Quan Sách

Chương 704: Để lại một tay




Tòa nhà của Văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, tại phòng làm việc của Chủ tịch thành phố phía Tây của tòa nhà rộng rãi xa hoa, trong văn phòng, vừa vào cửa đã có treo một bức tranh chữ lớn:
- Liêm khiết phụng công.
Bốn chữ này làm thành một tấm bảng lớn, được trang hoàng tỉ mỉ, rất có khí phách.
Xem nét bút của chữ viết đã biết đấy là bút tích của danh gia, nhưng cố tình ẩn giấu câu đề tặng, treo bốn chữ này ở nới đó khiến cho mỗi người khi bước vào cửa vừa liếc mắt đã thấy, sau đó từ sâu trong lòng sẽ cảm thấy kính nể.
Chủ tịch thành phố Thanh Hương đeo mắt kính vùi đầu phê duyệt văn kiện, tuy rằng bà ta kông được xem là người trẻ tuổi nhưng bà ấy cũng không giống những người phụ nữ trung niên phát tướng khác, trái lại bà ấy có phần thành thục, bộ dáng thướt tha, chỉ là bà ấy bình thường là người rất nghiêm túc, hơn nữa bản thân có chức vị cao cho nên hiếm có người dám vô duyên vô cớ nhìn bà ấy.
- Đông, đông.
Có người gõ cửa, Chủ tịch thành phố Thanh Hương hơi nhíu mày, nói:
- Vào đi.
Giọng nói của bà có phần mạnh mẽ, tràn đầy khí lực.
Người đẩy cửa bước vào chính là Trịnh Quốc Hoa, Trịnh Quốc Hoa có cá tính phô trương trên chính đàn của Hải Sơn, được xem là nhân vật nổi danh trên chính đàn Hải Sơn.
Nghe nói ông ta lúc trước khi vừa mới lên đảm nhiệm Bí thư Quận uỷ Lam Hà, vì có can đảm chống lại Bí thư Hoàng mà danh tiếng của ông ta lại nổi danh.
Toàn bộ Hải Sơn đều biết Trịnh Quốc Hoa là một người có tài năng, tính cách sắc bén, trong mắt không chấp nhận được hạt cát, trong bộ máy cũng rất mạnh mẽ cứng rắn, là một nhân vật có tranhluận ở Lam Hà.
Người Lam Hà có người ủng hộ ông ta, những người này sẽ trung thành cầm giữ ông ta.
Có người hận ông ta, những người này cho là Trịnh Quốc Hoa hiểm độc khó lường, nghe nói mấy năm trước, Cục đối ngoại thông tin ở Hải Sơn nhận được hàng trăm thông tin đối ngoại của Trịnh Quốc Hoa.
Trong thành phố đã nhiều lần phê bình giáo dục Trịnh Quốc Hoa nhưng ông ta trước giờ vẫn làm theo ý mình, không hề có chút kiềm chế.
Ông ta cũng nhiều lần tuyên bố nguyên tắc làm việc của Trịnh Quốc Hoa là không hổ thẹn với lương tâm.
Ông ta không tham ô, không hối lộ, không phạm pháp loạn kỷ cương, tất cả chỉ muốn làm tốt công tác xây dựng Lam Hà.
Trong việc giải quyết một số tranh cãi, ý kiến của của ông ta là phải chiếu cố đến phương pháp và hiệu suất, đối với một số người cứng đầu, không thể dùng phương pháp mù quáng, thật sự phải mạnh tay.
Thời điểm nên dùng sức mạnh phải dùng sức mạnh, không thể nương tay, không thể bởi vì một con chuột nhỏ mà phá hư một nhà kho.
Có người hoài nghi ông ta làm việc quá đáng. Ông ta đã phản bác, chỉ cần có thể làm cho tiến trình pháttriển của Lam Hà nhanh chóng, chỉ cần có lợi cho sự phát triển của Lam Hà, có lợi cho cuộc sống sản xuất của người dân Lam Hà, có quá đáng một chút cũng chẳng sao?
Ông ta không sợ đắc tội người, cũng không sợ bị xa lánh cách chức.
Cá nhân ông ta không cần chức vụ, nhưng việc ông ta làm ra thành tích ở Lam Hà, đấy mới chính là thành tích lớn nhất.
Ông ta còn nhắc đến việc theo đuổi nhu cầu cá nhân.
Ông ta nói rằng cái mà ông ta truy đuổi chính là cả đời này có thể làm được nhiều việc có giá trị, nhiều sự tình khiến người đời nhớ mãi.
Có những việc tốt và những việc xấu, hiện giờ rất khó nói rõ ràng. Lịch sử sẽ là đáp án đúng nhất.
Không thể không nói, bộ dáng này của ông ta rất có lực hấp dẫn người chú ý. Nhất là mấy năm nay hai thị trấn Lam Hà và Cổ Minh này cạnh tranh với nhau, liên tục nhiều năm Lam Hàđều ở thế thượng phong. Cái này có liên quan đến tính cách mạnh mẽ của ông ta.
Ông ta lý giải cạnh tranh chính là đấu trận.
Ông ta có một luận điệu trứ danh, chính là sự cạnh tranh đều này không thể so với che giấu, chỉ điểm đối đãi kẻ thù cũng giống như đối đãi đối thủ, không cần phải miệng nam mô, bụng một bồ dao găm, cũng không nên nể tình.
Hiện tại xã hội là một thời đại hợp tác lớn, nhưng hợp tác lớn không có nghĩa là không có kẻ thù, không có đối thủ, bất luận tình huống gì, bất luận điều kiện gì đều phải đàm phán, nhưng không phải vì độ lượng mà chẳng phân biệt được gì.
Cho nên, hai thị trấn Lam Hà và Cổ Minh có quanhệ rất căng thẳng, Trịnh Quốc Hoa cũng nhiều lần triển khai công kích với Tô Trọng Vọng, ông ta vẫn tỏ ra tư thế người cạnh tranh chiến thắng.
Nhưng hiện tại, Trịnh Quốc Hoa vừa bước vào văn phòng của Lý Thanh Hương, ông ta đã kiềm chế hết mọi sự bướng bỉnh của mình, trở nên cẩn thận dị thường, thậm chí trên mặt cũng lộ ra nụ cười, không hề lộ ra tính cách của một Bí thư?
Lý Thanh Hương không để ý đến Trịnh Quốc Hoa, mà là tiếp tục phê duyệt văn kiện,Trịnh Quốc Hoa có chút không vui, tiến đến gần bàn làm việc của Chủ tịch thành phố Thanh Hương hạ giọng nói:
- Chủ tịch thành phố…
Chủ tịch thành phố Thanh Hương ngẩng đầu chau mày liếc nhìn Trịnh Quốc Hoa, lại cúi đầu.
Qua thật lâu, Chủ tịch thành phố Thanh Hương đã phê duyệt xong một đống văn kiện, lúc này bà ta mới ngẩng đầu lên nói:
- Anh nếu một ngày nào đó có thể xử lý thoả đáng hết mọi tai hoạ do mình gây ra, anh mới có bản lĩnh ăn nói ngông cuồng.
Trịnh Quốc Hoa ngẩn người, ngẩng đầu lên nói:
- Chủ tịch thành phố tôi biết tôi đã sai rồi, tôi thỉnh cầu tổ chức xử phạt.
- Gây ra đại hoạ, tổ chức có thể xử phạt sao? Cho dù có bãi nhiệm chức vụ của anh cũng không giải quyết hết vấn đề. Anh và Trương Tư đã làm cái gì vậy? Anh đừng có nói với tôi là không biết chuyện này, chẳng phải anh gây ra hoạ, kéo theo Phó chủ tịch thành phố Trương dính líu vào sao?
Lý Thanh Hương giận tím mặt.
Phụ nữ giận dữ, không ngờ cũng uy phong lẫm liệt, Trịnh Quốc Hoa câm như hến.
- Tôi đã sớm nói với anh, đừng nên gây ra những thù hằn không cần thiết, anh có khi nào nghe lời của tôi đâu? Anh làm như vậy, sau này tôi không yên tâm tiếp tục để anh lưu lại ở Lam Hà, anh nhất định phải đến thành phố làm quan chức nhàn tản đi, cho tôi đỡ phải tổn hại tinh thần sức lực.
Lý Thanh Hương nói:
Bà ta vừa nói như vậy, thần sắc của Trịnh Quốc Hoa lập tức thay đổi, ông ta ấp úng hồi lâu mới nói:
- Nhưng Chủ tịch thành phố, lúc này đây tôi thật không có đắc tội gì với truyền thông. Bà biết đấy, tôi từ lần trước đó cho đến bây giờ, tôi vẫn luôn cẩn thận với giới truyền thông. Nhưng tôi cũng không ngờ, người ta vẫn cứ bám chặt vào tôi.
Xem ra tốc độ phát triển của Lam Hà chúng ta mấy năm nay đã hấp dẫn người chú ý, có người rất hận sự kết thúc quá hoàn hảo của chúng ta.
Chủ tịch thành phố Thanh Hương lạnh lùng nhìn Trịnh Quốc Hoa, trên mặt lộ ra nụ cười mỉa mai, bà ta nhìn Trịnh Quốc Hoa một cách lạnh lùng.
- Chủ tịch thành phố...
Chủ tịch thành phố Thanh Hương cắt ngang lời của ông ta nói:
- Tiểu Trần của Lân Giác, anh có biết tại sao hắn làm ra nhiều thành tích tốt như vậy không? Anh nghĩ rằng đó là do ngẫu nhiên hả? Tôi nói với anh, trên thế giới này không có chuyện ngẫu nhiên, Tiểu Trần có thể làm cho Lân Giác có điều kiện phát triển nhanh chóng như vậy, bên trong có rất nhiều nguyên nhân sâu sắc.
Người thanh niên này rất giỏi, giỏi hơn nhiều so với anh tưởng tượng, thậm chí so còn giỏi hơn tôi biết.
Anh ngược lại chế giễu, căn bản không biết tình hình của người ta, chỉ để ý đầu lưỡi khoái hoạt, muốn gây khó dễ cho người ta? Hiện tại đã nếm mùi đau khổ chưa?
- Cái gì?
Sắc mặt của Trịnh Quốc Hoa thay đổi.
- Chủ tịch thành phố bà nói chuyện này là do Tiểu Trần giở trò sao? Tôi phải treo ngược hắn.
Ông ta đã nói một câu thô tục, lại thấy sắc mặt của Chủ tịch thành phố Thanh Hương khác thường, vội im lặng.
Chủ tịch thành phố Thanh Hương thản nhiên nói:
- Trịnh Quốc Hoa anh cho anh là nhân vật gì, ngay cả tôi đều mơ hồ không rõ lai lịch của hắn, anh cho rằng anh có thể biết sao? Tôi dám cá với anh, Tiểu Trần có quan hệ rất sâu sắc trong Tỉnh, bạn gái của anh ta là đời thứ ba của gia tộc lớn ở Bắc Kinh.
Đương nhiên, càng quan trọng hơn là đầu óc của hắn rất giỏi, bản lĩnh mèo ba chân của anh, người khác vừa động vào anh, anh đã chịu không nổi.
Trịnh Quốc Hoa kinh ngạc nói không ra lời, Chủ tịch thành phố Thanh Hương lại nói:
- Anh ấy à, trở về phải suy nghĩ lại, phải kiểm điểm lại mình, tôi muốn đích thân đi kiểm tra bản kiểm điểm của anh.
Bà ta vừa nói vừa chỉ vào màn ảnh máy vi tính nói:
- Anh xem một số cuộc phỏng vấn này đi, đều là liên quan đến phỏng vấn của anh, anh nghe một chút những lời phát biểu của mình. Anh nghĩ xem những lời này một khi bị cấp tỉnh đưa cho giới truyền thông phanh phui, vậy đó là hậu quả gì.
Trịnh Quốc Hoa đi đến nhìn vào màn hình vi tính.
Trên ti vi đang phát chính là Trịnh Quốc Hoa đang tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên, đó là ông ta đang nói về việc xây dựng nhà máy hoá chất ở Mã Đầu Bình.
Những lời nói này vô cùng cực đoan và kiêu ngạo, coi thường, hơn nữa còn nói ẩu nói tả, nói bất cứ pháttriển gì cũng phải trả giá, ô nhiễm cũngphải trả giá nhất định.
Những lời phỏng vấn này nhất định là bị cắt nối biên tập, bởi vì có nhiều cảnh tượng ngay cả Trần Quốc Hoa cũng không có ấn tượng.
Nhưng những cái này không ảnh hưởng khi ông ta xem đoạn video này, cả người lạnh toát đổ mồ hôi.
Nếu quả thật như Chủ tịch Thanh Hương vừa nói, đem những lời nói phỏng vấn trên đoạn video này tung lên mạng, ông ta sẽ đối mặt với án tử.
Ông ta Trịnh Quốc Hoa không có năng lực chịu đựng sự tức giận của toàn bộ xã hội, đến lúc đó có thể cả nước chú ý, mà vốn chỉ cần rục rịch không ổnđịn , nhất định sẽ bạo phát đi ra tức khắc.
Đến lúc đó, thành phố Hải Sơn sẽ đẩy Trịnh Quốc Hoa ra để ổn định sự phẫn nộ của dân chúng.
Trong nháy mắt, Trịnh Quốc Hoa cuối cùng đã hiểu vì sao Chủ tịch thành phố Thanh Hương trong cuộc họp Bí thư giận dữ phê bình ông ta, đồng thời lại tích cực biểu dương Trần Kinh, vốn bên trong còn có ngón này.
- Đây là.
Một tiếng oanh vang lên trong đầu ông ta, ông ta cuối cùng hiểu rõ những cuộc phỏng vấn này là từ đâu đến rồi.
Cuộc phỏng vấn này là do một phóng viên của đài truyền hình Lân Giác phỏng vấn ông ta, lúc đó ông ta đang tạo ra áp lực với Trần Kinh, cố ý nói những lời đanh thép cứng rắng, có một số lời thậm chí còn là nói nhảm, ngoan thoại.
Hiện tại bọn họ đã cắt nối biên tập lại những lời này, có một số chỗ thậm chí còn cắt câu lấy nghĩa, như vậy sau khi chỉnh sửa thành video, hình tượng trong video rõ ràng cho thấy sự phản diện…
- Trần Kinh…
Trịnh Quốc Hoa đột nhiên đứng dậy, ông ta hung hăng vỗ tay trên ghế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.