Vân Kiều nhìn đứa bé ôm chó con lông xù trước mặt, hơi mờ mịt. Ánh mắt ngây thơ này có chỗ nào giống nhẫn tâm muốn lấy mệnh Phó Dung Chương chứ?
“Thiếp thân bái kiến hoàng thượng.” Vân Kiều hồi thần lại, cung kính hành lễ với Phó Diễm.
“Thật vô vị.” Khuôn mặt nhỏ của Phó Diễm hiện lên vẻ sụp đổ, cô đơn lộ rõ trên mặt. “Chẳng lẽ hoàng thẩm thẩm ngươi cũng giống như bọn họ, vẫn phải ba bái chín khấu với trẫm sao?”
“Đây là lễ quân thần, không thể bỏ được.” Vân Kiều cái gì cũng không có, chỉ có kiên nhẫn là nhiều. Lại thấy nét mặt Phó Diễm hơi giống Phó Dung Chương, trong lòng mềm mại.
“Nơi này là phủ Nhiếp chính vương, có ai nhìn thấy chứ? Cho dù nhìn thấy, lại có ai dám truy cứu?” Phó Diễm ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, ý cười dạt dào.
“Hoàng thượng, lời ấy sai rồi, người xưa có câu quân tử ở một mình phải thận trọng, không ngầm bắt nạt. Cho dù ở nơi nào, phủ Nhiếp chính vương luôn lấy hoàng thượng là trời, đây là chuyện không thể nghi ngờ.”
“Ừm!”
Phó Diễm vừa đáp lời, vừa cụp lông mày và lông mi, khóe môi nở nụ cười lạnh. Phó Dung Chương thông minh một đời, trái lại lại cưới tiểu nương tử ngây thơ.
Rốt cuộc nàng có biết ý đồ xấu của phu quân nàng đã rõ rành rành?
Kể tử ngày y kế vị đã hận Phó Dung Chương thấu xương!
Phó Dung Chương tự mình tuyên đọc ý chỉ giết mẹ giữ con, tự tay rót rượu độc cho mẫu thân y thì y đã hận Phó Dung Chương thấu xương!
Nói cái gì mà phòng ngoại thích lớn mạnh, thật ra chính là Phó Dung Chương muốn nắm giữ triều chính, cưỡng ép ấu đế!
Y còn nhỏ tuổi, bè cánh chưa đủ nên tạm thời ẩn nấp. Nhưng y thề ngày sau nhất định sẽ ăn miếng trả miếng, trả mối thù giết mẹ!
Từ trước đến nay Vân Kiều nhạy cảm, cảm giác được khí tức của Phó Diễm không thích hợp, nàng hơi nghi hoặc nhìn về phía Phó Diễm, song lại không nhìn ra sự khác thường của y. Chỉ thấy y cúi đầu vuốt ve chó con, nhếch miệng lên.
Nàng nghĩ chắc y rất thích con Tông Sư Khuyển nhỏ này nên chuyển chủ đề: “Hoàng thượng, con chó con này của ngài thật đáng yêu.”
Nghe vậy, Phó Diễm lập tức ngẩng khuôn mặt xán lạn lên, cười nói: “Thẩm thẩm thích à? Trẫm tặng nó cho người.”
Vân Kiều nhớ tới Phó Dung Chương sợ nàng bị thương, không đồng ý cho nàng nuôi những thứ này, nàng lưu luyến không rời nhìn về Tông Sư Khuyển, muốn từ chối.
Kết quả, đột nhiên chó lông xù nhe răng với nàng, yết hầu phát ra tiếng grừ trầm thấp, giọng ỉu xìu, đầu nhỏ gục xuống. Dáng vẻ vừa lạnh lùng nhìn nàng, vừa cứng rắn xoay đầu sang một bên, cũng không hất bỏ tay nàng.
Có vẻ như cũng rất hưởng thụ sự trấn an của nàng…
Vân Kiều sững sờ.
Tính cách vô cùn giống Phó Dung Chương phô bày thanh thế nhưng hành động không bao nhiêu với nàng.
Bỗng nhiên, nàng rất muốn nuôi con chó nhỏ này.
“Hoàng thượng, việc này… Thần thiếp cũng không làm chủ được, có được nuôi hay không thần thiếp phải hỏi qua vương gia.” Vân Kiều lưu luyến không rời vuốt đầu Tông Sư Khuyển. “Không bằng chờ vương gia trở về hãy định đoạt?”
Phó Diễm gật gật đầu: “Sư tử con nhìn vẫn còn nhỏ, sẽ không làm người ta bị thương.”
Nói xong thì để chó nhỏ xuống.
Sau khi Tông Sư Khuyển vừa xuống đất thì đi hai bước tao nhã, khinh thường liếc Vân Kiều một chút. Thần thái cao ngạo kia và lông vàng xõa tung trên đầu vô cùng không cân đối.
Vân Kiều: “…”
Đây là đang khiêu khích nàng sao?
Vân Kiều lệnh cho Thanh Nguyệt cầm một đĩa thịt khô nhỏ tới để trước mặt nó, nó cảm thấy không hứng thú lắm liếc nhìn, không nhúc nhích.
Vân Kiều kinh ngạc, còn có con chó không thích ăn thịt sao?
Nàng ngồi xổm xuống cầm một miếng thịt khô đưa tới miệng chó con. Rốt cuộc nó cũng cúi đầu cao quý xuống, liếm láp, ưu nhã bắt đầu ăn.
Vân Kiều: “…”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Lại một lần nữa không phản bác được.
Có lẽ đã quen với tính cách sư tử con, Vân Kiều đành phải đút ăn.
Cuối cùng sư tử con cũng chỉ là con chó nhỏ, Vân Kiều cho ăn mấy miếng thịt khô, nó nhanh chóng gỡ bỏ lòng phòng bị mà chơi với Vân Kiều.
Rất nhanh, một người một chó chơi cùng nhau.
–
Sau khi Phó Dung Chương hạ triều thì ở Nghị sự các phê duyệt tấu chương hơn nửa ngày, bận đến mặt trời ngã về tây. Lúc này mới phát hiện cả một ngày không thấy Vân Kiều, khi rảnh rỗi thì rất nhớ nàng.
Hắn cưỡi ngựa nhanh chóng về vương phủ, vào phủ liền hỏi: “Vương phi đâu?”
Viên Ly ở cửa ra vào cung nghênh đón, mau chóng bẩm báo lịch làm việc và nghỉ ngơi cả ngày của Vân Kiều, không rõ chi tiết.
Phó Dung Chương vừa đi vào phủ, ở chỗ góc rẽ hành lang đã thấy tiếng cười vui ầm ĩ.
Chỉ thấy Phó Diễm chơi với chó con, Vân Kiều ở một bên lẳng lặng cười nhìn xem.
Lúm đồng tiền như hoa.
Phó Dung Chương ngừng bước lại, xa xa nhìn nàng.
Nàng cười vô cùng xán lạn.
Cho dù bị cấm túc vẫn có thể chơi vui vẻ như cũ, giống như bất cứ thứ gì đều có thể tiến vào lòng nàng, nhanh chóng chiếm được niềm vui của nàng.
Thấy Phó Dung Chương dừng bước, trong phút chốc không khí trở nên âm trầm, Viên Ly cũng theo ánh mắt hắn nhìn qua, lại nhìn về phía Phó Dung Chương. Vốn dĩ ông đang nói, giọng nói vô thức nhỏ lại, cuối cùng im bặt hoàn toàn.
Viên Ly và Vệ Đán cùng theo hầu nhìn nhau, trong phút chốc không biết nên nói gì.
Lúc trước đều là Vệ Minh đi theo Phó Dung Chương nhiều hôn, mấy ngày gần đây đều là Vệ Đán đi theo, ít nhiều gì cũng hiểu chút tính cách của hắn. Nghĩ hắn đang không vui, lại nghe vương phi không có vương gia chơi những trò vặt vãnh rất vui vẻ, nên để bọn người Viên Ly lui ra.
Phó Dung Chương thản nhiên thu hồi ánh mắt: “Tra được thị vệ bên người Thượng Quan Huyễn chưa?”
Vệ Đán thấy Phó Dung Chương nói chuyện chính sự, vội vàng hồi thần, trả lời: “Chưa, mấy ngày gần đây dường như thị vệ bên người Thượng Quan Huyễn đã thay đổi. Nhưng đã sắp xếp người âm thầm điều tra, chờ vẽ ra chân dung thì có thể tìm người nhận ra.”
Phó Dung Chương cười lạnh, thị vệ đi theo nhiều năm, sau khi Lương vương chết, bọn họ bắt đầu điều tra thì lại thay người.
Có chuyện trùng hợp vậy sao?
“Người hầu thiếp thân đi theo hầu Lương vương giữ lại mấy người?”
“Lúc đó, khi xử trí dư đảng của Lương vương có giữ lại hai tâm phúc.” Vệ Đán trả lời.
Lúc trước, Phó Dung Chương phân phó giữ lại mấy người tâm phúc của Phó Dung Hiện là vì phòng bị tránh tai họa.
“Đợi có chân dung sẽ cho bọn chúng nhận rõ.”
“Vâng.” Vệ Đán lĩnh mệnh.
Phó Dung Chương nhìn thấy Vân Kiều ở xa xa, cảm thấy càng lúc càng nặng nề.
Hắn vẫn nghĩ là, kiếp trước, Phó Dung Hiện là chủ mưu đứng phía sau. Thượng Quan Huyễn muốn trợ giúp Phó Diễm sớm ngày tự mình chấp chính mới cấu kết Phó Dung Hiện, lấy Ngự Linh Tán hại nước hại dân, ý đồ soán vị cướp ngôi. Cũng vì thế nên hắn mới giết Thượng Quan Huyễn và đám người liên quan. Thượng Quan Huyễn chết, trở thành cọng rơm ép chết Vân Kiều.
Vốn tưởng rằng kiếp này chỉ cần dẹp yên đám Phó Dung Hiện, khống chế Thượng Quan Huyễn, phòng ngừa ông ta cấu kết với Phó Dung Hiện, Phó Diễm thì hắn không cần xử trí Thượng Quan Huyễn. Tương lai Vân Kiều cũng sẽ không trách hắn.
Nhưng mà, từ đủ loại tình báo nói lên Phó Dung Hiện chỉ là một quân cờ mà thôi.
Họa từ Ngự Linh Tán không thể chữa trị.
Đây là do kẻ đứng sau làm.
Tình báo của Tô Linh Nguyệt càng chứng minh điểm này, thị vệ họ Hà bên người Thượng Quan Huyễn vô cùng khả nghi.
Trước đó mấy ngày, hắn nhận được tin báo, gần đây Đàm Quốc nhiều lần can đảm dò xét biên giới là vì Thái tử Đàm Quốc đã xâm nhập Đại Địch từ lâu.
Đàm Quốc liên tục gây rối ở biên giới càng giống như chuyển lực chú ý của triều đình Đại Địch.
Nếu những thứ này có liên quan với Thượng Quan Huyễn, tội thông đồng với địch phản quốc còn nặng hơn tội buôn bán thuốc. Theo pháp luật, đây không phải là chém đầu cả nhà mà là phải tru di cửu tộc.
“Thượng Quan Huyễn ơi Thượng Quan Huyễn, ngươi thật sự không cho con gái ngươi một con đường sống.”
Trước mắt còn không có chứng cứ chứng minh Phó Diễm cũng tham dự trong đó.
Phó Diễm muốn mạng của hắn, hắn cũng không trách y, cũng không quan trọng. Nhưng nếu Phó Diễm vì ý đồ bản thân không tiếc gây tai họa diệt quốc thì hắn không ngại đổi đối tượng phò tá, cướp ngôi.
Lại thấy Phó Diễm chọc cho Vân Kiều cười to, trong lòng Phó Dung Chương dâng lên sự bực bội, quay người trở về thư phòng bận rộn.
Thật ra cũng không nhất định phải xử lý công vụ ngay, chỉ là hắn không thể để cho mình tiếp tục nhàn rỗi nữa.
Một khi nhàn rỗi nữa thì sự nhớ nhung dâng lên như dời núi lấp biển.
Chỉ có bận rộn mới có thể xóa đi đáy lòng cô đơn của hắn.
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, Phó Diễm mới bằng lòng hồi cung.
Sau khi Phó Diễm rời đi, Vân Kiều mới nghe nói Phó Dung Chương đã trở về, đang ở thư phòng Lan Đình Uyển. Nàng vui mừng đi về phía hậu viện.
Trên đường đi thấy Viên Ly cầm hộp cơm ra khỏi Lan Đình Uyển, vừa đi vừa lắc đầu, Vân Kiều kinh ngạc hỏi: “Viên công công, đây là thế nào? Vương gia không ăn à?”
Thấy Vân Kiều, Viên Ly khom người hành lễ: “Hồi bẩm vương phi, từ khi vương gia hạ triều vẫn luôn bận bịu trong thư phòng, bữa tối mới đưa đến cũng chỉ ăn vài miếng thì không có khẩu vị ăn nữa. Nghe thị vệ nói, cả ngày nay vương gia không ăn thứ gì vào bụng.”
“Không đói bụng sao?”
Vân Kiều nhíu mày, nhớ tới đêm qua tâm trạng của hắn cũng không tốt lắm: “Nếu như không ăn gì đó thì sao thân thể chịu được?”
Nàng rẽ đi qua thiện phòng.
Nghe nói vương phi muốn xuống bếp, bọn hạ nhanh vội vàng dọn dẹp thiện phòng, chuẩn bị tất cả nguyên liệu nấu ăn đầy đủ.
Vân Kiều ở trấn Nghi Hà ba năm, những chuyện khác không biết, ngược lại học được kỹ năng nấu cháo. Nàng vào thiện phòng, phân phó Thanh Nguyệt mau chóng lựa ra các nguyên liệu chuẩn bị nấu ăn, xắn tay áo bắt đầu nấu.
Một đôi tay nhỏ, ngón tay như rễ hành, dáng vẻ mười ngón không dính nước, y hệt xuất thân thiên kim tiểu thư cao môn đại hộ, động tác vừa nhanh nhẹn lại ổn định.
Chúng nô bộc nhìn vào mắt.
Dường như nàng chính là tiên nữ thần đàn xuống.
Nhiễm lên chút khói lửa càng khiến cho mặt mũi nàng thêm hiền lành.
Vân Kiều vùi đầu vội vàng, cũng không biết mình trở thành tiêu điểm chú ý.
Từ nguyên liệu đến chế biến, dụng tâm chọn lựa, tỉ mỉ nấu nướng, giày vò hơn một canh giờ, rốt cuộc cũng nấu xong một bát cháo gà diêm mạch ngũ sắc.
Lúc nàng mang bát cháo vào thư phòng, đặt cháo lên, bút lông sói trên tay Phó Dung Chương vẫn tiếp tục di chuyển. Hắn vẫn như cũ không ngẩng đầu lên, không nhịn được mà nói: “Bản vương nói không ăn, đem đi.”
Vừa dứt lời đã ngửi thấy mùi Ngọc Nhuy Hương quen thuộc, bỗng nhiên hắn ngẩng đầu nhìn thấy nàng đang cười nhẹ nhìn hắn. Dưới ánh nến phản chiếu gương mặt xinh đẹp của nàng, ánh mắt xán lạn như sao trời.
“Sao nàng lại tới đây?” Phó Dung Chương gác bút lông sói, kéo nàng vào ngực.
“Thiếp thân tự tay nấu cháo cho vương gia, vương gia nếm thử chút nhé?” Vân Kiều nhớ hắn còn chưa dùng bữa, trái lại đã quên mất mình đang ngồi ở đâu.
“Nàng đích thân nấu?” Phó Dung Chương kinh ngạc mà hỏi, kéo bàn tay nhỏ của nàng kiểm tra xem có bị phỏng không: “Sao không để hạ nhân làm?”
“Tâm ý của thiếp thân, không muốn nhờ người khác.” Vân Kiều múc cháo vào bát đưa cho Phó Dung Chương.
Nghe được câu này, trong lòng Phó Dung Chương như gió thổi mây vần, trên mặt cũng rất bình tĩnh. Hắn chỉ liếc nhìn, không hề động, trái lại chăm chú nhìn nàng.
Vân Kiều bất đắc dĩ, dùng thìa múc gần một nửa, khẽ thổi đưa tới bên môi hắn.
Hắn mới chậm rãi há to miệng ăn một miếng cháo trên thìa.
Nàng chợt nhớ tới sư tử con cũng ngoài lạnh trong nóng như vậy, nàng ha ha một tiếng, không nhịn được cười.
Đúng lúc này, yết hầu của hắn hơi hoạt động theo động tác nuốt.
Vân Kiều giật mình, vô thức nuốt một ngụm nước bọt. Chỉ ăn cháo mà sao có cảm giác kiêu ngạo tao nhã như thế.
“Cười cái gì?” Phó Dung Chương nhéo gương mặt nhỏ xinh đẹp của nàng.
Lúc hắn nói chuyện yết hầu lại trượt trượt.
Trong lòng Vân Kiều dâng lên từng đợt gợn sóng.
Rất muốn hôn lên hầu kết trên cổ hắn.
Phó Dung Chương thấy nàng hơi ngơ ngác mới nói: “Nàng dùng bữa tối chưa?”
“Ừm.” Thật ra lúc Vân Kiều và Phó Diễm chơi với nhau, nàng đã ăn chút điểm tâm ngọt, cũng không đói.
Nghe thấy nàng đã dùng xong bữa tối lại còn nhìn chằm chằm bát cháo, hắn hỏi: “Nàng muốn ăn à?”
Giống như chưa kịp phản ứng Phó Dung Chương, nàng ngơ ngác trả lời: “Muốn.”
Phó Dung Chương cầm chén của nàng, múc một muỗng đút tới bên miệng nàng. Vân Kiều phản ứng lại, vội vàng lắc đầu: “Không, không phải muốn ăn cái này.”
Nói xong, vành tai nàng đỏ lên với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được.
Thấy thế, Phó Dung Chương không nhịn được mà cười nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng kéo nàng lên bàn, hơi nghiêng đầu nhìn nàng ngượng ngùng đến mức không nâng nổi đầu nhỏ. Hắn nhìn chằm chằm mắt của nàng, cười hỏi: “Vậy nàng muốn ăn gì?”
Thật mất thể diện, vậy mà bị sắc đẹp quyến rũ đến mơ hồ, Vân Kiều vội vàng lắc đầu.
Sao Phó Dung Chương có thể bỏ qua cho nàng: “Muốn ăn ta?”
“Không, không muốn ăn.” Vân Kiều vội vàng phủ nhận, xoay người bưng chén trà lên: “Vương, vương gia uống một hớp trà.”
Phó Dung Chương cười không nói, chỉ nhìn nàng không chớp mắt. Hắn hơi cúi đầu, nhận lấy chén trà từ tay nàng nhấp một tiếng, cố ý uống rất lớn tiếng. Tiếng uống nước vang lên, động tĩnh lớn lại mập mờ, Vân Kiều nghe thấy gương mặt đỏ bừng lên.
“Không muốn ăn cháo.” Phó Dung Chương đứng lên, một tay chống lên mặt bàn, một tay ôm cổ nàng, chậm rãi cúi người cắn lên môi: “Ta muốn ăn nàng.”
Thanh Nguyệt ở một bên nhìn thấy bầu không khí thế này, nàng đỏ mặt vội vàng dọn dẹp chén bát, lui ra ngoài, khẽ đóng cửa lại.
Vân Kiều mới biết mình giống như châm lửa…
Đang suy nghĩ nên làm thế nào để hắn tỉnh táo lại, nụ hôn của hắn đã như mưa trút xuống.
Khoang miệng cũng bị chiếc lưỡi mềm mại của hắn nhanh chóng công chiếm, nhàn nhạt thật sâu quấn lấy nàng. Dần dần từng bước xâm chiếm ý thức còn sót lại của nàng hầu như không còn.
Không cẩn thận chạm vào nghiên mực bên cạnh, nghiên mực đụng vào lư hương ly thú bằng đồng mạ vàng phát ra tiếng vang. Mùi mực xen lẫn mùi đàn hương xông vào hơi thở của nàng, cuối cùng cũng khiến ý thức nàng quay lại. Nàng cuống quít chống ngực hắn: “Nơi, nơi này là thư phòng.”
Phó Dung Chương ngoảnh mặt làm ngơ, đầu ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng xoa da thịt trơn nhẵn trên cổ trắng nõn của nàng, hôn như như hồ điệp nhẹ nhàng chạm vào nơi đầu ngón tay đi qua.
Da thịt của nàng trắng nõn hơn tuyết, chỉ thoáng dùng sức đã có thể để lại ấn kỹ rõ ràng. Dưới môi hắn, từng đóa hoa anh đào mềm mại ướt át đỏ tươi xen vào nhau dưới xương quai xanh của nàng.
Khí tức mạnh mẽ chỉ thuộc về hắn, âm thanh hơi thở nóng rực và đuôi mắt động tình đỏ thắm của hắn xen thành bão tốt, tràn ngập ngũ quan của nàng.
Trời đêm trong mùa hạ, côn trùng trong viện dường như rất vui vẻ, liên tục cất tiếng kêu, âm thanh xen lẫn càng phát ra xinh đẹp nổi bật giữa trời đêm.
Trước khi Vân Kiều mất ý thức còn thay đổi cách nhìn khác, bây giờ là đêm tối nhưng gần đây dường như hắn rất thích ở trên bàn…