Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Chương 91: Trò Chơi (5)




Lúc nhóm người Gerrard đang chiến đấu kịch liệt, tiểu đội do Aslan dẫn đầu cũng đã tới khu triển lãm vũ khí lục quân.

Một thân ảnh nhẹ nhàng nhảy lên nóc xe tăng, mặc quần áo thon gọn của thiếu nữ, một đôi mắt hiện lên ánh sáng trong bóng tối. Cô nhanh nhẹn xoay người nhảy xuống đất, không một tiếng động, khiến mọi người nghĩ đến một con mèo ưu nhã trong đêm tối thần bí.
“Không có động tĩnh.”
La Cơ phất cái đuôi ngựa đang dính trên cổ mình về phía sau, “Hình như không hợp lý lắm.”
Tuy cô nói thế, nhưng cũng không hiện vẻ kinh hoảng hay lo lắng gì cả. Aslan nhìn thiếu nữ vẻ mặt luôn bình tĩnh đó, lại nhớ tới lúc sau khi vừa bàn xong kế hoạch tác chiến, cô ấy đã mỉa mai mình.
“Lời hứa? Mắc cười quá. Dù sao cũng chỉ để dụ bạn bè đi ra làm bia đỡ đạn thôi.” Thiếu nữ dựa vào vách tường của hành lang, cười lạnh, nói.
“Đó là chiến lược mà.” Meri không nhịn được, cãi lại cho Aslan, “Đại nhân Aslan..”
Meri còn muốn nói gì đó, Aslan đã giơ tay ngăn lại, “Đúng vậy, tôi biết ở đó có bẫy nhưng vẫn cho bọn Gerrard giẫm lên.”
Giọng Aslan luôn trong sáng vững vàng như thế, không vội vàng giải thích cho mình, nhưng cũng không vì bị vạch trần mà thấy tức giận.
“Kẻ địch tạo bẫy, bố trí quân mai phục, chờ chúng ta mắc câu. Nhưng, người của bọn họ dù sao cũng có giới hạn, nếu chúng ta không mắc câu, bọn họ sẽ lập tức gọi đống quân mai phục ấy về đại bản doanh. Quân bị phân tán và quân được tập trung lại, các người thấy cái nào dễ bị phá hơn?”
“Rất giỏi, rất lợi hại. Không hổ danh là nhị công tử của nhà Elvis.” La Cơ nắm chặt tay, “Chúng tôi đều là những quân cơ bày sẵn trên mặt bàn của anh, đúng không.”
Cô đi tới trước mặt Aslan, trong giây phút đi ngang qua anh, cô thấp giọng nói bên tai Aslan: “Thật ra anh chỉ không muốn cho tên ngốc kia cướp đi cơ hội làm “anh hùng cứu mỹ nhân” của anh thôi.”
Cô muốn nghĩ như vậy, tôi cũng không làm gì được. Lúc đó Aslan rất muốn nói lại với cô một câu này, nhưng, sự thật sẽ thắng được lời nói. Anh cũng không muốn dây dưa nhiều về một vấn đề với một cô gái.
Dù anh có làm gì, cũng chỉ có một mục đích, chính là đề cứu Tiểu An ra.
Cứ điểm di động trên mặt đất kia giống như một con thú lớn, nằm sấp trên mặt đất, thân như ngọn núi chiếm toàn bộ góc đông bắc của đại sảnh.
Ba người Aslan vừa tới bên ngoài cứ điểm, trước mắt đột nhiên hiện lên một tia sáng chiếu vào mắt, khiến mắt cũng mở không nổi.
“Cục cưng, mấy cưng cuối cùng cũng tới.” Dưới ánh đèn xuất hiện một nam tử cao lớn, ngữ điệu ôn hòa ưu nhã lại mang theo chút không thật. “Vậy mà còn có các nữ sĩ xinh đẹp như vậy đi theo tôi, thật khiến tôi cực kì vinh hạnh.”
Anh ta ưu nhã cúi thấp người thi lễ với nhóm La Cơ một cái, dù thái độ của anh ta có nho nhã lễ độ tới đâu, nhưng trong đôi mắt màu tím nhạt đó vẫn hiện lên chút vui vẻ tà tứ.
“Giao Tiểu An ra đây! Cái tên biến thái này.” Meri không chút khách khí, mắng to.
“Quý cô thân mến, xin đừng gấp gáp nóng nảy.” William mim cười, ngữ khí mang theo ý đùa giỡn, “Đêm của chúng ta còn dài mà.”
Meri tức giận giơ chân lên, Aslan mỉm cười, quay đầu nói với Meri: “Đừng để ý tới hắn. Tên này là người trong ngoài không giống nhau, tôi thấy hắn chắc là “đứng” không nổi đâu.” Meri sửng sốt một chút, sau đó hì hì cười tươi.
Nếu nói William vừa rồi chỉ chiếm được chút lợi nhỏ và đùa giỡn một chút, thì Aslan vừa mới đánh thẳng vào người đối diện. Không có người đàn ông nào có thể nhịn được chuyện bị nghi ngờ ở chuyện đó đó.
Trong con ngươi màu tím nhạt hiện lên ánh tàn nhẫn, nụ cười ôn hòa trên mặt cũng trở nên vặn vẹo, “Cuộc hẹn quan trọng thế này mà dám tới muộn. Xem ra tôi phải trừng phạt đám các người thật tốt mới được.”
Sau một cái búng tai, từ bốn phía nhảy ra mấy bóng người mặc đồng phục của cấm vệ quân của hoàng gia Đế Quốc, toàn bộ đều cầm bội kiếm sắc bén. William cũng rút ra bội kiếm bên hông của mình, mũi kiếm sắc bén và bảo thạch được nạm trên vỏ kiếm chạm vào nhau, phát ra tiếng KENG vang vọng.
“Hoàng tộc Đế Quốc dùng bội kiếm quyết đấu với người tay không tất sắc, hóa ra đây là vinh quang của các người à.” Đối mặt với những lưỡi dao sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh, mặt Aslan vẫn không đổi sắc, trong giọng nói tràn đầy mỉa mai.
KENG một tiếng, một thanh kiếm dài bị ném tới trước mặt Aslan, William hừ lạnh một tiếng, “Loại nhân vật nhỏ như ngươi, ta không thèm nhìn vào mắt.”
Aslan nhặt thanh kiếm dài trên mặt đất, ngón tay gõ gõ thân kiếm, phát ra tiếng KENG thanh thúy. Vẽ một đường kiếm vào trong không trung, Aslan chuẩn bị xong để chiến đấu.
La Cơ rút một thanh đao gỗ từ sau lưng, xẹt qua Aslan đi tới hướng cấm vệ quân. Lúc đi sát qua bên người Aslan, thấp giọng nói: “Chúng ta cũng trúng bẫy rồi.”
Khóe miệng Aslan giương lên một nụ cười không rõ ý.
La Cơ ưỡn ngực đi về phía trước, hai tay nắm thanh đao gỗ, chân phải bước nửa bước về phía trước.
“Trả Tiểu An lại cho ta!” Cô hét lớn một tiếng, phóng tới kẻ địch như tên bắn. Cả người như một thanh đao sắc bén, thế như chẻ tre. Ngay cả cấm vệ quân được huấn luyện nghiêm chỉnh cũng bị khí thế của cô làm giật mình.
“Meri, nhanh tới giúp cô ấy!” Thấy La Cơ đã nhảy vào trận địa của địch rồi bắt đầu chém giết, Aslan lập tức ra lệnh.
“Vâng, trưởng quan.” Meri theo phản xạ có điều kiện đáp lại, trong nháy mắt như đã quay về thời gian huấn luyện dã thú lúc trước.
Cô đeo bao tay bằng kim loại và đồ bảo vệ, rồi nhảy một cái, bay lên đá vào kẻ địch định thừa cơ đánh lén sau lưng La Cơ, người kia kêu lên một tiếng rồi ngã xuống.
Các cô ấy đánh cận chiến không thua đàn ông một chút nào. Cũng như lời La Cơ đã nói lúc kết thúc huấn luyện chạy cự li dài đấy, “Người sáng tạo kì tích không chỉ có mình con trai.”
Nữ binh phải thế mới tốt chứ.
Trước mắt đột nhiên lóe lên một ánh sáng lạnh, Aslan tránh không kịp, liền giơ kiếm lên đỡ. Hai thanh kiếm dài chạm vào nhau phát ra tiếng KENG KENG trong trẻo, tia lửa bắn ra bốn phía.
“Ha ha, trong lúc “hẹn hò” thì không thể nhìn xung quanh, phân tâm thì phải trả giá đắt đó nha.” Con ngươi màu tím nhạt như thủy tinh tới gần trước mắt anh, William liếm liếm môi.
“Đã từng nghe con thứ của nhà Elvis tuấn mỹ phi phàm, là một công tử văn nhã, hôm nay đã thấy, quả nhiên là thế. So với vịt con xấu xí tới làm khách kia, càng khiến ta hứng thú hơn.”
“Điện hạ quá khen rồi.”
Trong con ngươi màu lục bích của Aslan đột nhiên nổi lên lửa giận. Dùng sức đỡ kiếm dài của đối phương, kiếm vẽ một đường hình cung với ánh sáng màu bạc, kiếm khí đánh thẳng tới hướng William.
Trong lớp kiếm thuật lúc đánh với Annan, kiếm của Aslan luôn nhẹ nhàng linh hoạt, ưu nhã nhưng nhanh nhẹn. Nhưng bây giờ các chiêu toàn đánh vào những chỗ hiểm của đối phương, ác liệt mà hung ác, không chút lưu tình, kiếm khí bức người.
Đôi mắt nhu hòa màu xanh lục bích kia lúc này lộ ra ánh sáng lạnh, cả người ác liệt như một thanh kiếm sắc bén, khiến cho người ta không thể tin được anh là quý công tử luôn có thái độ khiêm nhường và ôn hòa ngày thường.
Với tư cách là hoàng tộc Đế Quốc, William đương nhiên không phải chỉ ăn không. Bọn họ từ nhỏ đã được huấn luyện nghiêm khắc, nhất là kiếm thuật, điều đó liên quan tới niềm tự hào và vinh quang của hoàng tộc. Đã vào thời đại dùng vũ khí năng lượng rồi, nhưng trong hoàng tộc vẫn giữ quy định quyết đấu bằng trường kiếm này.
Một vết kiếm xẹt qua, trên mặt William đã xuất hiện một vết máu thật nhạt, nhưng ống tay áo của Aslan cũng bị rạch một lỗ thật dài.
“Thật thú vị.” Nụ cười của William càng phát ra ý gian tà, dùng ngón cái lau vết máu trên mặt, lè lưỡi liếm liếm. Đôi mắt màu tím nhạt vẫn luôn trừng mắt nhìn Aslan.
Aslan thu lại dáng tươi cười khiêm tốn ngày thường, ánh mắt lạnh lùng nhìn lại kẻ địch. Với kiếm thuật của anh thì hoàn toàn không thể thắng người nam nhân trước mặt này, cao lắm cũng chỉ có thể đánh ngang tay.
Nhưng, dù phải trả một cái giá lớn, anh cũng phải cứu Tiểu An ra. Tiểu An vì tin tưởng bọn họ mới có thể đưa ra loại tiền cược như thế. Vậy, anh cũng không thể phụ lòng tin của Tiểu An.
Aslan cầm thẳng kiếm dài, tay phải cầm kiếm, tay trái đặt trên thân kiếm, trong con ngươi màu lục bích cháy lên một ngọn lửa, càng thêm chói mắt.
Anh hét lớn một tiếng, phóng thẳng tới William, người kia cũng cảm thấy khí thế của anh khác hẳn với lúc nãy, cường đại và quyết tuyệt, khiến người ta không thở nổi.
“Thật quá xinh đẹp.” William liếm liếm bờ môi mỏng, nắm kiếm dài bày ra tư thế ứng chiến. Với năng lực hiện giờ của mình, anh có tự tin tuyệt đối. Tuy kiếm của đối phương có kĩ thuật không tệ, nhưng về sức mạnh, mình có ưu thế hơn.
Kiếm dài của Aslan chỉ thẳng vào tim đối phương, người kia dùng kiếm dài ngăn lại, hai thanh kiếm ma sát vào nhau phát ra những đóa hoa lửa nho nhỏ. Hai mũi kiếm xẹt qua nhau, Aslan đáng ra nên thu kiếm, nhưng anh không động đậy gì, còn vươn cổ tay lên, có ý dùng cánh tay đỡ kiếm dài kia. Kiếm dài sắc bén như thế chắc chắn sẽ chặt gọn luôn cánh tay của anh ta.
Cậu ta điên rồi! Đây là ý nghĩ hiện lên trong đầu William khi ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.