Chung Lý bắt đầu lên cơn điên cuồng lao vào công việc, hắn dốc hết sức lực mà làm, khiến tất cả đều sợ hãi.
Đúng là một khi đã lên lịch phát hành album thì sẽ bận bù đầu tối mặt, phải chạy đôn chạy đáo cho việc tuyên truyền rồi biểu diễn, nếu không muốn bị ‘chết yểu’, từ giờ còn phải chuẩn bị tiếp những bài hát có thể dùng được để đưa vào album thứ hai. Nếu như album đầu tay là để ra mắt công chúng, thì album thứ hai phải thể hiện được sự vượt bậc, cho nên chuẩn bị sớm âu cũng là chuyện tốt.
Nhưng hắn lại làm bán sống bán chết thế này, khiến mọi người xung quanh không khỏi bị áp lực è lên vai.
A Tràng dạy Thương Kỳ, “Anh bạn trẻ, hãy nhìn đi, đây là sự bùng nổ như hổ báo của người đàn ông ba mươi tuổi.”
Anh Năm khóc rống, “Chài ai đến thời gian ăn uống chà cái răng cũng chả có…”
Mặc dù không ngừng gào khóc mắng chửi, mọi người đều rất hợp tác. Hiệu ứng lây lan chính là đây, ngay cả thằng bình thường cà lơ phất phơ như lão Ngũ cũng nghiêm túc hẳn lên, không ngừng thẩm định tới lui tác phẩm của mình, nếu cảm thấy nghe không vừa ý đến hoàn hảo thì liền lôi ra thu âm lại, thậm chí còn cải biên lại ca khúc.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Vốn dĩ công ty có thu xếp ký túc xá nhưng trước đây chẳng ma nào thèm ở, xong việc liền chạy biến về nhà vui vẻ với bạn gái, giờ mới ý thức được không chỉ bản thân không đủ phấn đấu, mà còn lười đến độ thiên lôi đánh xuống cháy mông cũng không hay, vì vậy chỉ hận không thể vác cả chăn đệm qua, ăn uống ngủ nghỉ trong phòng làm việc luôn cho rồi.
Đến lúc này mọi người mới nhận thấy may mà trước đây hoãn việc phát hành album. Đến khi xem xét tường tận mới thấy cả một rổ những khuyết điểm cùng thiếu sót, nếu lúc ấy mà phát hành, nhất định sẽ rất hối hận.
Không ngừng thay đổi bổ sung, đến khi bị tất cả tổng sỉ vả là ‘đồ biến thái’, ‘rối loạn ám ảnh cưỡng chế’, ‘tự ngược cuồng’, rốt cuộc Chung Lý cũng cảm thấy chẳng còn cái quái gì có thể chỉnh sửa nữa thì cũng vừa lúc cán mốc thời gian.
Đoàn người bị dí gần chết không kịp thở lấy một hơi, lập tức bị lùa như lùa vịt lên phi cơ bay qua nước ngoài tiến hành quay MV.
Chẳng mấy khi được ‘đài thọ miễn phí’ qua nước ngoài làm việc, tâm hồn ăn chơi của cả bọn đều trỗi dậy, chỉ có Chung Lý như bị quỷ nhập vào người, mắt trái bắn ra chữ ‘CÔNG’, mắt phải bắn ra chữ ‘TÁC’, ngay cả khi Thương Kỳ trong lúc đói bụng lấy dao nĩa gõ bát đĩa đỡ buồn, hắn cũng đột nhiên đứng bật dậy nói, “Đoạn này có thể đưa vào!”
Vì thế liền bị tập thể ném đá.
Nhưng trong suốt hành trình Chung Lý quả thật đã dùng chút thời gian ít ỏi mà viết được kha khá những bài hay. Ngay cả anh Năm nhìn vậy cũng không khỏi chậc chậc cảm thán, “Nếu trước đây mày cũng pro vậy thì tụi mình đã sớm được bốc vào công ty rồi. Cái này người ta gọi là đại khí vãn thành, đại khí vãn thành[1] a ~”
Chung Lý không chỉ tăng trình sáng tác, mà đi thử quần áo với các nhà tạo mẫu ở các tiệm thời trang nổi tiếng cũng hết sức ngoan ngoãn. Ngay cả kiểu thời trang phối hợp giữa phong cách cừu non hiền dịu với bò già nổi loạn, ai nhìn thấy cũng phải ói mửa, vậy mà hắn vẫn chịu đựng được.
Trước kia khi ở trong một không gian chật hẹp, cả bọn chỉ nghĩ làm thế nào để tạo ra thứ âm nhạc tốt nhất là được. Nhưng hiện tại hắn vô cùng tin tưởng rằng, hình tượng lôi cuốn cũng chính là chất dẫn tốt nhất, nên hắn dùng tất cả khả năng để khiến bản thân có thể tỏa sáng.
Tựa như người kia vậy.
Nhưng sau khi hoàn thành xong MV đầu tiên, không thích nghi được khí hậu lạnh giá khắt nghiệt ở vùng cao miền bắc Trung Quốc, chiến sĩ sườn sắt Chung Lý cuối cùng đã gục ngã. Quay thước phim trong tiết trời lạnh cắt da vừa xong, hắn liền ngã bệnh, sốt cao đến mức thiếu chút nữa toi cả mạng.
Bị đá về nhà nghỉ ngơi, quặt quẹo nằm trong bệnh viện, lần đầu tiên Chung Lý hiểu ra rằng, muốn được thành công, muốn được những khán giả xa lạ công nhận, khen ngợi, thật không hề dễ dàng chút nào.
Hắn không phải là thiên tài hô mưa gọi gió như Đỗ Du Dư, muốn có thể trèo lên đến vị trí hiện tại của người đó, mỗi bước đều là đi trên gai hoa hồng. Mà bản thân hắn cũng không thực sự tin tưởng là ngày ấy sẽ đến.
Lão Ngũ lay lay hắn mà nói, “Mày làm ơn đi, đừng có chưa kịp ra mắt đã bỏ mạng sa trường rồi! Vocal vừa có nhan sắc vừa có giọng hát lại có thể sáng tác bây giờ hiếm lắm a, mày cứ như vậy, lỡ ‘đi’ thiệt thì bọn tao biết làm sao na?” Nói xong thì nâng vạt áo lên giả bộ như đang trấm nước mắt.
Chung Lý cũng biết bản thân đánh mất lý trí. Cứ lao loạn xạ về phía trước, gần như bỏ ăn bỏ uống, không màng đến nghỉ ngơi, chỉ mong đạt được thứ mình muốn.
Tại sao lại như vậy? Tự khiêu chiến với cực hạn của bản thân, hắn đúng là có hơi điên rồi.
Ngay cả lúc nằm trên giường ngẩn người ra, trong đầu của Chung Lý cũng chỉ là Đỗ Du Dư.
Người kia vẫn ở một vị trí vô cùng xa xăm mà hắn không thể tiến tới, sự nhận thức này khiến ngực Chung Lý quặn lên từng cơn.
Nghĩ đến sự kiêu hãnh ung dung mà bình thản của Đỗ Du Dư, Chung Lý chẳng còn thấy sợ nữa, cho dù có phải bốc cháy cũng chẳng có vấn đề gì. Chí ít cũng có thể để cho Đỗ Du Dư thấy sự tỏa sáng của hắn, biết rằng hắn thực chất cũng rất tài giỏi.
Sau đó sẽ giống như hắn, dùng hết mọi tình cảm quý trọng, thật lòng đối xử với hắn.
Hắn không hề biết rằng, hóa ra bản thân lại coi trọng sự chú ý của Đỗ Du Dư đến vậy. Chỉ vì muốn được người kia chấp nhận, ngay cả mạng sống hắn cũng mặc kệ.
Trong lúc nằm viện Nhan Khả có đến thăm hắn. Chung Lý vì lần lỡ lời trước đó mà rất ngại ngùng, nhưng Nhan Khả dường như chẳng để bụng gì nữa.
“Dù rằng khi ấy quả thật rất khó khăn.” Nhan Khả cười nói, “Bởi vì tôi vẫn luôn nhớ rõ trước đây cậu đã vô cùng thật tình nói với tôi rằng ‘Tôi rất thích nhạc của anh’, cậu vẫn luôn kính trọng tôi, nhưng rồi đến cậu cũng khinh thường tôi.”
Chung Lý trong lòng rất khó chịu, nhưng cổ họng không phát ra được âm thanh, chỉ có thể dùng ánh mắt biểu thị sự xin lỗi nhìn người kia.
“Nhưng thật ra cậu nói rất đúng. Tôi quả thật rất hèn, có lẽ vì đã hèn thành quen, bản thân cũng không tự nhận thức được.” Sắc mặt Nhan Khả tuy tái nhợt, nhưng tinh thần không hề kém, “Tôi vẫn luôn sợ quay về thời điểm ấy, lúc Từ Diễn không coi tôi ra gì.”
“Nếu điều ấy xảy ra, thì thực sự rất kinh khủng. Mỗi ngày đều không biết ngày mai mình muốn làm gì, còn có thể tiếp tục sống hay không, giống như những cơn ác mộng triền miên. Tôi có được ngày hôm nay, hết thảy đều nhờ Từ Diễn, nếu không có cậu ấy, tôi sợ mình không thể đứng dậy nổi.”
Người kia nói đến đây thì thấp giọng xuống, “Nhưng giống như hiện tại, thì có ý nghĩa gì chứ?”
Trầm ngâm một lúc, Nhan Khả nói tiếp, “Cậu mạnh mẽ hơn tôi, còn trẻ hơn tôi. Tôi không biết bản thân sẽ ra sao ngày sau, nhưng cậu chắc chắn sẽ có ngày biết được bản thân mình muốn gì. Tôi cảm thấy Đỗ Du Dư thật sự thích cậu.”
“…”
“Bởi vì chuyện hai người quen nhau, tôi không hề biết chút gì.” Nhan Khả cười nói, “Cậu cũng biết quan hệ của anh em nhà họ rất thân thiết, chuyện của Đỗ Du Dư, tôi không muốn biết cũng khó. Nhưng chuyện hai người yêu nhau, tôi chưa từng nghe nói đến.”
“…”
“Bởi vì cậu rất đặc biệt, nên Đỗ Du Dư không thể chia sẻ với bất kì ai.”
Lúc Nhan Khả đi rồi, Chung Lý cảm thấy vô cùng đau lòng. Trên thế giới này so ra thì người kia còn phải vất vả, mất đi hy vọng hơn hắn nhiều lắm, ấy vậy mà lại cố ý đến an ủi hắn.
Vị khách viếng thăm mà Chung Lý không ngờ nhất lại là Đỗ Du Dư.
Thấy bóng dáng người kia ở ngoài cửa phòng, Chung Lý nhất thời không biết phải làm sao, không thể nói chuyện cũng không thể cử động, chỉ có thể nhanh chóng nhắm mắt lại giả vờ như đang ngủ. Sau đó nghe tiếng bước chân rất khẽ, tiếng ghế nhẹ nhàng xê dịch, và hơi thở như đang cố kìm nén.
Rồi sau đó Đỗ Du Dư mới cười nói, “Anh vẫn đang thức mà.”
Chung Lý cứng người.
“Tôi biết anh không muốn gặp tôi, nhưng cũng không cần phải ‘triệt để’ đến vậy.”
Chung Lý đành mở mắt ra.
Chỉ cần nhìn thấy đôi mắt mang theo ý cười của Đỗ Du Dư, tim hắn lại mất kiểm soát.
Tựa như đã rất lâu rất lâu rồi không được nhìn thấy khuôn mặt ấy, chẳng khác gì cách biệt hàng mấy năm trời, vô tình bắt gặp nhau trong khoảnh khắc, trong lòng đều sôi trào, cả cổ họng cũng nóng lên.
Cho dù biết rõ nhân phẩm tên khốn này xấu xa không chịu được, hắn cũng không cách nào coi Đỗ Du Dư như rác rưởi. Tại sao hắn lại trở nên mù quáng như vậy?
“Sao lại đến nông nỗi này?” Đỗ Du Dư nhìn hắn, “Tôi biết áp lực ra mắt rất lớn, nhưng không thể nào trở nên liều mạng không muốn sống như thế? Có phải ai đã nói gì với anh không?”
“…”
Đỗ Du Dư nhìn hắn trong chốc lát, “Không lẽ lại là mấy câu hàm hồ ‘thân phận thua kém, có gì bị đùa giỡn cũng là bình thường’ sao?”
“…”
Đỗ Du Dư cười khổ, “Không phải như thế đâu, đồ ngốc ạ.”
Rồi sau đó Chung Lý bị hôn. Không thể nói rõ là hôn kiểu gì, hôn lên mắt, hôn lên mũi, hôn lên môi, lúc đầu lưỡi luồn vào trong, nội tâm Chung Lý gào thét: mẹ nó hôn cho virut bay đầy mồm luôn đi!
Nhưng Đỗ Du Dư dường như chẳng để tâm mấy, cũng không vì phản ứng lạnh nhạt như thây ma của hắn mà dừng lại, còn nghiêm túc hôn hắn một lần, mặc dù trong đó cũng thoáng ít nhiều thất vọng.
Hôn xong, Đỗ Du Dư cũng cút xéo rồi, Chung Lý nghĩ, nếu hắn chỉ vì được hôn một chút mà đã động lòng thì mới kinh ấy. Ngay cả khi tình cảm mãnh liệt như vậy cũng chỉ là đùa giỡn, một nụ hôn thì có sức mạnh cái rắm!
Nếu không phải vì hắn bệnh nằm ngay đơ, đã sớm vùng dậy đánh chết rồi. Này thì đồ khốn chỉ biết chà đạp trái tim người khác!
Chờ đến khi Chung Lý xuất viện, dân tình không ai cho hắn làm loạn nữa.
“Nếu mày dám đi bán muối bậy bạ, hại bọn tao không ra mắt được, rứa là bọn tao sẽ không tha cho mày!”
Thế là Chung Lý bị mất đi quyền lực, một cước đạp về nhà nghỉ ngơi.
Nhưng hắn hiện tại rất sợ ở nhà, không hiểu vì sao gần đây Âu Dương cứ hỏi hắn đều như vắt chanh, rằng thì “Sao dạo này không đi ra ngoài nữa? Không hẹn Đỗ Du Dư đi chơi à?” hỏi đến mức hắn bắt đầu thấy đau não.
Chung Lý cảm thấy nên kiếm chút chuyện gì đó để làm, để cho đầu óc được bưng kín, không còn khe hở nào để suy nghĩ lung tung. Nhưng hồi trước hắn lỡ tay đấm vỡ bao cát, mấy người ở chỗ gym cấm tiệt không cho hắn đến nữa.
Đang đi lang thang trên đường, bỗng có người ở phía sau vỗ mạnh hắn, “Hi!”
Chung Lý dòm dòm gã, “Chú lại muốn đánh anh à?”
Tên kia cười xấu hổ, “Ha, cái này gọi là không đánh làm sao quen nhau.”
Người này chính là Matthew, kẻ từng dẫn nguyên đám hội đồng hắn trong hẻm.
“Bệnh tình khỏe lên chưa?” Matthew chà chà hai tay, “Mới đầu định thăm bệnh để bồi đắp tình cảm, nhưng giờ nếu anh xuất viện rồi, thì đổi sang cách khác vậy, mời đi ăn cơm được không?”
“…Tôi mới ăn xong.” Cách đó vài giờ.
Matthew hơi xấu hổ, “Haha… tối nay tôi có hẹn với đám bạn đi chơi bowling, mặc dù hơi bị chán, nhưng tôi thấy chơi mấy trò vận động vậy cũng hay hay, anh có muốn đi không?”
Chung Lý vốn chính là cần một chỗ để phát tiết sức lực, vào trong tiệm bowling, nghe âm thanh toàn bộ các ky đổ ầm một cái, liền thấy tinh thần lên cao vút.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Lực của hắn mạnh, mặc dù tư thế hơi có vấn đề, ném chưa thật chuẩn cho lắm, nhưng bóng cũng lao vun vút ầm ầm xô ngã một loạt, quả thực như cá gặp nước, làm cho bên cánh Matthew tăng thêm một nhân vật đáng gờm.
Nhưng tên Matthew này thật đúng là nhân vật ngàn chấm, đã không ngầu còn thích làm mầu, nhìn mặt sĩ diện vậy mà chơi dở không chịu được. Phi quả bóng xuống rãnh thì thôi không nói, sau đó còn ném bóng ngược ra đằng sau, vừa cười xấu hổ vừa chạy đi nhặt bóng, hại Chung Lý cười suýt té ghế.
Ban đầu vì chưa quen biết nhau nên ai cũng giữ kẽ, cho đến lúc Matthew bị kẹt ngón tay vào trong quả cầu, khiến tất cả đều bị té ngửa, nghĩ dù thế nào mình cũng không thể mất mặt hơn thằng này, cho nên mọi người bằng bất cứ giá nào, cũng phải ra sức thể hiện bản sắc song câu vương[2].
Cuối cùng Matthew lại bất cẩn trình diễn thêm một màn vồ ếch, quá mức xấu hổ vậy mà vẫn ráng tung chảo bằng cách nằm rạp xuống đất tạo dáng ném cầu sẹc xy.
Đại cận thị tiên sinh vẫn không ném ngã được ky nào, thẹn quá hóa giận bèn giật đít chai xuống, “Mẹ nó ông không tin nhiều chai vậy mà ông còn ném không trúng!”
Thật sự đã lâu rồi Chung Lý không vui chơi thoải mái thế, sức lực gần như cạn kiệt, nghĩ rằng đêm nay vậy là có thể ngủ ngon giấc rồi, hắn rất lấy làm cảm tạ Matthew.
Tuy trước đây là cựu tình địch, cũng trải qua chút kỷ niệm không lấy gì là vui vẻ, nhưng cười một cái coi như ân oán tiêu tan hết, không tính toán nữa.
Cá tính của Matthew kỳ thật không xấu, cũng là một tên phổi bò, chỉ cần để gã có thù báo thù xong rồi, tâm trạng vui vẻ, gã liền quăng hết mọi hiềm khích trước đây, thật tâm đối xử với Chung Lý như bạn thân lâu năm.
Hai người nhanh chóng thân tới bến, Chung Lý thì không câu nệ tiểu tiết, Matthew lại có hơi ‘tưng tửng’, suốt ngày trong công ty rảnh rỗi lại liền điên dại la lớn, “Ai Chung Lý Chung Lý, đi ăn cơm ăn cơm nào.”
“Chung Lý, đi đá bóng đá bóng nào.”
“Chung Lý, cùng nhau đi tiểu đi tiểu… à nhầm, đi vệ sinh…”
Làm hết thảy đều cho là hai người có tư tình mờ ám.
Hôm nay Matthew lại cười hì hì, cho Chung Lý coi xấp ảnh chụp hình cả nhóm đi chơi bowling, “Coi nè, thấy tư thế của tôi đẹp không?”
Chụp ếch chuẩn không cần chỉnh, chỉnh là mất chuẩn.
“Ừm, hôm đó chú bảo trò vận động ấy cũng hay hay, đúng là vậy thật.”
Matthew cười hắc hắc, “Cho nên bọn này chỉ tuyển người mới vào thôi, cao thủ tuyệt đối không cho tham gia, nhưng nếu đẹp trai thì sẽ suy nghĩ lại, còn được free nữa nha.” Coi cái kiểu nói chuyện, thật là nhan sắc có hạn mà thủ đoạn vô biên.
Matthew tụm đầu lại với hắn, Đỗ Du Dư bước vào, thấy hai người thân thiết với nhau, có hơi sửng sốt.
“Hai người quen à?”
Matthew gặp lại Đỗ Du Dư vẫn có chút mất hứng, ngượng ngùng tám thêm hai ba câu nữa thì vỗ vỗ vai Đỗ Du Dư, trốn biến.
Khi chỉ có hai người với nhau, Chung Lý liền thấy cả người đều căng lên, cười cũng cười không nổi. Hắn cảm thấy chán ghét bản thân yếu đuối vậy, chỉ cần nhìn thấy người này, tim như bị nhúng vào chảo dầu.
Đỗ Du Dư nhìn hắn, vẫn dùng ánh mắt dịu dàng khiến người khác đau lòng, khiến ngực hắn vô cùng khó chịu. Hắn chán ghét ánh mắt này.
“Có phải anh ốm đi không?”
“Mập ốm can hệ đếch gì cậu.” Chung Lý cảm thấy mình phản kích chẳng có chút cân nặng nào, rồi cố ra vẻ dửng dưng nói, “Cậu cũng đừng bận tâm thái quá, bố đây dù có không ăn nhưng vẫn thừa ký ra đó.”
Đỗ Du Dư hơi ngẩn ra, nhưng rồi lại cười có phần rụt rè, “Vậy thì tốt rồi. Chung Lý, anh có biết Matthew là…”
“Tôi biết.”
Đỗ Du Dư nhìn hắn, “Tôi biết sự việc khác nhau. Nhưng nếu anh có thể tha thứ cho cậu ta, vậy sẽ có một ngày anh chịu tha thứ cho tôi phải không?”
“…” Chung Lý không biết nên dùng ngôn ngữ bần cùng thế nào để mô tả về người này. Matthew chẳng qua chỉ là gõ chơi chơi cái mai của hắn một chút, còn người này đều đã phá nát từ trong ra ngoài của hắn.
Hắn không biết đối với loại tổn thương này, phải vác lên bộ dạng tôi-bị-tổn-thương thế nào cho phải. Chỉ biết rằng, chỉ cần nhìn thoáng qua người này một lát hắn đã cảm thấy mọi thứ xấu đi, mỗi ngày hít thở đều cảm thấy đau. Có lẽ hắn phải chờ đợi cho đến khi đối với người này không còn chút cảm giác gì nữa, hắn mới có thể quay lại như ngày xưa, mai cứng thịt dày, có bị đánh đau thế nào cũng có thể chịu đựng được.
“Kiếp sau đi.”
Lúc thu dọn đồ đạc xong xoay người định bỏ đi, thì Đỗ Du Dư ở sau lưng nói với hắn, “Chung Lý, tôi thật sự thích anh.”
Chung Lý tức đỏ mặt, nghiêng đầu nói, “Con mẹ nó cậu thực sự cho là tôi ngu thật à? Không thì nên đổi sang chiêu trò gì mới mẻ hơn đi!”
Dùng những trò cũ rích mà còn muốn hắn bị mắc lừa! Hắn có ngu thật đấy, nhưng không có rẻ mạt vậy.
Đỗ Du Dư trầm mặc một lát, mỉm cười nói, “Vậy anh thượng tôi đi. Tôi chỉ cho anh.”
Chung Lý giận mặt đỏ bừng bừng, nửa ngày trời mới mắng được một câu, “Con mẹ nó cậu còn biết xấu hổ không vậy!?” Nói xong liền xoay người bỏ đi.
Hắn tức không chịu được, cái tên này đùa giỡn người khác cũng nên có giới hạn, cái gì cũng mang ra đùa được à.
Càng tức hơn là hắn cư nhiên lại bị cám dỗ!
Trước kia lúc nói với Đỗ Du Dư về chuyện ai trên ai dưới, hắn không chỉ một lần nghĩ đến chuyện muốn là người chủ động, nhưng chưa từng có dịp thực hiện được. Vì hắn không nỡ để Đỗ Du Dư chịu đau, với lại cũng rất xấu hổ.
Nghĩ đến chuyện không chừng hôm nay Đỗ Du Dư thật sự nghiêm túc, hắn liền bị cám dỗ đến ngẩn cả người ra, tâm tình rất lấy làm lộn xộn.
Hắn vốn muốn dùng sự phẫn nộ của mình để chống lại, có chết cũng không thể để cho bản thân lại bị Đỗ Du Dư mang ra đùa giỡn.
Hắn thầm nghĩ phải dốc hết toàn lực, để hoàn thành giấc mộng của mình, đó là sau này có thể thành công hơn Đỗ Du Dư. Trở thành một người còn hấp dẫn hơn cả Đỗ Du Dư. Khiến cho Đỗ Du Dư hết lòng yêu thương quyến luyến hắn, nhìn thấy hắn tim sẽ đập mạnh, nghĩ đến hắn trong lòng sẽ rất đau, muốn quên cũng không thể quên được hắn.
Tựa như hắn bây giờ vậy.
Sau khi bị đùa giỡn, bị phản bội, muốn hắn quay trở lại làm người của Đỗ Du Dư, hắn cảm thấy bản thân rất yếu thế, vừa uất ức lại không ngẩng đầu lên được, trong lòng như có luồng ác khí không thể giải tỏa. Cho nên dù Đỗ Du Dư có nói gì dụ dỗ gì, hắn cũng nhất quyết không mắc mưu.
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện ‘đặt Đỗ Du Dư bên dưới thân’, không hiểu vì sao máu huyết toàn thân lại lập tức sôi lên.
Hắn nhất thời không thể phân biệt rõ hai dạng này có gì khác nhau, khi nghe Đỗ Du Dư nói vậy, hắn liền trở nên mơ hồ giữa ý nghĩ muốn chiếm hữu Đỗ Du Dư, với việc Đỗ Du Dư chủ động để hắn chiếm hữu.
Nhưng mấu chốt là dù hắn có hận có giận đến đâu cũng không thể làm tổn thương Đỗ Du Dư, bởi lẽ tình cảm của hắn vẫn chưa hề thay đổi.
Vốn dĩ cứ tưởng đã luyện được trái tim cứng như sắt thép, thế nào lại trở thành nồi luộc trứng, cứ kêu ùng ục ùng ục không ngừng đốt hắn, lăn qua lăn lại cả đêm không ngủ được.
Đỗ Du Dư đúng là một tên chết tiệt, gieo rắc tai họa.
Chung Lý ban ngày bận rộn, ban đêm lại vắt tay lên trán nghĩ ngợi lung tung, hôm sau tái xuất giang hồ với cặp mắt panda, hình tượng bèo nhèo, khiến người đại diện phải lên tiếng, “Cậu hết chuyện rồi sao lại nhè ngay lúc này dục cầu bất mãn hả? Tinh lực nên để dành lúc lên sân khấu, mấy ngày này cậu làm ơn giữ bình tĩnh cho tôi nhờ.”
Chung Lý đúng là oan thị Kính, vừa xấu hổ vừa tức muốn chết. Tất cả đều là lỗi của tên Đỗ Du Dư kia! Cả ngày đều bám dính lấy hắn, hắn đã chửi muốn nát nước, ngôn từ độc địa không chừa đường lui mà Đỗ Du Dư ngược lại trở nên hiền như bụt, nhu mì đến mức càng chửi càng xán lại, hắn càng thô lỗ, Đỗ Du Dư càng nhẫn nhịn.
Hắn đã coi Đỗ Du Dư như kẻ thù không đội trời chung, chưa từng trưng ra gương mặt hòa nhã, khi mắng chửi dù có hơi thô tục nhưng đều mắng rất thật lòng.
Thế nhưng dẫu hắn có hung hăng công kích đến phát mệt thế nào, cũng như chưa từng đụng được vào vạt áo của Đỗ Du Dư. Đỗ Du Dư chỉ cần cười một cái là đều có thể xua tan hết thảy.
Hắn không thể thương tổn được Đỗ Du Dư, dù chỉ một chút.
Đỗ Du Dư không chỉ hoàn toàn không bị đả kích, còn nhắn tin mỗi ngày cho hắn. Nói toàn những lời có thể khiến người khác hai chân nhũn ra, lỗ tai phải nóng lên. Có khi lại đàn một đoạn piano, tiếng đàn tuyệt đối có thể khiến người ta hồn ngẩn ngơ. Hắn căn bản là không ngủ được!
Chung Lý rốt cuộc không nhịn được nữa, trước khi bản thân hỏng mất, đã như trâu húc lao vào phòng làm việc của Đỗ Du Dư, vỗ mạnh tay lên bàn, “Con mẹ nó đừng có gửi tin nhắn cho tôi nữa!”
Đỗ Du Dư ngẩn người, “Nếu tin nhắn khiến anh bực mình, có thể del thẳng đi mà.”
“…”
“Không lẽ anh đều nghe hết sao?”
Bị dễ dàng nhìn thấu khiến hắn vừa thẹn vừa giận, lại thêm căm ghét chính mình, mặt Chung Lý đỏ lên, “Chết tiệt cậu không thể đơn giản từ bỏ đi à?”
Đỗ Du Dư nhìn hắn, “Nhưng tôi muốn anh.”
Chung Lý thấy sắp lên tới cực hạn rồi, chỉ có thể ác ôn mắng, “Còn làm chuyện buồn nôn vậy, cẩn thận tôi làm chết cậu!”
Đỗ Du Dư mỉm cười, nâng mắt lên, hết sức nhỏ nhẹ nói, “Vậy tới đây đi.”
Thế là Chung Lý chạy trối chết.
Hắn cảm thấy hết sức ngạt thở, cả mắt cũng đã đỏ lên.
Hắn không có cách đối với Đỗ Du Dư, thực sự không có cách nào cả, đừng nói là vượt lên trên, căn bản là ngang hàng cũng không thể.
Đỗ Du Dư biết điểm yếu của hắn, giống như Nhan Khả nói, vô cùng hiểu lòng người. Cho dù hắn có tỏ ra hung thần ác sát thế nào, khua khoắng hai càng ra sao, cũng chỉ vô dụng, Đỗ Du Dư sẽ không bị hắn làm tổn thương.
Cái gọi là báo thù, vùng lên gì gì đó, căn bản chỉ là nằm mơ.
Chung Lý hận đến chết loại cảm giác tuyệt vọng này.
[1] Đại khí vãn thành: người có tài nhưng thành công muộn
[2] Song câu vương: song câu là tên loại rượu mạnh, cho nên ném bowling mà quả bóng cứ dẹo qua dẹo lại không trúng ky thì được tôn là song câu vương.