Rầm...
Gia Khiêm đã đứng ở ngoài cửa đợi sẵn. Ngay khi Cẩm Mộng Ninh từ bên trong chạy ra, liền lập tức, cậu dùng hết sức lực đóng sầm cửa lại. Sau đó nhanh chóng khóa cửa phòng khiến đám người bị nhốt ở bên trong tức giận mà mạnh tay đập cửa.
- "Mở cửa...mau mở cửa ra cho bọn tao, thằng oắt con. Nếu để Phương thiếu gia biết được, mày sẽ không sống nổi đâu."
Đám người bên trong không ngừng mắng chửi Gia Khiêm. Bỏ qua những lời nói đó, cậu gấp gáp nhìn sang Cẩm Mộng Ninh nói:
- "Ở trên tầng hai, căn phòng thứ nhất."
Nói rồi, Gia Khiêm lấy trong túi quần ra một thanh kim loại nhỏ, dẹt do mình chế tạo dùng để bẻ khóa đưa cho Cẩm Mộng Ninh. Cô gật nhẹ đầu, đưa tay xoa đầu cậu nhóc, liền sau đó nhanh chóng chạy lên trên lầu.
Cạch...
Thuận lợi mở được cửa phòng của Phương Thành, cô nhanh chóng lục lọi khắp nơi để tìm ra chiếc điện thoại của mình nhưng vẫn chưa tìm ra được mà sắc mặt trở nên lo lắng.
Phía dưới lầu, Gia Khiêm trợn tròn mắt ngay khi nhìn thấy dáng người quen thuộc từ phía ngoài dõng dạc tiến vào trong. Không ngờ, Phương Thành lại quay trở về sớm hơn mọi khi khiến cậu không thể lường trước tình cảnh này mà cố gắng tỏ ra không có chuyện gì.
- "Mộng Ninh vẫn tốt chứ?"
Phương Thành cúi người nhìn xuống cậu nhóc nhỏ mà cất giọng hỏi. Liền lập tức, Gia Khiêm khẽ gật nhẹ đầu khiến người trước mặt vô cùng hài lòng. Ngay khi Phương Thành sắp sửa ngồi xuống ghế thư thả uống trà thì vô tình nghe được tiếng đập cửa phát ra từ phòng của Cẩm Mộng Ninh mà nhíu mày. Ngay lập tức, hắn nhanh chân đi đến phía căn phòng mà mở tung cửa.
- "Phương thiếu gia, là thằng nhóc đó. Chính nó đã đưa Mộng Ninh tiểu thư chạy trốn."
Đám người bên trong toát cả mồ hôi sau một hồi đập cửa mà khàn giọng thuật lại mọi chuyện. Nghe đến đây, khiến sắc mặt Phương Thành tối sầm lại mà nhanh chóng tóm chặt cậu nhóc đang sắp sửa xoay người bỏ chạy. Với sức lực cường tráng của người đàn ông trưởng thành, Phương Thành nhanh chóng bóp lấy cổ của Gia Khiêm mà nâng cả người cậu lên cao, tức giận tra hỏi:
- "Nói, Mộng Ninh hiện tại đang ở đâu?"
Bàn tay to lớn của người đàn ông siết chặt chiếc cổ nhỏ bé của cậu nhóc bảy tuổi thoáng chốc đã trở nên ửng đỏ. Mặc dù cổ bị siết chặt đến mức sắp chết tới nơi, tuy nhiên Gia Khiêm vẫn tỏ ra điềm thản mà ngậm chặt miệng của mình lại, không thốt ra dù chỉ là âm thanh kháng cự. Kể từ sau khi cha mẹ qua đời, cậu cũng không còn tha thiết gì với cuộc sống này nữa.
- "Khốn kiếp."
Phương Thành tức giận gào lên thật lớn mà mạnh tay ném mạnh người cậu nhóc xuống đất khiến toàn bộ xương khớp non mền như sắp rã rời mà đanh giọng ra lệnh nói:
- "Người đâu, tìm kiếm mọi ngóc ngách cũng như ở phía ngoài xem Phương Mộng Ninh đang ở đâu. Nhất định phải đưa cô ấy trở về đây cho bằng được."
Vừa nói, Phương Thành không ngừng vung cú tát liên hoàn vào gương mặt non tơ của Gia Khiêm khiến khóe môi của cậu bật cả máu tươi.
- "Thằng oắt con, một kẻ tiếp tay như mày chẳng còn giá trị gì để tiếp tục sống trên đời nữa.". Ngôn Tình Hay
Dứt lời, Phương Thành rút từ bên trong túi áo ra một khẩu súng lục mà chỉa thẳng vào mặt của Gia Khiêm, sau đó lên đạn mà chuẩn bị nhấn cò.
Đùng...
Tiếng súng nổ bất ngờ vang lên, trúng thẳng vào bả vai của Phương Thành khiến hắn trợn trừng mắt mà giật mình buông lỏng khẩu súng trên tay mình xuống. Một giọng nói trầm khàn đầy băng lãnh của người từ xa khẽ vang lên:
- "Hôm nay không phải ngày tàn của cậu nhóc, mà là của mày."
- "Ngụy Hắc Viễn, sao mày lại tới đây?"
Phương Thành sắc mặt tái xanh ngay khi nhìn thấy người trước mặt không ai khác chính là Ngụy Hắc Viễn.
- "Tao tới đưa vợ tao trở về. Thằng khốn."
Bộp...
Vừa nói dứt câu, Ngụy Hắc Viễn đã vung thẳng đầu súng vào mặt của đối phương, sau đó trừng mắt ra lệnh cho thuộc hạ nổ súng khắp nơi trong căn nhà, lạnh giọng nói:
- "Hôm nay, tao sẽ san bằng tất cả mọi thứ ở nơi này."
Đùng...Đùng...Đùng...
Thoáng chốc, ngôi nhà đã ngập tràn âm thanh tiếng súng nổ. Ngoại trừ những gia nhân vô tội ra, tất cả những tay sai của Phương Thành đều bị người của Ngụy Hắc Viễn bắn chết. Bởi lẽ, nếu như anh không ra tay với Phương Thành thì cũng sẽ có một ngày, hắn tìm cơ hội để tiêu diệt anh mà thôi.
Hiện tại, Ngụy Hắc Viễn mạnh bạo áp đảo Phương Thành dưới đất. Anh mạnh tay bóp chặt lấy cổ hắn mà nghiến răng nói chậm từng chữ:
- "Chỉ có tao được phép cướp vợ người khác, còn mày thì không."
Đùng...Đùng...Đùng...
Dứt lời, Ngụy Hắc Viễn nổ súng liên hồi tựa như pháo dây mà bắn liên tục vào người của Phương Thành khiến hắn chết ngay tại chỗ. Thoáng chốc, xung quanh nơi này toàn là xác người của Phương Thành trong giới hắc đạo nằm rải rác ở khắp nơi.