Khách sạn Kim Tinh của Lân Giác.
Khách sạn hôm nay nghênh đón quý khách.
Trưởng ban thư ký Thành ủy Chu Quốc Hoa của thành phố Hải Sơn, chủ nhiệm Hạ Triều Nam của Ủy ban Cải cách và Phát triển nhận được lời mời của Trần Kinh đến đánh bài, ngoài ra, Bí thư Đảng ủy Tô Trọng Vọng của thị trấn Cổ Minh cũng đến.
Ba vị lãnh đạo đều dẫn theo thư ký lại đây, Trần Kinh cũng gọi điện thoại cho Trác Phong, bảo cậu ta đến khách sạn.
Trần Kinh gần đây có việc gì cũng dẫn theo Trác Phong bên người, hiện tại cậu ta nghiễm nhiên đã thành thư ký chuyên trách của Trần Kinh.
Cấp huyện không thiết lập thư ký chuyên trách, nhưng đa phần lãnh đạo thực chức đều có thư ký, Trần Kinh hiện tại cũng đã thuộc người sau, nhập gia tùy tục thôi.
Bởi vì cậu ta nhiều lần đi ra ngoài cùng Trần kinh, Trác Phong hiện tại tự tin rất nhiều so với trước kia.
Lãnh đạo ở trong phòng riêng đánh bài, bên đó có nhân viên phục vụ hầu hạ cẩn thận, nhiều lắm cũng chỉ cần Trác Phong thỉnh thoảng đi đến xem, ngoài ra không có chuyện gì.
Cậu ta liền vẫy tay, bảo khách sạn lấy một phòng sát bên lãnh đạo, cậu ta tiếp đón mấy thư ký và lái xe đến đánh bài.
Cậu ta rốt cuộc là người trẻ tuổi, năng lực học tập mạnh mẽ, tuy rằng thời gian bên cạnh Trần Kinh không nhiều, nhưng trên phương diện đối nhân xử thế rất thành thục.
Cậu ta là người bên cạnh Bí thư Trần, mỗi lời nói hành động đều có thể đại diện cho Bí thư Trần, Bí thư Trần là một người cởi mở hào phóng, ở phương diện giao tiếp, hắn rất thành khẩn với người ngoài, khi đi ra ngoài chơi hắn cũng đại khí, không câu nệ tiểu tiết.
Cho nên Trác Phong, cũng có quyền gọi ăn uống, điều này khiến cho thư ký của Chu Quốc Hoa và mấy thư ký khác cũng ngơ ngác nhìn nhau, đồng thời còn sinh lòng hâm mộ.
Tuổi tác của bọn họ và lãnh đạo có sự chênh lệch tương đối lớn, muốn kết nối cũng có chút khác biệt. Tuy rằng bọ họ rất có uy với bên dưới, nhưng trên thực tế, công việc bọn họ làm không nhiều.
Bây giờ nhìn thấy Trác Phong nghiễm nhiên chính là ông chủ phái đoàn,rất có quyết đoán trong phương diện tiếp đãi, biểu hiện ra sự tự tin riêng biệt, so ra vượt hơn một chủ nhiệm tiếp đãi, trong lòng bọn họ bỗng sinh ra ái mộ.
Thư ký Mai Tùng của Chu Quốc Hoa có cấp bậc cao nhất trong mấy thư ký, cũng có tuổi tác lớn nhất.
Anh ta nói với Trác Phong:
- Tiểu Trác, cậu cũng đừng nên tỏ thái độ loạn, chúng tôi theo lãnh đạo đến chơi, cậu tiếp đãi chúng tôi cũng như lãnh đạo, Bí thư Trần bên kia có thông qua không?
Trác Phong cười nói:
- Anh Mai, anh nói gì vậy. Tôi còn chưa vượt quyền? Nói thật, Lân Giác của chúng tôi là địa phương nhỏ, tôi bây giờ là một người thân kiêm nhiều chức, vừa là thư ký của Bí thư lại là lái xe, lại còn quản thêm việc tiếp đãi.
Các anh không biết Bí thư Trần của chúng tôi, anh ta là người làm đại sự, trong đầu đều nghĩ đến đại kế phát triển Lân Giác, việc ăn uống tè ị tiếp đãi lông gà vỏ tỏi này đó, anh ấy căn bản đều không cần hỏi, đều được chúng tôi giúp xử lý thỏa đáng.
Trác Phong ngoài miệng là oán giận. Nhưng loại oán giận này khiến cho mấy thư ký nghe được đều rất hâm mộ.
Ở cơ quan quyền lợi tương đối quan trọng, chính là quyền ký tên.
Có một số việc biểu lộ thái độ, ký cái chữ có thể có tác dụng, đây là quyền lợi thể hiện.
Hiện tại Trác Phong ở phương diện tiếp đãi lộ ra quyền ký tên, tuy rằng phạm vi quyền lợi có hạn, nhưng có quyền lợi này. Cũng đủ khiến cho mấy người trẻ tuổi đang ngồi hâm mộ rồi.
Hiện tại người trẻ tuổi đều ganh đua so sánh, sẽ càng có tinh thần hănghái trong quan trường.
Hôm nay thư ký của lãnh đạo ngoài Mai Tùng có cấp bậc cao ra thì cấp bậc của ba người khác cũng tương đương, cũng là làm theo lãnh đạo.
Mấy lần trước khi mấy người đụng nhau, Trác Phong rõ ràng còn có chút không tự tin, bởi vì lúc đó cậu ta vừa mới ở bên cạnh Trần Kinh chưa được bao lâu.
Vả lại, địa vị thư ký do lãnh đạo quyết định, lúc đó Trần Kinh cũng chưa có lực ảnh hưởng mạnh như hiện tại.
Hải Sơn hiện tại vừa nhắc tới Bí thư Trần ở Lân Giác, ai mà không biết?
Trần Kinh dùng hành động thực tế nhằm chứng minh sự tài hoa nổi bật của hắn cho cả chính đàn Hải Sơn biết, duới tình huống như thế, ngay cả Trác Phong cũng cảm thấy mình tự tin hơn.
Hơn nữa, nay Trác Phong là chủ tràng, biểu hiện của cậu ta cũng càng thêm ung dung rồi.
Vả lại mấy lãnh đạo, hôm nay Chu Quốc Hoa muốn đánh hai trăm ba trăm mạt chược, Tô Trọng Vọng chuẩn bị không đủ, trong chốc lát hơn năm ngàn đô la trên người đã bị thua sạch, phải đi lấy tiền.
Chu Quốc Hoa cười hì hì mà nói:
- Lão Tô, làm sao vậy, kinh tế của quận Cổ Minh bị người áp chế mấy năm, chẳng lẽ khí lượng của anh cũng bị áp chế sao? Anh cái này không thể được, trên người mang một ít tiền như vậy, anh đến nơi này chơi, chẳng qua là tới câu cá phải không?
Mặt của Tô Trọng Vọng nhục nhã đến nỗi muốn tìm một cái lỗ chui xuống, Hạ Triều Nam nói:
- Trưởng ban thư ký anh đừng nói Bí thư Tô của chúng ta, chị dâu trong nhà bí thư Tô của chúng ta quản rất nghiêm, tiền đưa đi đánh bài là có giới hạn số lượng đấy, phỏng chừng gần đây tiền riêng rất eo hẹp khó khăn, tích lũy tiền riêng còn không đủ dùng nữa?
Trần Kinh thấy cảnh tượng này, lúc này liền gọi điện thoại cho Trương Hiển Lệ bảo anh ta mang mười ngàn dô la cho Tô Trọng Vọng nói:
- Bí thư Tô, tiền đến rồi, hai chúng đều là nhà thua, phải nghĩ biện pháp gỡ vốn chứ. Chúng ta gõ trống làm tinh thần hăng hái thêm, đánh để khắc phục khó khăn, xem Trưởng ban thư ký và lão Hạ còn dám ăn nói ngông cuồng nữa không.
Tô Trọng Vọng rất là cảm kích với sự giải vây của Trần Kinh nói:
- Vẫn Tiểu Trần là người tri kỷ, chúng ta tiếp tục, hôm nay tôi không tin, tôi được xưng Tô bán tiên, không xuất ra bản lãnh thật sự, xem ra là không được.
Tô Trọng Vọng có tiền, trong lòng có đủ tin tưởng, ngay sau đó vận may cũng nổi lên.
Trong chốc lát nỗ lực, ông ta đã gỡ gạc mấy ngàn đô là về, lại còn thắng hơn mười nghìn đôla.
Trần Kinh lúc đầu cũng là thua, sau lại dần dần gỡ gạc được, hơn nữa còn có thể duy trì thắng năm sáu ngàn đô la, Hạ Triều Nam hôm nay cầm hai mươi nghìn đô lại đây, nhìn thấy gần như thua sạch, thời gian cũng không còn nhiều, hôm nay ước chừng phải đánh bài đến hai giờ sáng.
Hạ Triều Nam thua đỏ mắt, đã đến giờ rồi, ông ta vẫn còn nói:
- Ai, hôm nay không dễ dàng gì đến chỗ Bí thư Trầnchơi một chuyến, chúng ta phải chơi cho thoả thích, chơi đến suốt đêm?
Chu Quốc Hoa cũng có chút ăn trộm hơn, nhưng rõ ràng vẫn có chút phong độ hơn HạHạ Triều Nam, ông ta nói:
- Được rồi, được rồi! Phải tuân thủ giao ước. Chúng ta đều là người có việc để làm vào ban ngày, tại sao có thể đánh đến sáng? Anh lão Hạ nếu thật là muốn gỡ vốn, hoạt động lần sau anh tổ chức, hay là mấy người này của chúng ta, anhcó thể thắngcoi như là bản lĩnh của anh.
Chu Quốc Hoa lên tiếng, Hạ Triều Nam này đành phải nhận kết quả này.
Tô Trọng Vọng cười nói:
- Cục trưởng Hạ, hôm nay anh cho ta cống hiến tiền thuê phòng, tôi cho dù làthu nhận a. Lần sau chúng ta lại luận bàn.
Hạ Triều Nam lúc nãy vừa mới giễu cợt Tô Trọng Vọng, hiện tại bị châm biếm ngược lại, ông ta rất tức giận, đành phải nói:
- Hôm nay là chỗ này không đúng, Lân Giác năm nay tôi cố gắng ném tiền bên này rồi, lần sau tôi sẽ gầy một bàn ở thành phố, đến lúc đó lão Tô tôi xem anh còn kiêu ngạo không.
Bên Trần Kinh giải tán, mấy ván bài dang dở của mấy thư ký cũng giải tán theo.
Trần Kinh đưa ba người xuống lầu, Chu Quốc Hoa vỗ vai Trần Kinh nói:
- Tiểu Trần, Trưởng ban Kiều của Ban Tuyên giáo Thành ủy cậu có quen không?
Trần Kinh lắc đầu nói:
- Trưởng ban Kiều tôi đã gặp vài lần, nhưng cũng không nói nói chuyện, không có quan hệ cá nhân gì.
Chu Quốc Hoa cười nói:
- Tôi biết các anh không có quan hệ cá nhân, có quan hệ cá nhânông ta cũng sẽ không tìm tôi rồi.Ngày mai có một bữa tiệc ở khách sạn Quốc Tế, tôi muốn cậu nể mặt tôi, Trưởng ban Kiều có lời muốn nói với cậu.
Trần Kinh ngẩn người, không rõ ý tứ của Chu Quốc Hoa.
Chu Quốc Hoa gật đầu nói với Trần Kinh:
- Cậu không cần quản nhiều như vậy, coi như là bữa cơm bình thường là được rồi, về phần nói chuyện gì, cậu nói với thái độ gì, đó đều docậu cân nhắc.
Ông ta dừng một chút, lại nói:
- Chúng ta về sau phải giao lưu, chơi bài, đi vòng một chút, đi một vòng chúng ta thường phải chủ động đi mấy mối quan hệ xung quanh gần nhất, liên hệ với các mối quan hệ xa, chỉ đơn giản như vậy.
Ông ta chỉ vào Trần Kinh nói:
- Cậu yếu trong phương diện này, cậu phải nghĩ biện pháp chân chính dung nhập vào Lĩnh Nam dung nhập vào Hải Sơn, đừng suy nghĩ mình là người từ ngoài đến. Tiền bối của chúng ta khi làm cách mạng, đến một địa phương xa lạ thành lập căn cứ địa, đó cũng là từ xa lạ đến quen thuộc nha, hơn nữa thời gian sẽ không quá dài.
Trần Kinh nghiêm túc gật đầu nói:
- Cảm ơn Trưởng ban thư ký, tôi nhất định cố gắng.
Chu Quốc Hoa cười nói:
- Không cần phải nghiêm túc như vậy, cậu bây giờ là đại danh nhân của chính đàn Hải Sơn chúng ta, tôi có niềm tin với cậu.
Lời nói của ông ta có xoay chuyển:
- Ồ, đúng rồi! cậu bảo tôi chọn cho cậu một cán bộ chính trị pháp luật đắc lực, Phó trưởng phòng Công an quận Trần lập Trung của các anh không phải rất có tài cán sao? Cậu có thể tìm hiểu thêm về người này, tôi có ấn tượng đối với anh ta.
Hai người nói chuyện với nhau khoảng mười phút, Chu Quốc Hoa mới xoay người tiến vào trong xe, phút cuối cùng còn buông cửa kính xe nói:
- Hôm nay Hạ Hạ Triều Nam thua độc rồi, phỏng chừng trong lòng của ông ta rất không phục, mấy ngày nữa chúng ta còn phải có một trận chiến.
Xe chạy chầm chậm, xe của Chu quốc ho biến mất trong màn đêm...
Chu Quốc Hoa ngồi ở băng sau xenhắm mắt dưỡng thần, ông ta chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong đầu lại hiện lên tất cả những ấn tượng về Trần Kinh
Trần Kinh rất có tài cán, điểm này không thể nghi ngờ.
Càng làm cho Chu Quốc Hoa giật mình chính là, Trần Kinh rất hiểu làm sao để bảo vệ chính mình.