Hai người con gái một vở kịch, trong nhà có Đường Ngọc và Ân Đình Đình, Trần Kinh cảm thấy mình biến thành khách.
Ân Đình Đình là giám đốc kinh doanh, sở trường chính là giao lưu và tán gẫu với người khác, hơn nữa người này nhập vai gì thành vai đấy.
Cô tuy rằng học ít, nhưng bình thường tiếp xúc nhiều người, cô ở Lĩnh Nam làm nghiệp vụ bao nhiêu năm như vậy, Tổng giám đốc công ty nổi tiếng, tam giáo cửu lưu không ai mà cô chưa từng tiếp xúc qua.
Tiếp xúc với nhiều người, kiến thức xã hội sẽ nhiều, bản lĩnh gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói chuyện ma tự nhiên trở nên rất lợi hại.
Về phần Đường Ngọc, cô ta vỗn dĩ là phóng viên, về mặt tiếp xúc chỉ có hơn chứ không kém Ân Đình Đình, bình thường phạm vi công việc của cô đối mặt phần lớn là con trai, là một người con gái thành công, xinh đẹp, cô ta có thể vượt qua gianh giới nam nữ phản ứng rất tự nhiên, hôm nay gặp phải con gái, đương nhiên càng thuận buồm xuôi gió.
Trà mà Trần Kinh cho bọn họ uống chính là một trong tứ đại danh trà Vũ Di Sơn Thiết La Hán, chủ đề nói chuyện của hai người con gái bắt đầu từ trà, những tâm tư nhỏ nhặt của con gái, đều thông qua những cử chỉ lời nói biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Hai người đều rất chín chắn, đều trưởng thành hơn so với tuổi, hai bên giao lưu mấy phen không ngờ bất phân thắng bại, nhất thời trong phòng mùi thuốc súng càng nặng.
Nếu không phải Trần Kinh thấy tình hình không tốt, đề nghị đi ăn đêm, cục diện hôm nay sẽ không hóa giải được.
Trần Kinh không biết hai người này vì sao vừa gặp mặt đã cấu véo, cũng chỉ là lòng dạ đàn bà hẹp hòi, không thể coi những cái đẹp là đồng loại với mình, chỉ cần gặp phải tình huống này, chắc chắn sẽ đấu tranh không gỡ ra được.
Nếu nói có người con gái nào không giống bình thường, có khả năng chỉ có Phương Uyển Kỳ.
Phương Uyển Kỳ tính cách rất thẳng thắn, dám yêu dám hận, bất kể tài năng hay tính cách, đều là nữ anh hùng không thua đấng mày râu, thật sự là nhân vật tài giỏi.
Trần Kinh và Uyển Kỳ qua lại lâu rồi, giữa hai người ngoài tình yêu, hắn thật sự rất đồng cảm với Phương Uyển Kỳ, coi cô là tri kỷ...
Hiển nhiên, Trần Kinh có nằm mơ cũng không nghĩ đến mùi thuốc súng nặng giữa Đường Ngọc và Ân Đình Đình lại là vì hắn.
Bất kể là Đường Ngọc hay Ân Đình Đình, Trần Kinh đối với bọn họ đều không có cảm giác gì đặc biệt.
Đường Ngọc là phóng viên tỉnh thành, hai người không đánh không quen, từ kẻ thù trở thành bạn, từ nhìn không vừa mắt nhau đến thông cảm lẫn nhau. Trần Kinh chú trọng đến công việc hơn, chú trọng đến quan niệm chính trị, và môi trường sống của mình ở Lĩnh Nam.
Trùng hợp việc mà Đường Ngọc quan tâm cũng là tình hình phát triển ở Lĩnh Nam của lần tuyển chọn cán bộ công chức, mà trong đám cán bộ này, Trần Kinh lại là người nổi bật, hai người hợp tác coi như là theo nhu cầu mỗi người...
Về phần Ân Đình Đình, cô ta và Trần Kinh quen biết nhau giống như phim truyền hình.
Trần Kinh một dạo có phản cảm với Ân Đình Đình, cảm thấy người con gái này học không tốt không cố gắng mà học còn đi lừa người ta.
Nhưng tiếp xúc rồi, Trần Kinh phát hiện trong thế giới của Ân Đình Đình, cuộc sống của cô ta khó khăn và vất vả như vậy. Công việc mà cô làm cũng dựa vào sự kiên trì và cố chấp để làm người ta cảm động, từ đó đạt được lợi ích, người ta là hai bên cam tâm tình nguyện, đây sao có thể thăng đến độ cao đạo đức?
Đối với Đường Ngọc, Trần Kinh coi cô ta là đối tác và bạn bè, còn Ân Đình Đình, Trần Kinh coi cô là một cô gái có chút khác biệt, tuyệt đối không có tình cảm nam nữ.
Đáng tiếc Đường Ngọc và Ân Đình Đình lại không nghĩ như vậy.
Ân Đình Đình còn được, cô ta đối với Trần Kinh cũng không có nhiều tình cảm nam nữ, chỉ là có cảm tình.
Nhưng Đường Ngọc thì thật sự thích Trần Kinh.
Cô ta làm ở Việt Châu, có lúc không có việc gì cũng không kìm được muốn chạy đến Hải Sơn.
Có lúc cô đến Hải Sơn cũng không nhất định phải gặp Trần Kinh, cho dù đi loanh quanh ở Hải Sơn, đến Lân Giác đi dạo, trong lòng cô cũng cảm thấy dễ chịu thoải mái.
Đương nhiên, nếu có thể ngồi nói chuyện với Trần Kinh, trong lòng cô càng vui hơn gấp bội.
Tình cảm của cô với Trần Kinh, lúc đầu là vì cảm động, cô ta cảm động trong thế giới hiện tại vẫn còn cán bộ nghiêm túc cố chấp, cần chính vì dân như Trần Kinh, bởi vì sự cảm động hiếm có đó, cô bắt đầu tiếp xúc với Trần Kinh, tìm hiểu hắn.
Dần dần, cô càng hiểu Trần Kinh, càng cảm thấy người đàn ông này rất giỏi, Trần Kinh không hề xuất thân cao quý như bên ngoài người ta vẫn đồn.
Trần Kinh cũng chỉ là xuất thân từ gia đình công chức bình thường, từ một gia đình bình thường mà ra, đi đến vị trí ngày hôm nay, trở thành cán bộ trẻ xuất sắc nhất Sở Giang, hơn nữa lại cao ngạo thông qua kỳ thi tuyển chọn công chức Lĩnh Nam.
Tất cả đều là do hắn tài hoa hơn người và nghiêm túc cố chấp với sự nghiệp của mình.
Đường Ngọc càng tìm hiểu Trần Kinh, cô càng bị người đàn ông này mê hoặc, càng lún sâu vào, không dứt ra được.
Đường Ngọc và Ân Đình Đình ở cùng nhau, cô càng cảm thấy sự uy hiếp của Ân Đình Đình, cô biểu hiện ra sự lợi hại của người con gái một cách rất tự nhiên.
Ân Đình Đình đâu thể là đèn tiết kiệm dầu?
Cô vốn tưởng rằng Đường Ngọc là bạn gái của Trần Kinh, tiếp xúc rồi mới biết không có chuyện đó, nhưng cô có thể rõ ràng nhận thấy người con gái này thù địch mình, trong lòng cô không khỏi tức giận.
Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, Đường Ngọc xuất chiêu, Ân Đình Đình toàn bộ tiếp chiêu, có lúc còn phản kích vài cái.
Ân Đình Đình bình thường đối mặt với khách hàng, bất kể có tâm trạng gì đều có thể kiềm chế, cả ngày mặt mũi đều phải tươi cười, cho dù trong lòng đang chửi tục, miệng vẫn phải cười lộ tám răng ra.
Hiện tại cô không dễ dàng gì có được cơ hội không cần che dấu cảm xúc, cô đâu thể bỏ qua?
Hai người con gái đấu rất vui, Trần Kinh vô cùng bất đắc dĩ, thực sự vô tội.
Buổi tối ăn khuya, đúng lúc đó Phùng Nhân Quốc gọi điện thoại cho Trần Kinh, nói có việc quan trọng muốn gặp Trần Kinh, Trần Kinh nhân cơ hội này cáo từ hai người con gái, sau đó chốn mất dạng!
Phùng Nhân Quốc gặp Trần Kinh ở quán cà phê, đâm đầu vào hỏi Trần Kinh việc liên quan đến Cục công an Lân Giác.
Ông ta nói:
-Tiểu Trần, tôi nói với anh bao nhiều lần rồi, công việc của Hệ thống công an nói riêng và Hệ thống pháp luật nói chung, khi chúng ta xử lý phải đặc biệt thận trọng, không thể tùy tiện hành sự, như vậy sẽ xảy ra chuyện.
Ông ta chỉ vào chỗ ngồi, gọi phục vụ đến gọi cho Trần Kinh một cốc cà phê rồi nói tiếp:
-Tiểu Trần, Lĩnh Nam chúng ta không bằng nội địa, xã hội Lĩnh Nam phức tạp, nhân khẩu lưu động nhiều, chúng ta cần Hệ thống pháp luật hiệu quả cao hơn, ổn định hơn. Dưới tiền đề như vậy, đơn vị hành chính cấp 1 quận chúng ta phải hi sinh một chút, tất cả đều là vì nghĩ cho đại cục...
Lời nói của Phùng Nhân Quốc nhằm thẳng vào một loạt phương pháp mà gần đây Trần Kinh áp dụng với Hệ thống công an.
Mục tiêu của Trần Kinh rất rõ ràng, đó chính là Lân Giác nhất định phải nắm được Cục công an Lân Giác, Viện kiểm sát, Tòa án, tuyến này Đảng ủy nhất định phải chiếm vị trí chủ đạo, không thể để đầu to khó chui.
Để đạt được mục đích này, Trần Kinh áp dụng một loạt các biện pháp.
Đầu tiên trong nội bộ Cục công an, Viện kiểm soát, Trần Kinh phân hóa lôi kéo rộng khắp.
Đồng Tiểu Ly thủ đoạn độc ác, quen nắm quyền lực trong tay, cái bệnh này của ông ta lại cho Trần Kinh cơ hội.
Trần Kinh trước sau đều đã hội đàm với mấy vị Phó cục trưởng của Cục công an và lãnh đạo Viện kiểm sát, yêu cầu bọn họ nhìn rõ cục diện phát triển của Lân Giác, phải thực tế, thành tâm thành ý bảo vệ hộ tống Lân Giác phát triển lành mạnh ổn định.
Chiêu này của Trần Kinh, tương đương với trộn cát cho Đồng Tiểu Ly, làm ông ta sinh cảnh giác.
Mặt khác, Trần Kinh thi hành một loạt trị an tân chính ở Lân Giác, yêu cầu Cục công an kết nạp thêm đội ngũ dân phòng hoặc cảnh sát có tố chất, phải mở rộng biên chế, vì thế Ủy ban đã bỏ ra một khoản lớn để giải quyết vấn đề này.
Trần Kinh yêu cầu các xã, thị trấn phải chân thật làm tốt công tác an ninh trị an, các xã thị trấn phải hình thành một phong trào thi đua công tác trị an an ninh, thành tích của phong trào thi đua phải được viết vào đánh giá thành tích chính trị của cán bộ.
Đối với các xã, thị trấn, vấn đề chính trị tương đối nghiêm trọng, vấn đề an ninh nổi cộm, ổn định xã hội kém, áp dụng chế độ quyền phủ quyết đối với thành tích công tác của những địa phương đó.
Chiêu này của Trần Kinh trực tiếp nắm mạnh trị an và an ninh bắt đầu từ các xã thị trấn cơ sở, các xã thị trấn phái các lãnh đạo giám sát của Ủy ban các cấp xuống nhanh chóng mở rộng nguồn nhân viên, trong tay bọn có tiền, có nhiệm vụ, còn có áp lực, bọn họ đương nhiên sẽ vượt ra khỏi khuôn sáo mà Đồng Tiểu Ly làm cho bọn họ.
Đối mặt với tình huống như vậy, Đồng Tiểu Ly vẫn không có cách nào ra mặt phản đối, dù sao Trần Kinh đưa ra những yêu cầu này là hợp lý hợp pháp, đều là nghĩ cho Lân Giác, ông ta còn có thể phản đối gì chứ?
Nhưng không phản đối, ông ta lại cảm thấy quyền lực trong tay mình đang dần dần bị người khác cướp mất, mà Trần Kinh lại muốn tăng cường cải cách bộ máy chính trị pháp luật, nhiệm vụ càng nhiều, gánh nặng càng lớn, để tăng cường lãnh đạo và bộ máy chính trị pháp luật phải nâng cao chất lượng lãnh đạo.
Trần Kinh nói những lời như vậy, ý đồ rõ ràng là muốn Đồng Tiểu Ly không kiêm nhiệm chức Cục trưởng Cục công an, Cục trưởng Cục công an Trần Kinh sẽ xem xét chọn người, ngày tháng còn lại của Đồng Tiểu Ly đâu thể ung dung tự tại như hiện nay.
Đồng Tiểu Ly rất hoang mang, cho nên ông lập tức báo cáo lên thành phố, Bí thư Ủy ban chính trị pháp luật thành phố Liêu Tổ Huy bản thân cũng kiêm nhiệm cục trưởng cục công an thành phố, đám người Đồng Tiểu Ly đều là người mà ông ta tín nhiệm.
Hiện tại Trần Kinh ở Lân Giác muốn làm cho Đồng Tiểu Ly mất quyền lực, ông ta đương nhiên rất giận, Phùng Nhân Quốc trong tình huống như vậy đã gọi Trần Kinh đến nói chuyện.
Thế lực của Phùng Vệ Quốc ở thành phố khá là yếu kém, mà quan hệ giữa ông ta và Liêu Tổ Huy vẫn luôn rất tế nhị, hai bên vừa kiềm chế lẫn nhau, vừa lợi dụng lẫn nhau.
Liêu Tổ Huy cần chính đàn Hải Sơn phức tạp hơn một chút, điều này quyết định ông ta sẽ không thật sự coi Phùng Vệ Quốc là địch.
Nhưng, trên danh nghĩa ông ta lại không thuộc về thế lực phái Liêu Tổ Huy, ông ta và Phùng Vệ Quốc thường giam chân lẫn nhau.
Nhưng lần này, thay đổi bất ngờ của Trần Kinh trực tiếp uy hiếp đến Liêu Tổ Huy, điều này chắc chắn sẽ phá vỡ thế cân bằng tế nhị giữa Phùng Vệ Quốc và Liêu Tổ Huy.
Liêu Tổ Huy rất cảnh giác, ông ta tạo áp lực cho Phùng Vệ Quốc, Phùng Vệ Quốc đương nhiên sẽ ngồi không yên.
Đối với tất cả chuyện này, Trần Kinh đều có dự tính, nhưng quyết định mà Trần Kinh đã ra, hắn đâu thể dễ dàng thay đổi.
Trần Kinh biểu thị với Phùng Vệ Quốc, bất kể tình hình những nơi khác ở Lĩnh Nam, những nơi khác ở Hải Sơn có như thế nào, hắn cũng chỉ quan tâm đến tình hình Lân Giác của hắn.
Cục công an quận Lân Giác nhất định phải làm việc dưới sự lãnh đạo của Đảng ủy, về vấn đề này không có bất kỳ một sự lựa chọn nào khác.
Đồng Tiểu Ly nếu có thể nhận thức được vấn đề này, ông ta có thể sớm quay về với quỹ đạo chính xác, nếu như ông ta khư khư cố chấp, Trần Kinh không ngại đổi người khác. Về phần Cục thành phố Vân Vân, hiện tại Trần Kinh vẫn chưa nghĩ đến, nhưng có một điểm, chính là dù áp lực có lớn hơn nữa, Lân Giác đều phải chống đỡ, hơn nữa có thể chống đỡ được...