Quan Sách

Chương 594: Lời khen ngợi của Mễ Tiềm




Trong tính cách của Trần Kinh có một loại chấp nhất đối với mục tiêu, cũng bởi vì loại chấp nhất này, hắnđã dùng đủ các chiêu ở Hoành Châu, cuối cùng hoàn thành được một nhiệm vụ tuyệt vời.
Nhất là sự thu nhận tiếp quản cuối cùng, Trần Kinh đã nắm giữ đại cục của Hoành Châu, lại có thể thấy tốt thì lấy, chủ động thể hiện thiện ý với Tôn Thiên Thạch, do đó đổi lại công việc điều tra ở Hoành Châu rất viên mãn. Có thể nói hàng loạt động tác và thủ pháp này được khép kín, không có chút nào sơ hở, bất cứ kẻ nào cũng khó tìm được khuyết điểm dù là nhỏ nhất.
Chớ xem thường hàng loạt động tác này.
Cán bộ trẻ tuổi bây giờ tràn đầy sinh lực, nhưng có thể co duỗi thành thạo, có quy tắc cương nhu thì lại rất ít.
Còn Trần Kinh không chỉ có những tố chất này, Trần Kinh xử lý vấn đề của Hoành Châu có thể dùng từ cân nhắc kỹ càng để hình dung.
Trần Kinh hiểu rõ cục diện của Sở Giang, hiểu rõ hiện trạng chính đàn Sở Giang trước mắt, suy nghĩ của Trần Kinh có chút thiên mã hành không, nhưng tất cả ý nghĩ của hắn đều xoay quanh đại cục.
Trên thực tế, việc xử lý vấn đề Hoành Châu, giữa Sa Minh Đức và Mễ Tiềm vẫn luôn có kết nối.
Cuối cùng, hai người đều ý thức được phải thay đổi tất cả cán bộ của Hoành Châu, mới có thể thay đổi nòng cốt chủ yếu.
Làm như vậy vừa giải quyết vấn đề của Hoành Châu, đồng thời cũng là suy xét tới yêu cầu cân bằng giữa các phái hệ trong Sở Giang.
Nhưng ông ta và Sa Minh Đức hai người đều không ngờ, Trần Kinh không bày mưu đặt kế với bọn họ, nhưng những thứ mà trong đầu hắn nghĩ đến cũng là na ná bọn họ, trong báo cáo đề nghị của hắn, đã thể hiện ra điểm này.
Cùng chung nhận thức với Mễ Tiềm và Sa Minh Đức, đề nghị của Trần Kinh cũng có cơ sở hiện thực, Tôn Thiên Thạch người này cuối cùng được hay không, còn có không gian khoan nhượng không, còn có con đường cải tạo hay không, tất cả những điều này Mễ Tiềm và Sa Minh Đức đều không thấy rõ.
Mà Trần Kinh thông qua sự hành động thực tế đã củng cố thêm lòng tin của hai người.
Mặt khác, Tôn Thiên Thạch là cán bộ do Chủ tịch tỉnh Lộ một tay đưa lên.
Cuối cùng trong cải tạo bộ máy của Hoành Châu, Sa Minh Đức vẫn giữ lại Tôn Thiên Thạch, điều này cũng thể hiện mối quan hệ hợp tác giữa ông ta và Chủ tịch tỉnh Lộ rất tốt đẹp.
Vào hiện tại lúc này, Trung ương bắt điều cán bộ đến Sở Giang, điều này chứng tỏ Trung ương đã bắt đầu nhúng tay vào việc điều chỉnh bộ máy của Sở Giang, vào thời điểm như vậy, có thể truyền ra tín hiệu về sự phối hợp ăn ý giữa Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh, đây rất có lợi đối với Sở Giang.
- Trần Kinh, công việc của Hoành Châu đã kết thúc. Biểu hiện của cậu làm cho người ta giật mình, nói thật, tôi rất hài lòng.
Lời nói của Mễ Tiềm rất thấm thía.
Ông ta dừng một chút, lại nói:
- Nhưng, đối với sự tình của Hoành Châu, bất kể là cá nhân cậu, hay là ban ngành, cũng không thể kiêu ngạo tự mãn quá độ. Phải xem chuyện này là một vinh dự, đồng thời cũng phải coi đó là quá khứ.
Chuyện đã qua, đều giống như mây khói bay qua, tương lai mới là quan trọng.
Mễ Tiềm nhẹ nhàng hừ hừ, nói:
- Trước mắt mà nói, công việc giám sát của chúng ta ngày càng quan trọng, phòng giám sát của cậu cũng là từ nhỏ đến lớn, hiện tại thành phòng lớn nhất của chúng ta. Có người nói các cậu đuôi to khó vẫy, vấn đề này cậu phải chú trọng.
Mặt khác, trước mắt biên ủy Tỉnh ủy đã có người đề nghị tách phòng giám sát cán bộ của Ban Tổ chức, chẳng hạn như phòng cán bộ và phòng tổ chức, chia thành phòng một, phòng hai, phòng ba, như vậy từng phòng sẽ tự có trách nhiệm, thay đổi một phòng bây giờ là vấn đề quá lớn.
Trần Kinh im hơi lặng tiếng, những lời Mễ Tiềm nói, Trần Kinh đã sớm nghe người ta thảo luận qua.
Đối với những lời bàn luận này, Trần Kinh không để vào trong lòng.
Cây to đón gió, đây là kinh nghiệm được rút ra của người xưa, hiện tại phòng giám sát cán bộ của Ban tổ chức là một phòng độc đại, dĩ nhiên là có một số tin đồn, cũng có lắm người nói đuôi to khó vẫy, phải phân tách phòng giám sát cán bộ.
Đối với những lời nói này, Trần Kinh cũng không rảnh mà để ý.
Hiện tại công việc của hắn quá bận, làm gì có nhiều tinh lực mà để ý những chuyện nhảm nhí này?
Trần Kinh miễn cưỡng cười nhìn Mễ Tiềm nói:
- Trưởng ban Mễ, hiện tại tôi cảm thấy công việc của phòng giám sát chúng tôi quá nhiều, mặc dù hiện tại nhiều người, nhưng vẫn là không đủ dùng. Cho nên, đối với đề nghị phân tách phòng tôi thấy rất tốt.
Nói thật với anh, mấy ngày nay từ Hoành Châu trở về, tôi cũng vốn có chút tự hào kiêu hãnh, muốn vểnh cái đuôi lên.
Nhưng hiện tại, tôi nào có thời gian lên mặt? Thời gian mỗi ngày cơ bản đều bị công tác chiếm hết...
Mễ Tiềm hơi nhíu mi nói:
- Nếu như nói phải hủy tách phòng giám sát, công tác của cậu nhất định phải được điều chỉnh cho tương ứng. Đối với vấn đề này, trong lòng cậu là nắm rõ nhất.

Trần Kinh trịnh trọng gật đầu, Mễ Tiềm hỏi Trần Kinh:
- Tôi nghe nói cậu vẫn muốn học nghiên cứu sinh, việc này hiện tại vẫn còn giữ ý định chứ?
Trần Kinh ngẩn người, sắc mặt có chút xấu hổ.
Nói thì đao to búa lớn, nhưng hành động thì khiêm tốn, về việc tìm đại học học nghiên cứu sinh, Trần Kinh từ lâu đã có ý này, nhưng vẫn chưa có thực thi, không thể không nói, trong chuyện này Trần Kinh vẫn chưa có quyết định hẳn hoi, hắn hơi lười biếng.
Mễ Tiềm nhìn thấy nét mặt của Trần Kinh, chỉ biết Trần Kinh vì chuyện đó mà không yên lòng, ông ta lắc đầu nói:
- Thanh niên quan trọng nhất là phẩm cách chính là phải có lòng phấn đấu, ngoài ra, phải có lòng chấp nhất, hai điểm này rất quan trọng.
Ông ta đứng dậy vỗ tay nói:
- Được rồi, chúng ta đừng nên nói chuyện này nữa, đã đến giờ ăn cơm, hôm nay tôi mời cậu đi ăn cơm, chúng ta đi Sở Giang nhé, nơi đó có cá mè ngon nhất Sở Giang đấy.
- Cậu biết lái xe không?
Mễ Tiềm nhìn Trần Kinh, Trần Kinh rất nghiêm túc gật đầu.
Mễ Tiềm nói:
- Vậy được, cậu lái xe đi, chúng ta hai người đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.