng chuẩn bị thêm một phần cho anh rể cũ."
Người này một giây trước còn đang hớn hở giải thích thì một giây sau đã căng mặt nghiến răng nghiến lợi rồi.
"Ai mà ngờ cái tên khốn này vậy mà hoàn toàn không ở đây luôn?!"
?
Cũng phí nhiều tâm sức quá ha.
"Vậy thì cho người đang có ở đây luôn được không?"
Nhiễm Vũ Đồng buột miệng thốt ra, sau khi thu hút được ánh mắt tò mò của Bùi Thư Ngôn thì mới chậm chạp cảm thấy ngượng ngùng.
"Được thì được đó...."
Ôn Nam nhìn về anh thanh niên đẹp trai còn đang tìm chốn dung thân cho hộp lộc nhung khô thái lát kia, mơ hồ cảm thấy trong chuyện này hình như có chỗ nào đó kì kì.
"Hai người cũng tới bước đó rồi hả?" Cậu ta không chắc chắn lắm mà suy tư: "Tớ còn đang muốn hỏi nè, tại sao nước hoa của anh ấy cũng giống như cái đêm cậu---"
"Giới thiệu một chút."
Nhiễm Vũ Đồng hắng hắng giọng.
"Bùi Thư Ngôn, bạn trai cũ của tớ."
Ôn Nam ngay người ra tại chỗ.
"Cũng là chồng hiện tại."
- --------------------------
Bán Nguyệt Bán Tiêu:
Bùi Thư Ngôn: Cảm ơn nhóc Nam! Tối nay anh sẽ tận dụng hết tác dụng của món đồ này!