Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Chương 96: Tiếng ca và kỳ tích (hạ)




Tham mưu nhún nhún vai, không muốn cho ý kiến. Phó tướng nhịn không được, nói: “Hai người đừng có đứng đó liếc mắt đưa tình nữa, nhanh nói rõ cho chúng tôi biết đi.”

“Gọi các anh em tập trung lại đây ngay lập tức. Dựng hết mấy người đang ngủ dậy. Không động đậy được cũng phải mở máy truyền tin cho tôi.”
Các binh sĩ được tập trung ở khu vũ khí trong cứ điểm di động. Vì vũ khí tốt cũng không còn lại nhiều, cho nên ở đây khá rộng. Những binh sĩ không có nhiệm vụ nghỉ ngơi nơi này, các binh sĩ bị thương nhẹ cũng được sắp xếp ở đây.
Lỗ thủng bị nứt ra của thân ngoài cứ điểm đã tạm che lại bằng vải bạt, nhưng mấy hạt cát vẫn không ngừng bị gió cuốn vào trong xuyên qua khe hở.
Đa số người trên mặt đất đều vô cùng mệt mỏi. Thậm chí ánh mắt của vài người đã dần ảm đạm đi, ý thức sinh tồn đã biến mất trong mắt, họ chỉ đang chờ một cái chết cuối cùng nữa mà thôi. Cũng có vài người đang tức giận vì bất bình, căm hận và nguyền rủa cấp trên của quân bộ Liên Minh.
Thời điểm bọn họ đẫm máu trên sa trường, liều mạng với kẻ địch, Liên Minh đã bỏ rơi bọn họ. Dù là chiến sĩ kiên cường, ý chí cứng rắn cũng không tránh được chuyện bị dao động.
Nghe được tiếng bước chân quen thuộc, các binh sĩ chậm rãi ngẩng đầu. Trước mắt xuất hiện bóng hình mạnh mẽ rắn rỏi của Chỉ huy, dù lâm vào khốn cảnh, trên mặt anh cũng không xuất hiện một tia thất kinh nào, dù bị Liên Minh bỏ rơi, cũng không hiện một chút phẫn nộ và nhụt chí gì.
Anh hùng của bọn họ, tới phút cuối vẫn luôn kiên nghị và bất khuất như thế.
“Tướng quân!” Một binh sĩ bị thương đứng lên cúi chào anh. Sau đó, những người khác cũng đứng lên, dù trên người chồng chất vết thương, nhưng vẫn thẳng tắp cúi chào theo nghi thức quân đội. Hành động đó đại diện cho ý chí quân nhân của bọn họ.
“Tướng quân Brian!”
“Tướng quân!”
Brian đi vào giữa nhóm binh sĩ, cúi chào mọi người. Giọng nói thuần hậu và trầm ổn vang lên trong cứ điểm.
“Các anh em, chúng ta đã vượt qua mọi chông gai, mọi chiến trường đẫm máu. Vì bảo vệ quốc gia mà anh dũng giết địch, nhưng hôm nay lại lâm vào khốn cảnh như thế này. Trong lòng mọi người rất khó chịu phải không?”
“Sẽ trách tôi vì đã mang mọi người vào tuyệt cảnh nhỉ.” Brian nở một nụ cười khổ. Nhưng tiếng phản bác lại lập tức vang lên.
“Không! Tướng quân! Tuyệt đối không phải là lỗi của anh.”
“Tướng quân, là do đám chó má kia của Liên Minh!”
“Hừ, ông đây mà còn mạng trở về nhất định phải đánh chết bọn họ,”
Brian giơ hai tay lên, ra hiệu cho mọi người im lặng. Anh tiếp tục nói: “Tham mưu của chúng ta vừa nhận được một tin nhắn rất kì lạ, không phải từ căn cứ, mà là từ một cô gái. Cô ấy đã hát vì chúng ta.”
I wish I was on yonder hill
Tôi ước gì tôi được ở ngọn đồi kia
‘Tis there I’d sit and cry my fill
Nơi tôi sẽ ngồi và khóc cho thỏa nỗi lòng này.
Tiếng ca của cô gái vang vọng trong toàn bộ cứ điểm, những chiến sĩ bị thương cũng thông qua máy truyền tin lắng nghe bài hát tuyệt đẹp đó. Tiếng ca giống như dòng nước mát chảy vào trong tâm hồn của mọi người. Không ít binh sĩ rơi nước mắt, nhớ tới người thân ở quê hương mình.
Gió mơn trớn đất lành, những dãy núi yên bình, vạn vật yên lặng. Thời gian dừng lại, nước cũng ngừng trôi. Người ở trên chiến trường phương xa, cũng biết có một cô gái đang ở quê hương cất tiếng ca vì người ấy.
I’ll sell my rock, I’ll sell my reel
Tôi sẽ bán ngọn núi của mình. tôi sẽ bán guồng chỉ của mình
I’ll sell my only spinning wheel
Tôi sẽ bán cái bánh xe quay duy nhất của mình
To buy my love a sword of steel
Để mua cho tình yêu của tôi một thanh kiếm sắt.
“Đó không chỉ là tiếng ca của cô gái, mà còn là tiếng hát của mẹ, vợ, chị em, con gái và người yêu của các cậu.” Tiếng nói của Brian và tiếng ca cùng nhau truyền tới, giọng nói tuy không lớn, nhưng vẫn vang vọng trong lòng của mọi người.
“Các cô ấy vẫn còn ở quê hương chờ chúng ta trở về. Vì sao chúng ta phải lên chiến trường?”
“Không phải vì Liên Minh, tới tận bây giờ cũng không phải! Mà là để bảo vệ cho các cô ấy! Không để cho các cô ấy bị thương, không để cho các cô ấy bị chà đạp, hi vọng các cô ấy có thể sống trong một thế giới hòa bình và hạnh phúc.”
“Chẳng lẽ chúng ta cứ ngã xuống như vậy sao? Chẳng lẽ chúng ta cứ tiếp tục nghe theo an bài của số mệnh sao? Tuyệt đối không!” Brian giơ nắm tay lên, tiếng nói to khơi dậy ý chí chiến đấu của các binh sĩ.
“3000 con nhện biến chủng thì có là gì? Không có quân cứu viện thì có là gì? Chúng ta là quân đoàn 28 vô địch, chiến thắng, sau đó trở về bên cạnh người quan trọng nhất mới là chuyện chúng ta cần làm, mọi người nói xem có đúng không!”
“Đúng!” Câu trả lời như sóng lớn vượt qua kinh đào khiến cả cứ điểm di động như rung rung.
“Vì Aliya, nhất định phải chiến thắng!”
“Vì Jasmine bé nhỏ đáng yêu của tôi, phải chiến thắng trở về!”
“Chúng ta sẽ liều mạng với nhện! Vì quê hương Aliya….”
Nhìn sĩ khí tăng vọt trong nhóm binh sĩ, Tham mưu vỗ vai Brian: “Xem ra anh có thể đi nhận giải Oscar được rồi.”
Brian đột nhiên giơ lên nắm tay, hô lớn: “Vì Tiểu An! Tôi nhất định phải chiến thắng!”
Buổi sáng tươi đẹp ba ngày sau, gió biển nhẹ nhàng thổi vào nhánh cây xanh biếc. Thiếu niên xông vào bệnh viện quân đội của Aliya, vụt chạy thật nhanh trên hành lang, hình như đang tìm ai đó.
“Cậu à, xin đừng chạy trên hành lang, sẽ đụng trúng bệnh nhân.” Một y tá không nhìn được nữa, quở trách một chút.
Thiếu niên nắm lấy tay của y tá, “Brian đâu?”
Tay của cậu nắm thật chặt, biểu hiện cậu rất lo lắng. Y tá cau mày, “Xin hãy thả tôi ra trước đã.”
Phát hiên mình quá thô bạo, thiếu niên cuống quít buông tay, “Thật xin lỗi.”
“Tướng quân đang ở trong căn phòng cuối hành lang của lầu hai, nhưng bây giờ…”
Thiếu niên không chờ y tá nói xong đã xông lên tầng hai. Sáng hôm nay, lúc nghe được tin tức, cậu đã sợ tới ngây người. Hóa ra quân đoàn 28 đã từng được tuyên bố là bị diệt toàn quân đã kì tích mà về tới căn cứ. Lúc vui sướng trong lòng như muốn phá vỡ lồng ngực, lại bị nội dung của tin tức khác đẩy xuống đáy vực.
[Tướng quân Brian vì bị thương nghiêm trọng, nên đã được chuyển từ bệnh viện quân sự ở tiền tuyến tới bệnh viện quân đội ở Aliya.]
Các chữ như “choáng”, “nguy kịch” cũng xuất hiện. Lưu Bình An hoàn toàn không thể kiềm chế nôn nóng trong lòng của mình, chưa kịp xem hết tin tức đã lập tức chạy tới.
Lầu hai có không ít quân nhân đi vào trong hành lang, những người đàn ông có thân thể cứng rắn đó, có không ít người đang yên lặng rơi nước mắt. Lúc bác sĩ đẩy cái giường phủ vải trắng, có người không nhịn được mà khóc lớn lên.
“Không đâu…” Lưu Bình An lắc đầu, lui về sau nửa bước.
Lúc giường di chuyển qua trước mặt cậu, thiếu niên cũng không nhịn được nữa, liền đi tới nắm chặt khuôn mặt của người kia, “Tên khốn nhà anh! Sao lại tới tìm tôi… Sao phải làm rối loạn lòng của tôi, rồi tự động chết đi mà không chịu trách nhiệm hả… Đồ khốn nạn!”
Cậu giơ nắm đấm lên muốn đánh, quân nhân ở bên cạnh lập tức xông qua nắm chặt cậu lại.
“Nhóc quỷ, tôi không quan tâm cậu có quan hệ gì với đội trưởng. Người cũng đã chết rồi, dù anh ta có sai, có quan hệ với cậu rồi không thèm để ý tới cậu nữa… Cậu cũng không thể làm kẻ thứ ba phá hủy gia đình của người ta chứ…”
Đối phương càng nói, nội dung càng quỷ dị, Lưu Bình An nghe không hiểu gì hết, “Bà mẹ nó! Ai là kẻ thứ ba hả? Biến thái!”
Bị Lưu Bình An dẫm lên một cái, người nọ kêu đau rồi buông cậu ra. Lăn qua lăn lại như vậy, ra giường trắng rớt xuống, người nằm trên đó là một người đàn ông không hề quen biết.
“….”
Vì nhận lầm người khiến thiếu niên xấu hổ đến tai nóng lên, hận không thể tìm một cái hố chôn mình luôn cho rồi.
“Em nhỏ, em tìm ai?” Một thanh niên đeo kính đen vỗ vỗ vai của thiếu niên. Tay của thanh niên được bó thạch cao, trên người còn có vết máu, rõ ràng là mới trở về từ chiến trường.
“Anh là…” Lưu Bình An cảnh giác, lui về sau nửa bước, mắt đảo qua bảng hiệu trước ngực thanh niên. Trên đó có khắc chữ ‘Tham mưu quân đoàn 28’.
“Tôi đang tìm Brian Andrew.”
“A…” Ánh mắt của tham mưu quét tới quét lui trên người thiếu niên, trên mặt lộ ra nụ cười mờ ám, “Em có quan hệ gì với anh ta?”
Tình cảnh quen thuộc xẹt qua trong đầu, sáu năm trước mình cũng đã ở bên ngoài quân doanh nói những câu như vậy, những quân nhân kia cũng hỏi những câu như thế. Nhớ lại cũng đã mơ hồ rồi, nhưng nụ cười dữ tợn của những người kia vẫn còn khắc sâu trong đầu cậu, giống như một vết sẹo đã kết da non, lại bị rạch ra một lần nữa.
Đối phương phát hiện sắc mặt của thiếu niên trắng bệch, không khỏi cúi người quan tâm, hỏi: “Em nhỏ, em khỏe không vậy?” Đột nhiên thấy lạnh trên cổ, dao găm sắc bén đã dán lên cổ họng của mình.
“Đưa tôi tới chỗ Brian.”
Trên mặt thiếu niên hiện lên tia kinh hoảng, cắn nhẹ môi dưới, trong con ngươi đen nhánh tràn đầy quật cường và bất khuất. Trong đầu thanh niên lại hiện lên một ý nghĩ.
Đứa nhỏ này đáng yêu quá! Muốn bắt nạt nó quá đi. (TG: Tham mưu là một tên có bụng dạ đen tối…)
Nghĩ tới nghĩ lui, Tham mưu vẫn không thể ra tay với người của cấp trên mình, liền ngoan ngoãn dẫn cậu tới căn phòng cuối hành lang.
“Anh ta ở trong đó, tự cậu vào đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.