Ý thu càng nồng đậm, thành thị dưới chân Mộ Lĩnh đương lúc bận rộn làm nông, hương khói thịnh vượng trong Tam Bảo Thiền tự đã nhạt hơn rất nhiều, Thích Già Ngọc càng ngày càng lười biếng, ngoại trừ mỗi ngày học lớp tăng lữ thì đa phần nằm nghỉ trong phòng cùng Triệt Liên tình nùng ý mật, cuốc sống rất ư là thoải mái.
So với Triệt Liên, ngày nào cũng cần mẫn luyện tập, lại bận rộn hơn rất nhiều. Vì để không khiến cho Minh nhi chờ mình đến già, hắn gần như ngày đêm khổ luyện. Nhưng do có lẽ hắn quá nóng lòng muốn sớm đại thành, mật pháp Đoạt tướng đã chạm tới biên tầng thứ sau vẫn không cách nào đột phát, còn suýt nữa bị tẩu hỏa nhập ma.
Tuy Minh nhi cũng khuyên hắn không cần nóng vội, y còn rất nhiều thời gian bên cạnh hắn. Nhưng hắn luôn lờ mờ có dự cảm không rõ. Người trong lòng mỗi ngày đều kề bên, hắn vẫn có cảm giác phi thực, thường trằn trọc lúc nửa đem, sợ hôm sau tỉnh lại phát hiện tất cả chỉ là mộng ảo.
Hơn nữa không biết vì sao, hắn cứ cảm thấy mấy ngày gần đây Minh Nhi có hơi chán nản, mỗi lần đến viện phương trượng gặp Vô Ngã đại sư trở về thì buồn bã không giấu nổi, cũng không nói với Triệt Liên. Sau khi no say thì sà vào trong ngực hắn ngủ say, dáng vẻ an tĩnh bình yên khiến Triệt Liên cứ lo lắng.
“…… Minh nhi,” Vào một buổi chiều mùa thu, Triệt Liên ngồi bên cạnh thư án lột cam đút cho Thích Già Ngọc đang vẽ tranh thủy mặc, nhịn không được dò hỏi, “Mấy nay có tâm sự gì à? Có thể nói với ta. Hai ta đã như phu phu, lẽ ra phải thẳng thắn với nhau mới đúng.”
Thích Già Ngọc há mồm cắn miếng cam Triệt Liên đút cho mình, nghe vậy hơi khựng lại, cũng buông bút lông sói chấm đày mực trong tay xuống. Thấy y không nói gì vẫn nhai cam, Triệt Liên nghĩ y không muốn trả lời mình. Nào đâu y im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên dùng giọng thâm trầm nói: “Có chứ.”
Triệt Liên nghe xong vội vàng kề sát y, quỳ gối trên đêm thiền bày tư thế rửa tai cung kính lắng nghe. Một khắc sau Thích Già Ngọc thở dài, bí hiểm nói: “Cả ngày Liên nhi chỉ lo luyện công, bỏ bê người làm phu quân là ta đây, chuyện thân mật càng ngày càng ít, trong lòng đương nhiên rất không vui.”
Triệt Liên giật mi mắt, bị giọng điệu oán hận này làm nổi cả da gà, muốn nói lại thôi nhìn Thích Già Ngọc, mới biết mình cạn lời, chỉ nói: “Thôi vậy”
Vẫn tiếp tục bóc cam cho Thích Già Ngọc. Một lúc sau lại hỏi: “Cơ thể có chỗ nào không khỏe không? Ta hình như nghe thấy đêm qua ngươi ho thì phải, lạnh sao?”
Thích Già Ngọc ăn hết sạch cam do Triệt Liên lột, xong lại thổi thổi bức tranh mình vừa mới hoàn thành, lúc này mới uể oải nói: “Ta không sao, cơ thể vẫn ổn cả. Nhất định là Liên nhi nghe lầm rồi.”
“……”
Thấy Triệt Liên đột ngột dừng động tác trên tay, dùng ánh mắt phức tạp nhìn y, Thích Già Ngọc hơi chột dạ quay đầu, ngẫm nghĩ hồi lâu mới miễn cưỡng giải thích với hắn: “Được rồi, thật ra cũng có một chút. Đống cam do khách hành hương cúng dường quá ngon miệng, mây nay ăn nhiều quá, khó tránh khỏi nóng người.”
Nói xong lại nâng mắt nhìn hắn, cười nói: “Nhưng mà chỉ cần thấy Liên nhi, lòng ta liên mát mẻ, cũng không cảm thấy khó chịu.”
Triệt Liên nhìn sào quýt trong tay đã chạm đáy, trong lòng cũng cảm thấy mấy nay đã chiều y ăn nhiều quá. Lúc này đứng dậy dọn mấy quả còn lại, đưa một chén trà lạnh trong ánh mắt vô cùng ai oán cho Thích Già Ngọc, lúc này mới ngập ngừng xác nhận:
“Có thật chỉ là nóng người không?”
“Đương nhiên là thật rồi” Thấy đại mỹ nhân nghi ngờ mình, Thích Già Ngọc không khỏi tủi thân, cau mày hỏi. “Rõ ràng Liên nhi đã đồng ý làm thê tử của ta, sao chuyện nhỏ tin hin thế mà cũng không chịu tin?”
Dứt lời thì không thèm để ý tới hắn nữa, dọn bút giấy trên thư án, phất tay áo ra khỏi phòng.
Triệt Liên hơi sửng sốt, không ngờ Thích Già Ngọc sẽ bận tâm chuyện này, không biết phải làm sao luống cuống hết tay chân, vội vàng kéo y đầu hàng nói: “Minh nhi! Vừa rồi là do ta sai, sao ta không tin ngươi được?”
Thích Già Ngọc nghe vậy dừng bước, quầy đầu lại nhìn hắn thật sâu. Lúc này Triệt Liên mới phát hiện trên mặt người yêu không hề tức giận, chỉ đợi mình dỗ dành, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đứng lên vòng tay ôm lấy y, gác đầu trên vai y thủ thỉ:
“Thực xin lỗi, Minh nhi, ta biết mình không nên suy nghĩ mải miết về những chuyện không may kia, chỉ là dù sao ta đã từng bị che mắt nhiều năm, khó lắm mới đồng tâm hợp ý với ngươi, trong lòng rất vui nhưng cũng cảm thấy mơ hồ. Ta cực kỳ sợ, lo rằng có một ngày ngươi sẽ bỏ ta, đến lúc đó ta không nơi nương tựa, cũng không cần phải lao tâm khổ tứ yêu pháp trường sinh kia nữa.”
Thích Già Ngọc càu nhàu: “Nói bậy gì thế. Nếu ta chết thật, chẳng lẽ ngươi muốn tuẫn táng theo sao? Chi bằng xem như một đoạn tình duyên, sau đó về chùa dốc lòng tu hành là được. Kiếp này khó được Phật duyên, nửa chừng bỏ dở cũng đáng tiếc lắm.”
Thấy y đã quay người lại vòng tay quanh hông mình, tựa hồ đối phương vừa mới tỏ tình đã dùng sức rất chặt, Triệt Liên cười cười nhéo hai má y, dùng giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng cũng nghiêm túc nói:
“Minh nhi mới là Phật của ta. Nếu thế gian này không có Minh nhi, ta cần gì phải kéo dài hơi tàn? ”
……
Lần đầu tiên trong đời dùng những lời tình cảm tỏ rõ lòng mình, Triệt Liên hơi xấu hổ, lại thấy Thích Già Ngọc cũng không lên tiếng, nhìn mình như người mất vía, hắn vô cùng phiền lòng, đang định nói thêm chuyện để giảm bớt bầu không khí vi diệu này, lại bị Thích Già Ngọc đột nhiên siết chặt eo, đặt trên giường mềm mại thoải mái.
Triệt Liên còn chưa kịp định thần lại, đã cảm thấy vật cứng rắn chống lên bụng mình, bên tai cũng phả đến âm thanh u oán:
“…… Tất cả là do ngươi nói mấy câu mê hoặc lòng người, ta lại muốn.”
Hắn nghe vậy nhíu mày, nhìn Thích Già Ngọc mặt đỏ bừng bừng. Người trước mắt đang dùng ánh mắt cực kỳ nóng bỏng và đắm say nhìn hắn chong chong, giống như thiếu niên trẻ tuổi lúc tình chớm nở trước kia.
Cảm giác hai bên đều có tình thật đẹp, thấy Triệt Liên cũng dùng ánh mắt nhu hòa nhìn lại mình, Thích Già Ngọc lại cọ cọ hạ thân về phía hắn, nhẹ giọng nói: “Đại mỹ nhân. Được không…”
Triệt Liên nhìn ánh mắt ướt át của hắn, mặc dùng cũng động tình, nhưng trong lòng vẫn hơi do dự. Bởi vì sợ tu vi kiếp này của Thích Già Ngọc không sâu, hắn sợ mình khó kiềm chế nổi trước khi đột phá tầng thứ bảy, nên đã lâu rồi không thân mật với y. Thế mới nói, bầu không khí kiều diễm này đến đúng lúc, bây giờ mà thẳng thừng từ chối thì đúng là không hiểu phong tình.
……
Thỉnh thoảng, cũng không gây hại cho cơ thể.
Đang lúc hắn rốt cục đã hạ quyết tâm, thả lỏng thân thể định thỏa hiệp với dục vọng, thân thể ấm áp phủ lên người lại hơi nhoáng lên, đột nhiên hắt hơi, hai má cũng bị một giọt nước nhỏ tong tong.
Hắn theo bản năng vươn tay sờ, phát hiện đúng là máu tươi.
Triệt Liên hoảng sợ: “Minh nhi?!”
Thích Già Ngọc sửng sốt, bản thân cũng lấy tay sờ mặt, cau mày nhìn giọt máu đọng trên ngón tay, lơ đãng nói: “Quả là mấy ngày nay ăn nhiều cam nên nóng quá, không ổn. Đại mỹ nhân, chúng ta…”
Lời còn chưa dứt, thân hình y cứng đờ, ngã sụp xuống.
Thấy Minh nhi ngã vào trong ngực mình, Triệt Liên cảm thấy máu cả người như đang đóng băng. Hắn thở hổn hển, kinh mạch truyền đến khiến chân khí hỗn loạn đau nhức, run rẩy phun ra máu tươi, đỡ người yêu ngất trên người mình dậy, run giọng nói:
“Minh nhi, ngươi làm sao vậy, đừng dọa ta…”
Nói xong nâng người y thăm dò hơi thở.
……
Ngoài cửa bỗng dưng truyền đến tiếng dập cửa vang dội. Triệt Liên như tỉnh trong mộng, vội vàng xuống giường chạy ra mở cửa, thấy Vô Ngã đại sư đang nhàn nhã vuốt râu đứng trong viện, tinh thần y đang chấn động, nuốt ngược máu vào trong, bối rối vội vàng để lão vào.
Vô Ngã Đại sư ngồi đàu giường quan sát Thích Già Ngọc đang hôn mê bất tỉnh, một lúc sâu hiểu thấu nhướng mày, từ từ nói: “Chậc, đúng là bị bệnh nặng.”
Triệt Liên nghe vậy trong lòng nóng như lửa đốt: “Rốt cuộc là bệnh gì, mới vừa rồi vẫn còn khỏe mà…”
Vô Ngã Đại sư nhàn nhạt nói: “Ăn nhiều cam quá nên bị chảy máu cam, và thêm chuyện tình sự đang dâng cao, bị chảy máu mũi.”
Triệt Liên: “…”
Triệt Liên: “Đại sư, đừng đùa ta.”
Vô Ngã đại sư gõ thiền trượng trên đất, bất đắc dĩ nói: “Làm sao ta đùa ngươi được? Liên tiểu tử, ngươi đây quan tâm quá hóa lo. Uổng cho ngươi còn từng xuất thân từ y đường của Bồ Phong tự, tự mình xuống hiệu thuốc xem mạch đi, xem xem có phải là do y nóng người hay không.”
Triệt Liên hoảng hốt tiến lên dò mạch tượng của y, đúng là ngoại trừ có hơi nóng ra, thì còn lại mạch đập vững vàng đều đặn. Thấy hô hấp của hắn bình ổn, đã ngủ thiếp đi, lúc này mới như thoát lực ngồi phịch xuống.
Hắn vừa tự trách mình mấy nay đã quá chiều Minh nhi, mới hại y ăn nhiều cam quýt dẫn đến nóng người, trong lòng vô cùng áy náy. Vừa bưng chậu nước đến lau sạch vết máu trên mặt y, nội tức hỗn loạn cũng bình phục lại, trong lòng cảm thấy may mắn.
Một lát sau mới nhớ tới Vô Ngã đại sư vẫn đang đứng bên cạnh, Triệt Liên ngẩng đâu, thấy lão mặc áo cà sa tay cầm thiền trượng, như muốn đi ra ngoài một chuyến, liền hỏi
“Đại sư, ngài muốn đi đâu?”
Vô Ngã Đại sư liếc mắt nhìn Thích Già Ngọc vẫn đang ngủ say, nói: “Đi Giang Châu đến Việt gia trang một chuyến.”
Triệt Liên hơi ngẩn ra: “Việt gia trang. Đó chẳng phải là nơi ở cũ của Minh Nhi sao? Không biết đại sư đến thăm là vì chuyện gì?”
Hắn vốn là thuận miệng hỏi, không thèm để ý Vô Ngã Đại sư luôn luôn hành tung bất định đi đứng không rõ này, thấy lão muốn đến nhà Minh nhi thăm hỏi, trong lòng hơi tò mò.
Nước ấm trong chậu đồng đã chuyển sang màu đỏ nhạt, Vô Ngã Đại sư nhìn Triệt Liên cúi đầu lau hai gò má cho Thích Già Ngọc, quyến luyến như vậy, thở dài.
“Số mệnh y đời này sắp đến, đương nhiên là tới thông báo cho cha mẹ y chuẩn bị chuyện tang ma rồi.”