Pháo Hôi Ngọt Quá Phải Làm Sao?

Chương 8



Đường Miên Miên vội lùi về phía sau.

Cô híp mắt nhìn về phía bóng đen nhưng cái bóng đen kia so với màn đêm càng thêm thâm trầm, nó lẳng lặng mà đứng đó chờ.

Đường Miên Miên hít sâu một hơi, cô thấy trên mặt đất loáng thoáng dính vệt đen, tỏa ra huyết khí (mùi máu) thực dọa người, nghĩ đến "Người" kia không biết dùng thủ đoạn gì lại có thể dễ dàng cho nổ tung một sinh mệnh, cô nhịn không được mà nhíu mày.

Ánh trăng chậm rãi ló ra, Đường Miên Miên nhìn thấy trong bóng đêm thân ảnh người kia đang chuyển động, tràn ngập thần bí cùng nguy hiểm, cô nhấp môi, lảo đảo đứng lên.

Chỉ trong nháy mắt, cô cảm nhận được tóc mái bay bay, sau đó đứng hình phát hiện cái thân ảnh kia đã đi tới trước mặt, tròng mắt nó trông càng đỏ tươi, đứng trong đêm tối giống như là hai ngọn đèn máu lập lòe.

Sau vài giây ngắn ngủn, Đường Miên Miên trừng lớn mắt, cô bị dọa đến không nói nên lời, chỉ có trái tim đang điên cuồng đập, máu giống như không thể vận chuyển đến toàn thân, cô như bị đóng băng, ngón tay miễn cưỡng có thể cử động một chút.

Đây là cũng là một ma cà rồng.

Tuy rằng trên người đối phương không có mùi máu tươi, nhưng tốc độ lại quỷ dị, lạnh lẽo khó lường, điều này càng khiến Đường Miên Miên chắc chắn.

Sau một lúc lâu, người nọ cử động, tầm mắt dời từ trên mặt đất lên người cô, cuối cùng dừng ở đầu gối, chân cô không khỏi co rúm một chút. Tiếp đến liền cảm thấy một tia lạnh lẽo dính trên da, lan đến cổ, không khí như đang chìm trong hồ nước lạnh, mang theo rét buốt.

Cô khả năng sẽ chết chắc.

Đường Miên Miên nghĩ vậy, sẽ bị hút cạn máu, bị coi như những con mồi khác, tránh được hồ ly, lại tránh không khỏi sói.

Nhưng cô thật sự cũng không sợ hãi đến vậy, bởi bản tính trước kia luôn phải đối mặt với truy đuổi nguy hiểm, cho nên hiện tại nếu thật sự phải đứng trước cái chết, cô lại có cảm giác được giải thoát.

Vốn dĩ trong nguyên tác, Nguyễn Doanh đúng là chết trong tay ma cà rồng.

Chỉ tiếc là cô còn có rất nhiều việc chưa hoàn thành, một là không thể giúp Lư Thiến bước ra khỏi sương mờ che mắt, hai là.....

Hai là cái gì...... Cô lại nói không lên lời, chỉ cảm thấy trái tim mình đang đập liên hồi, trong đầu lại xẹt qua vài hình ảnh...

Đường Miên Miên ngẩng đầu, cô nhìn thấy trăng đêm nay đang trốn ở sau mây đen, tựa hồ có thể cảm nhận được máu ở cổ mình chấn động.

Giây tiếp theo, cô đột nhiên trừng lớn mắt, không thể tin được mà cúi đầu.

Đầu gối bị nâng lên, một cỗ ấm nóng trơn ướt chậm rãi bò lên. Giống như là hàm chứa linh dược mát dịu, không chút để ý chạm khẽ lên làn da cô.

Miệng vết thương bị liếm lặp đi lại thành trơn bóng, vuốt phẳng, cô cảm nhận được đau đớn cùng tê ngứa.

Đường Miên Miên lấy lại tinh thần, thở hổn hển, đột nhiên đẩy "người" trước mắt ra.

Nhưng mà khi cánh tay vươn ra, lại đẩy vào không khí, cô thất tha thất thểu mà đứng lên, cuối cùng chỉ nghe được gió thổi, không còn một bóng người.

Đường Miên Miên cúi đầu sờ thử, miệng vết thương ở đầu gối đã trơn nhẵn như lúc ban đầu.

Sáng sớm hôm sau, lúc cô đến lớp học, Lư Thiến đã sớm có mặt ở chỗ ngồi. Cô

nhìn thoáng qua Lư Thiến, phát hiện sắc mặt cô ấy tái nhợt, nhưng tinh thần còn xem như ổn, vì vậy có chút an tâm.

Lư Thiến thấy cô nhìn như vậy, không khỏi quan tâm: "Làm sao vậy? Sắc mặt cậu trông khó coi thế?"

Đường Miên Miên mệt mỏi ngồi xuống, hôm nay cô mặc quần dài, cúi đầu một cái, không tự giác mà nhìn chằm chằm chỗ đầu gối.

"Không có gì, chắc tại tối qua ngủ không ngon."

Lư Thiến thở dài: "Bởi vì tớ.... Thực xin lỗi làm cậu phải đi theo lo lắng."

Đường Miên Miên lắc đầu phủ nhận, đôi tay cọ cọ vào quần, nói: "Không phải vì cái đó..... Lư Thiến, đêm qua cậu nói thật sự có ma cà rồng?"

Sắc mặt Lư Thiến cứng đờ: "Khi ấy tớ uống say đoán bừa, trước kia tớ cũng nói như vậy mà, cậu cho rằng là thật à?"

Đường Miên Miên nhìn nhìn: "Tớ cảm thấy thật sự có..... Tóm lại cậu phải cẩn thận, vụ án giết người kia tớ thấy còn chưa có xong dễ dàng như vậy."

Lư Thiến di chuyển tầm mắt, miễn cưỡng nhấc khóe miệng: "Tớ biết rồi."

Giờ vào học, giáo viên tiếng Anh ôm một xấp bài thi đi vào, đứng trên bục giảng cau mày:

"Các em đã làm cái gì đây! Đều nghiêm túc làm bài thi sao?"

Phía dưới lác đác có người kêu "Có" khiến gương mặt giáo viên tiếng Anh càng thêm vặn vẹo một trận, cô tức giận đem bài thi mở ra, kêu học sinh phát xuống: "Tất cả nhìn lại điểm của mình xem, nhìn lại đáp án xem, mấy đứa đều viết thành cái dạng gì! Chỉ là một bài trắc nghiệm đơn giản mà đã thế này, nếu thật sự thi cuối kỳ tôi xem các em làm thế nào!"

Đường Miên Miên được trả bài thi, tuy rằng kết quả cũng không đạt tiêu chuẩn, nhưng thành tích này so lần trước đã tốt hơn rất nhiều.

Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm thấy mọi nỗ lực của mình đều được hồi báo.

Trái với cô, điểm số lần này của Lư Thiến lại không được tốt, có thể là do trạng thái tinh thần làm ảnh hưởng.

Lư Thiến lật xem bài thi, trên mặt không có biểu tình gì, giống như là không chút nào để ý.

Đường Miên Miên không khuyên bảo được, đành phải cố hết sức mà quan tâm.

Cô lấy từ trong cặp sách ra một chai nước đường đỏ đưa cho Lư Thiến, Lư Thiến hơi hơi mỉm cười, nhéo má cô một chút.

"Cảm ơn, thấy cậu là đã cảm thấy thực ngọt rồi."

Trả bài thi xong, chủ nhiệm lớp tức giận đến mày liễu dựng ngược, cô điểm danh phê bình những học sinh có thành tích giảm xuống, đồng thời cũng khen ngợi những bạn học có thành tích tốt hơn, Trình Lực vốn đang làm bộ không thèm để ý, nhưng mà theo tiếng đọc tên, trên mặt hắn ý cười càng ngày càng giảm.

Điểm tiếng Anh lần này, lâu lắm rồi hắn mới ăn may làm tốt được một lần, nhưng chủ nhiệm khen đến hơn phân nửa tên bạn học trong lớp cũng không đọc đến tên của hắn, điều này khiến Trình Lực tức giận.

"Cuối cùng, cô còn muốn khen ngợi bạn học Kỳ Phong, thành tích của em ấy không chỉ ổn định mà còn có thể giúp đỡ Nguyễn Doanh tiến bộ, tại đây cô muốn tuyên dương em ấy một chút."

Kỳ Phong nghe thấy tên của mình, nhéo mày từ trên bàn ngẩng đầu, hắn lười biếng mà mở to mắt, tầm mắt dừng ở phía sau cái cổ trắng nõn của Đường Miên Miên.

Lớp học vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt, hắn động động đuôi lông mày qua loa cho có lệ. Trình Lực cúi đầu, nắm chặt nắm tay.

Tan học, Đường Miên Miên phụ trách thu bài thi. Hôm nay tuy rằng khá nóng, nhưng cô vẫn kiên trì mặc quần dài, ống quần mảnh khảnh đem chân cô bao phủ đến nhìn cũng hấp dẫn, ở lối đi nhỏ ra vào đã thu hút rất nhiều ánh nhìn.

Kỳ Phong lật xem bài thi, tầm mắt lại vô định tại chỗ, sau một lúc lâu, hắn tựa hồ nghĩ đến điều gì, lại nhẹ nhàng liếm khóe miệng một chút.

Trình Lực đanh mặt đứng lên, đột nhiên vung nắm tay về phía Kỳ Phong.

Kỳ Phong trong nháy mắt dễ dàng tránh được một quyền.

Tay Trình Lực đấm vào hư không, thiếu chút nữa khiến hắn lảo đảo ngã quỵ trên mặt đất, không khỏi thẹn quá hoá giận nói: "Kỳ Phong! Mày có dám đánh với tao một trận?!"

Trong nháy mắt, lớp học an tĩnh đến đáng sợ.

Kỳ Phong nhíu mày quay đầu, mặt ép tới rất thấp, giống như là gấu lớn bị quấy rầy giấc ngủ.

Trình Lực hầu kết bị kích thích, hắn biết người ngoài hôm nay xem sự tình như vậy sẽ cho rằng hắn "Lớn" ức hiếp "Nhỏ", nhưng mà phải trực tiếp đối mặt Kỳ Phong mới biết chính mình phải chịu bao nhiêu áp lực, Kỳ Phong chỉ dùng một ánh mắt đã dọa lui hắn, giống như là động vật bậc cao đối với động vật cấp thấp, vừa hô một tiếng là có thể khiến đối phương thần phục.

Nhưng hôm nay Trình Lực thực không nhịn nổi nữa, bất luận là việc học, hay là tình cảm, vẫn luôn bị tên gia hỏa này áp xuống, Trình Lực hắn không muốn bị người ta nói mình thắng là vì đánh đấm, nhưng đến hôm nay, hắn muốn làm trận kết thúc.

Kỳ Phong thấy Trình Lực không có lùi bước, vẫn nổi giận đùng đùng mà nhìn hắn, ngược lại cảm thấy hứng thú, hắn nhìn thoáng chỗ Đường Miên Miên trốn rất xa, khóe miệng khẽ nhúc nhích:

"Đánh nhau? Được lợi cái gì?"

"Được lợi?"

Trình Lực sửng sốt, sau đó móc tiền ra từ trên người ném xuống mặt đất: "Từng này có đủ không?"

Kỳ Phong không lên tiếng.

Trình Lực cắn răng nói: "Ai thua, sau này phải coi người thắng là đại ca, ở chốn đông người đều phải nghe sai bảo!"

Kỳ Phong nói: "Ấu trĩ."

Trình Lực ngó trái ngó phải, tầm mắt dừng ở Đường Miên Miên, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cười một tiếng: "Vậy thế này đi, không phải mày thích Nguyễn Doanh sao? Nếu ai thắng, Nguyễn Doanh sẽ thuộc về người đó!"

Đường Miên Miên phát ngốc.

Tất cả mọi người đều bị dọa. Bọn họ nghe tới Kỳ Phong thích Nguyễn Doanh đã cảm thấy khó tin lắm rồi, Trình Lực lại nói coi cô như món hàng trao đổi càng khiến họ không ngờ được.

Lư Thiến bất mãn, thân thể vốn không tốt nên đành khàn khàn giọng kêu: "Trình Lực, cậu điên rồi! Cậu có quyền gì mà quyết định Nguyễn Doanh thuộc về ai! Mệt cho cô ấy còn thích cậu như vậy, cậu là tên tra nam!"

Trình Lực bị nói như vậy trên mặt cũng có chút đỏ, nhưng mà hơn nửa năm phải chịu nghẹn khuất khiến hắn không quản được nhiều như vậy.

"Nguyễn Doanh, cậu không phải thích tôi sao? Nếu.... Nếu tôi thắng, tôi sẽ đồng ý với cậu. Nếu thua......"

Mọi người xung quanh đều hết chỗ nói rồi.

Lư Thiến cắn răng: "Tên cặn bã!"

Đường Miên Miên chạy ra vỗ vỗ vai Lư Thiến.

Thật ra, cô không phải là không tức giận, ở Yêu giới trước đó vốn mấy loài yêu cấp thấp, vụn vặt cũng sẽ bị buôn qua bán lại, nhưng cái quy tắc này cũng đã sớm biến mất sau khi xã hội phát triển, cô không ngờ chính mình cũng có một ngày bị coi thành món hàng như vậy.

Nhưng vào thế giới này bị "Con người" trói buộc, cô lại không thể không gật đầu.

Kỳ Phong chậm rãi đứng lên, hắn nói: "Đổi đi, ai thua, sau này không được dây dưa với Nguyễn Doanh, nhìn thấy cô ấy cũng không được nói một lời."

Trình Lực cắn răng: "Được!"

Đường Miên Miên không đi xem tình hình trận đấu, bởi vì cô sớm đã biết kết quả.

Một người, một ma cà rồng, căn bản không cần phải nói.

Từ trong đám người, âm thanh kêu gào thống khổ của Trình Lực truyền đến, còn có tiếng đập ghế, Trình Lực ngã vào một loạt hàng ghế dựa.

Tất cả mọi người chừa ra một lối đi, Đường Miên Miên qua xem Trình Lực, thoạt nhìn không bị tổn thương đến gân cốt, chỉ là trên mặt bị đấm nhiều quá, bầm tím sưng đỏ có chút thảm không nỡ nhìn.

Lúc này, trong đầu cô, hệ thống bỗng phát ra âm thanh:

"Lúc này cô còn không mau đi qua tát cho Kỳ Phong một cái?"

"Đánh bằng tay?"

"Đúng vậy, hiện tại đó là hành vi phù hợp nhất. Cô

nhất định phải làm như vậy."

Đường Miên Miên cứng mặt đứng ở tại chỗ, tay cô không ngừng cọ xát lên quần, chỉ chốc lát đã toát cả mồ hôi.

Kỳ Phong quay đầu nhìn lại, tầm mắt đảo qua sự rối rắm trên mặt cô một vòng, sau đó hơi hơi nheo mắt lại.

Đường Miên Miên hít một hơi sâu, tay cô đã nóng lòng muốn thử, rốt cuộc đấu tranh xong, cô bước lên phía trước, đối mặt với Kỳ Phong, sau đó đột nhiên nâng tay lên.