Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa

Chương 170: Gương mặt




Ngay khi Chu Hoài Sơn sắp tới gần cầu trúc, Lý Nhất liền tiến lên ngăn hắn lại: "Để ta đi cho."
Chu Hoài Sơn lập tức ngừng bước lại, không nhiều lời, cũng không tiếp tục đi lên phía trước nữa. Lý Nhất nắm chặt một thanh chủy lấp lóe hàn quang đi về phía quả cầu trúc.
Chu Thanh nín thở ngưng thần nhìn sang. Giờ khắc này, quả cầu trúc kia cũng không động đậy nữa, toàn viện chỉ còn lại tiếng bước chân Lý Nhất đạp lên tuyết. Sột soạt, sột soạt.
Ngay lúc Lý Nhất sắp đến sát cạnh cầu trúc, một thanh trường kiếm mang theo hàn khí thấu xương chợt bắn thẳng ra từ bên trong. Giống như rắn trườn, lao thẳng về phía hắn.
"Cẩn thận!" Chu Thanh hít một hơi khí lạnh, vội hô.
Lý Nhất nghiêng người nhẹ nhàng tránh khỏi công kích. Chu Bình một mực hoảng sợ bất an lúc này liền phát hiện ra trong cầu trúc có người, lập tức thở phào một hơi.
"Là con người a!"
Người bên trong cầu trúc.. Nghe giọng điệu này, là ghét bỏ?
Chu Bình nhìn Chu Hoài Sơn nhắc lại: "Nhị bá, bên trong là người, không phải quỷ."
Nói xong, ngửa đầu nháy mắt một cái với Chu Hoài Sơn.
Chu Hoài Sơn đưa tay sờ sờ đầu Chu Bình, tiếp đó xoa xoa hai bàn tay, cùng với Chu Bình đi đến gần cầu trúc.
Lý Nhất sợ hết hồn. Nếu như hắn không lầm thì, người bên trong, chính là thủ hạ là đi theo Thế tử Ninh Vương Phủ. Võ công cao cường, tâm ngoan thủ lạt. Vạn nhất Chu Hoài Sơn cùng Chu Bình xảy ra chuyện gì không may thì..
Ngay khi Lý Nhất muốn ngăn cản hai người bọn họ tới gần, Chu Hoài Sơn đã khom người nhấc hai thanh trúc lên. Cây gậy trúc kia một đầu cắm vào quả cầu trúc, một đầu thò ra bên ngoài.
Phía bên kia, Chu Bình cũng bắt được một đầu gậy trúc nhô ra.
"Nhị bá!"
Theo tiếng hô của Chu Bình, quả cầu trúc vốn đang rất vững vàng, chợt rung động. Chu Hoài Sơn cùng Chu Bình mỗi người đứng một bên cầu trúc, xe chạy quen đường chuyển động quả cầu khổng lồ. Trúc cầu lập tức tiến vào trạng thái gia tốc, bắt đầu vừa tự quay vừa lắc điên cuồng.
Bởi vì khí lực của Chu Bình còn nhỏ, vì vậy trong lúc cầu trúc chuyển động, thỉnh thoảng còn kịch liệt chớp lên một cái. Giống như đang ngồi xe buýt mà tài xế thỉnh thoảng lại đạp mạnh chân phanh một cái vậy.
Người trốn trong cầu trúc trong lúc nhất thời không kịp chuẩn bị, cả người mất trọng tâm, liền bị quăng cho ngã trái ngã phải. Hắn mưu toan đưa tay bắt lấy thành quả cầu trúc, nhưng mà trong đó, đã sớm bị Chu Hoài Sơn sửa đổi. Chu Hoài Sơn đã đóng nhất nhiều đinh sắc nhọn vào bên trong thành quả cầu.
Đáng thương người đứng bên trong a..
Mà quả cầu trúc đáng chết này, đao kiếm lại chém không đứt được.
Cứ như vậy, tiếng kêu la thảm thiết như tan nát cõi lòng vang vọng cả bầu trời. Thi thoảng tông giọng còn dâng cao lên mấy phần vì bị đinh nhọn đâm trúng cùng cảm giác choáng đầu óc choáng váng muốn nôn ói do tốc độ quay của cầu trúc bị đột ngột thay đổi.
"Dám làm chuyện xấu đến ngay trên đầu Chu Hoài Sơn ta! Thật sự cho là ta là lượt cả một đời nên cái gì cũng đều không hiểu sao! Lão tử sẽ cho từng người các ngươi biết, cái gì gọi là sống không bằng chết!"
Nhìn chằm chằm người bên trong cầu trúc, Chu Hoài Sơn nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu. Khóe mắt còn lập loáng ánh nước, nhưng đêm khuya trời tối, không có ai phát hiện ra.
Chu Dao đứng ở bên cạnh Chu Thanh, nhìn quả cầu trúc lắc lư điên cuồng kia, yếu ớt thở dài, nói: "Đại tỷ, cẩn thận náo ra mạng người mất."
Chu Thanh khoanh tay nhìn quả cầu trúc, lắc lắc đầu đáp: "Sẽ không có chuyện gì, cha ta cũng không ra sức lâu đâu, người bên trong, nhiều nhất là thụ thương thôi."
"Không, ta nói chính là nhị bá ấy, mỗi ngày nhị bá đều học hành cực khổ, đột nhiên hao phí khí lực lớn như vậy, nhị bá có thể.."
Chữ "chết" bất thình lình xuất hiện kia, nghẹn ngay ở cổ họng Chu Dao, khiến nàng không thể thốt ra được.
"Nhị bá có thể không chịu đựng nổi a!"
Trước đó, Chu Thanh chỉ nhìn chằm chằm người bên trong cầu trúc, bị Chu Dao nhắc nhở như vậy, ánh mắt nàng liền chuyển sang Chu Hoài Sơn.
Mượn sánh sáng của đèn lồng trong viện, nàng ẩn ẩn có thể nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Chu Hoài Sơn, miệng mím chặt, đầy mặt tản ra hai chữ: Liều mạng. Trái tim Chu Thanh đột nhiên nhói lên một cái.
Không đúng! Người bên trong quả cầu trúc, tuyệt đối không phải là tên trộm vặt nào cả. Vậy thì là kẻ nào? Là đám người lần trước bọn họ gặp ở thư viện sao? Tại sao chúng lại tới đây? Muốn làm gì?
Vô số dấu chấm hỏi xuất hiện trong đầu Chu Thanh.
Ước chừng qua một khắc đồng hồ, Chu Hoài Sơn chưa ngã xuống, Chu Bình đã dùng hết khí lực, hơi vung tay, phịch một tiếng đặt mông ngồi trong đống tuyết thở mạnh từng hơi.
Thằng nhóc buông lỏng tay, nhưng Chu Hoài Sơn vẫn còn không hề nới lỏng, quả cầu trúc liền hung hăng đập mạnh từ trên cao xuống. Người bên trong lập tức theo quán tính ngã xuống, sau lưng đập mạnh một cái, rơi trên một mảnh đinh nhọn..
A!
Trúc cầu vừa rơi xuống đất, Lý Nhất lập tức tung mình nhảy qua. Trước khi người bên trong quả cầu trúc có hành động, nhanh chóng đâm thanh chủy thủ xuyên qua cầu trú thẳng đến cổ họng kẻ kia.
Người trong cầu trúc.. Huynh đệ, không cần phải như vậy! Ngươi cảm thấy ta bây giờ còn có sức lực làm gì hay không! Đầu ta choáng váng nhìn ngươi cũng đã ra bảy, tám khuôn mặt rồi!
Vừa hoạt động mạnh một trận, phóng thích toàn bộ nộ khí trong lòng, bây giờ buông tay, Chu Hoài Sơn liền cảm thấy toàn thân không còn chút khí lực nào. Hắn lảo đảo đi qua, mở cơ quan cửa của quả cầu trúc ra.
Lý Nhất nhanh chóng đẩy người bên trong ra ngoài. Không biết hắn lấy từ đâu ra một sợi dây thừng, trói chặt kẻ kia như đòn bánh tét, tiếp đó đưa tay cậy miệng lấy ra viên thuốc độc giấu trong hàm răng của kẻ đó.
Người kia.. Nếu như có thuốc độc thì ta còn phải chịu tội như thế này sao? Ta không thể uống thuốc độc tự vận để cầu giải thoát sao!
Không tìm được độc dược, Lý Nhất hồ nghi nhìn kẻ kia một cái. Chẳng lẽ tên này không phải là tử sĩ của Thế tử Ninh Vương Phủ à? Hắn nhận lầm? Không phải a! Mặc kệ, trước tiên thẩm vấn rồi lại nói.
Không đợi Lý Nhất mở miệng, Chu Hoài Sơn đã chỉ chỉ phòng mình, nói: "Đem người vào đã, ta muốn xem xem tên trộm vặt này ở đâu chui ra mà lại dám ra tay với ta!"
Nói xong, Chu Hoài Sơn chắp tay sau lưng đi vào phòng.
Chu Dao thấy không còn gì náo nhiệt để nhìn, nàng lại không có chút hứng thú với việc thẩm vấn, liền quay về phòng đọc thuyết thư. Còn Chu Bình, thời gian chơi đùa hôm nay đã kết thúc, phải trở về phòng đọc sách!
Chu Thanh nhìn bóng lưng Chu Hoài Sơn, giật giật môi, muốn nói lại thôi.
Chu Hoài Sơn dường như cảm giác được cái gì đó, liền ngừng bước chân, quay đầu nhìn Chu Thanh.
Chu Thanh nghênh tiếp ánh mắt của Chu Hoài Sơn hô: "Cha."
Chu Hoài Sơn hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, đầu vai khẽ run lên, nói: "Nếu con muốn biết, thì cũng tiến vào a."
Trong phòng Chu Hoài Sơn. Lý Nhất nhấn kẻ đột nhập ngã xuống đất. Chu Hoài Sơn ngồi xuống trước thư án, nhấc chén trà uống một ngụm.
"Ngươi là ai?" Bộ dáng này không có nửa điểm khí tức của một anh nông dân.
Người quỳ dưới đất ngẩng đầu nhìn Chu Hoài Sơn. Hắn đã hạ quyết tâm không nói một lời. Cùng lắm thì chết thôi. Chẳng phải tử sĩ tồn tại trên đời này chính là để chết sao.
Nhưng hắn vừa nhìn thấy Chu Thanh đứng sau lưng Chu Hoài Sơn, lập tức cả kinh đến trợn to hai mắt, run rẩy nói: "Trầm tiểu thư?"
Chu Thanh..
Chu Hoài Sơn..
Lý Nhất trố mắt, nhìn về phía Chu Thanh. Trong đầu đột nhiên hiện ra một khuôn mặt. Trầm Minh Nguyệt, vị hôn thê đã chết của Thế tử Ninh Vương Phủ. Bộ dáng vậy mà lại giống Chu cô nương đến vậy!
Trong đầu lóe lên một tia chớp, Lý Nhất lập tức cho Chu Thanh một ánh mắt. Chu Thanh hiểu ý, nâng ống tay áo lau nước mắt một cái.
"Chớ có nhắc đến Trầm tiểu thư gì nữa, trên đời này, sớm đã không còn Trầm tiểu thư."
Giọng nói ưu tư buồn bã kia quả thực khiến cho khóe miệng Chu Hoài Sơn khẽ giật một cái. Khuê nữ của ta quả nhiên có hai gương mặt!
Lập tức Chu Hoài Sơn cũng nhập vai, chộp lấy cổ tay Chu Thanh, hung ác trừng người trên mặt đất.
"Tốt nhất ta hỏi cái gì thì ngươi khai ra cái đó, bằng không.. ta liền giết con tin!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.