Qua Sông Hái Sen

Chương 44: Xá lợi




Việt Minh Khê từ trên cây nhảy xuống, dùng ánh mắt tò mò đánh giá lão tăng xa lạ bên cạnh Vô Ngã Đại sư.
Khi vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ dài và mệt mỏi, đầu óc y vẫn còn hơi bối rối không biết lúc ngủ đã xảy ra chuyện gì, làm sao mình từ học xá của đệ tử học đạo ở núi U Tranh ngủ đến nơi của hòa thượng Tấn Bắc. Chỉ nhớ cách đây không lâu vừa mới cãi nhau với Thi chưởng môn một trận, đối phương trong cơn giận đã trục xuất y ra khỏi sư môn, y đường hoàng thu dọn hành lý định ngủ một giấc là sẽ xuống núi về nhà, nào ngờ tỉnh lại đã ở trong ngồi chùa Phật cổ xưa này.
Có một lão hòa thượng tự xưng là Vô Ngã Đại sư hiền lành nói cho y biết, mình tu luyện một công pháp kì lạ, sau khi đột phá tầng thứ tám thì đã quên hết mọi chuyện trước kia, nói y không cần hoảng sợ, cứ ở lại chỗ này an sinh tu dưỡng là được.
Mà Việt thiếu trang chủ kỳ thật tuyệt không kinh hoảng. Trước khi đi ngủ y còn đang ưu sầu trù tính sau này nên làm gì. Dù sao chuyện bị trục xuất khỏi sư môn không phải là chuyện vinh quang gì, trở về cũng bị phụ thân mắng chửi, không bằng trước tiên cứ ở chung với đám hòa thượng này đi đã, mình cũng nhân dịp này suy nghĩ một chút, xem sau này nên trở về nghe lão phu tử dạy dỗ, hay là dứt khoát khăn gói lên đường đi kinh doanh khắp Kim Lăng.
Cho nên Việt Minh Khê vô cùng an tâm thoải mái ở lại trên núi Mộ Lĩnh, mặc dù không qua mấy ngày, nhưng trong lòng rất vui vẻ. Y tuổi trẻ thông minh, khéo ăn khéo nói nên chẳng bao lâu đã làm quen với các tỷ kheo trẻ ở Tây Thiền viện, họ đều nói y là đệ tử tại gia chưa cạo đầu, tất nhiên cũng quan tâm y vô cùng. Bởi vậy y thấy lão tăng xa lạ này, chỉ xem như là người từ nơi khác đến hỏi thăm hậu bối y.
Tuy rằng xưng hô này của Minh Nhi cũng quá thân thiết, mà ngày thường y đều gọi cha mẹ người lớn như vậy, cho nên mặc dù có hơi nghi hoặc nhưng cũng không cảm thấy quá đột ngột.
Nhưng mà không biết vì sao, rõ ràng y vừa nhiệt tình vừa nhu thuận trả lời, nhưng lão tăng trước mắt lại giống như sét đánh cứng đờ tại chỗ, hai tay buông thõng khẽ run, trong mắt như không thể tin nổi, nhìn y thật lâu, cũng không thốt nên lời.
Y cảm thấy kỳ quái, rồi hướng mắt nhìn Vô Ngã đại sư chăm sóc mình mấy ngày nay. Vô Ngã Đại sư do dự một lúc lâu, mở miệng nói: “Minh Khê, vị này là…”
“Bần tăng là hòa thượng Tây Đường trong Tam Bảo Thiền Tự này, lúc trước ở bên ngoài vân du nhiều ngày, nghe nói thí chủ tạm trú ở Tây thiền viện này điều tức dưỡng thương, cho nên đến đây xem một chút.”
Triệt Liên bình tĩnh mở miệng, chặn đứng chân tướng Vô Ngã đại sư muốn nói. Hắn chắp hai tay hành lễ khiêm cung, Việt Minh Khê không hề nghi ngờ, vội vàng ôm quyền nói:
“Thì ra là Tây Đường trưởng lão, đúng là vạn hạnh. Vãn bối là Việt Minh Khê của Việt gia trang, mấy nay ở quý chùa làm phiền, các vị sư phụ rất quan tâm ta, trưởng lão tự mình đến thăm, Minh Khê cảm kích vô cùng.”
Nghe được lời khách sáo chân thành nhưng xa lạ của thiếu niên trước mắt, Triệt Liên không còn cảm giác đau nhức trong cơ thể, hắn chỉ hồi phục tư thế của một thiện tăng và nhẹ nhàng gật đầu với y. Sau đó họ nói câu được câu không với nhau đôi lời, thiếu niên tìm cớ rời đi, lên rừng thông đi dạo.
Vô Ngã Đại sư yên lặng đứng cạnh và dõi theo, đôi mắt dưới hàng lông mày dài tựa như không đành lòng.
“……Đại sư.”
Lão nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh, nghe Triệt Liên run giọng hỏi: “Tại sao…Minh nhi y lại quên ta?”
Vô Ngã Đại sư trầm mặc thật lâu, lựa lời nói: “Đây không phải là mất trí nhớ. Liên tiểu tử, người đại thành duy nhất mật pháp Đoạt tướng năm đó ngoại trừ Vọng Hi chân nhân ra, không ai thực sự luyện đến tầng thứ tám hết. Vậy nên dần dà, thế nhân đã quên mất kỳ thật đây là mật pháp tu tiên của Huyền Môn – luyện đến tầng thứ tám có thể thanh xuân vĩnh cửu, mà đến tầng thứ tám, mặc dù bản thân người tu luyện dù không có chí hướng, cũng sẽ tự động thành tiên, phản bổn quy chân hóa thành liên đăng quy tiên.”
Triệt Liên giật mình nói: “Nói vậy…”
“Y từ thanh niên trở về thuở niên thiếu, rồi từ thiếu niên trở về thời thơ ấu, cho đến khi hóa thành hạt sen trong đài đi đến tịnh thổ cực lạc của nhà Tiên. Đương nhiên sẽ không nhớ những khoảng thời gian chưa gặp được ngươi.”
……
Sau khi trải qua nhiều thử thách và đau khổ, Triệt Liên dường như đã mất đi sức lực đau đớn.
Hắn nhìn bóng dáng người thanh niên đã khuất xa trong con đường nhỏ trong rừng, như khi hắn nhìn người tình trẻ tuổi thiêu cháy hết thảy trong ảo cảnh, dứt khoát rời khỏi hắn, miệng và mũi đột nhiên chảy ra máu độc.
Sau khi giơ tay chật vật lau đi vết máu kia, nọc độc vốn ngấm sâu vào xương tủy cuối cùng cũng không xao động nữa, như thể nó đang cười nhạo lão tăng đáng thương này không còn bao nhiêu thười gian “…. Đại sư, ” hắn bình tĩnh mở miệng, “Ta còn sống được mấy ngày nữa? Không càn giấu ta, ta đã biết trước rồi.”
Vô Ngã Đại sư nhìn khuôn mặt hắn vẫn mơ hồ lộ ra màu xanh đen, cuối cùng thở dài nói: “Hơn ba ngày. ”
Triệt Liên khẽ lẩm nhẩm, không quá ngạc nhiên. Hắn ôm lấy nhiệt độ cơ thể mình dần dần lạnh lẽo, cả người không cảm thấy ấm áp ngày xuân nói, cúi đầu lẩm bẩm:
“Nếu như Minh nhi thành tiên…kiếp sau, có phải sẽ còn duyên gặp mặt không?”
Vô Ngã Đại sư vội vàng đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của hắn, thúc dục nội lực xua hàn khí trong kinh mạch hắn, an ủi nói: “Liên tiểu tử, đừng sợ, mọi chuyện không phải không thể cứu vãn được.”
“……”
Nghe vậy, Triệt Liên cuối cùng cũng lấy lại được một chút tinh thần, một lần nữa nhìn Vô Ngã đại sư với đôi mắt đầy hy vọng. Vô Ngã đại sư nhướng lông mày dài trắng như tuyết của mình, xúc động nói: “Bần đạo đã vất vả vì Già Ngọc lâu như vậy, sao nhẫn tâm nhìn hai người các ngươi uổng mất công lao của mình được?”
Lão nói: “Tuy mật pháp Đoạt tướng đúng là tiên pháp, nhưng bên trong cũng chỉ là một mật pháo võ công không tầm thường mà thôi, nói đối phó khó thì không khó nói dễ thì không dễ. Trăm năm trước khi võ lâm còn hỗn loạn đảo điên, từng có khá nhiều độc dược dùng để hãm hại hiệp sĩ chính đạo, ví như một vài loại Tán Công Đan cực kỳ lợi hại, người có uy lực thì chỉ cần một viên là phế đi tu vi đại năng tần mội, chỉ cần để Già Ngọc ăn một viên, phế đi một tầng dư thưa kia là được. Chỉ là… “
Thấy lão tần ngần, Triệt Liên biết phương pháp này không hề dễ dàng, Vô Ngã đại sư chần chờ một chút, lại nói: “Những viên Tán Công này dù sao cũng là do một số tà đạo luyện ra, uy lực càng lớn độc tính cũng lớn theo, nếu nhẹ thì công lực bị phế nặng thì mất mạng, ta cần phải tốn thêm thời gian đi nghiên cứu đã, phải lọc tinh túy thì mới ra được.”
Triệt Liên hiểu rõ cúi đầu.
Một lúc lâu sau hắn bỗng nhiên ho khan kịch liệt, vén vạt áo quỳ xuống trước mặt Vô Ngã Đại sư, dùng giọng nói khàn khàn mà khẩn thiết nói:
“Đại sư, Liên tiểu tử tự biết kiếp này đã dừng tại đây, vốn không hy vọng xa vợi có thể cùng Minh nhi đoàn tụ tức khắc. Chỉ cần đợi ta luân hồi thêm một lần nữa, dù hai ta không thể bên nhau mấy ngày, hy vọng đại sư có thể thay ta chăm sóc Minh nhi.”
Vô Ngã Đại kinh hãi, biết không chịu nổi một cái quỳ của Triệt Liên, vội vàng tiến lên nâng hắn dậy, cuối cùng thận trọng gật đầu.
……
……
Sau khi đã dặn dò ổn thỏa hậu sự của mình, ba ngày cuối đời Triệt Liên cũng sống rất an nhiên.
Hắn cũng không trách Minh Nhi không thể liếc mắt một cái đã nhận ra hắn, dù sao muốn để thiếu niên ngời ngời này yêu một lão tăng da bọc xương ngay từ cái nhìn đầu tiên thì quá mức ép người khó xử. Nhưng hắn tin chắc Minh nhi có thể nhớ hắn như mười năm trước, bất luận hắn phải trả giá bao nhiêu năm nữa.
Hắn gánh gồng cơ thể đã bị nọc độc cắn nuốt đến ngàn vết loét, đi tắm rửa, cố gắng khiến cho làn da đầy nếp nhăn của mình trông đầy đặn một chút, sau đó mặc xiêm y đỏ, đến thiền viện nơi bọn họ đã cùng nhau trải qua đông hè, nhìn Minh nhi phong lưu lười biếng năm ngủ trên cây trong ánh mặt trời mùa xuân.
Hắn biết mình mặc bộ đồ đỏ thế này nhìn rất hoang đường buồn cười, nhưng vẫn mơ hồ hy vọng bộ trang phục này có thể khiến cho Minh nhi nhớ lại, tự mình băng qua con đường nhỏ khiến các tăng lữ trẻ tuổi tò mò liếc nhìn.
Mà Việt Minh Khê hiển nhiên cũng phát hiện Tây Đường trưởng lão này kỳ quái, mặc dù cảm thấy bộ đồ đỏ này không hợp với dáng vẻ già nua kia, nhưng không giống người bên cạnh lộ ra thần sắc kỳ lạ. Thứ nhất, tính y không thích đánh giá dáng vẻ bên ngoài của người khác, thứ hai, có thể nhìn thấy sắc màu diễm lệ trong ngôi cổ tự nặng nề, cũng thật mới mẻ.
Mặc dù cũng cảm thấy ánh mắt của Tây Đường trưởng lão nhìn mình với vẻ tối tăm không rõ. Tuy nhiên với tâm hồn đơn giản của một thiếu niên, y không thấy có gì không ổn, thoải mái ngủ trưa ở trên cây. Khi tỉnh dậy, y nói vài câu với Tây Đường trưởng lão mà không có bất kì sự khó chịu nào.
Thấy Minh Nhi mặc dù không thể nhớ tới quá khứ ân ái của bọn họ, cho dù có chạm mắt nhưng cũng không lộ ra ý mỉa mai. Trong lòng Triệt Liên yên tâm, và không còn nuối tiếc nào nữa.
Chỉ cần Minh nhi nhìn hắn như vậy, cho đến ngày mai kết thúc là được rồi.
Hắn vuốt ve chuỗi xá lợi tử trân quý cả đời trong tay, hạ quyết tâm sẽ chôn nó cùng với bản thân dưới gốc đào ở Nam Liêu trong núi Đại Ninh, kiếp sao sẽ tự mình đến đào ra, tuyệt đối sẽ không bỏ sót bất kỳ kí ức nào.
Hắn nhìn thấy Việt Minh Khê ngồi khoang trân trên mái hiên ngoài thiền phòng đang nhổ mấy phiến lá trong vườn hoa sâu thẳm, tập trung ngồi đan một con châu chấu cỏ, lúc này mới hốt nhiên nhớ lại thiếu niên năm đó trong ảo cảnh luôn làm đủ thứ thủ công nhỏ lấy lòng mình, bên môi hiện ra một nụ cười nhàn nhạt.
……
Hoàng hôn buông xuống, thân ảnh thiếu niên còn sáng sủa như trong trí nhớ trở nên mông lung ảm đạm, cảm thấy tầm nhìn của mình đã dần mơ hồ, ánh mặt trời lạnh lẽo vốn bao phủ quanh người cũng trở nên ấm áp dị thường, Triệt Liên nhắm hai mắt lại, chuẩn bị chia tay thế gian.
Lúc này, trước đình cô đơn không người bỗng nhiên truyền đến tiếng cười đùa giỡn của mấy đứa nhóc, khiến Triệt Liên từ trong thanh tĩnh sắp hồn lìa khỏi xác lấy lại tinh thần, thấy đứa nhỏ hình như là khách hành hương dưới chân núi tới lễ Phật ồn ồn ào, lại nhắm mặt, cũng không để ý.
“A! Lão yêu quái mặc xiêm y đỏ!”
Một tiểu cô nương cầm đầu, cổ họng nhỏ nhắn mà non nớt kia kêu lên, chỉ vào Triệt Liên nói với mấy đứa nhỏ phái sau. Mấy đứa nhỏ đang chơi trốn tìm liền tụ tập lại, vây quanh phía sau Triệt Liên tò mò nhìn xung quanh, cả bầy xúm lại tranh luận.
“Nói bậy, cha mẹ ta đều nói cửa Phật là nơi thanh tịnh, lấy đâu ra yêu quái!” Đứa nhỏ áo vàng khinh thường phản bác, lập tức lại khẩn trương hẳn lên, “Chẳng lẽ là sơn tinh dã quỷ trên Mộ Lĩnh này?”
Một đứa trẻ khác hếch mũi nói: “Là yêu hay quỷ, thì đúng là vừa già vừa xấu, chúng ta nên nhanh chóng chạy đi!”
Triệt Liên nhíu nhíu mày, hai tay già yếu lần nữa siết chặt Xá Lợi Tử không ngừng vuốt ve, trực giác muốn đứng dậy rời đi, sau một khắc lại bị tiểu cô nương ngang bướng tới trước mắt ngáng đường vấp một cái lảo đảo, ngã xuống đám bùn bên đường nhỏ, Xá Lợi Tử trong tay cũng đứt đoạn, từng viên rơi vào khe hở giữa đất đá biến mất không tăm hơi.
“Chạy cái gì! Chỉ là một lão yêu quái già yếu vô lực, theo ta đến hàng yêu là được!”
Tiểu cô nương kia đoan chính mang địa vị tôn quý, ăn mặc phú quý, trên khuôn mặt nhỏ bé cũng tràn đầy kiêu ngạo không ai sánh được, để chứng thực lời nói của mình không sai, đi lên muốn đá yêu quái mặc áo đỏ trước mắt này.
Nhìn thấy vật gì mình xem là tính mạng cứ vậy lăn xuống bùn đất, trong lòng triệt Liên hoảng sợ, lập tức không để ý đám trẻ con phía sau đang ồn ào, cúi người muốn đi nhặt những viên Xá Lợi đã rơi mất kia, bóng lưng đỏ tương gùi mình trong tiếng ồn ào bất thình lình càng thêm nực cười.
Việt Minh Khê vừa mới đan một con châu chấu xong đang ngắm nghía nó trong lòng bàn tay, thi bị tiếng ồn ào từ thiền viện quấy rầy. Lúc y theo bảo năng nhìn xuống mái hiên, Tây Đường trưởng lão vốn đang nhắm mắt dưỡng thần không biết vì sao ngã xuống đất, dường như đang nhặt vật gì đó giữa bùn đất, mà một đám nhóc không biết trời cao đất rộng đang vây quanh hắn không ngừng đá đánh.
Hắn hét lên, vội vàng ném con châu chấu trong tay nhảy xuống mái hiên, kéo cổ áo sau gáy một đứa nhóc lên, cau mày nói: “ở đâu ra đám nhóc hỗn xược, cha mẹ các ngươi không dạy hai chữ tông trọng viết thế nào à?”
Đứa trẻ kia bất thình lình bị thiếu niên không biết từ đâu xuất hiện xách lên giữa không trung, lúc này nghẹn đỏ mặt không ngừng giãy giụa, mà tiểu cô nương cầm đầu đã sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn xanh như tàu lá, không ngờ trong thiền viện nhẻo lánh này lại có người ngoài chứng kiến bọn chúng làm làm chuyện xấu.
Việt Minh Khê làm bộ giơ tay lên, tiểu cô nương vội vàng ôm đầu ngồi xổm xuống, bộ dáng thức thời khiến y bật cười. Vì thế y nhìn đứa nhỏ còn đang giãy giụa trong tay, nheo mắt lại nói: “Lần sau còn dám hay không?”
Mấy đứa nhóc vội vàng lắc đầu.
Việt Minh Khê buông tay, đứa nhỏ liền đặt mông ngồi trên mặt đất. “…… Ngoan, mau trở về tìm cha mẹ khóc đi, bằng không lần sau bị ca ca nhìn thấy, làm thịt các ngươi nha.” Y cười tủm tỉm làm động tác kéo ngang cổ, mấy đứa nhỏ hoảng sợ chạy tán loạn.
Việt Minh Khê vỗ vỗ tay, quay đầu lại muốn nâng Tây Đường trưởng lão trong bùn đất lên, phát hiện đôi phương vẫn hồn nhiên chuyên chú quỳ gối giữa khe nhặt từng viên Xá Lợi trong khe đá, lấy khăn tay tỉ mỉ lau sạch, lại cẩn thận nhét vào trong ngực.
“Tây Đường trưởng lão, nếu Phật châu đã đứt thì đi Giới Đàn lĩnh thêm một chuỗi là được, cần gì phải khổ sở tìm kiếm ở chỗ này?”
“……”
Triệt Liên nghe vậy ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Việt Minh Khê.
Việt Minh Khê không rõ nguyên nhân nhìn lại, lúc này mới phát hiện trên hai gò má trưởng lão Tây Đường đọng vệt nước mắt chưa khô, ngực hơi thắt lại, bỗng nhiên hoảng sợ, biết mình nói bậy, liền ngồi xổm xuống nói:
“Trưởng lão không cần nghe ta nói xẳng, mới vừa rồi chỉ là nhất thời miệng vụng. Ta cũng đến tìm giúp.”
Nói xong liền tập trung tinh thần nằm úp sấp bên đường nhỏ, tìm từng viên Xá Lợi nhỏ bé trong khe bùn đất đá kia. Triệt Liên nhìn thần sắc nghiêm túc dưới ánh hoàng hôn chiếu rọi, hoảng hốt giơ tay lên muốn chạm vào y, nhưng vẫn dừng giữa chừng, khó khăn thu lại, giấu ngón tay dính đầy bùn đất trong ống tay áo rộng thùng thình.
So với Tây Đường trường lão mắt mờ, tiểu thiếu gia trẻ tuổi đương nhiên tinh mắt hơn nhiều, dễ dàng nhặt từ viên Xá Lợi Tử lẫn trong đám bùn đất ra, lại rút một sợi dây đỏ chắc chắn bên hông ra, soi dưới bóng tịch quang xỏ lại chúng, lúc này mới thở dài một hơi giao cho Triệt Liên:
“Được rồi! Đảm bảo không thiếu viên nào, không tin người đếm lại xem.”
Thấy Triệt Liên bất động, chỉ sững sờ nhìn mình thật lâu, Việt Minh Khê sờ sờ mũi, kéo tay đeo vài cho hắn, cuối cùng lại đánh giá vài lần, cười nói:
“Chuỗi Xá Lợi này vô cùng đẹp mặt, làm nổi bật bộ xiêm y đỏ này. “
Tiếng chuông chiều vang lên trong sự tĩnh lặng của ngôi chùa cổ kính, gợi lại một chút tâm trí của Triệt Liên. Hắn cúi đầu nhìn trân vật mình mất đi, thản nhiên nói: “Thí chủ không cảm thấy, bộ xiêm y đỏ này không phù hợp với một lão tăng sắp chết như ta sao?”
Việt Minh Khê tự nhiên đáp: “Sao không phù hợp? Ta thấy rất đẹp.”
“……”
Thấy Việt Minh Khê thật sự nói lời thật lòng, không hề có ý xu nịnh, Triệt Liên cảm thấy trong lòng hơi ấm áp, lần nữa nắm chặt xá lợi trên cổ tay.
Việt Minh Khê nhìn hắn, bỗng nhiên nói: “Tây Đường trưởng lão khi còn trẻ nhất định là đại mỹ nhân.”
Niêm vui sướng còn chưa kịp tiêu hóa hoàn toàn, đột nhiên nghe được lời nói kinh ngạc như vậy, Triệt Liên cố gắng đè nén sóng tâm cuồn cuộn:
“…… Tại sao lại nói vậy? ”
Việt Minh Khê cười tủm tỉm nói: “Tuy rằng Tây Đường trưởng lão tuổi khá cao, nhưng ngũ quan tinh tế, dưới vẻ tang thương lại là mỹ mạo phong lưu, nói vậy lúc trẻ tất nhiên là mỹ nhân rồi… “
Triệt Liên sửng sốt, không biết Việt Minh Khê sao lại đột nhiên lắp bắp. Chỉ thấy hai mắt y nhìn thẳng cạnh trưởng lão về phía trước đình, hai gò má cũng ửng đỏ khác thường.
“Mỹ nhân…”
Triệt Liên quay đầu, nương theo ánh mắt của y nhìn về phía thân ảnh hòa nhã không biết đã xuất hiện cạnh chạc cây từ khi nào
Không Phạm đỡ chiếc nón xanh trên đầu, nhìn về phía bọn họ cười nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.