Phi Thường Hoàn Mỹ

Chương 2.1:




“Chủ tử, thuốc của ngài tới rồi, mau thừa dịp chưa nguội mà uống đi thôi.”
Lúc này, một cô nương mi thanh mục tú đi đến trước mắt Quý Niệm, bây giờ đã là Quý U, chính là nha hoàn Linh Đông của Quý U, trong trí nhớ hình như Linh Đông có chút cổ quái.
Niệm Hạ nhìn thấy Linh Đông đến thì không nói đến chuyện của Quý quý nghi nữa. Niệm Hạ thập phần hoài nghi, Linh Đông có chút mờ ám với Quý quý nghi, nhưng mà chủ tử lại coi trọng Linh Đông, nàng cũng chỉ là một nha hoàn, khó mà nói Linh Đông có gì khả nghi, chỉ có thể hy vọng chủ tử nhìn ra cái gì đó.
“Tốt lắm, để bên kia đi.”
Nghe thanh âm hư nhược của Quý U, Linh Đông trước đem chén thuốc để trên bàn, che giấu sự châm chọc dưới đáy mắt, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Quý U.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
“Nương nương, người lần này thật quá xúc động, làm cho nô tỳ vô cùng lo lắng. Đại tiểu thư cũng tự trách muốn chết, đã phái người sang hỏi nô tỳ nhiều lần, còn sai nô tỳ nếu người đã tỉnh thì báo lại cho nàng biết, đại tiểu thư còn nói, nàng làm tỷ tỷ nhưng lại không thể bảo hộ tốt cho muội muội của mình, ngài lần sau cũng không thể xúc động như vậy được.”
Thật là mỗi câu đều là lo lắng, ý tứ còn không phải là tuy rằng đại tỷ không có sang thăm nhưng mà vẫn nhớ kỹ Quý U. Chỉ cần vài lời nói liền làm cho Quý U đối với Quý Như khăng khăng một lòng, đây chính là kỹ xảo quen thuộc của Quý Như a.
Những câu này nếu nguyên chủ nghe được, không chừng lại bị cảm động. Nhưng mà Quý U bây giờ, trừ bỏ nở nụ cười thì đối với việc không biết xấu hổ như vậy cũng không thể nói được gì.
Quý U nhìn Linh Đông trước mắt, trong trí nhớ Linh Đông cũng là một người có dã tâm. Đương nhiên, dã tâm này thể hiện ở việc hết sức khẩn cấp, tranh đoạt từng giây, mong muốn trèo lên long sàng.
Quý U không được sủng, nàng cũng không có nhiều cơ hội. Số lần thị tẩm không nhiều, chỉ có ba lần. Hai lần Quý U nén giận, không hề có khoái cảm đáng nói, Hoàng đế cũng không hăng hái lắm, cũng không ở lâu tại cung Phương Vũ của nàng, Linh Đông một cơ hội hướng đến bên người Hoàng đế cũng không có. Lần thứ ba lại để cho Quý Như đoạt đi, Linh Đông còn không phải đem Quý U ra hận sao.
Linh Đông cảm thấy chính mình rất có tư sắc, từ nhỏ đi theo Quý U, mưa dầm thấm đất, tài tình cũng có một chút. Mấu chốt là cảm thấy bản thân có thể hàng phục được Hoàng đế bản lĩnh, nhưng mà lại không có đất dụng võ.
Nàng đợi rồi lại đợi, đợi Hoàng đế đến hai lần, Hoàng đế đến bữa cơm cũng không dùng tại Phương Vũ cung. Linh Đông cảm thấy Quý U thật không có bản lĩnh, nhất là diện mạo sau khi bị bệnh, nhất định có thể kinh diễm tứ phía, Quý U xinh đẹp như vậy, tính tình cũng không ương ngạnh, đáng tiếc mỹ mạo, gia thế đều hủy trên người nàng, cho nên mới chỉ lên đến chánh lục phẩm.
Cũng không thể trách nàng đầu nhập Quý quý nghi Quý đại tiểu thư. Nàng thổi gió bên tai Quý U, Quý quý nghi liền đáp ứng đề bạt mình, sớm muộn gì cũng đưa mình tới trên long sàng. Đi theo một chủ tử ngu xuẩn như vậy, chính mình cũng phải tìm đường khác mà thôi. Linh Đông không cảm thấy mình sai, lương cầm trạch mộc mà tê (*), Linh Đông nàng không lẽ lại phụ nhan sắc của mình, vẫn làm cung nữ sao?
(Lương cầm trạch mộc mà tê: chim khôn thì chọn cành tốt mà đậu.)
Linh Đông vẫn nghĩ chính mình băng tuyết thông minh, nhưng lại không biết chỉ cần nhìn biểu tình của mình thì Quý U đã biết nàng đang nghĩ những gì.
Quý U thấy Linh Đông cũng đủ ngu xuẩn, Quý quý nghi một tháng còn chưa có cơ hội thị tẩm một lần, có thể đem cơ hội này cấp cho nàng sao? Chính mình còn ăn không đủ, vậy mà lại nhường cho một nha hoàn không có tác dụng gì sao?
Quý U không thông mInh còn có thể nghĩ ra được. Ánh mắt nhìn Linh Đông cũng mang theo chút thương xót. Nàng cũng không phải là thánh mẫu, hiện giờ không thu thập Linh Đông đương nhiên là đang chờ thời cơ tốt dùng Linh Đông lừa Quý Như. Làm cho nàng không tự giác trở thành gián điệp hai mặt. Trong lòng Quý U nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn.
“Tỷ tỷ thật sự nói như vậy sao? Ta là thực sự tức giận mới giúp tỷ tỷ xả giận. Tỷ tỷ có đoạt cũng là đoạt cơ hội thị tẩm của ta, Lương chiêu viện kia dựa vào cái gì mà châm chọc tỷ tỷ. Ta lần này bị bệnh cũng không trách tỷ tỷ, có trách cũng là trách ta không đủ bản lĩnh, cũng không chiếu cố được cho tỷ tỷ, vô duyên vô cớ lại làm tỷ tỷ chịu ủy khuất. Trong lòng ta tất nhiên là cảm thấy khó chịu. Nếu tỷ tỷ lại phái người tới, ngươi liền nói cho tỷ tỷ, đừng để cho nàng lo lắng, cũng đừng để nàng đến thăm ta, lây bệnh sẽ không tốt đâu. Chờ ta khỏe, lại đến thăm tỷ ấy.
Nụ cười này lộ ra là hạnh phúc, thỏa mãn, là một muội muội ngốc trong lòng chỉ lo nghĩ cho tỷ tỷ a. Làm cho Linh Đông không nhìn ra có gì khác thường. Chỉ cảm thấy chủ tử bị bệnh một trận, tư sắc lại trở nên càng có ý nhị. Nhưng đầu óc không tốt, Hoàng thượng lại không coi trọng. Nàng vẫn là vội đem những lời này truyền lại cho Quý quý nghi đi.
Niệm Hạ nhìn ra chủ tử không hề nói thật với Linh Đông nên cảm thấy vô cùng cao hứng. Quý U hài lòng, Niệm Hạ hài lòng, Linh Đông cũng vô cùng thỏa mãn đi truyền lời cho Quý quý nghi. Phương Vũ cung trước giờ chưa từng hài hòa như lúc này.
Quý U không phải là chưa từng trùng sinh đến cổ đại, nhưng mà tại hậu cung thì thật đúng là lần đầu. Một lần trùng sinh đến cổ đại kia phi thường ngắn ngủi, lúc đó bản thân chỉ là một đầu bếp nữ làm việc vặt trong trù phòng. Mỗi ngày chỉ có nhiệm vụ nhóm lửa, chọn mua nguyên liệu nấu ăn cùng với nấu cơm, rửa rau. Tất cả nhiệm vụ cũng chỉ là hôm nay học được món ăn này, ngày mai học được món ăn kia. Đối với trạch đấu, nuôi dưỡng con cái đối với đầu bếp như nàng không có liên hệ.
Nhưng cuối cùng bởi vì không chịu gả cho nhi tử phong lưu của quản sự, lựa chọn chạy trốn nên bất hạnh bị đánh chết. Nàng chỉ biết lúc này mạng người không đáng giá tiền, nàng còn nhớ rõ tư vị loạn côn đánh trên người nàng. Loại cảm giác đối mặt với cái chết kia, so với cảm giác chết chìm dưới biển ở kiếp đầu tiên thống khổ cũng không thua kém bao nhiêu. Huống chi trong hậu cung này, chế độ đẳng cấp rõ ràng như thế, nguyên chủ của thân thể này không phải là do quỳ trong tuyết bốn canh giờ liên tục mà đi sao.
Nếu như bản thân không trùng sinh đến nơi này thì Quý U mới mười sáu tuổi đã phải kết thúc cuộc sống trong hậu cung này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.