Tiểu An…”
Tiếng nói trầm thấp của đàn ông lọt vào trong tai, Lưu Bình An phục hồi tinh thần lại, đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt của nam nhân nào đó đang phóng đại, không kiềm được đấm một cái, “Lại gần vậy chi thế?”
Người vô tội bị đập một cái “Như lai thần chưởng”, Edward, tỏ vẻ ủy khuất, “Tôi chỉ đem bánh hoa quả tới cho cậu thôi mà.”
“A… Thật xin lỗi…. Cảm ơn!” Lưu Bình An nhìn thấy cái bánh ngọt lớn trên bàn, còn có kem mà cậu thích nhất, lập tức đem chuyện thất thần vừa rồi ném ra sau đầu, cầm nĩa ăn thật nhanh.
“Chỉ cảm ơn bằng miệng thôi thì không được.” Edward tà ác cong khóe miệng, “Cậu phải làm chút chuyện thực tế nữa.”
“Ừ… Không có vấn đề gì. Ông muốn tôi làm gì?” Thiếu niên bị bánh ngọt chinh phục hoàn toàn, cái nĩa không ngừng di chuyển giữa bánh và miệng, rất nhanh miệng dính đầy kem.
Câu trả lời vô tâm của thiếu niên thật khiến cho người miên man bất định, người đàn ông lại tiến gần một lần nữa, “Thật là cái gì cũng làm sao?”
“Nếu không…. Tôi sờ giúp ông một chút nha? Kỹ thuật của tôi tốt lắm đó.”
“Không cần cái đó.” Tuy đề nghị rất mê người, nhưng Edward sợ kiềm không được mà cướp cò. Anh đưa ngón tay nâng cằm của thiếu niên lên, “Chia cho tôi một chút kem nhé?”
Nói xong đưa lưỡi nhẹ nhàng liếm khóe miệng của thiếu niên. Chuyện này khiến lòng của thiếu niên khẽ động, trên mặt có chút nóng. Ngay lúc cậu chưa kịp phản ứng, một cái bình hoa đã bay nhanh tới, đập thẳng vào đầu Edward, may mắn người kia nhanh tay, vững vàng bắt được.
“Anh… Đồ biến thái này! Cút cho tôi!” Smith ngồi trên xe lăn, tay phải quơ cái gạt tàn.
“Smith, đừng quá kích động, coi chừng bị cao huyết áp.” Edward bỏ bình hoa xuống, một bên trêu chọc người đang nổi điên, một bên dễ dàng né sự tấn công của cái gạt tàn. Hành động này không cần nghi ngờ là đổ thêm dầu vào lửa.
Tiếp theo là thời gian ‘đùa hoa nghịch bướm’ của hai người, Lưu Bình An nhún nhún vai, tiếp tục vùi đầu ăn bánh.
Sau khi về từ hội chợ, Smith bị gãy xương vài chỗ, tuy không nghiêm trọng, nhưng nhất định phải dưỡng thương trong một thời gian ngắn. Vì thế Edward mặt dày vô cùng, dùng cái cớ tới chăm sóc đồng nghiệp, chuyển tới một cách quang minh chính đại. Lòng muông dạ thú, cả người qua đường cũng biết, chỉ có mình Lưu Bình An không biết mà thôi.
Dọn dẹp bàn ăn xong, Lưu Bình An vẫn như trước giúp Edward rửa chén. Trong lúc đó, Edward không ngừng liếc trộm Lưu Bình An, cảm thấy hôm nay thiếu nên có gì đó rất bất thường. Hôm nay anh cũng nghe thấy tin tức của Brian, vì trường học cũng bắt đầu chuẩn bị cho học kì mới rồi, nên anh cũng không có thời gian đi tìm hiểu tình huống cho kĩ càng, chỉ biết là tên kia bị thương rất nặng.
Trực giác nói cho anh biết, điểm bất thường của thiếu niên chắc chắn có quan hệ với Brian.
Loại cảm giác này thật đáng ghét. Edward không khỏi cười khổ, trong lòng thiếu niên có người đàn ông khác quan trọng như thế, khiến anh rất ghen tỵ, nhưng lại không thể làm gì.
Chẳng lẽ thật sự phải như ong đực, đi tranh giành tình cảm của nữ vương hay sao?
“Chuyện đó… Huấn luyện viên…”
Giọng của thiếu niên kéo Edward về từ trong miên man, quay đầu liền thấy thiếu niên đang nhìn mình bằng một ánh mắt tỏ vẻ kỳ quái. Anh cười ha ha, “Tiểu An, đừng nhìn tôi nhiệt tình như vậy mà. Vậy sẽ khiến người ta tưởng cậu đang câu dẫn tôi đó.”
Vốn chỉ là một câu nói đùa, thế nhưng khuôn mặt nho nhỏ của thiếu niên lại đỏ lên, sau đó như hạ quyết tâm thật lớn, ngẩng đầu nhìn vào mắt Edward.
“Huấn luyện viên vì sao lại thích làm tình với đàn ông?”
“Cái gì?” Trong lòng Edward dâng lên một cảm giác có điềm xấu, ngàn lần đừng như anh nghĩ nha.
“Là… chuyện này nè.” Ngón trỏ và ngón cái tay phải của thiếu niên vòng thành một vòng tròn, ngón giữa của tay trái chọt vào trong vòng tròn, “Vì sao thích làm với đàn ông?”
“Bà mẹ nó!” Đầu Edward đầy hắc tuyến, “Khi nào tôi…”
“Thế nhưng ông với Smith…”
Edward thật muốn dùng toàn bộ lời thô tục để chửi, nếu hôm nay không giải thích rõ ràng, bọn họ chắc chắn nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch. (TG: Vốn là có rửa cũng không sạch mà.)
Hai tay của anh nắm thật chặt vai của thiếu niên, sắc mặt phi thường chăm chú nghiêm túc, cứng rắn, “Tiểu An, cậu hãy nghe tôi nói. Tôi và anh ta chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
“Bạn bè bình thường cũng làm chuyện đó sao? Đàn ông làm với đàn ông dễ chịu như vậy hả?” Lưu Bình An thật sự không rõ, trong trí nhớ của cậu, làm tình chỉ có thống khổ và khuất nhục, cũng là ác mộng cả đời không thể quên.
Edward hoàn toàn thua trước mặt thiếu niên. Nhưng mà, dám hoài nghi anh và Smith có gì đó, thật không thể tha thứ, phải dạy dỗ nhóc con này một chút mới được.
Anh đẩy thiếu niên lên tường, thân thể cao lớn dán lên người thiếu niên, hai tay đặt trên tường, vây đối phương vào trong cái ôm của mình và bức tường. Cúi đầu gần bên tai thiếu niên, giọng nam trầm thấp khàn khàn mang theo chút mập mờ, “Cậu thử xem chẳng phải sẽ biết sao?”
Loại phương pháp đùa giỡn cẩu huyết như vậy, lần nào anh cũng áp dụng thành công. Đối phương thường sẽ xấu hổ đẩy anh ra, la to “biến thái” hoặc là “sói háo sắc” rồi chạy đi.
Thế nhưng, phản ứng của thiếu niên chỉ là trợn tròn mắt, dùng đôi mắt đen nhánh nhìn mình. Sau đó, nhẹ nhàng gật gật đầu.
“Được thôi.”
Thiếu niên trả lời cái rụp, hơn nữa còn nghiêm túc như vậy, khiến Edward ngược lại không biết diễn tiếp như thế nào. Anh ho nhẹ một cái để che giấu bối rối của chính mình.
“Tiểu An, chuyện này không thể đồng ý tùy tiện như vậy. Tôi không biết hôm nay cậu bị gì, nhưng lúc trước tôi cũng đã nói cậu phải quý trọng mình nhiều hơn.”
Edward không biết hôm nay thiếu niên bị cái gì kích thích, đột nhiên đưa ra chuyện này. Tuy anh không phải không nghĩ tới, vừa rồi, trong nháy mắt tim của anh như muốn ngừng đập. Thế nhưng, anh không thể làm vậy.
Tính cảnh giác lúc ngủ của thiếu niên đã nói ra những chuyện trước kia của cậu. Có lẽ không chỉ một lần, có lẽ không chỉ là một người…
Nghĩ tới đây, Edward phẫn nộ đến muốn giết người, rất muốn chặt những tên rác rưởi cặn bã kia thành tám khúc. Nếu anh cũng tùy tiện làm loại chuyện này với thiếu niên, thì chẳng phải anh cũng giống như những tên cặn bã kia sao?
Anh chỉ có thể hết sức tranh thủ, khắc bản thân mình vào trong lòng thiếu niên. Dù cho tới phút cuối anh không thể đạt được lòng của thiếu niên cũng không sao. Có lẽ ‘ong đực’ là sinh vật đáng buồn như vậy đấy. Chỉ cần đứng bên người Ong Chúa là đã rất vui rồi.
Thiếu niên cái hiểu cái không gật đầu, thế nhưng câu tiếp theo lại khiến Edward gần như muốn phun máu.
“À, hóa ra huấn luyện viên muốn giữ trinh cho Smith.”
“Bà mẹ nó!”
Vì quân nhân làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, vô luận là Edward hay Lưu Bình An đều luôn đi ngủ rất sớm. Smith thường xuyên làm ca đêm, nhưng trên thực tế anh cũng không thích làm cú. Cho nên trong giai đoạn nghỉ ngơi này, cũng sớm chìm vào giấc ngủ.
Edward vốn đã gần gặp được Chu Công đột nhiên có một loại cảm giác kỳ dị. Có người nào đó đang ở gần phòng anh, tuy người nọ không phát ra bất kì tiếng động nào, nhưng anh vẫn biết rõ.
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, mùi hương tràn ngập trong không khí khiến anh biết rõ ai đi vào.
Mùi hương này còn đậm đà hơn bình thường, khiến toàn thân của anh cảm thấy rất thoải mái.Thân thể bị một luồng khí nóng xâm nhập, dục vọng bắt đầu xao động không ngừng.
Cảm giác thiếu niên giở chăn của anh ra, giang chân ngồi trên bụng anh. Tuy anh nhắm mắt lại, nhưng kỳ dị là, từng động tác dù là nhẹ nhất của thiếu niên anh cũng biết được từng cái một. Mà như thế chỉ càng làm anh cảm thấy nóng thêm.
Lúc tay của đối phương sở tới nơi mẫn cảm ở dưới bụng, Edward không nhịn được nữa, đột nhiên mở to mắt lên, một phát nắm chặt tay Lưu Bình An.
Đối với chuyện người đàn ông kia đột nhiên bừng tỉnh, Lưu Bình An cũng không lộ vẻ giật mình, ngược lại đặt tay kia lên lồng ngực của Edward, sờ sờ nhẹ nhàng.
Vì đang trong mùa hè, Edward ở trần, chỉ mặc quần đùi ngang đầu gối. Thân thể của thiếu niên được bao phủ trong áo sơ mi lớn màu trắng, vạt áo lộ ra cặp đùi thon. Bộ phận giữa hai chân vì ánh sáng quá yếu, được che giấu trong bóng tối.
Tay kia của thiếu niên chống trước ngực Edward, hơi hạ thấp người một chút.
“Tôi vẫn muốn thử với huấn luyện viên xem sao.”