Phi Lai Hoành Khuyển

Chương 57:




Bà nội nấu mỳ xong, Phương Trì ngồi ngoài sân ăn, Tiểu Tử ngồi bên cạnh phe phẩy đuôi, Phương Trì ăn một đũa, lại gắp một miếng cho nó.
Ăn xong mì cũng là lúc Tôn Vấn Cừ lười biếng ngáp ngắn ngáp dài xuống tầng.
"Nhìn đi, ngủ không ngon đúng không?" Bà nội vừa nhìn thấy hắn liền thở dài, "Bình thường làm bùn làm đất đã không ngủ rồi, giờ nói chuyện gì còn nói nguyên cả đêm, không cần sức khỏe nữa à."
Tôn Vấn Cừ ngây người không nói gì.
"Thằng ranh con tối nay ngủ một mình, đừng sang tìm người ta nói chuyện nữa." Bà nội nói với Phương Trì.
Phương Trì gãi đầu: "Con có nói chuyện cả đêm đâu..."
"Không sao đâu, cháu ngày nào cũng buồn ngủ ấy mà, ngồi xuống là ngủ được," Tôn Vấn Cừ đi tới bên cạnh bồn nước nói không chủ đích, "Cậu ấy chủ yếu là sang ké máy điều hòa thôi."
"Nóng à?" Bà nội đi tới bên người Phương Trì sờ lên lưng cậu, "Này, sáng sớm ra đã toát mồ hôi cả người, mấy năm rồi cũng có thấy con dùng máy điều hòa đâu?"
"Cũng không có mà." Phương Trì nói.
"Không thì...lắp cho phòng con một cái." Bà nội đau lòng nói.
"Không, không cần," Phương Trì nhanh chóng lắc đầu, "Con chẳng mấy khi ở nhà, lắp lãng phí ra."
"Vậy nếu con nóng thì làm sao, lại sang phòng Thủy Cừ à?" Bà nội hỏi.
Phương Trì không nói gì, vừa chơi với Tiểu Tử vừa đáp một tiếng mơ hồ cũng không nghe rõ ra là gì.
Tôn Vấn Cừ quay đầu lại nhìn cậu cười.
Bà nội đi rồi, Phương Trì như thể thở phào nhẹ nhõm mà ngồi vào trên ghế.
"Này." Tôn Vấn Cừ ngậm bàn chải đánh răng đi tới đá đá chân cậu.
"Bà nội tôi sáng nay chắc là sang phòng tôi," Phương Trì nhỏ giọng nói, "Thấy tôi không ở trong phòng, làm tôi sợ chết."
"Khi nào có thời gian thì đo thử xem, gan cậu có to bằng lỗ xâu kim không..." Tôn Vấn Cừ vừa nói vừa đi về phía bồn nước súc miệng.
"Đây cũng không phải chuyện bình thường mà," Phương Trì liếc mắt nhìn vào trong nhà, nhỏ giọng, "Chuyện này tôi có thể không sợ được chắc?"
Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu, không nói gì.
Ông nội đang ở ngoài sân sau làm giá trồng đậu, bà nội gọi Phương Trì ra giúp một tay.
Phương Trì giúp ông bắc xong giá, thì phát hiện Tôn Vấn Cừ đã không còn ở trong nhà, Tiểu Tử cũng chẳng thấy bóng.
"Chắc là dẫn Tiểu Tử đi chạy bộ rồi," bà nội nói, "Nó kiên trì lắm, vẫn luôn chạy bộ sáng sớm đều đều, cũng không phải là chạy bộ sáng sớm, có lúc dậy buổi chiều cũng đi chạy bộ, phải gọi là chạy bộ sau khi ngủ dậy."
"À." Phương Trì cười.
Tôn Vấn Cừ người lười biếng như vậy còn kiên trì ngày nào cũng chạy bộ, thật khó khăn, bản thân mình đã lâu lắm rồi không rèn luyện có quy củ.
Chỉ là... Tôn Vấn Cừ đi chạy bộ mà không gọi cậu.
Giận à?
Phương Trì ngồi xổm trong sân, là vì thái độ vừa nãy của mình? Sợ sợ sệt sệt cẩn thận từng li từng tí?
Giận rồi thì phải làm sao bây giờ?
Cậu còn thật sự chưa từng nghĩ tới vấn đề này, tính khí Tôn Vấn Cừ cũng không coi là quá tốt, nhất là lúc hai bọn họ mới quen, nhưng hình như cũng chưa thật sự tức giận cái gì.
Phải xin lỗi sao?
Hay là giải thích?
Hay là cứ thế dỗ luôn?
Đứng đờ đẫn trong sân gần mười phút, Phương Trì đứng dậy trở về phòng, cầm mũ đi theo, chạy ra cổng.
"Đi đâu?" Bà nội đuổi theo một câu.
"Chạy bộ." Phương Trì nói.
"Đi đi, lúc về cầm theo hai con cá," Bà nội nhỏ giọng nói, "Đừng có nói bà bảo con đi."
Phương Trì quay đầu lại nhìn bà nội, cười đáp một tiếng.
Con đường Tôn Vấn Cừ chạy bộ hiện giờ như thế nào, Phương Trì cũng không rõ, có điều hẳn là chạy thuận theo đường dễ đi, còn là con đường mát mẻ, dù sao cũng là người yếu ớt.
Phương Trì cứ thế chạy về hướng rừng cây, trong rừng mát mẻ, phía trước chính là một dòng suối nhỏ, lúc ăn Tết cậu quay lại, chính là tìm thấy Tôn Vấn Cừ ở đó.
Tiến vào rừng còn chưa chạy được năm phút, Phương Trì đã thấy Tiểu Tử đang đứng giải quyết nỗi buồn bên cạnh một thân cây.
Cậu dựng thẳng ngón tay trỏ với Tiểu Tử bảo nó không được kêu, sau đó chạy tới.
Tôn Vấn Cừ quả nhiên đang ở bên dòng suối.
Có điều, cũng không phải đang chạy bộ hay đang nghỉ ngơi, lúc Phương Trì nhìn thấy hắn, hắn đang đứng trên một khối đất trống bên cạnh dòng suối... Cũng không phải đứng, hắn đang hoạt động.
Phương Trì chỉ nhìn một động tác đã lập tức biết được hắn đang làm tư thế gì.
Ông nội bà nội ngày nào cũng tập.
Bát Đoạn Cẩm.
Tôn Vấn Cừ thế mà lại tập bát đoạn cẩm bên dòng suối?
Phương Trì đứng không nhúc nhích, lại cảm thấy rất thần kỳ.
Cảm giác này cũng như lần đầu tiên thấy Tôn Vấn Cừ kéo đàn nhị.
Thế nhưng nhìn mấy lần xong, cậu liền không thấy buồn cười nữa, động tác của Tôn Vấn Cừ vừa nhìn đã biết không phải chỉ chơi linh tinh, còn rất tiêu chuẩn, nói thật, tập còn đẹp hơn ông bà nữa, thoáng đạt mà thả lỏng.
Phương Trì dựa vào cây, nhìn chằm chằm Tôn Vấn Cừ.
Tiểu Tử ngồi xuống bên chân cậu, cùng cậu xem rất nghiêm túc.
Tôn Vấn Cừ không chú ý tới có người ở sau lưng, mãi cho tới lúc xoay người lại mới thấy cậu đang đứng dưới tán cây.
"Cậu đến đây từ lúc nào?" Tôn Vấn Cừ nhíu mày.
"Không làm anh sợ chứ?" Phương Trì đi tới.
"Sợ." Tôn Vấn Cừ nói.
"Vậy sao lại bình tĩnh thế?" Phương Trì nhìn hắn.
"Theo lý thuyết thì hẳn là sẽ giật mình," Tôn Vấn Cừ ngửa đầu cử động cổ, "Nhưng mà tôi lười giật..."
Phương Trì nở nụ cười, nở nụ cười một lúc liền hơi ngượng ngùng gãi đầu: "Anh sao mà... ra ngoài cũng chẳng gọi tôi."
"Tôi thấy cậu đang giúp ông nội làm giá mà." Tôn Vấn Cừ đưa tay lên vai cậu, ngón tay nhéo nhéo cổ cậu.
"Anh..." Phương Trì nắm lấy tay hắn, "Giận rồi à?"
"Giận cái gì?" Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu.
"Là, tôi hình như hơi căng thẳng quá," Phương Trì thở dài khe khẽ, "Anh giận rồi à."
"Cũng không," Tôn Vấn Cừ nắm bóp đầu ngón tay cậu, "Đều vậy, còn trẻ con mà."
"Đều?" Phương Trì ngẩng đầu lên, "Anh cũng từng như vậy à?"
"Đời tôi ngoài căng thẳng lúc cho ba tôi xem đồ gốm tôi làm, còn lại thì chưa bao giờ căng thẳng cả." Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng.
"Vậy còn ai nữa?" Phương Trì hỏi.
"Tôi cũng không phải chỉ quen mỗi một đứa bé là cậu." Tôn Vấn Cừ ngồi xuống dựa vào một tảng đá lớn bên cạnh, ngả người ra.
"Còn có ai nữa?" Phương Trì đi qua đứng bên cạnh hắn, "...Bạn trai cũ của anh à?"
Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, ngước mắt nhìn cậu không nói gì.
"Bạn trai cũ của anh bao nhiêu tuổi?" Phương Trì hỏi bằng giọng buồn bực.
"Cậu hỏi người nào?" Tôn Vấn Cừ nói.
"Có mấy người cơ?" Giọng Phương Trì to lên không ít.
Tiểu Tử bị một câu nói này của cậu làm sợ đến mức quay đầu chạy đi mấy bước, Tôn Vấn Cừ dựa trên tảng đá cười không dừng được.
"Thôi không hỏi," Phương Trì nói to xong lại hơi ngượng ngùng, ngồi xuống bên cạnh hắn, "Lão đàn ông, tình sử hơi phức tạp cũng là chuyện bình thường."
Tôn Vấn Cừ vừa nghe thấy liền cười đến mức ho khan, ngồi xuống từ phía sau ôm lấy cậu: "Này, Phương Tiểu Trì."
"Hả?" Phương Trì nghiêng đầu.
"Cậu để ý chuyện này à?" Tôn Vấn Cừ vòng tay ra phía trước, nhẹ nhàng vẽ trên ngực cậu.
"Thật ra cũng không để ý," Phương Trì suy nghĩ, "Chuyện này cũng không thể nào mà để ý được, nếu để ý thật thì tôi cũng chỉ có thể đi tìm đứa trẻ nào càng nhỏ hơn vậy..."
"Vậy mà nãy cậu còn như thế?" Tôn Vấn Cừ cười.
"Tôi thế nào," Phương Trì xoa mũi, "Tôi chỉ hỏi vậy thôi, tiện hỏi một câu thế thôi, anh không nói cũng không sao, dù sao thì bây giờ anh cũng ở bên cạnh tôi rồi."
"Câu này tôi thích nghe," Tôn Vấn Cừ hôn một cái lên cổ cậu, "Thật ra cũng không có gì không thể kể."
Phương Trì quay đầu nhìn hắn.
"Bạn trai cũ cũng không nhiều, hai ba người gì đó," Tôn Vấn Cừ dựa vào tảng đá, gối lên cánh tay, "Thời gian cũng không dài, một hai năm đã coi là dài rồi, hầu hết thời gian tôi đều chỉ có một mình."
"Tại sao?" Phương Trì hỏi.
"Yêu đương rất mệt." Tôn Vấn Cừ nói.
"Anh đã lười đến mức yêu cũng lười rồi à?" Phương Trì cảm thán một câu.
Tôn Vấn Cừ híp mắt lại nở nụ cười, "Cậu đáng yêu thật."
"Tôi cũng không cần biết người khác," Phương Trì nói, "Tôi chỉ muốn biết bạn trai nhỏ cũ kia của anh thôi, sao anh lại chia tay với cậu ta?"
"Không phải tôi chia tay với cậu ta," Tôn Vấn Cừ ngửa đầu, "Là cậu ta chia tay tôi, cũng không có tại sao gì cả, con đường phía trước mãi mà chẳng thấy đầu, cũng không sáng lên, cảm thấy bản thân không chống đỡ nổi, cuối cùng liền rời đi sớm thôi."
Phương Trì im lặng.
"Là chuyện rất nhiều năm trước rồi," Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, "Lúc đó tôi còn nói với Lượng Tử, không thể đụng vào mấy đứa trẻ được, không có tính ổn định, lúc nào đó không ổn định được là chạy."
"Vậy tại sao," Phương Trì phủi bụi dính trên quần hắn, "Lại cùng tôi..."
"Chuyện này không có cách nào nói tại sao được," Tôn Vấn Cừ khoanh tay, nhặt một hòn đá nhỏ từ trên mặt đất vứt đi, "Có điều, cậu cũng không giống lắm."
"Hả?" Phương Trì lập tức xoay mặt qua nhìn hắn.
"Lúc cậu tới vay tiền hộ Phương Ảnh," Tôn Vấn Cừ cười, "Tôi đã cảm thấy, thằng bé này thật là biết gánh vác chuyện, biết trèo tường biết tháo cửa sổ còn biết gánh vác, chậc chậc, không tệ."
"Có thể đừng nói cả trèo tường với phá cửa sổ vào cùng được không?" Phương Trì thở dài.
"Không thể." Tôn Vấn Cừ cười nói.
Phương Trì nhìn hắn không nói gì, qua rất lâu mới nói một câu, "Tôi sẽ không như thế, ý tôi là...tôi sẽ không...đột nhiên bỏ chạy, tôi nói tôi thích anh, là nghĩ kỹ rồi mới nói."
"Tôi biết." Tôn Vấn Cừ nói.
"Tôi sẽ không chạy." Phương Trì còn nói thêm.
"Ừm." Tôn Vấn Cừ nhìn cậu gật đầu.
Phương Trì dường như không biết nên nói gì nữa, im lặng một lúc lâu mới mở miệng: "Vậy hôm nay anh có giận không?"
"Không." Tôn Vấn Cừ nói.
"Anh học bát đoạn cẩm ở đâu ra vậy?" Phương Trì lại hỏi.
Tôn Vấn Cừ ngây người, nở nụ cười: "Học chỗ ba Lý Bác Văn, chú Lý với ba tôi giống nhau, đều thích mấy thứ đó, cầm kỳ thư họa hoa chim cá sâu, con trai chú không chơi với chú, chú ấy liền tìm tôi."
"Bảo sao anh ta lại chỉnh anh như thế." Phương Trì chậc một tiếng.
"Tức chết gã đi," Tôn Vấn Cừ cười rất vui vẻ, "Tôi dạo này là bận quá, không thì tôi còn phải qua nhà gã chơi."
"Anh mới là trẻ con." Phương Trì cúi đầu qua hôn một cái lên khóe miệng hắn.
Con đường Tôn Vấn Cừ chạy bộ cũng không dài, cơ bản cũng chỉ là chạy đến dòng suối nhỏ này, hoạt động một lúc, sau đó vòng một vòng từ bên khác cánh rừng chạy về trong thôn.
Phương Trì chạy cùng hắn một vòng, liên tục nhìn chằm chằm dưới chân hắn.
"Đường này tôi ngày nào cũng chạy, sẽ không trượt chân đâu, đừng nhìn chằm chằm nữa," Tôn Vấn Cừ nói, "Đều sắp bị cậu nhìn chằm chằm mà trượt chân rồi."
Phương Trì cười ha ha.
"Bạn học cậu sắp tới rồi đúng không?" Tôn Vấn Cừ lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ.
"Ừ, sắp rồi," Phương Trì gật đầu, "Chốc nữa hai ta lại đi một chuyến đến nhà ông cụ Giang, bà nội tôi bảo đến lấy hai con cá."
"Buổi trưa bọn họ đều ăn ở nhà à?" Tôn Vấn Cừ hỏi.
"Chắc vậy, chúng nó định ăn xiên nướng, trưa nóng quá không thể nào ăn nổi, chỉ có thể để đến tối," Phương Trì nói xong liền quay đầu hỏi, "Buổi trưa anh không định xuống ăn à?"
"Hiểu rõ tôi vậy," Tôn Vấn Cừ nhặt hòn đá ném về phía trước, Tiểu Tử kêu đuổi theo, "Tôi ăn trong phòng, hôm nay phải vẽ xong bản thiết kế, chú Lượng Tử hai ngày nay sẽ đưa đất lại đây cho tôi, tôi phải bắt đầu làm đồ gốm."
"Ồ." Phương Trì gật đầu.
Bọn Hứa Chu hơn mười một giờ tới nơi, Phương Trì đứng ở ngã tư, lúc xe tuyến tới nhìn thấy trước cửa sổ có vài cái đầu thò ra ngoài cười với cậu.
"Người trên xe bị bọn mày ồn ào chết rồi đúng không." Phương Trì nói.
"Bọn tao mới bị làm ầm chết, ba con gà một con vịt thêm đứa trẻ con, cả đường đều không ngậm miệng," Hứa Chu vui cười hớn hở nói, nói xong lại đập lên bả vai cậu, "Bọn tao đến rồi đây!"
"...Hoan nghênh." Phương Trì nói một câu, nhìn về phía sau, nhìn thấy Tiếu Nhất Minh đi cuối cùng cả bọn.
Cậu có hơi giật mình mà phát hiện ra, mới hai ngày không gặp vậy thôi, trên mặt Tiếu Nhất Minh đã gầy đi một vòng, nhìn có vẻ cũng chẳng có tinh thần gì.
"Này Phương Trì," Trên chóp mũi Lương Tiểu Đào đầy mồ hôi hột mà gọi cậu, "Nhà ông mày đủ chỗ ở không? Bọn tao có cần tìm khách sạn không?"
"Không có khách sạn," Phương Trì dẫn bọn họ về hướng cổng thôn, rồi quay đầu lại đếm, "Chắc là ở đủ, nằm ra đất ngủ là được."
"Trong phòng có máy điều hòa không?" Lâm Vi cầm quạt nhỏ vừa quạt vừa hỏi.
"Không," Phương Trì nhìn cô nàng, cậu rất chán Lâm Vi, ấy vậy mà Lâm Vi còn cố tình chơi cùng với bọn người các cậu.
"Không có điều hòa không phải là nóng chết à." Lâm Vi bĩu môi.
"Vậy mày cứ đứng ở đây đi." Phương Trì nói.
"Làm gì?" Lâm Vi hỏi.
"Chốc nữa có xe tuyến, sáu đồng chở mày quay về." Phương Trì nói.
"Ai!" Lâm Vi nói to, "Phương Trì mày đúng là đáng ghét!"
"Không có điều hòa cũng không nóng quá đâu," Lương Tiểu Đào nói, "Trong núi mát mẻ hơn, tao thấy có cái quạt điện là cũng đã đủ rồi."
Phương Trì mang mấy đứa bạn học hào hứng như vừa mãn hạn tù được thả ra giành lấy cuộc sống mới về tới nhà, ông bà nội đã ở trong bếp nấu ăn.
Bà nội đã dọn dẹp xong phòng cậu, túi của mọi người đều ném vào đó.
"Tao đói quá, vừa nãy đi qua nhà bếp ngửi thấy mùi gì thơm lắm." Có đứa nói một câu.
Mấy đứa liền lập tức chạy xuống tầng, gọi ông nội bà nội mà chen vào trong bếp.
Lúc Phương Trì đi ngang qua phòng Tôn Vấn Cừ thì dừng lại gõ cửa một cái, Tôn Vấn Cừ ở trong đáp một tiếng: "Không khóa.". Ngôn Tình Sắc
Cậu đẩy cửa ra thò đầu vào: "Này."
"Hả?" Tôn Vấn Cừ đang ngồi trước bàn, quay đầu lại nhìn cậu.
"Mau đến đây." Phương Trì nói.
Tôn Vấn Cừ đặt bút xuống: "Làm sao thế?"
"Hôn một cái." Phương Trì lại gần nhanh chóng dùng sức hôn một cái lên miệng hắn.
Lúc định đóng cửa xuống tầng liền quay đầu vào phòng, đóng cửa lại ôm lấy Tôn Vấn Cừ đẩy đến bên tường, một lần nữa hôn xuống, tàn nhẫn mà quấy đảo trong miệng hắn mấy lần rồi mới buông ra.
"Cho cậu tức chết đi," Tôn Vấn Cừ lau miệng, "Ghìm súng xuống gặp bạn học cậu đi."
"Bình thường ngay đây." Phương Trì cười ha ha, nhảy nhảy tại chỗ, quay người đi ra xuống tầng.
Tôn Vấn Cừ đi qua đóng cửa lại, đi tới bên cửa sổ nhìn xuống.
Trong sân có mấy cậu con trai, còn có hai cô bé, đang vừa cười vừa ầm ĩ la hét giúp nấu cơm, Tiểu Tử ở bên cạnh hào hứng chạy xung quanh đám người.
Phương Trì lấy bàn lớn ra để ngoài sân, cả đám người bắt đầu ra ra vào vào lấy ghế tựa, cầm bát đũa từ trong nhà bếp ra.
Rất ồn ào.
Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng.
Kiểu ồn ào chỉ thuộc về độ tuổi này, nhỏ thêm một chút, lớn thêm một chút, đều không phải là cảm giác này, chỉ có lúc mười tám mười chín tuổi, mới có kiều làm ầm rõ ràng tràn đầy sức sống nhưng lại cũng ngập tràn đáng ghét như vậy.
So sánh ra thì, Phương Trì trưởng thành hơn mấy đứa bé này nhiều lắm, lúc ở cùng mình, Phương Trì nói rất nhiều, mà cùng với những người cùng lứa, cậu thế nhưng lại không nói chuyện nhiều.
Khác biệt thế hệ?
Tôn Vấn Cừ cười.
Có điều, nói tới ít nói, còn có người từ lúc vào cửa đã không nói một tiếng nào, từ đầu tới cuối đều chỉ đứng ở một bên, thỉnh thoảng chơi với Tiểu Tử, hầu hết thời gian chỉ là nhếch khóe miệng lên đối phó hoặc là đang ngẩn người.
Là Tiếu Nhất Minh.
Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, cậu con trai này, có lẽ khoảng thời gian này đã sống không dễ chịu gì, Tôn Vấn Cừ không nghĩ tới cậu cũng sẽ đến, chắc là cũng chẳng có chỗ nào để đi, đi theo cho đỡ buồn.
Tôn Vấn Cừ kéo rèm cửa sổ lại, ngồi trở về trước bàn, trải từng tấm bản vẽ ra xem, Tiếu Nhất Minh đối với Phương Trì, sẽ có ảnh hưởng gì, cũng thật sự khó mà nói được.
Có điều, hắn không định cho Phương Trì bất kỳ ý kiến gì trong chuyện này, mỗi một ý nghĩ, mỗi một quyết định, đều phải là mình tự làm ra.
Phương Trì đứng trong nhà bếp, đồ ăn vừa ra khỏi nồi, cậu liền gắp trước mấy miếng ra bát nhỏ, nhưng mà Tôn Vấn Cừ kén chọn, ăn cũng ít, cậu gắp mấy miếng sườn với mấy miếng thịt kho tàu, thêm ít cải xanh, cảm giác cũng đã đủ rồi, bà nội liền múc thêm cho một bát canh.
Chuẩn bị thức ăn xong, Phương Trì nhân cơ hội mọi người đang không chú ý tới bên này, bưng vào nhà.
Vừa vào nhà liền đụng phải Tiếu Nhất Minh đang cầm cốc nước ra, suýt nữa thì va vào.
"Mày..." Tiếu Nhất Minh nhìn thấy khay trong tay cậu thì ngây người.
"Lấy cho bạn tao," Phương Trì cười, "Anh ấy có việc nên không xuống dưới này ăn."
"À." Tiếu Nhất Minh gật đầu, cầm cốc đi ra ngoài.
Tôn Vấn Cừ còn đang vẽ, Phương Trì để thức ăn lên bàn nhỏ: "Anh uống gì không, mấy đứa nó mua đồ uống, anh muốn uống thì tôi lấy tới cho anh một bình."
"Không uống," Tôn Vấn Cừ quay ghế lại, ngửi thức ăn, "Thơm thật."
"Vốn là định gắp ít cá cho anh," Phương Trì hôn một cái lên mặt hắn, "Thế nhưng mà, cá hôm nay là nướng cả con."
"Không sao," Tôn Vấn Cừ sờ mặt cậu, "Muốn ăn thì mấy hôm nữa nói ông làm là được, hôm nay tôi có hứng thú với thịt kho tàu hơn."
"Vậy tôi xuống nhé?" Phương Trì nhìn hắn, có hơi không muốn đi.
"Ừm." Tôn Vấn Cừ đáp một tiếng.
"Muốn tôi cùng anh ăn mấy miếng không?" Phương Trì lại hỏi.
"Tổng cộng được có mấy miếng," Tôn Vấn Cừ dựa vào ghế cười, "Cậu ăn xong mấy miếng rồi còn định tuốt một lần nữa đúng không?"
"Tôi xuống đây." Phương Trì chậc một tiếng, kéo quần, quay người ra ngoài.
Bữa trưa ăn cực kỳ rộn ràng, nói cười rôm rả là chính, tác dụng của thức ăn giờ có lẽ cũng chỉ là cho miệng nghỉ ngơi một lúc.
Hiện giờ, kỳ thi vừa qua xong, có hai ngày nghỉ ngơi, giờ chính là bắt đầu giai đoạn điên cuồng nhất, thêm một thời gian nữa, cách ngày có điểm càng gần, sức mạnh này sẽ từ từ bị căng thẳng thay thế.
Cơm nước xong xuôi, giúp ông bà dọn bàn, mấy đứa liền hò hét muốn ra bờ sông chơi một lúc.
"Bơi một lúc không," Hứa Chu nói, "Bọn mày có mang theo quần bơi áo tắm gì không đấy?"
"Mang, mang rồi!" Cả đám liền chạy lên tầng lục quần áo.
Con trai con gái chia thành hai nhóm đi thay quần bơi áo tắm, như thể vui chơi mà chạy từ sân sau ra bờ sông.
Phương Trì không định bơi, đi chậm rãi tới, cậu không có nhiều nhiệt tình với bơi lội đến thế, cậu muốn bơi trong sông, lúc nào cũng có thể đi được.
Tiếu Nhất Minh cũng không thay quần áo, cùng cậu chậm rãi đi về hướng bờ sông.
"Tình hình nhà mày dạo này thế nào rồi?" Phương Trì hỏi một câu.
"Cứ vậy thôi," Tiếu Nhất Minh hạ thấp giọng nhìn xuống đất, dường như cũng không muốn nhiều lời, "Bọn họ không mở miệng, tao cũng không biết nên thỏa hiệp thế nào."
"Vậy nghỉ xong rồi thì sao? Đi học thì sao?" Phương Trì nhíu mày, "Học phí cũng không lo à?"
"Không biết," Tiếu Nhất Minh thở dài, "Tao tự mình tích góp một ít, đủ một năm học, thực sự không làm thêm được cái gì, phải học theo mày."
Phương Trì không nói gì, trong lòng có hơi khó chịu.
"Người bạn kia của mày," Tiếu Nhất Minh chuyển đề tài, "Là đến đây sưu tầm dân ca à?"
"Hả?" Phương Trì ngây người, "Sưu tầm dân ca?"
"Chứ còn gì nữa, ở thời gian dài như thế," Tiếu Nhất Minh cười, "Bình thường chạy vào trong núi lâu như thế, không phải đều là sưu tầm dân ca à?"
"À," Phương Trì nở nụ cười, "Coi như thế đi, anh ấy làm gốm, đến tìm cảm hứng."
"Làm gốm à?" Tiếu Nhất Minh liếc mắt nhìn cậu, ánh mắt rơi vào cỏ bốn lá đeo trên cổ cậu, ngập ngừng mà hỏi một câu, "Cái này...là chú ấy làm à?"
"À," Phương Trì sờ cỏ bốn lá, "Ừ."
"Tao biết mày lâu như thế," Tiếu Nhất Minh nhìn cậu, "Mới là lần đầu tiên thấy mày đeo trên cổ cái gì lâu đến vậy, trước đây ba mày mua ngọc cho mày, không phải đeo mấy ngày đã tháo ra à, bảo là không thích trên cổ đeo cái gì."
Tay Phương Trì nắm lấy cỏ bốn lá, không nói gì.
Không sai, cậu đã từng nói câu này, đúng là cậu không thích đeo gì đó trên cổ.
Mà cỏ bốn lá này, thời gian dài như vậy, cậu ngay cả lúc tắm gội cũng không lấy xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.