Buổi trưa tan học, học sinh ồn ào ra về.
Một số nam nữ sinh quen biết Vưu Niệm đang vây quanh cô mà trêu ghẹo.
“Tớ nhớ Niệm tỷ quá.”
“Thầy Lý tức giận đến đỏ cả mặt kìa.”
“Hôm nào Niệm tỷ cũng viết cho em một bức được không? Chỉ cần viết – “Nhớ bạn tốt của tôi Đàm Trình Quân”.”
…
“Cút đi!” Vưu Niệm tức giận đuổi cậu ta đi.
“Đúng rồi, cậu xứng sao?” Mấy bạn học cùng Vưu Niệm đều đã quen mặt, đi bên cạnh cũng hùa theo.
“Ai u.” Đàm Trình cũng không giận, cười hì hì nói: “Được, được, tớ không xứng, tớ không xứng.”
Vưu Niệm nói chuyện với bọn họ một lúc, khóe mắt liếc thấy một bóng người cao gầy, lập tức đẩy mọi người ra rồi đuổi theo.
“Lục Thanh Trạch, buổi trưa hôm nay cậu không về nhà sao?”
Anh không mặc áo khoác, trông không có vẻ gì là sắp về nhà.
Lục Thanh Trạch dừng lại, chậm rãi lắc đầu.
Nắng trưa làm da anh như sáng thêm 2 tông, làm dịu đi những đường nét góc cạnh.
Vưu Niệm lập tức thuận thế tiến lên, vui vẻ ngẩng đầu đề nghị: “Vậy chúng ta cùng đi ăn tối đi.”
Ánh mắt trầm tĩnh của Lục Thanh Trạch nhìn cô chằm chằm, bàn tay buông thõng bên hông anh nắm chặt thành nắm đấm.
Qủa thực từ lúc đi học, nữ sinh thích anh không hề ít. Có rất nhiều người tự tay viết thư tình và tặng quà, nhưng không ai cao tay như Vưu Niệm.
Cô dường như không bao giờ biết ngượng ngùng là gì, muốn thế nào là như thế ấy, cũng không để ý ánh mắt người khác nhìn mình như thế nào.
Không nghi ngờ gì về chuyện cô là một cô gái rất xinh đẹp, nhưng không biết có phải vì ngoại hình quá đẹp khiến cô quá tự tin hay không.
Lông mày thanh tú, tinh xảo, đôi môi đỏ mọng, dáng người cũng mảnh khảnh và cao ráo. Cô giống như một gốc cây hoang dại không ngừng sinh trưởng, rực rỡ xinh đẹp, tùy ý lại ngoan cường.
Trong phòng học, một số học sinh thích hóng chuyện bát quái nhìn hai người trên hành lang qua cửa sổ. Tiếng nói cười thỉnh thoảng truyền đến.
Vưu Niệm liếc nhìn vào bên trong, ra hiệu cho Lý Lam.
Lý Lam biết ý, biết rằng bạn cùng bàn của mình là đang thấy sắc quên bạn mất rồi.
Cô ấy gật đầu, miệng làm khẩu hình “Cố lên”.
Vưu Niệm làm động tác “OK”, khóe mắt nhìn thấy Lục Thanh Trạch nhấc chân lên, vội vàng đi theo sau vài bước.
Các bạn học xem náo nhiệt thấy người trong cuộc đã rời đi, nhưng bọn họ không từ bỏ ý định mà tán gẫu thêm vài câu.
“Tớ thấy Niệm Niệm của chúng ta gặp khó rồi nha. Lớp trưởng căn bản không để ý tới cậu ấy.”
“Lớp trưởng thật phí phạm của trời, một đại mỹ nữ như vậy đứng trước mặt lại có thể vững vàng như núi, cậu ấy muốn làm Liễu Hạ Huệ thời hiện đại hay sao?”
“Cậu thì biết cái gì? Nghe chủ nhiệm nói gia cảnh của lớp trưởng hình như không tốt lắm, kiểu người này nhất định phải chuyên tâm học tập, sợ yêu đương sẽ trì hoãn tương lai.”
“Cũng có thể lớp trưởng không thích phong cách năng động quyến rũ của chị Niệm. Học bá phỏng chừng cũng thích kiểu người học bá.”
“Ý gì chứ? Hai người như vậy mỗi ngày ở cùng nhau để cùng giải phương trình hay sao?”
“Cũng có thể thích Nhị Nguyễn ở ban hai, kiểu người trong sáng và ngây thơ. Tóm lại, có vẻ như cậu ấy không có hứng thú với Vưu Niệm, theo đuổi lâu như vậy rồi mà cũng không có phản ứng…”
…
Các bạn học tốp năm tốp ba đua nhau phát biểu cảm nghĩ, đều cho rằng Vưu Niệm đang làm việc vô ích.
Lý Lam cau mày, xua tay đuổi mọi người: “Được rồi được rồi, đi ăn cơm đi!”
Mọi người nói nói cười cười, thức thời như bầy chim tản ra.
Ở bên kia, Vưu Niệm và Lục Thanh Trạch cùng nhau đi đến nhà ăn.
Vưu Niệm đi theo sau Lục Thanh Trạch, gọi một hộp cơm trưa giống với anh.
Cô ngồi đối diện với Lục Thanh Trạch, cười tủm tỉm hỏi: “Lớp trưởng, cậu thấy bố cục bài văn của tớ thế nào?”
Tay cầm đũa của Lục Thanh Trạch sững lại, miếng cơm trong miệng thiếu chút nữa thì sặc.
Sao lại có một cô gái không biết xấu hổ như vậy?
“Có vài lỗi.” Sắc mặt Lục Thanh Trạch không chút thay đổi sửa cho đúng: “Sinh nhật của tôi là tháng mười một, không phải mùa hè.”
“Ồ, vậy sao? Ha ha ha... ” Vưu Niệm có chút xấu hổ, thầm oán Lý Lam tình báo mà cũng sai.
“Ừm.” Lục Thanh Trạch cụp mi, vành tai nóng lên.
Có lẽ là bởi vì lần này sai lầm quá mức thấp, Vưu Niệm cũng không nhắc lại chuyện bài văn, hiếm khi yên lặng ăn một bữa.
Trong phòng ăn, chính giữa lối đi có ba chàng trai cao lớn đang đi về phía Vưu Niệm, tư thế lười biếng lại kiêu ngạo.
“Vưu Niệm.” Một người trong số họ dừng lại trước bàn và gọi.
Lục Thanh Trạch nhìn qua và nhận ra là Lệ Tử Dương, học sinh năm hai trung học, người quen với Vưu Niệm.
“Chuyện gì?” Vưu Niệm cũng quay đầu lại, ngẩng đầu hỏi.
Lệ Tử Dương cười có chút lưu manh: “Muốn cùng nhau đi chơi không?”
Vưu Niệm dừng hai giây, “Đi.”
“Chốt, tớ ở bên ngoài đợi cậu.” Lệ Tử Dương nói xong, cùng đồng bọn rời đi.
Vưu Niệm quay đầu, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Bạn của tớ tới tìm rồi, tớ đi trước.”
Cô bưng khay đồ ăn còn lại một nửa thức ăn lên, đứng dậy rời đi.
Lục Thanh Trạch nhìn cô đi tới chỗ gom đồ ăn thừa, rồi biến mất ở cửa nhà ăn.
Gấp không chờ nổi? Một bữa cơm cũng không thể chờ đến lúc ăn xong hay sao.
Lục Thanh Trạch xấu hổ phát hiện, trong lòng lại sinh ra một ít cảm xúc không phù hợp.
Anh cụp mắt xuống, im lặng ăn nốt phần còn lại của bữa ăn nhạt như nước ốc.
***
Sau khi ăn xong, Lục Thanh Trạch đến văn phòng giáo viên để giúp sắp xếp giấy tờ và bài tập về nhà.
Sau khi trở về, như thường lệ, anh thấy ở trong hộc bàn một xấp giấy.
Lục Thanh Trạch theo bản năng nhìn về phía vị trí của Vưu Niệm, cô và bạn cùng bàn không ở đó, cũng không biết là đã đi chơi ở đâu rồi.
“Lớp trưởng, bên ngoài có người tìm cậu.” Bên cạnh có người gọi anh.
Lục Thanh Trạch trả lời, nhét tờ giấy mà anh không có thời gian để đọc vào túi, rồi bước ra khỏi lớp.
Ngoài cửa, hai cô gái một cao một thấp đang đứng ở hành lang.
“Xin chào, xin chào.” Cô gái thấp nói với khuôn mặt đỏ bừng.
Giọng Lục Thanh Trạch đều đều: “Có chuyện gì sao?”
“Chúng tớ đến từ đài phát thanh của trường, cậu có muốn tham gia cùng chúng tớ không?”
Lục Thanh Trạch lắc đầu: “Không có hứng thú.”
“Vậy thì cậu—” giọng cô gái đột ngột dừng lại, mắt cô ấy dán chặt vào vị trí chiếc túi của anh.
“Vậy cậu đã xem thử bức thư tớ viết cho cậu chưa?” Giọng nói của cô gái trở nên nhỏ nhẹ, hai gò má ửng hồng như trái chín.
Lục Thanh Trạch sửng sốt một lúc, lúc sau nhìn theo ánh mắt của nữ sinh đó, cúi đầu xuống.
Trong túi, một góc của bức thư anh vừa nhận được đã lộ ra.
Lục Thanh Trạch lấy ra những tờ giấy được gấp lại, nhìn từ trước ra sau, mới phát hiện không có “from you to you” rồng bay phượng múa xung quanh.
“Tôi không–“
“Thư tình?”
Một giọng nữ lanh lảnh cắt ngang lời giải thích của Lục Thanh Trạch.
Ba người trong hành lang đều nghe tiếng nhìn lại, thấy Vưu Niệm đang đứng sang một bên.
Không biết cô từ đâu trở về, trên mặt phủ một tầng phiếm hồng, chiếc áo phông bó sát lộ ra một thân hình phát triển cân đối, trên tay còn xách một chiếc áo khoác đồng phục cỡ lớn.
Cô cười đi tới, “Thư tình sao? Để tôi xem chút được không.”
Nữ sinh dáng người cao lớn không vui: “Cậu là ai? Tại sao tôi phải cho cậu xem?”
Các cô ấy là học sinh năm hai trung học, nghe đồn Lục Thanh Trạch chưa có người yêu, nhưng đối với chuyện khác lại không biết nhiều lắm.
Vưu Niệm cười như không cười, sau đó khẽ liếc nhìn Lục Thanh Trạch.
“Hừ.” Cô khẽ hừ một tiếng, xoay người đi vào phòng học.
“Cậu vừa đi đâu vậy?” Lý Lam vừa trở về đã sốt ruột hỏi.
Vưu Niệm ngồi xuống, vẫn còn cảm thấy nóng.
Cô lấy một cuốn sổ quạt cho mình, “Đi chơi bóng.”
Lệ Tử Dương đưa cô đến sân bóng rổ bên ngoài trường học, còn nói sẽ dạy cô thật tốt. Kết quả là hành hạ cô cả buổi trưa.
Vốn đã ôm một bụng tức giận, trở về còn bắt gặp Lục Thanh Trạch đang nói chuyện với mấy cô nữ sinh khác.
Đừng tưởng cô không nhìn thấy, anh còn rất trân trọng bức thư tình nhận được trong túi quần.
Tốt, càng nhiều thêm lửa khí trong bụng.
Vưu Niệm cúi đầu, lấy điện thoại ra chơi.
“Này, hai cô gái kia đi rồi.” Lý Lam trực tiếp báo cáo tiến trình thu thập được.
“Lớp trưởng vào lớp rồi.”
“A, cậu ấy nhìn thoáng qua cậu kìa.” Lý Lam kích động.
Vưu Niệm tức giận: “Mặc kệ cậu ta!”
“Niệm Niệm.” Lý Lam gọi cô, “Thật sự, cậu và hai cô gái trước cửa là có quan hệ cạnh tranh đó. Cậu hẳn là nên viết thêm bức thư tình nhỏ nhỏ, làm lớp trưởng cảm thấy cậu là người vô cùng ấm áp. ”
“Hừ!” Vưu Niệm chưa bao giờ là người tốt tính.
“Tớ viết cái đầu cậu ấy.”
Bản thân cô không vui, còn muốn đem ấm áp cho người khác?
Không có cửa đâu.
Vưu Niệm không chỉ không viết thư tình hôm nay, thậm chí mấy ngày tiếp theo cũng không gửi bất kỳ bức thư tình nào nữa.
Không phải cô quyết định từ bỏ, chỉ là gần đây cô không vui, chờ qua mấy ngày lại nói tiếp.
Khi các học sinh trung học năm nhất thích nghi với môi trường từng ngày, việc tự học buổi tối của họ cũng bắt đầu.
Tân Trung luôn rất nghiêm khắc trong học tập, buổi tự học tối của năm thứ hai và thứ ba của trường phải kéo dài đến 10 giờ tối. Năm đầu cấp 3 thì đỡ hơn một chút nhưng tối phải đến 9 giờ mới tan học.
Gia đình Vưu Niệm sắp xếp tài xế đến đón cô mỗi ngày, cô mệt mỏi đến mức thản nhiên chấp nhận sự sắp xếp của gia đình.
Cứ như vậy, cô chỉ ở một mình với Lục Thanh Trạch khi cô bắt xe buýt vào buổi sáng.
Mấy ngày nay Vưu Niệm mê mệt tiểu thuyết, buổi sáng thức dậy thật sự không dễ dàng. Cô thường lên xe là bắt đầu ngủ gật, đến khi tới trạm thì bị Lục Thanh Trạch đánh thức. Lại cùng anh xuống xe với khuôn mặt ngái ngủ.
Lục Thanh Trạch đã mấy lần muốn mở miệng bảo cô nên đến trường bằng ô tô riêng, nhưng lời đến miệng lại nuốt trở vào.
Mấy ngày nay, mỗi buổi trưa anh đều đưa tay sờ hộc bàn, nhưng cũng chỉ sờ được một đám không khí.
Vưu Niệm không viết thư nữa, nếu xe buýt buổi sáng cũng không đến, liệu cô có hoàn toàn bỏ cuộc hay không?
Lục Thanh Trạch mím môi.
Trong lúc nhất thời, anh cảm thấy cứ như vậy từ bỏ cũng tốt, sẽ không còn vì đánh cược mà quấn lấy anh nữa. Tuy nhiên, vừa nghĩ đến việc cô từ bỏ, trái tim anh lại co thắt, cảm thấy trống rỗng.
Hai cảm giác trái ngược nhau đang đấu tranh trong lòng, không ai có thể thuyết phục được người kia.
Lục Thanh Trạch trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sáng sớm mùa thu, ngoài cửa sổ sương mù mênh mông một mảng. Trời còn chưa sáng, cô gái bên cạnh đã ngủ say.
Cô luôn tựa vào vai anh khi chìm vào giấc ngủ, mái tóc thơm mềm cọ vào cằm và cổ làm anh ngứa ngáy.
Lục Thanh Trạch liếc nhìn xuống, cuối cùng vẫn mặc kệ hành vi đi quá giới hạn này của cô.
Anh đã có chút mơ hồ, không biết anh nhân nhượng rốt cuộc là vì Vưu Niệm hay là vì chính bản thân mình.
***
Mới bước vào tiết tự học buổi tối, nhiều học sinh chưa thể thích ứng, tiếng nói khe khẽ trong lớp vang lên rất nhiều.
Để hạn chế hành vi này, giáo viên chủ nhiệm đã yêu cầu Lục Thanh Trạch ghi lại tất cả những học sinh đang nói chuyện, phạt buổi tối đến sân thể dục để chạy.
Trong lớp tự học chiều nay, cửa sổ lớp 10-3 không biết bị ai gõ từ bên ngoài.
Đám học sinh tâm tình không nhịn được đều nghe theo tiếng gõ mà quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nam sinh vừa đẹp trai lại cao ráo đang đứng ở cửa sổ, chỉ vào vị trí của Vưu Niệm bên trong.
“Vưu Niệm, có người tìm cậu.” Lý Lam đẩy đẩy Vưu Niệm sắp ngủ say bên cạnh, nhỏ giọng nói.
Cô quay lại, nhìn thấy Lệ Tử Dương đang đứng ngoài hành lang hướng về phía mình mỉm cười, ngón tay lại ngoắc ngoắc.
Cô ngẩn người bước ra.
“Sao cậu lại tới đây?”
Lệ Tử Dương mở cặp sách lấy ra một thứ cho cô: “Tớ có việc phải đi đây, nên đem cho cậu cái này.”
Vưu Niệm cầm lấy, hai hộp sôcôla Ý tinh xảo.
“Không phải trước đây ở nhà tôi cậu thích ăn món này sao? Lúc trước mẹ tôi ra nước ngoài mua mấy hộp, bảo tôi mang đến cho cậu, suýt chút nữa tôi quên mất.” Lệ Tử Dương giải thích.
“Cảm ơn.”
Thương hiệu sô cô la này không có ở Trung Quốc nên không mua được, Vưu Niệm quả thực cũng rất thích nó.
“Khách khí cái gì? Vào đi.” Lệ Tử Dương vẫy vẫy tay, khoác cặp sách trên lưng tiêu sái rời đi.
Dưới sự chú ý của các bạn trong lớp, trên tay Vưu Niệm mang theo một hộp kẹo màu sắc rực rỡ trở lại chỗ ngồi của mình.
Trong lớp chốc chốc truyền đến tiếng nói khe khẽ.
“Vưu Niệm không theo đuổi lớp trưởng nữa ư?”
“Câụ bạn kia cũng rất đẹp trai, hơn nữa còn là thanh mai trúc mã đó.”
“Có lẽ chỉ là bạn bè?”
“Bạn bè gì mà đặc biệt qua tới đây chỉ vì đưa mấy cái này thôi sao?”
…
“Trật tự.”
Một giọng nói trầm và mạnh mẽ vang lên, lớp học tức khắc chìm trong im lặng.
Nhưng chốc lát, âm thanh nói chuyện bắt đầu xuất hiện trở lại.
“Đàm Trình, Lý Nham.” Lục Thanh Trạch điểm danh.
Hai người này cũng là lão hồ đồ, hầu như ngày nào cũng đến sân thể dục đưa tin.
Dù sao bọn họ da mặt dày, tên có thể nhớ, chuyện cũng phải nói.
“Niên Niệm, đây là cái gì?” Lý Lam nhịn không được, thấp giọng hỏi.
“Chocolate.” Vưu Niệm mở nắp hộp sắt phía dưới, lấy mấy viên sôcôla từ bên trong ra, cầm trong lòng bàn tay.
“Cho cậu.”
Cả hai cúi đầu, dựng đứng cuốn sách trước mặt nhỏ giọng nói chuyện.
Lý Lam: “Ăn ngon không?”
Vưu Niệm: “Ngon lắm.”
“Oa, tớ thật sự rất muốn ăn.” nước miếng của Lý Lam cơ hồ muốn chảy cả ra ngoài.
“Ăn đi.” Vưu Niệm lén mở một cái bỏ vào miệng.
Lý Lam li3m môi dưới, vừa định hành động, khóe mắt nhìn thấy người đứng bên cạnh Vưu Niệm, nhất thời giật mình.
“Ăn đi.” Vưu Niệm nhẹ giọng thúc giục.
Lý Lam run rẩy vỗ vỗ cánh tay của cô, trong mắt hiện lên một tia khẩn trương.
Vưu Niệm ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Thanh Trạch đang đứng ở lối đi, mặt không chút cảm xúc nhìn cô.
Cô im lặng nhìn anh, không nói lời nào.
Từ trong ánh mắt của Lục Thanh Trạch nhìn thấy được sự bình tĩnh của cô.
Trong lòng không khỏi có chút trầm xuống.
“Không được nói chuyện.” Anh nhắc nhở bước đi.
Sau khi trở lại vị trí của mình, ánh mắt Lục Thanh Trạch không tự chủ được lại nhìn bóng dáng đơn bạc trước mặt.
Cô đang nằm trên bàn, bộ dạng không được vui vẻ cho lắm.
Bây giờ cô không chỉ không gửi thư cho anh, cũng không đi dạo với anh vào ban đêm. Thời gian duy nhất hai người ở bên nhau vào buổi sáng thì cô cũng bận ngủ, nói chuyện với anh cũng toàn là bất hòa.
Đây là thái độ của người theo đuổi người khác hay sao?
Hơn nữa socola đó ăn ngon đến vậy sao? Ngon đến mức không thể đợi đến hết giờ học?
Trái tim của Lục Thanh Trạch nhất thời đau đớn, khó chịu mà nắm nó lại.
Thật vất vả mới tới giờ tan học, Lục Thanh Trạch bước lên bục, viết tên của một số học sinh vi phạm kỷ luật lên mép bảng đen.
Vừa viết xong, một trong số học sinh bị ghi tên – Lý Nham lên tiếng.
“Lớp trưởng à, sao không có tên Vưu Niệm?”
Các học sinh khác trong lớp cũng xem náo nhiệt, phụ họa.
“Lớp trưởng không thể thiên vị nha.”
“Đúng vậy, chúng ta cần phải đối xử với nhau một cách bình đẳng.”
…
Đối với những người vi phạm lần đầu như Vưu Niệm, Lục Thanh Trạch thường sẽ bỏ qua một lần.
Nhưng đám bạn học la ó quá nhiệt tình, lỗ tai của anh không khỏi có chút nóng lên.
Không thể không thừa nhận, mỗi khi nghe đến cái tên Vưu Niệm cùng với tên anh đứng kế bên nhau, trái tim anh đều sẽ có chút rung động.
“Tôi chạy thay cậu ấy.”
Những lời này vô tình thốt ra.
Vưu Niệm ghét chạy bộ, anh biết điều đó.
Một người chật vật chạy 500m như cô, làm sao có thể chạy nổi 800m?
“Ồ ồ ồ ồ ồ ồ.”
“Anh hùng cứu mỹ nhân, ha ha ha.”
“Ồ ồ ồ, lớp trưởng xót người kìa.”
Lại có một tràng cười từ bên dưới vang lên.
Lý Nham cười trêu ghẹo nói: “Vậy sao được? Cậu là cậu, cậu ấy là cậu ấy, trừ phi…..”
Giữa những âm thanh náo nhiệt vang lên, Lục Thanh Trạch bình tĩnh nói ra hai chữ, thanh âm rõ ràng kiên định
“–gấp ba.”