Phù Sinh - Tiểu Cẩm Lý

Chương 4:




"Phù Sinh?"
Dung Lan nhìn thấy ta, theo bản năng đẩy Phượng Loan ra.
"Dung Lan ca ca?"
Phượng Loan nhíu mày, mắt tràn lệ.
Ta không rảnh nhìn họ tình tứ, dùng kiếm chỉ vào lò luyện đan: "Lò này, vì sao lại lật?"
Phượng Loan vẻ mặt bối rối, nép sau lưng Dung Lan: "Tỷ tỷ, ta... ta chỉ muốn tìm cửu chuyển quy nguyên đan cho huyền lang, mới vô tình làm đổ lò luyện đan, tỷ..."
"Được rồi, không phải chuyện lớn gì."
Dung Lan lại quay sang ôm Phượng Loan vào lòng, nhẹ giọng an ủi.
Ta bật cười: "Không phải chuyện lớn? Ngươi có biết tiên hỏa rơi xuống nhân gian, thiêu đốt ba tòa thành, hàng vạn người trong chốc lát toàn bộ mất mạng, ngươi nói không phải chuyện lớn?"
Dung Lan nghe xong, lộ vẻ khinh thường: "Chỉ là đám phàm nhân cỏ rác, có gì đáng bận tâm?"
Ta tức khắc dịch chuyển tới, lưỡi kiếm chĩa vào cổ hắn: "Hàng chục vạn mạng người, trong miệng ngươi chỉ là một câu cỏ rác, ngươi xứng đáng làm tiên quân sao?"
"Không! Tỷ tỷ có gì hướng về ta mà đến, đừng tổn thương Dung Lan ca ca, ta nguyện ý đền mạng cho họ!"
Phượng Loan dùng tay gạt lưỡi kiếm, bộ dáng như sẵn sàng c.h.ế.t chắn trước mặt Dung Lan.
Ta nhướng mày, mũi kiếm hướng về cổ nàng: "Được thôi, nếu vậy, ngươi hãy xuống địa phủ mà bồi tội cho họ."
Phượng Loan nhắm chặt mắt, toàn thân run rẩy không ngừng.
Khi kiếm Phù Linh sắp chạm tới cổ nàng, một đạo kình phong tấn công ta.
Ta buộc phải thu kiếm Phù Linh, đổi hướng, cùng Dung Lan giao đấu.
Nhưng ta chỉ là một tia thần hồn, thêm việc đã mất đi m.á.u tim, chưa được vài chiêu đã thất bại.
"Phù Sinh, A Loan đã biết sai, ngươi cần gì phải bức người quá đáng?"
Dung Lan đứng đó, tay bảo vệ Phượng Loan sau lưng.
Ta nén lại m.á.u dâng lên cổ họng, cười nhạt: "Một câu biết sai, có thể bù đắp cho mạng sống của hàng vạn người sao?"
Dung Lan cười khẩy: "Chết thì cũng c.h.ế.t rồi, ngươi muốn thế nào?"
Ta chỉ vào Phượng Loan, giọng điệu cứng rắn: "Ta muốn nàng đền mạng."
Dung Lan nghe xong, bắt đầu tích tụ linh lực trong tay.
Thấy hành động của hắn, ta thất vọng nhìn hắn: "Dung Lan, ngươi đừng quên, là ai đã cứu ngươi khỏi ma cung."
Động tác của Dung Lan khựng lại, linh lực trong tay tiêu tán, ánh mắt hắn lóe lên vẻ do dự, sau đó kiên định nhìn ta.
"Phù Sinh, mọi thứ khác ta đều có thể đồng ý với ngươi, duy chỉ điều này là không."
Ta nhướng mày nhìn hắn, nụ cười nhếch lên: "Thật sao?"
Lời vừa dứt, kiếm Phù Linh bay thẳng về phía Phượng Loan.
"Đừng mà!"
Dung Lan giơ tay, định ngăn cản đòn tấn công của ta.
Nhưng ta đã âm thầm bố trí pháp trận khi hắn còn đang do dự.
Linh lực của hắn không thể thoát ra.
Vì vậy, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm Phù Linh đ.â.m vào n.g.ự.c Phượng Loan.
"A Loan!"
Dung Lan mạnh mẽ phá tan kết giới của ta, ôm lấy Phượng Loan vào lòng.
Hắn lôi ra một đống đan dược nhét vào miệng Phượng Loan, nhưng đều vô ích.
Dung Lan nhìn ta, đôi mắt giận dữ: "Bây giờ ngươi hài lòng rồi chứ?". Ngôn Tình Cổ Đại
Nói xong, hắn ôm Phượng Loan rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.