Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu

Chương 34: Đánh nhau 1




Mọi người nghe vậy, từng cơn gió trong lòng nổi lên.
Nàng nhát gan? Sợ gặp ác mộng?
Vừa lúc này đánh chết Phượng Dao, ngay cả một cái nháy mắt nàng cũng không có!
Đế Dạ Hiên cười cười, nha đầu thật là…!
"Phượng Thiên Vũ, ta giết ngươi."
Nhị trưởng lão phẫn nộ hô một tiếng, triệu hoán ra ma thú của hắn, nhị giai Huyền thú Song Đầu Xà, mọi người nhìn thấy ma thú xuất hiện liền muốn buồn nôn, bởi vì Song Đầu Xà có chứa chất lỏng rất hôi thối.
Phượng Thiên Vũ hai mắt híp lại, nhìn Song Đầu Xà to lớn trước mặt.
"Ảnh nhi, đi."
Phượng Thiên Vũ cười nói: "Nhìn xem Song Đầu Xà của ngươi lợi hại, hay là Ảnh nhi của ta lợi hại."
Tuyết Ảnh nghe vậy, đứng nguyên tại chỗ, chân không nhúc nhích, mắt đỏ hiện lên tia chán ghét, nói ra: "Mẫu thân, nó rất hôi."
Phượng Thiên Vũ nghe vậy, liền nói với hắn những điều thấm thía: "Ảnh nhi, mẫu thân cũng biết nó rất hôi, chẳng lẽ ngươi muốn mẫu thân đi đối phó với nó sao? Mẫu thân cũng rất sợ hôi a."
Tuyết Ảnh: ". . ."
"Được rồi, ta đây chịu đựng một chút." Tuyết Ảnh nói xong, phi thân lên, một cái Huyền thú, hắn vừa mới tỉnh lại, còn chưa có Độ Kiếp, đối phó với một cái nhị giai Huyền thú vẫn là lãng phí một chút linh lực đấy! Sau đó không suy nghĩ liền phóng ra uy áp.
Uy áp của Cấm kỵ Thần Thú dồn ép khiến mọi người khó có thể hô háp, những người có linh lực không cao bắt đầu chảy máu.
Phượng Thiên Vũ cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn phong khinh vân đạm (gió nhẹ mây bay), khiến cho người ta nhìn bằng ánh mắt choáng váng.
Ngay khi uy áp mãnh liệt xuất ra, Thất Dạ từ trong tay áo của Đế Dạ Hiên nhảy ra ngoài, khi nhìn thấy một tiểu hài tử tóc trắng mắt đỏ kia, mắt to liền mở, không phải chứ, nó tỉnh lại rồi sao?
Đế Dạ Hiên sờ đầu Thất Dạ, mắt phượng khẽ rũ xuống: "Thất Dạ ngươi biết nó sao?"
Thất Dạ nhẹ gật đầu, nói: "Biết"
Cơ thể Phượng Thiên Vũ lúc này khí huyết bắt đầu cuồn cuộn, nàng vốn là cao cấp Linh Tôn cũng không chống đỡ nổi, huống chi Thanh Ngư cùng Mạc Sầu, quay đầu nhìn hai người, Thanh Ngư sắc mặt trắng bệch, Mạc Sầu cũng đã không tốt rồi!
Tiếp tục như vậy sớm muộn sẽ xảy ra chuyện đấy!
Phượng Thiên Vũ ngước mắt, nhìn lên bầu trời hô to với Tuyết Ảnh: "Ảnh nhi, tốc chiến tốc thắng."
Thất Dạ nghe vậy, lảo đảo một cái, nhìn tiểu hài tử thầm nghĩ: "Thiệt là, chủ nhân biến thái, ngươi mới tỉnh lại cũng đã biến thái."
Tuyết Ảnh nghe vậy, không chơi đùa cũng với Song Đầu Xà nữa, bàn tay trắng nõn giơ lên, những đóa Mạn Châu Sa hoa liền xuất hiện, những đóa hoa xoay vòng tròn bay thẳng đến Song Đầu Xà, mang theo khí tức tử vong!
Nhị giai Huyền thú cũng không phải dễ trêu đâu, phun ra một hồi chất lỏng tanh hôi, chất lỏng rơi trên mặt đất liền hảo hảo bị ăn mòn.
Mọi người thấy vậy, nhịn xuống uy áp, đi đến nơi hai ma thú chiến đấu!
Phượng Thiên Vũ nhìn những chất lỏng tanh hồi kia, liền nói: "Quả nhiên chủ nhân không tốt, Ma thú cũng thật buồn nôn."
Âm thanh của Phượng Thiên Vũ cũng không nhỏ, bị Nguyệt Phong ngăn cản Nhị trưởng lão tức giận không nhẹ, sắc mặt một hồi màu đỏ, một hồi xanh, rồi thành một màu đen, Phượng Thiên Vũ lắc đầu, lão nhân này mà đi diễn kịch hẵn rất được hoan nghênh đó nha!
Đuôi Song Đầu Xà hất lên, ý đồ muốn đem Tuyết Ảnh từ trên cao đánh xuống.
Tuyết Ảnh thấy vậy, hai con mắt màu đỏ càng thêm hung hãn, tay nhỏ vung lên, trong tay xuất hiện một thanh ngân thương, thân ngân thương là màu bạc, mũi thương là màu đỏ như máu, nhìn qua thật uy phong lẫm liệt, mũi thương chỉa vào đầu Song Đầu Xà, âm thanh non nớt đầy khí phách truyền ra: "Xem ta chỉnh đốn ngươi như thế nào!"
Phượng Thiên Vũ khẽ cười một cái, Ảnh nhi, ngươi có cần phải chảnh như vậy hay không?
Song Đầu Xà nhìn thanh ngân thương kia, thân thể to lớn sợ hãi lui về phía sau.
"Thất Dạ, ngươi có biết đó là vũ khí gì không?"
Đế Dạ Hiên nhìn Song Đầu Xà sợ hãi liền hỏi ra, là vũ khí gì có thể làm cho một nhị giai Huyền thú phải sợ hãi? Thất Dạ nhận thức được tiểu gia hỏa kia, chắc cũng là Thượng Cổ Thần Thú, linh lực của nó lại là những bông Mạn Châu Sa hoa, thật thú vị!
"Đó là vũ khí bẩm sinh của nó, Liệt Diễm ngân thương, ta nhớ hắn trước kia vẫn không có tỉnh lại a?"
Móng vuốt mập mạp nho nhỏ khẽ gãi gãi đầu, hắn nhớ kỹ lúc ở Thần Giới, chấp chưởng Thần Nữ Tam Sinh Liên cũng muốn hắn thức tỉnh, bất luận làm như thế nào hắn cũng không tỉnh lại, không biết đã có chuyện gì? Hơn nữa hắn nhớ kỹ trong ghi chép về ấn ký Tam Sinh Liên của Thần Nữ là bông hoa sen màu trắng cơ , nhìn Phượng Thiên Vũ đứng không xa kia, Thất Dạ thật muốn hồ đồ luôn, nữ chủ nhân lại là màu đỏ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hắn cũng biết rõ chủ nhân cùng Thần Nữ trước kia lại có một đoạn trách trời tình yêu, vì vậy khi hắn nhìn thấy Phượng Thiên Vũ không suy nghĩ liền gọi nàng là chủ nhân, vạn nhất nữ chủ nhân không phải là Thần Nữ chuyển thế. . Vậy chẳng phải hắn bị chơi khăm rồi sao. . ?
Khi Thất Dạ đang thiên mã hành không(miên mang suy nghĩ), Song Đầu Xà đã bị Tuyết Ảnh đánh trọng thương, thân thể to lớn té trên mặt đất.
"Đại ca, Tam đệ, các ngươi còn đứng đó nhìn cái gì, đứng nhìn Phượng gia chúng ta bị diệt môn hay sao?"
Nhị trưởng lão nhìn ma thú của mình té trên mặt đất, bắt đầu la lớn, hắn cũng không tin, đại ca cùng Tam đệ ra tay, lại không đối phó được cái Siêu Thần Thú kia, chỉ cần kiềm chế được hắn, như vậy có thể giết chết được Phượng Thiên Vũ rồi, hắn biết rõ nàng chỉ là một cao cấp Linh Tôn, tuy rằng cũng chật vật nhưng vẫn có thể đối phó được.
Các Trưởng lão cũng đệ tử Phượng gia bắt đầu triệu hoán ma thú của mình, trên mặt đất cũng có, bay trên bầu trời cũng có, có thể nói là cái gì cũng có, ngay lúc này sân nhỏ trống trải đã đầy ắp người cùng ma thú.
Phượng Tiêu thấy vậy, hắn biết rõ, mình đã không còn lựa chọn nào khác, Phượng Thiên Vũ sẽ không bỏ qua hắn, Quốc Sư lại giúp đỡ Phượng Thiên Vũ, hiện tại đành phải chống đối với Quốc Sư, trên bầu trời Phượng phủ, Ma thú bay toán loạn kinh động đến mọi người ở bên ngoài. Mọi người bàn tán chỉ trỏ
Người qua đường A: Ngươi nói xem sao Phượng phủ lại lắm ma thú bay khắp nơi như thế?
Người qua đường B: Không biết, có phải Phương Thừa Tướng ăn quá nhiều rồi hay không?
. .
Phượng Thiên Vũ nhìn thấy đủ loại Ma thú, cười ra tiếng: "Dù thế nào, Phượng Thừa Tướng vì không còn lối thoát nên định quần ẩu sao?"
Phượng Tiêu trở mặt: "Phượng Thiên Vũ, ngươi cũng đừng quá mà kiêu ngạo, chúng ta nhiều người như vậy, ngươi còn ngông cuồng được hay sao?"
Phượng Thiên Vũ cười lạnh: "Đúng không?"
Thanh Ngư không có Ma thú, ma thú của Mạc Sầu là một ngũ giai Thánh Thú, hai người nhìn bố trận khổng lồ này, thân hình cương cứng chuẩn bị chiến đấu, không có chút sợ hãi nào!
Sau một khắc, tin tức ma thú trong Phượng phủ đã được lan truyền khắp nơi, tốc độ như vòi rồng quét sạch mặt đất cũng đã truyền vào Hoàng Cung, vốn cùng Tam vương gia đang chơi cờ, Phượng Thanh Dương cũng đã nhanh chóng chạy về Phượng phủ, Đông Ngự Phong thấy vậy, cũng đi theo.
Liễu Nguyệt nghe vậy, mang theo một ít thị vệ Hoàng Cung chạy đến Phượng phủ.
Đế Dạ Hiên đứng dậy, đi đến bên người Phượng Thiên Vũ, cười hỏi: "Nha đầu, sợ hãi sao?"
Phượng Thiên Vũ nghe thấy, liếc hắn một cái, sợ hãi? Sợ hãi mà nàng vẫn còn ở chỗ này sao? Sợ hãi, Phượng Thiên Vũ nàng cho tới bây giờ cũng không biết sợ hãi là cái gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.