Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa

Chương 185: Nghi ngờ




Ánh mắt kia có hàm nghĩa gì, đã quá rõ ràng.
Lập tức liền có một vị tướng lĩnh nhịn không được giậm chân mắng: "Ngươi đừng có ngậm máu phun người, sao chúng ta lại có thể ám sát chủ soái!"
Thẩm Lệ nhún vai nói: "Nhưng có thể ám sát chủ soái trong quân doanh Trấn Sóc Quân, mà các ngươi có nhiều tướng lính võ nghệ cao cường như vậy lại không thể bắt được thích khách, ta không hoài nghi các ngươi có nội gián nội ứng ngoại hợp với thích khách, chẳng lẽ phải hoài nghi các ngươi là loại giá áo túi cơm?"
Dưới câu hỏi của Thẩm Lệ, vị tướng lãnh kia liền mặt đỏ tới mang tai.
Mà cùng lúc đó, lão giả bưng dê hầm kia đã tiến vào trong doanh phòng. Thẩm Lệ liếc mắt nhìn cửa doanh phòng mở ra rồi đóng lại.
Các ảnh vệ đứng sau lưng hắn..
Ôi chao! Sắp có chuyện xảy ra rồi! Chúng ta biết! Nhưng mà, chúng ta không nói!
Thu lại ánh mắt, Thẩm Lệ nhìn về phía Tô Hành.
"Bản sự của tướng sĩ Trấn Sóc Quân như thế nào, thiết nghĩ ngươi còn rõ hơn ta. Có thể ám sát Trấn Quốc Công ngay trong quân doanh trước nhiều tướng lĩnh như vậy, sau đó lại toàn thân trở ra, bằng vào kinh nghiệm nhiều năm phá án của ta thì thấy, đây chính là nội bộ gây án. Trấn Sóc Quân của ngươi giống như tường đồng vách sắt, người ngoài ai có thể vào!"
Ảnh vệ sau lưng Thẩm Lệ.. Ngươi nói đối, ngươi chính là cái tên thích khách ám sát Trấn Quốc Công chứ còn ai vào đây!
Dù Tô Hành rất xem thường Thẩm Lệ, rất có địch ý với hắn nhưng những lời Thẩm Lệ vừa nói, vẫn dễ dàng chôn xuống một mầm mống hoài nghi trong lòng Tô Hành. Tô Hành bảo thủ, hắn đương nhiên tin tưởng chắc chắn, dưới sự dẫn dắt của hắn cùng Trấn Quốc Công, phòng vệ của Trấn Sóc Quân hệt như tường đồng vách sắt, thích khách từ bên ngoài tới, làm sao có thể đắc thủ?
Chẳng lẽ.. Chẳng lẽ thật sự là người một nhà?
Cụp mắt xuống, trong đáy mắt Tô Hành thoáng hiện một tia hoài nghi.
Nhìn thần sắc Tô Hành, Thẩm Lệ liền hừ lạnh một tiếng.
"Trấn Quốc Công gặp chuyện, ta đã cho ngươi manh mối, chắc hẳn dựa vào trí tuệ của ngươi cùng với sự thấu hiểu với thủ hạ, thì phá án không khó. Bây giờ, phiền ngươi dẫn đường tới kho quân nhu, ta muốn đi thăm dò chuyện đầu cơ trục lợi quân nhu."
Thẩm Lệ vừa nói xong, không đợi Tô Hành mở miệng, trong doanh phòng chợt phát ra một tiếng kêu sợ hãi, ngay sau đó, có một người mặc đồ binh sĩ thất kinh vội chạy từ trong doanh phòng ra.
"Thế tử, không xong, trên người Quốc Công gia đột nhiên xuất hiện rất nhiều mụn mủ."
Tô Hành là con trai trưởng của Trấn Quốc Công, tự nhiên cũng được Trấn Quốc Công thỉnh phong làm Thế tử Trấn Quốc Công Phủ. Nghe được lời này, sắc mặt Tô đột nhiên trắng bệch, nhấc chân chạy về doanh phòng Trấn Quốc công đang nằm.
Thẩm Lệ cũng nhấc chân đuổi theo.
Trong doanh phòng.
Lão giả vừa bưng thịt dê vào đang bắt mạch cho Trấn Quốc Công. Hắn quỳ một chân trên đất, mồ hôi lạnh thấm ra ướt trán.
Sắc mặt Trấn Quốc Công trắng bệch, nằm ở trên giường, trên cánh tay lộ ra ngoài xuất hiện bốn năm bọc mủ. Thẩm Lệ nhớ kỹ, những vị trí này, chính là chỗ hôm qua trong lúc đánh nhau hắn đâm bị thương Trấn Quốc Công.
Tô Hành chạy vội về phía giường, túm cổ lảo giả, quát hỏi: "Xảy ra chuyện gì! Sao cha ta lại trở thành bộ dạng này?"
Lão giả kia đã sớm sợ hãi đến phát ngốc.
"Thế tử gia, ta cũng không biết, Quốc Công gia mới tỉnh lại nói muốn uống canh thịt dê hầm, ta thấy dê hầm có dinh dưỡng cao, có lợi cho Quốc Công gia khôi phục, liền bưng tới. Nào ngờ, còn chưa uống hết một chén thịt dê hầm, phàm chỗ nào bị thương tổn trên người Quốc Công gia, đều nổi mụn mủ."
Tô Hành tức giận nhấc chân đi đạp mạnh vào cái bàn nhỏ đặt trên giường. Trên đó đặt chén thịt dê hầm kia.
Ngay trong khoảnh khắc chân hắn sắp chạm vào cái bàn, Thẩm Lệ liền lên tiếng: "Chẳng lẽ là thịt dê hầm có độc?"
Tô Hành tức giận phừng phừng giơ chân đạp ra một cước, nghe được mấy lời của Thẩm Lệ lập tức ngừng lại. Sắc mặt hắn tái xanh tái xám.
Một tay bóp lấy cổ lão giả kia, một tay chỉ chén thịt dê hầm, quát: "Tra!"
Tô Hành buông lỏng tay, lão giả lập tức lảo đảo đến gần cái bàn nhỏ, run rẩy lau mồ hôi trên trán, mở hòm thuốc lấy ra ngân châm, chọc vào thịt dê hầm. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người theo vào phòng, đều nín thở ngưng thần, nhìn chằm chằm cái chén kia. Không khí phảng phất như đông cứng lại.
Chớp mắt, lão giả rút ngân châm ra. Đầu ngân châm chuyển sang màu đen như mực. Trong đám tướng lãnh, lập tức có tiếng hít sâu một hơi khí lạnh truyền ra.
Thẩm Lệ lập tức khoát tay, nói: "Người tới, khống chế lại đầu bếp trong quân doanh lại, phong tỏa tại chỗ, một kẻ cũng không cho rời đi!"
Lời hắn nói vô cùng uy nghiêm, loại khí thế này, không ai cản nổi. Huống chi, bây giờ Trấn Quốc Công lại bị người hạ độc ngày trong doanh trướng của mình. Trong lòng đám tướng lãnh không khỏi nhớ tới những lời Thẩm Lệ vừa nói bên ngoài doanh trướng.
Đối với mệnh lệnh của Thẩm Lệ, Tô Hành không có phản ứng, hắn túm chặt lấy lão giả, quát hỏi: "Độc gì?"
Lão giả cúi đầu, nơm nớp lo sợ nói: "Hồi bẩm thế tử gia, ngân châm biến thành màu đen chỉ có thể phán đoán là có độc, còn là độc gì, còn phải tra từ trên người Quốc Công gia."
"Vậy thì tra!"
Lão giả lảo đảo một lần nữa trở lại bên cạnh giường Trấn Quốc Công đang nằm.
Quỳ một chân trên đất, một lần nữa lấy ra cây ngân châm mới, hơ trên ánh nến một lúc, rồi đâm vào bọc mủ trên cánh tay Trấn Quốc Công.
Trấn Quốc Công đau đớn đến rên rỉ.
"Cha, người sao rồi?" Tô Hành vội vàng nhào tới.
Nhưng mà Trấn Quốc Công cũng không thật sự tỉnh lại.
Thủ pháp xem xét vết thương cho Trấn Quốc Công của lão giả cơ bản giống với vị đại phu hôm qua khám cho Chu Hoài Sơn.
Tra xét xong, lão giả quay lại hòi bẩm với Tô Hành: "Thế tử gia, là Thiên Ma tán."
"Độc này có thể giải không?"
"Có thể giải, giải dược cũng chỉ là dược liệu bình thường, có điều cần một vị thuốc dẫn, nhưng thuốc dẫn này lại không phổ biến."
"Cái gì?"
"Xương chim ưng từ hai mươi tuổi trở lên, mài thành phấn sắc chung với thuốc."
Người người đều biết, Trấn Quốc Công chỉ nuôi một con chiến ưng. Con chim ưng kia đi theo Trấn Quốc Công ít nhất phải hai mươi năm. Thỏa mãn điều kiện giải độc.
Mọi người liền thở phào một hơi. Chỉ có Tô Hành, sắc mặt lạnh đến cực hạn. Hôm qua có thích khách tới ám sát cha hắn, lúc đó hỗn loạn lúc, cha hắn vội vàng viết một phong thư cầu cứu, phái chiến ưng bay đi đưa cho tư quân.
Kế hoạch vốn là, dù trong quân không bắt được thích khách kia, thì tư quân có thể bọc đánh vòng ngoài, cũng có thể ngăn chặn được thích khách. Thế nhưng hôm qua chiến ưng bay đi, đến bây giờ còn chưa trở về.
Vốn dĩ Tô Hành cũng không để chuyện này ở trong lòng, nhưng bây giờ, hết lần này tới lần khác Trấn Quốc Công lại trúng độc, cần xương ưng để phá giải, mà con chim ưng đó lại không ở đây. Chuyện này quá kỳ hoặc. Chẳng lẽ là trùng hợp sao? Trên đời nào có nhiều chuyện trùng hợp như vậy.
Những lời Thẩm Lệ vừa nói, ma xui quỷ khiến, lại vang vọng trong đầu Tô Hành. Chẳng lẽ thật sự là nội bộ gây án?
Tô Hành âm lãnh quét mắt nhìn về những tướng lãnh đứng trong doanh trướng. Sẽ là ai? Phụ thân đối với bọn chúng không tệ, đến cùng là ai có thể làm ra loại chuyện này!
Ánh mắt đảo qua những tướng lãnh kia thật nhanh, Tô Hành quay sang nói với lão giả: "Độc này, trễ nhất là lúc nào.."
Lão giả không đợi Tô Hành hỏi xong, đã nói: "Thương thế của Quốc Công gia vốn rất nghiêm trọng, hôm nay lại trúng Thiên Mà tán độc tính mạnh, nếu như trong vòng ba canh giờ không thể giải độc, chỉ sợ.."
Ông ta dừng một chút, không dám nói tiếp.
"Chỉ sợ thế nào?"
"Nếu như vị trí trúng độc của Quốc Công gia chỉ ở cánh tay hoặc một chỗ khác, có thể đoạn đi để bảo mệnh, nhưng sau lưng cùng phần bụng Quốc Công gia đều bị thương. Độc tính của Thiên Ma tán rất quái lạ, nếu như cơ thể khỏe mạnh cũng không có ngoại thương hoặc thương gân động cốt, độc này sẽ không có chút tác dụng nào. Nhưng, phàm là có chút ngoại thương, dù chỉ là đau chân, độc này cũng sẽ phát tác kịch liệt."
Tô Hành.. Vậy là độc này, không phải chỉ nhằm vào cha hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.