Qua Sông Hái Sen

Chương 39: Mệnh trời



Trời chiều từng giọt hoàng hôn điểm vào thiền phong u tĩnh, chiếu từng đốm lên khuôn mặt nghiêng nghiêng chìm trong hư ảo của Triệt Liên. Hắn trầm mặc thật lâu, lời nói lộ vẻ khó tin:

“Rõ ràng vừa rồi chỉ nổi giận, cần gì phải lầy mấy chuyện không may này ra để hù ta chứ.”

Vô Ngã đại sư phản ứng như vậy của Triệt Liên, biết trong lòng hắn khó tiếp nhận nổi sự thật này, cũng không định bỏ qua một bên, lão nhịp thiền trượng trong tay dưới chân hai người, ngưng thần nói

“Không giấu gì ngươi, Liên tiểu tử à, kiếp này của Già Ngọc vốn chỉ có ba mươi năm dương thọ, hơn nữa lúc trẻ đã bị ngươi lấy bổ sung tu vi, thân thể so với trước kia đã kém hơn mấy tuổi, có thể chống đỡ tới bây giờ quả không hề dễ dàng, đúng là không còn mấy tháng nữa.”

……

Thích Già Ngọc vẫn chìm trong cõi mộng không hề biết mình đã bị Vô Ngã đại sư bán đứng, xoay người trên giường ngủ ngon lành. Khăn ướt trong tay Triệt Liên bất chợt rơi vào chậu đồng, nghĩ đến những chuyện dị thường gần đây của Minh nhí, chân khí vừa mới áp chế lại bắt đầu bạo phát trong cơ thể. Triệt Liên cong lưng, ho ra máu tươi.

Hắn ngẩng đầu, lúc này nắm chặt ống tay áo Vô Ngã Đại sư.

“Đại sư, nhất định có cách cứu Minh Nhi đúng không?!”

Vô Ngã Đại sư thấy hắn rơi vào tuyệt vọng, cũng xúc động trước chân tình muộn màng này. Lão chống thiền trượng ngồi xuống bên canh Triệt Liên, trầm giọng nói: “Có thì cũng có đấy.”

Nghe vậy, trong lòng Triệt Liên dấy lên một tia hy vọng, nhưng ngay sau đó như bị hất chậu nước lạnh, dội sũng cả người hắn.

“Kiếp trước Già Ngọc trước khi tọa hóa đã từng viết thư cho ta, nói là kiếp này của mình sẽ không sống lâu, e không còn duyên phận với ngươi nữa, đã cầu khẩn ta là người chưa bao giờ tu luyện mật pháp Đoạt tướng, khó lắm mới cứu y một mạng trong thế gian thiên trường địa cửu này. Lúc đầu ta đã nói cho y phương pháp kéo dài tuổi thọ.”

Vô Ngã Đại sư dừng một chút, nói tiếp: “Tam Bảo Thiền Tự ta xưa nay không màng chuyện trong giang hồ, ẩn cư thế ngoại dốc lòng nghiên cứu võ học. Nhiều năm trước đã viết một quyển Vô Ngã Tâm Kinh, vốn không phải là công pháp Vọng Hi Đoạt Tướng để tăng cảnh giới, chỉ dạy người tĩnh khí, tu thân dưỡng tính mà thôi. Chỉ cần lĩnh ngộ tầng thứ nhất của công pháp này thì có thể kéo dài tuổi thọ, mặc dù không đến mức thân thể không già, nhưng cũng không khác gì cao tăng thọ giới đắc Đạo bình thường. Phương pháp tu luyện không khó, nhưng ngày thường phải giữ dương khí, thanh tịnh tiết dục, một khi phá giới là công lực trước đó coi như đổ sông đổ biển.”

Nhận thấy Triệt Liên run bật lên, chắc đã hiểu rõ, Vô Ngã địa sư thở dài, lại nói:

“Ngươi ở dưới chân núi chờ y mười năm, y mười năm cũng tưởng nhớ ngươi. Thấy mấy ngày nữa sẽ thành công vượt qua tầng thứ nhất, y lại muốn đi theo đệ tử xuống núi, nhìn ngươi xa xa, cũng đảm bảo với ta tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện dại dột. Nào biết trở về, công pháp trên người gần như tiêu tán.”

……

Cố gắng uống hết từng lời của Vô Ngã đại sư, Triệt Liên nhìn Thích Già Ngọc vẫn đang say ngủ, hối hận và đau khổ chêm xen dâng lên trong lòng, thật lâu sau mới bình tĩnh lại.

Nếu không nhờ Vô Ngã đại sư nói ra, trong lòng hắn còn đang mừng thầm lúc trước mình sử dụng mị độc, cuối cùng còn ép Minh nhi thừa nhận tâm ý của mình, trở lại bên cạnh hắn. Lại không hề biết rằng Minh nhi vì cứu hắn mà bỏ qua cơ hội sống sót duy nhất của mình.

Rõ ràng ngày đó chỉ cần hắn nhịn không chạm vào Minh nhi, qua mấy ngày nữa tu thành tầng thứ nhất, thì bọn họ có thể vĩnh viễn thành một đôi, nhưng không biết là do tạo hóa trêu người, hay thật sự bọn họ chỉ có duyên mà không có phận.

Biết rằng bây giờ hối hận cũng không ích lợi gì, Triệt Liên cúi đầu thật thấm, khó khăn hỏi: “Nhưng vì sao y phải đi con đường vô phùng, nhất định phải dùng phương pháp khó khăn như vậy? Rõ ràng chỉ cần ta tu luyện đến tầng thứ bảy, thì có thể trợ Minh nhi…”

Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên ngậm tịt.

Vô Ngã Đại sư lắc đầu, trên mặt cũng mang theo vài phần bi thương: “Nguyên nhân mật pháp Đoạt tướng được gọi là dâm công, là vì ngươi phải đi tìm người võ nghệ cao cường kia để bổ sung tu vi. Kiếp này tu vi của Già Ngọc còn cạn, căn bản không thể nào giúp ngươi đột phá tầng bảy. Mặc dù hai ngươi đều không quan tâm trinh khiết chuyện thị chuyện phi kia. Nhưng nếu tìm đại năng giúp đỡ, lấy tuổi tác của y thì e là không đợi được đến ngày ngươi đại thành.”

Dứt lời lại nói: “Ngày đó ta thấy dương khí của y đã mất, phải dùng hạ sách, phối với một ít thuốc để bồi bổ nội lực và huyết mạch của y, thử mạo hiểm xem tuổi thọ gần hết của y còn có thể giúp ngươi đột phá hay không. Bây giờ xem ra, không cần nói gì thêm.”

Triệt Liên nghe xong, hai tay buông thõng, lòng càng thêm lạnh.

“…… Cũng có nghĩa là? ”

“Số trời đã định.” Vô Ngã Đại sư tiếc nuối nói,, “Đáng tiếc lại là tình sâu duyên mỏng. Ta nghĩ có lẽ y có thể sống được đến đầu xuân sang năm, mấy ngày nay đừng để ý đến chuyện vặt trong chùa, chỉ cần yên tâm chăm sóc y là được.”

……

……

Sau khi Vô Ngã Đại sư rời đi, Triệt Liên lặng lẽ ngồi bên cửa sổ ngắn nhìn Thích Già Ngọc, từ chiều đến tối muộn, lại từ tối đến đêm khuya.

Còn Thích Già Ngọc ngủ đến quên trời quên đất, không hề biết trăng sao gì cả, mãi đến canh ba mới tỉnh dậy vì đói bụng, ngáp một cái muốn xuống giường tìm thức ăn. Nhưng y nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của đại mỹ nhân, nước mắt chưa khô.

Y giật mình, vội vàng tiến lên ôm hắn vào lòng, liên tục an ủi: “Đại mỹ nhân, sao ngươi lại khóc?”

Bất kể là kiếp này hay kiếp trước, y chưa từng thấy Triệt Liên khóc, mà còn khóc thành dáng vẻ khiến người ta thương tiếc, khiến y đau lòng khôn nguôi. Thấy Triệt Liên không nói lời nào ôm siết lấy y, Thích Già Ngọc chớp mắt, đã hiểu chuyện.

Y lắy tay áo lau nước mắt trên khuôn mặt của đại mỹ nhân, bất đắc dĩ hỏi: “Vô Ngã dại sư đã nói gì với ngươi?”

Triệt Liên nghe vậy run lên, nâng má Thích Già Ngọc kề vào trán mình, khàn giọng nói: “Minh nhi, đừng dối ta. Ngày đó là do ta hại ngươi phá mất dương khí, mấy ngày nay còn bổ sung rất nhiều tu vi, thật sự sẽ tổn hại đến tuổi thọ của ngươi, số ngươi sắp tận rồi sao?”

Thích Già Ngọc thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, đã hiểu hết ngọn nguồn câu chuyện, biết không cách nào giấu diếm, chỉ đành thẳng thắn thú nhận: “Đúng là số mệnh của ta sắp hết…”

Lại vội vàng nhân dịp Triệt Liên đang tuyệt vọng rồi nói tiếp: “Nhưng mà sao có thể là lỗi của Liên nhi được? Ngày đó ta thấy trong lòng ngươi có ta, vui còn không kịp, Vô Ngã Tâm Kinh phế rồi thì thôi, không có gì tiếc cả. Liên nhi yên tâm. Vô Ngã đại sư này là võ giả xứng danh, vẫn có cách cứu ta, đừng tự trách mình vì chuyện này.”

Triệt Liên thấy đôi mắt sáng ngời của y, không hề có ý trách tội mình, trong lòng càng thêm áy náy. Biết Minh nhi không muốn nhìn thấy bộ dáng thống khổ của mình, hắn suy nghĩ một hồi, mới bình tĩnh lại, thấp giọng nói:

“Mới vừa rồi Vô Ngã đại sư đến thăm ngươi, nói là đi Việt gia trang ở Giang Châu một chuyến…”

Thích Già Ngọc gật đầu nói: “Đúng vậy, dược liệu và lò luyện đan của Tam Bảo Thiền tự do ta cất giữ, chuyến này lão đi tìm cha mẹ ta mượn. Mấy ngày nay lão đã nghiên cứu ra phương pháp không cần dựa vào giao hợp để bổ sung tu vi cũng có thể giúp ngươi đột phá tầng thứ bảy. Tất thảy đã chuẩn bị gần xong rồi, chỉ cần luyện hai vị thuốc Thông Lạc bí dược cao cấp phụ trợ, nên mới vội vã đến nhà ta.”

Triệt Liên hơi ngạc nhiên, vừa mừng vừa sợ hỏi: “Thật à?”

Thích Già Ngọc sửng sốt, lập tức a một tiếng, cả giận nói:

“Ta biết rồi, cái lão già này đúng là đồ xấu xa! Nhất định lão chỉ nói cho ngươi biệt là đi gọi cha mẹ ta đến nhặt xác, chứ không hề nói việc này cho ngươi biết đúng không?”

Triệt Liên thấy y không giống như đang nói dối, hiểu ra đợi Vô Ngã đại sư trở về giúp mình đột phá tầng thứ bảy, thì Minh nhi có thể được cứu rồi. Trong lòng rốt cục nhẹ nhõm hơn rất nhiều, một lúc lâu sau không nói gì thêm, vô cùng cảm kích ôm người trước mặt chặt hơn. Thích Già Ngọc thấy hắn đã thả lòng, thầm thở phào nhẹ nhõm, cười tủm tỉm muốn hôn hắn.

Nào biết Triệt Liên đột nhiệt ngẩng phắt đầu lên, nhìn hắn hồi lâu do dự hỏi: “… Vậy lão cần bao nhiêu thời gian mới luyện được hai vị thuốc này?”

“……”

Thích Già Ngọc thầm nghĩ tiêu rồi, vốn định lảng sang chuyện khác, lại thấy Triệt Liên chăm chăm nhìn mình, lòng biết không thể trốn tránh, vội quay đầu đi nói: “Cũng không lâu đâu…nếu nhanh thì đầu xuân sang năm là xong rồi.”

Vừa dứt lời, bầu không khí ấm áp trước đó chợt đông cứng lại. Nhìn đại mỹ nhân đờ đẫn trong lòng mình, trên mặt lại hiện rõ vẻ sợ hãi và đau khổ, y thở dài ôm người lên đùi mình, nhìn hắn nghiêm túc nói:

“Liên nhi, ngươi nghe ta nói đã. Kiếp trước, vì để tái sinh là người thân của Thiên Hà và Triều nhi nên mới quyết tâm lựa chọn làm Việt Minh Khê chỉ sống chưa đến ba mươi tuổi, vốn là số trời đã định, ta chưa từng hy vọng xa vời sẽ cùng ngươi nối lại tình duyên. Chuyện đã tới nước này ta cũng không thể làm gì khác được, nếu Vô Ngã đại sư có thể trở về trước mùa xuân sang năm là tốt nhất, nhưng nếu lão về không kịp thì… “

Y dừng một chút, tiếp tục nói:

“Đừng quên bây giờ ta đang đứng trước mặt ngươi như thế nào. Nếu ta có thể luân hồi một đời thì sao không thể đầu thai kiếp thứ hai? Trước khi chết ta tất nhiên có thể niệm kinh siêu độ cho mình, cầu khẩn Phật tổ thả hồn ta trở về nhân đạo. Đến lúc đó ngươi có Vô Ngã đại sư giúp đỡ, sau khi đột phá tầng thứ bảy chỉ cần chờ ta thêm mười năm nữa, lúc đó chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nữa.”

“……”

Thấy Triệt Liên bỗng an tĩnh lại, gác đầu trên vai y ra chiều suy nghĩ, Thích Già Ngọc nhéo mũi hắn, khẽ nói:

“Thế nào? Tính ra ta cũng từng khổ sở chờ ngươi mấy năm, chỉ thêm mười năm nữa thôi mà ngươi cũng không đợi được sao?”

Triệt Liên lắc đầu nguầy nguậy, đưa tay vuốt ve gò má y, trong mắt lập lòe tia sáng phức tạp, giọng điệu kiên định nói: “Chớ nói hơn mười năm, cho dù có phải chơ thêm trăm nghìn năm nữa, chỉ cần có thể vĩnh viễn ở cạnh Minh nhi, ta nguyện ý.”

Thích Già Ngọc nhàn nhã nắm lấy bàn tay ấm áp kia cọ qua cọ lại, đương nhiên vô cùng hài lòng với những lời này. Lâu sau mới rũ xuống đôi mắt sâu không lương, nhìn hắn nói:

“Ta hứa với Liên nhi, bất kể bao nhiêu năm, luân hồi bao nhiêu kiếp sau ta sinh ở đâu, lớn lên ở nơi nào, gặp lại ngươi nhất định sẽ lập tức nhận ra. Đây chính là đại mỹ nhân ta yêu thích muôn kiếp.”