Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Chương 51: Phá Án




Ngay khi Aslan được Welles hộ tống về tới ký túc xá, lập tức có vài cảnh vệ vội vàng chạy tới.
“Báo cáo! Lại có án mạng xảy ra!”
Aslan cùng Welles cùng lắp bắp kinh hãi. Trong lòng Aslan dâng lên một nỗi lo lắng mãnh liệt.
Chẳng lẽ nhóm Tiểu An…
Welles liền phân phó anh trở về phòng sau này không được phép ra ngoài, rồi lập tức đi theo cảnh vệ đi tới hiện trường. Đương nhiên Aslan không có khả năng ngoan ngoãn quay về phòng. Anh lén lút đi theo phía sau nhóm người Welles.
Bởi vì lại tiếp tục xảy ra án mạng, cho nên trong hành lang của ký túc xá đâu đâu cũng thấy cảnh vệ đi lại. Cũng có nữ sinh ở trong phòng tò mò ló đầu ra ngoài xem xét, thậm chí có người ồn ào muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Anh thừa lúc hỗn loạn chuồn xuống lầu ba, bên ngoài WC vây đầy cảnh vệ, còn có những nữ sinh ở lầu ba đang nói lý với nhóm cảnh vệ, họ muốn yêu cầu được thông báo rõ ràng chuyện gì đã xảy ra.
Xem ra là không vào được rồi. Một phần kế hoạch của Tiểu An là tới đây xem xét, nếu như cậu ấy gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn…
Trong tâm trỗi dậy từng đợt hốt hoảng lẫn lo sợ, anh chạy ngược lên phía đầu cầu thang, lại nghe được có người từ lầu ba đi xuống liền vội trốn dưới gầm cầu thang, chân lại dẫm phải thứ gì đó mềm mềm.
Anh hết hồn nhảy dựng, cuống quít xem xét, phát hiện thứ mình đang dẫm lên là một người. Tiếng bước chân trên đầu vang lên, dù trong lòng kinh hãi không thôi, Aslan cũng không dám lộn xộn.
Đợi người kia đi xa, Aslan mới cúi người xem xét. Anh phát hiện người nằm trên mặt đất lại là Connor.
Cậu ta không phải là cùng tổ với Tiểu An hay sao? Chẳng lẽ…
Trong đầu tựa hồ có cái gì đó nổ tung, nỗi bất an trong lòng nhanh chóng dâng đầy, tràn ngập toàn tâm anh. Anh lập tức đưa tay kiểm tra mạch đập của đối phương. Ngay khi xác định được mạch nhảy lên có tiết tấu, anh mới nhẹ nhàng thở ra.
“Connor, này… Tỉnh dậy..” Aslan vuốt mặt Connor, cậu nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, hấp háy mở mắt ra.
Trong khoảnh khắc Connor mở to mắt, trước mặt là một mỹ nữ tóc vàng có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, trong nội tâm cảm thấy lâng lâng cứ nghĩ mình đã lên được Thiên Đường.
“Chị Thiên sứ…”
“Đồ đần!” Aslan không chút khách khí táng cho cậu ta một phát, “Nhìn cho rõ tôi là ai đây!”
“AAAAAA…. Đau quá…” Connor ôm đầu, đáng thương ngẩng đầu lên, “Ah, hóa ra là Aslan à… Cậu sao lại ở chỗ này? Không phải cậu đi hậu viện bên kia sao?”
Aslan quả thật đối với cậu ta câm nín thật sự, làm người mà lại có thể ngốc đến trình độ này, cậu ta thực sự muốn làm quân nhân thật hả?
“Tôi hỏi cậu, Tiểu An đâu?” Aslan nghiến răng nghiến lợi túm chặt cổ áo của Connor.
Chưa từng thấy bộ dạng hung ác như vậy của Aslan, hình tượng mỹ nữ tóc vàng hoàn toàn bị hủy, hình tượng quý công tử tao nhã nho nhã thì càng coi như không tồn tại, Connor khiếp sợ đến nỗi ngay cả trả lời cũng lắp bắp.
“Chuyện này… Chuyện này…”
Cậu ta “chuyện này” cả buổi cũng không thể nói ra nguyên nhân. Aslan càng gấp, “Lạc Ti đi cùng cậu đâu rồi?”
“A…” Connor như bừng tỉnh đại ngộ, may mắn Aslan có đề phòng trước, ngay khi cậu kinh sợ bật ra tiếng liền nhanh chóng bụm miệng cậu lại.
“Đừng có gào lên. Cảnh vệ đều ở bên ngoài. Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với các cậu?”
“Không xong rồi!” Connor kinh hoảng mà kéo Aslan, “Tiểu An gặp nguy hiểm rồi.”
Nhìn cậu hoảng hốt như vậy, Aslan lại càng lo lắng hơn, bất an trong tâm càng thêm đan dày, hận không thể ngay lập tức đến bên cạnh Lưu Bình An. Hai tay anh túm lấy bả vai Connor, “Nói!”
Connor lắp bắp tường thuật lại chuyện xãy ra ban nãy cho Aslan. Cậu và Lạc Ti đi theo sau Lưu Bình An, bởi vì cậu ngốc quá mà động tác của Lưu Bình An lại phi thường nhanh nhẹn nên bọn cậu có hai lần mất dấu, hơn nữa mém chút nữa là bị cảnh vệ phát hiện rồi.
May mắn Lạc Ti cơ trí, mỗi lần đều biến nguy thành an. Connor tuy cảm thấy mất mặt, nhưng cũng không thể không bội phục Lạc Ti. Mà mỗi khi cậu tới gần Lạc Ti, cậu  cứ luôn ngửi thấy một mùi tanh, cứ như là mùi thịt ôi vậy đó.
Khi cậu nói với Lạc Ti chuyện này, đối phương lộ ra một nụ cười quỷ dị, nhưng cũng chẳng giải thích gì thêm. Được một lúc sau, khi đi qua ngã rẽ, cậu liền bất tỉnh nhân sự.
“Tớ cảm thấy Lạc Ti kia khẳng định có vấn đề.” Đó là một loại cảm giác mãnh liệt, rõ ràng là bạn học của bọn họ nhưng lại làm cho Connor cảm thấy nữ sinh kia là một loại khác. Từ thân thể đến nội tâm đều bài xích mãnh liệt.
“Mùi tanh?” Aslan nhíu mày, trầm tư nói. Trong đầu dường như có một ý niệm chợt lóe.
“Thân phận của nạn nhân đã được xác nhận, chính là tân sinh Lạc Ti Charles.” Welles nghe cấp dưới báo cáo lên, cúi đầu lần nữa xem xét thi thể.
Lần này nạn nhân không hề giống hai người trước lập tức tự thiêu một mảnh không còn, cũng không có bị loại khuất nhục kia. Cô nằm trên mặt đất ngửa đầu, mắt lồi lên, lộ vẻ không dám tin, trên trán cắm một con dao găm.
“Điều tra nhanh dấu vân tay trên dao găm đi…”
Welles đeo bao tay, đang chuẩn bị rút dao găm ra thì đột nhiên bị chặn lại. Ông quay lại nhìn người đang đè cổ tay mình. Người này cũng đang xem xét ông, môi hé mở.
“Đừng hành động thiếu suy nghĩ. Nó chưa chết hẳn đâu.”
“Cậu là ai? Ở đây ngoại trừ nhân viên có bổn phận, người ngoài không được phép vào.” Welles lớn tiếng quở trách, đối phương chỉ thờ ơ, ngược lại còn liếc ông cười nhạo. “Đúng là người ngoài không được đi vào nhỉ.”
“Cậu…”
“Đủ rồi, Welles.” Edward chẳng biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh, giữ chặt cổ tay ông.”Vị này chính là Thượng tá Smith ở Sở nghiên cứu quân đội. Anh ta tới đây để hỗ trợ điều tra vụ án, hơn nữa phía nhà trường cũng phê chuẩn rồi.”
Sở nghiên cứu? Welles nhíu mày, chuyện này hình như cùng Sở nghiên cứu không có quan hệ gì.
Smith không để ý tới bọn họ, tự động ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể, anh tự tay cầm chặt dao găm, nhưng không phải rút ra mà lại găm sâu vào trán của thân thể.
“Cậu…” Welles cảm thấy làm việc này đối với người chết là một loại vũ nhục, hơn nữa anh ta cũng không thèm mang bao tay sẽ phá đi dấu vân tay bên trên dao găm. Vừa định tiến lên ngăn cản, ngay lúc đó lại xảy ra một chuyện khiến người ta sợ hãi.
Thi thể mãnh liệt vặn vẹo rõ ràng, phát ra tiếng rít thảm thiết cứ như là móng vuốt cứa vào thần kinh của mỗi người ở đây. Chuyện này khiến cho da đầu của người ta run lên, thật sự quá kinh khủng rồi.
“Aaaa— Xác chết sống dậy!!” Có cảnh vệ kinh hô cầm súng lên nhắm thi thể nhưng lại bị Edward lập tức ngăn lại.
Smith dùng sức mà ngăn chặn thi thể, thi thể phát ra thanh âm khàn khàn, cũng không phải là âm thanh nữ sinh, mà từ trong thân thể phát ra là một loại thanh âm của một sinh vật khác.
“Nhân loại khốn kiếp… Ngươi cho rằng giết chết ta thì có thể an giấc không lo nghĩ sao? Chúng ta cũng không thiếu chiến hữu…….”
Sắc mặt mọi người ở đây đều thay đổi, với tư cách là quân nhân, đại bộ phận đều biết có cá thể nhện trà trộn làm gián điệp, nhưng rất nhiều người là lần đầu tiên nhìn thấy.
“Nói, chiến hữu của ngươi bây giờ đang ở trên người nào?” Smith xoay chuyển cổ tay, xoay tròn dao găm trên trán thi thể.
“YAAAA….—–” Lại là một chuỗi kêu la thảm thiết, thanh âm khàn phi thường khó nghe, đứt quãng quanh quẩn trong phòng, “Đáng căm hận… Nhân loại… Chúng ta nhất định… sẽ giết chết…”hoàng hậu””
“Chờ một chút, Smith…”
Edward nhắc nhở quá trễ, bị đụng vào điểm cấm kị, tinh quang trong mắt Smith lóe lên, dùng sức đâm ngập chuôi  dao vào thi thể, thậm chí xuyên qua cả đầu, dính liền trên mặt đất.
Tiếng rít vang lên một hồi sau đó, thi thể không nhúc nhích nữa.
“Đây rốt cuộc là…”
Smith dùng hành động thực tế trả lời cho câu hỏi của cảnh vệ kia. Anh dùng kĩ thuật dao của người đứng đầu, thuần thục mổ đầu thi thể ra. Không phải là cảnh tượng máu chảy xối xả mà lại là một khối mùi hôi thối mãnh liệt ập vào mặt.
Trong não người chết, rõ ràng có một vật có hình dáng con nhện, dao găm lóe sáng xuyên qua thân thể nó. Smith cạo con nhện ra bỏ vào trong bình thủy tinh.
“Là một biến chủng nhền nhện cấp Tử tước, giết một lúc ba học sinh, phòng vệ trong trường quân đội cũng lỏng lẻo quá rồi.”
Những lời này không thể nghi ngờ là đang khiêu khích với Bộ cảnh vệ nhưng không ai có thể phản bác. Chuyện vừa rồi khiến mọi người chìm trong sợ hãi không kịp phản ứng.
Smith rút dao găm kia ra, đột nhiên phát hiện một chữ khắc nho nhỏ ở chuôi dao, sắc mặt đột biến. Edward nhìn thấy anh không đúng lắm, nhanh chóng đi qua hỏi: “Làm sao vậy?”
Smith cất dao găm, “Tôi muốn gặp Tiểu An.”
“Tiểu An? Giờ chắc cũng đã ngủ rồi.”
“Tôi muốn thấy cậu ta ngay lập tức!”
Edward không hiểu chuyện gì, nhưng lúc anh thấy chữ khắc trên dao găm cũng thay đổi sắc mặt. Đầu chuôi của dao găm có khắc một chữ “An”.
Smith biết rõ dao găm này là vũ khí liền thân của thiếu niên, mỗi phút mỗi giây đều đeo theo, luôn giấu rất kĩ trên người, nếu không phải bất đắc dĩ tuyệt đối sẽ không dùng. Đó là tuyệt chiêu cuối cùng bảo vệ tính mạng của cậu.


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương sau, ngay cả Garvin cũng đùa giỡn với Tiểu An? Tiểu An sẽ dục hỏa đốt người, không kiềm chế được…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.