*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
【Mày muốn giành người với tao】
o
Tiết Phi Y lái xe tới, anh hạ cửa xe xuống, chụm hai ngón tay lại ở thái dương làm động tác chào, “Đi thôi Tiểu Lục Hào, đồng bọn mang em đi quẩy!”
Lục Hào khen thật lòng, “Xe ngầu lắm.”
“…” Tiết Phi Y lườm Lục Hào rồi lại bật cười trước, “Có ai nói thế không, phải khen anh chứ! Cơ mà anh biết thật ra em khen anh trong lòng, vậy là đủ rồi, nào lên xe lên xe!”
Huyền Qua cắn điếu thuốc, đi tới mở cửa ghế phó lái giúp Lục Hào, lại chào hỏi với Thanh Hà ở bên trong cùng. Chờ Lục Hào ngồi vào rồi, hắn cúi người vuốt tóc cậu, “Có chuyện thì gọi điện cho tôi.”
Lục Hào gật đầu, ngước lên nhìn hắn, “Vâng, em sẽ về sớm.”
Chờ xe lái lên đường cái, Lục Hào mới phát hiện xe là do Thanh Hà điều khiển, Tiết Phi Y chỉ khoác tay lên vô-lăng làm dáng, còn rảnh rỗi nghiêng đầu tán dóc với cậu.
“Úi trời úi trời không phải anh nói chứ, bọn em dính nhau quá đấy.” Tiết Phi Y mở bình giữ nhiệt, thấy ánh mắt Lục Hào rơi vào tay mình thì hất cằm, “Gần đây bị nhiệt kinh quá, hở ra là lại chảy máu mũi.” Nói rồi anh uống một ngụm trà hoa cúc, vẻ mặt quang minh chính đại, “Nghe bảo hoa cúc hạ nhiệt.”
Lục Hào biết lý do vì sao anh luôn chảy máu mũi, nín cười.
Gặp đèn đỏ, xe dừng lại, Lục Hào nhìn tinh bàn im lặng trên đùi Tiết Phi Y, hơi chần chừ, “Tôi hỏi anh một chuyện được không Thanh Hà?”
Giọng Thanh Hà vang lên, lạnh lùng, “Được.”
“Mới nãy anh có cảm thấy, Huyền Qua có gì bất thường không?”
Thanh Hà dường như đang nhớ lại, mấy giây sau trả lời chắc chắn, “Không.”
Lục Hào thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi, hai ngày nay tôi cứ luôn cảm thấy hoảng hốt.” Nụ cười của cậu thả lỏng, nhìn về phía Tiết Phi Y, “Anh đã gọi cho tiền bối Dịch chưa hả Tiểu Tráng? Lần trước em để ý thông báo của quán, quán cơm tư gia kia của tiền bối Dịch mỗi ngày chỉ tiếp sáu bàn thôi.”
“Gọi rồi, hôm nay vừa khéo có chỗ.” Tiết Phi Y hát ngâm nga, trong mắt như có ánh nước, chốc chốc lại sờ tinh bàn hai cái.
“Nhắc tới đây, chỗ tiền bối Dịch mỗi ngày chỉ làm sáu bàn, thế Huyền Qua nhà em thì sao?”
“Chắc là dựa vào tâm trạng.” Lục Hào nghĩ ngợi, “Dù sao anh ấy nấu gì thì khách ăn cái đó, phát huy tùy ý lắm.”
Trên đường may mắn không kẹt xe, chẳng bao lâu đã tới quán. Tiết Phi Y đi vào, hai cái bàn dài bên trong để không, anh lên giọng, “Tiền bối Dịch ơi chúng cháu tới rồi!”
Dịch Thuật đang bày bộ đồ ăn, đĩa lồng lá sen rất trang nhã. Chú ta nghe thấy tiếng thì cười, “Tới đúng giờ thế, không bị tắc đường à?”
“Biết bọn cháu muốn tới chỗ chú ăn cơm vậy thì chắc chắn không tắc đường.” Nói rồi Tiết Phi Y cùng ngồi xuống với Lục Hào.
“Kỹ năng nịnh người này nhất định là luyện từ chỗ ông cháu.” Tâm trạng Dịch Thuật rất tốt, “Chú vào bếp lấy đồ ăn cho các cháu, lần trước chú thấy Tiểu Lục thích ăn sườn chiên gạo nếp (1), hôm nay nấu riêng cho cháu một đĩa.”
Lục Hào không ngờ đối phương lại chú ý cả chi tiết này, vội cảm ơn, “Cháu cảm ơn tiền bối Dịch.”
“Không cần cảm ơn, được thấy hai đứa cháu là chú vui rồi”
Chờ bọn họ ăn xong, Dịch Thuật đi tới ngồi, trên tay cầm tẩu thuốc màu đỏ, hỏi Lục Hào, “Có chuyện muốn hỏi chú đúng không?”
Lục Hào cũng không vòng vèo, “Cháu muốn hỏi chú về mai Thương Quy Linh.” Cậu thấy Dịch Thuật gật đầu mới nói tiếp, “Từ nhỏ cháu chỉ biết Lục gia có Ly Hỏa Phù Minh bàn, chưa bao giờ nghe tới mai rùa và Nguyên Thủy, cũng chưa từng thấy trong sách ghi lại.”
“Đấy là chuyện bình thường, giống như Ly Hỏa Phù Minh bàn, mai rùa và Nguyên Thủy đều là đồ gia truyền của Lục gia, không dễ dàng cho người ta thấy, chủ yếu toàn là truyền miệng. Vả lại tuy không có khí linh, nhưng bảo vật hơn nửa đều có linh tính”
Chú vừa cẩn thận chỉnh sợi thuốc lá, vừa nhớ lại, “Tương tự mai rùa, chú chỉ biết nó là đồ tốt với quái sư, dùng để xem bói cực tốt. Lại ví dụ như Nguyên Thủy, nghe bảo gần như chưa từng có ai thấy nó trông như thế nào, bởi vì Nguyên Thủy chọn chủ, đến bây giờ vẫn không có tin tức gì. Thế nên cho dù tới hỏi đương gia mỗi đời Lục gia, bọn họ cũng chẳng biết Nguyên Thủy ở đâu, lại càng không biết Nguyên Thủy có tác dụng gì, chỉ biết là bảo vật của Lục gia.”
“Vậy vì sao chú ——”
“Là bởi Dịch gia bọn chú mấy đời trước có quan hệ với Lục gia, qua lại gần gũi, về sau tới thế hệ Lục Minh Đức mới chậm rãi xa lánh. Nhưng những gì chú biết khá đơn giản, sâu xa hơn thì không rõ lắm.”
Chú ta bỏ sợi thuốc lá vào trong tẩu, nhìn Lục Hào, “Chú tin cháu, cháu nhất định có thể làm rõ tất cả chuyện này.”
Lục Hào nói cảm ơn, Dịch Thuật quẹt diêm, châm sợi thuốc lá rồi về phòng trông canh hầm trên bếp.
Tiết Phi Y ở bên cạnh nghe, chờ Dịch Thuật đi rồi, anh nói, “Nhắc tới đây, vốn liếng nhà anh cũng ít ỏi, chỉ có mỗi Thanh Hà, nhưng theo tính tình của ông anh, 90% là lo anh làm Tiết gia lụn bại nên chắc chắn không nói cho anh những thứ khác.”
Nói xong anh lại cầm tinh bàn cò cọ, đắc ý, “Anh có Đại Thanh Hà là đủ rồi!”
“Thật ra em cũng chẳng quan tâm Lục gia có những gì.” Lục Hào nhìn lá sen vẽ trên đĩa sứ, “Nhưng mấy bữa nay không biết bị sao mà lòng không yên, nghe thấy cái tên Nguyên Thủy lại cảm giác như có một sợi dây nối với thứ này.”
“Có thể là tới từ giác quan thứ sáu của quái sư chăng?” Tiết Phi Y rất lạc quan, “Không sao không sao, chờ có chuyện rồi căng thẳng cũng chưa muộn.”
“Ừm.” Lục Hào gật đầu, đứng dậy định lấy đĩa sứ bên cạnh, theo động tác của cậu, ghế phát ra tiếng “Kít” kéo dài, cậu vô thức cúi đầu liếc nhìn, con ngươi hơi co lại, “Tiểu Tráng.”
“Sao thế?” Thấy vẻ mặt Lục Hào bất thường, Tiết Phi Y vội vàng cầm tinh bàn đứng dậy theo.
“Có chuyện thật rồi.” Nhìn trận văn màu bạc trên mặt đất, giọng Lục Hào hơi trầm xuống, “Có trận pháp, hẳn là chúng ta đã bị nhốt.”
Tiết Phi Y vội vàng bụm miệng mình, mặt đần ra, “Không phải chứ? Skill miệng quạ đen của anh max điểm rồi hả?” Anh nhanh chóng ngẩng đầu, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, “Không thấy sao trên trời, khi anh tới rõ ràng để ý vẫn có một ngôi sao.”
“Ừm, có thể lại là trận pháp ngăn cách không gian”
“Lại nữa?” Tiết Phi Y cau mày, “Lần nào cũng là nó, chẳng có ý thức sáng tạo gì sất.” Anh nhìn về phía phòng bếp, hô một tiếng “Tiền bối Dịch ơi” nhưng không có ai trả lời.
“Xem ra chỉ có hai đứa mình bị nhốt trong trận pháp này.” Tiết Phi Y nói, lại phát hiện tinh bàn bay ra khỏi ngực mình, lượn một vòng xung quanh.
Trong chốc lát, hư ảnh của Thanh Hà chậm rãi ngưng tụ, chỉ đứng tại chỗ nhưng lại có khí chất khiến người ta yên tâm, “Phạm vi trận pháp không lớn, chỉ có ở chỗ các cậu.”
“Tiểu Lục Hào, còn liên hệ được với Huyền Qua nhà em không?”
Lúc Lục Hào phát hiện trận văn màu bạc đã thử cảm giác, “Không liên hệ được, huyết khế vẫn còn, nhưng cảm ứng như thể bị cắt đứt.” Cậu cau mày, “Trước đó em hoàn toàn không cảm giác được ‘khí’ xung quanh thay đổi, anh thì sao?”
Tiết Phi Y lắc đầu, “Anh cũng không, nếu không phải em bảo thì anh cũng chẳng phát hiện.”
“Ừm, nếu tiền bối Dịch không bị bao gồm trong trận pháp này, vậy có thể là sau khi chú ấy vào bếp, trận pháp mới khởi động”
Tầm mắt Tiết Phi Y và Lục Hào chạm nhau, hầu kết nhúc nhích, “Tiểu Lục Hào à, em có cảm thấy… kỳ lạ không? Vì sao tiền bối Dịch vừa đi thì trận pháp lại mở?”
Lục Hào không đáp, đi tới bên cạnh một chiếc bàn trống khác, “Anh mang theo những gì trên người?”
Biết bây giờ quả thực không thích hợp suy luận rốt cuộc là ai có hiềm nghi ra tay, Tiết Phi Y mở túi, “Thanh Hà nhà anh, đá chiêm tinh lúc nào cũng mang bên mình, còn có mấy tấm khắc văn, chìa khóa, điện thoại, ví tiền.”
“Em mang mai rùa, tiền xu, gần hai mươi tấm khắc văn và một cây bút”
“Á đù, Tiểu Lục Hào, em ra ngoài mà mang đủ đồ nghề luôn?”
“Trước đấy chẳng phải em từng bảo mấy ngày gần đây cảm giác bất thường à? Thế nên là mang tất cả mọi thứ bên mình, dù sao túi quần áo mùa đông cũng to”
Lục Hào bắt đầu vẽ khắc văn đề phòng bất trắc, Tiết Phi Y đi một vòng quanh rìa trận pháp theo Thanh Hà.
“Trận pháp này rất kỳ lạ, thật sự chỉ ngăn cách không gian, tác dụng duy nhất, lẽ nào định vây chết chúng ta ở trong?”
Lục Hào đang mô phỏng phương pháp của Chung Hoài Nam, điểm một luồng khí xoáy, để không khí bên trong không gian lưu động, tiếp đó cầm tiền xu tính một quẻ, “Đúng là rất kỳ lạ.” Cậu nhìn tượng quẻ, “Hai đứa mình đều không gặp nguy hiểm, thậm chí chẳng bao lâu sẽ thoát khỏi tình trạng hiện tại.”
Tiết Phi Y nhìn ba đồng xu trên mặt bàn, cũng ngu người, “Không có nguy hiểm? Chả nhẽ lần này chúng ta bất cẩn đụng phải chốt mở khởi động trận pháp nào đó? Nếu không thì nhốt tụi mình một thời gian ngắn để làm gì?”
Đương lúc hai người chụm lại phân tích đây là tình huống gì thì nghe thấy tiếng bước chân dần dần rõ ràng. Lục Hào quay đầu, trông thấy Dịch Thuật đi ra khỏi bếp, không kịp phản ứng.
Tiết Phi Y đưa tay chọt Lục Hào, vô thức thấp giọng, “Trận pháp… mở ra rồi à?”
Lục Hào gật nhẹ đầu, đáp khẽ, “Chắc thế.”
Dịch Thuật bưng hai bát canh nhỏ đi ra, vẻ mặt không có gì bất thường, “Canh nấu xong rồi, các cháu nếm thử mùi vị thế nào nhé.”
Tiết Phi Y nhìn Lục Hào, cố gắng tự nhiên hết mức đưa tay ra nhận, hai người đều chỉ nhấp ở mép bát rồi đặt về lại bàn.
“Tiếc là không uống hết canh, chỉ trách tay nghề của chú tốt quá, cháu và Lục Hào đều ăn no căng!” Tiết Phi Y cười tủm tỉm, “Vậy tiền bối Dịch ơi, bọn cháu chuẩn bị về đây, lần sau lại tới chỗ chú ăn chùa.”
“Được được được.” Dịch Thuật đứng dậy, “Trước khi tới gọi một cuộc, bao ăn no!”
Đi ra khỏi cửa, nụ cười trên mặt Tiết Phi Y biến mất, anh thấp giọng, “Anh để ý, vẻ mặt chú ấy không có chỗ nào đáng ngờ, nếu không phải là ngụy trang quá tốt thì là không biết rõ tình hình.”
Lục Hào gật đầu, “Nhưng trận pháp xuất hiện rất kỳ quặc.”
“Ừ.” Tiết Phi Y thở dài, “Nếu thật sự là tiền bối Dịch ra tay vậy mục đích của chú ta là gì? Dù sao cũng chỉ nhốt chúng ta một lát. Hay là chú ta dùng khoảng thời gian ngắn như vậy đã làm xong mọi việc cần thiết, chẳng qua tạm thời tụi mình chưa nhận ra?”
Hai người cùng đi tới chỗ đỗ xe, Lục Hào vừa mở cửa ghế phó lái thì thấy Huyền Qua mặc áo bành tô màu đen đang đi về phía cậu.
“Sao anh lại tới đây?” Lục Hào mỉm cười theo bản năng, trong lúc lơ đãng, tầm mắt cậu khựng lại —— trên áo hắn không hề thiếu một chiếc cúc nào.
Tim đánh cái thịch, nhưng trên mặt Lục Hào lại không có biểu cảm gì.
“Không yên tâm nên tới đón em.” Huyền Qua gật đầu với Tiết Phi Y.
“Trông kỹ vậy cơ? Sợ tôi bắt cóc Tiểu Lục Hào về nhà à?” Tiết Phi Y ló đầu ra khỏi cửa xe, “Thế bây giờ tôi chở hai người về hay là hai người tự về?”
Lần này Lục Hào không chờ Huyền Qua mở miệng mà trả lời trước, “Anh về trước đi, cơ mà nhớ phải gọi điện kể cho bà Long chuyện tụi mình ăn cơm ở chỗ tiền bối Dịch đấy.” Nói xong rồi vẫy tay.
Xe lái ra đường cái từ trong hẻm nhỏ, Tiết Phi Y sờ lên mặt ngoài tinh bàn, “Ban nãy Tiểu Lục Hào bày tỏ khéo bảo tôi nói với bà Long hôm nay lại gặp chuyện trận pháp ngăn cách không gian à? Tiền bối Dịch có hiềm nghi? Nhưng nói uyển chuyển như thế để làm chi, xung quanh làm gì có ai.”
Nói rồi anh thuận tay mở radio, bên trong đang kể truyện cười, điểm cười của anh thấp, cầm tinh bàn tí nữa cười đau sốc hông.
“Huyền Qua có vấn đề”
Nghe thấy câu này của Thanh Hà, Tiết Phi Y còn chưa phản ứng kịp, “Hả?”
“Vừa rồi Huyền Qua kia có vấn đề, hơi thở không thích hợp. Lục Hào phát hiện ra, bảo cậu gọi điện cho bà Long”
Mất hai giây phản ứng, Tiết Phi Y thở không ra hơi, ho lụ khụ một lúc lâu, nói chuyện vô cùng khó khăn, “Đậu xanh tôi đúng là đồng đội heo! Đi đi đi quay lại!” Vừa nói vừa bấm điện thoại.
Trong ngõ nhỏ.
Lục Hào dời tay đối phương đưa qua để dắt cậu, tự nhiên đút vào túi áo, “Anh qua bằng cái gì thế, không đi xe à?”
“Ừ, xe hết xăng, lại sốt ruột nên bắt xe”
Lục Hào gật đầu, đi nhanh hơn bình thường, “Nếu anh qua sớm thì có thể cùng ăn cơm rồi, tiền bối Dịch nấu ngon lắm, lần sau em và anh cùng đi nhé?”
“Được.” Huyền Qua trả lời rất dứt khoát, không hề do dự tí nào.
Khoảnh khắc nghe thấy câu trả lời này, ngón tay Lục Hào nhét trong túi áo siết chặt lại, cậu nghĩ thầm, nếu như là Huyền Qua thì sẽ nói gì?
——Nói lại xem, tôi và tiền bối Dịch, ai nấu ngon hơn? Hoặc là, nấu ngon hơn tôi, em chắc chứ?
Cậu cố gắng khiến cho giọng điệu tự nhiên, “Trước khi tới anh có tạt qua nhà không? Sáng em lau kính hình như quên đóng cửa sổ.”
“Không về, tới thẳng đây luôn.” Huyền Qua đứng dưới đèn đường lờ mờ, tầm mắt rơi xuống mặt Lục Hào, vẻ mặt lo lắng, “Tôi cảm giác được tâm trạng em không tốt, xảy ra chuyện gì à?”
“Không phải không tốt, chỉ là hôm nay tổng vệ sinh, hơi mệt, không có tinh thần”
Mà đồng thời, Lục Hào đang phân tích trong đầu.
Chiếc cúc rớt khỏi áo ban sáng được cậu đặt trong một cái hộp nhỏ, Huyền Qua không biết vị trí cụ thể của hộp. Hơn nữa, cậu nhớ rất rõ lúc Huyền Qua rời đi, cậu không giúp vá cúc áo, bản thân Huyền Qua căn bản cũng sẽ không làm.
Cho nên, chiếc áo mất cúc hoàn toàn không có khả năng phục hồi như cũ.
Một suy đoán chậm rãi hình thành khiến Lục Hào kinh hãi, nếu quả thật như thế, vậy những điểm không phù hợp trước đó đã sáng tỏ.
—— Đêm đó người bảo cậu đứng tại chỗ đừng chạy linh tinh không phải Huyền Qua, mà là kẻ trước mặt này. Người buổi sáng đứng trong đường nhỏ ở khu chung cư gọi điện thoại, cũng là kẻ này.
Mà kẻ này, có thể cảm nhận được tâm trạng của cậu.
Lục Hào cố gắng khống chế cảm xúc của mình, vừa ráng nghĩ vài chuyện vui, vừa hỏi, “Bây giờ mình đi đâu hả anh?”
Bọn họ đã băng qua hai con ngõ, cách khá xa quán ăn tư gia của Dịch Thuật, bước chân của Lục Hào chậm lại.
Huyền Qua bỗng dừng bước, nhìn Lục Hào.
“Sao vậy anh?”
“Tôi có chuyện phải nói cho em.” Vẻ mặt của Huyền Qua dần trở nên nghiêm túc, “Ngay sau khi em và Tiết Phi Y đi không bao lâu, tôi nhớ ra một vài chuyện trước kia.”
Thấy vẻ mặt Lục Hào trở nên căng thẳng, hắn nói tiếp, “Tôi có thể nhớ lại lý do vì sao mà hai năm trước, tôi bỗng nhiên biến thành hình người.”
“Anh nhớ lại rồi?” Lục Hào ngẩn ra, tốc độ nói nhanh hơn, “Anh nhớ lại trước đây ư?” Vẻ mặt cậu kích động, nhưng lại có phần không dám tin.
“Ừ, nhớ lại một phần.” Ánh mắt Huyền Qua dịu dàng, bật cười, “Khi ấy khổ cho em rồi, trước khi ngủ còn phải kể chuyện cho tôi.”
Lục Hào nhìn Huyền Qua, lắc đầu.
“Điều tôi muốn nói tiếp theo là,” nụ cười bên khóe môi biến mất, Huyền Qua nói rất chậm, “Tôi hóa thành hình người còn chưa kịp nói cho em, là bởi vì tình huống bất ngờ. Khi ấy, tôi biết được từ chỗ Lục Minh Đức, lão xác định Nguyên Thủy ở trên người em.”
“Nguyên Thủy? Ở trên người em?”
Lục Hào thầm kinh ngạc, cậu không thể xác định lời nói của đối phương có mấy phần là thật, nhưng cậu chợt hiểu ra, nguyên nhân đối phương tìm tới cậu, chí ít có một phần là bởi Nguyên Thủy.
Điều này khiến cậu nghi ngờ có khả năng Nguyên Thủy ở trên người mình thật không?
“Đúng, Nguyên Thủy nhận em làm chủ. Tôi chỉ biết là có kẻ muốn lấy được Nguyên Thủy, còn rút ra một bộ phận của tôi, tạo một khí linh giả rắp tâm tiếp cận em. Mà tôi bởi vì nguyên nhân này, sau khi biến thành hình người nên ký ức không hoàn chỉnh, thậm chí sau khi gặp em ký ức cũng không khôi phục, cho tới bây giờ mới nhớ ra”
“Khí linh giả?”
“Phải.” Huyền Qua gật đầu, tập trung nhìn vào mắt Lục Hào, “Mục tiêu của khí linh giả chính là lấy được Nguyên Thủy từ tay em, để đạt được mục tiêu đó, chắc chắn sẽ dùng mọi thủ đoạn. Thế nên bất kể như nào em cũng đừng tin, được không?”
Lục Hào gật đầu qua quýt, như thể vẫn chưa phản ứng kịp, “Thế nên, ý anh là, sẽ có hai khí linh giả và thật, hai Huyền Qua?”
“Phải”
“Vậy,” Lục Hào tỏ ra rất bất an, “Vậy em phải làm thế nào để phân biệt thật giả?”
“Huyết khế, chỉ có cảm ứng của huyết khế tồn tại giữa tôi và em, bất kỳ kẻ nào cũng không thể thay đổi được”
“Dạ”
Đúng lúc này, tiếng nổ động cơ xé tan màn đêm, từ xa lại gần, ánh đèn đảo qua, xe mô tô màu đen tựa như tia chớp dừng cách Lục Hào không xa. Tiếng lốp xe ma sát mặt đất hơi chói tai, gợi tiếng vọng trong con hẻm.
Chân dài của người đàn ông chống đất, trên tay đeo găng tay da, hắn cởi mũ bảo hiểm đen, thấy rõ tình cảnh trước mắt, hai mắt híp lại, “Mèo con, qua chỗ tôi.”
Nói rồi, hắn giẫm chân lên đất, xuống xe, tiện tay treo mũ bảo hiểm lên đầu xe mô tô, nhìn về phía kẻ đứng cạnh Lục Hào, “Giành người với tao, ngại chết chưa đủ nhanh đúng không?”
o
Chú thích:
(1) Sườn chiên gạo nếp