Thứ trưởng bộ tổng tham mưu giải phóng quân Cổ Minh Phàm là một tướng quân nổi tiếng.
Truyền thông quốc tế cũng xưng tụng Cố tướng quân là phái chủ chiến trong phái chủ chiến của nước cộng hòa.
Không chỉ một lần, trong cuộc họp báo Cổ tướng quân đã tức giận, thả đại bác.
Đặc biệt là trong thời điểm giằng co giữa nước Cộng hòa và Mỹ thập niên 90, lúc đó Cổ tướng quân là Tư lệnh quân khu phía nam Lĩnh Nam, khi ông nhận lời phỏng vấn của giới truyền thông đã bày tỏ quân khu Lĩnh Nam đã sẵn sàng chiến đấu, có thể tiến vào cuộc chiến bất cứ lúc nào.
Hơn nữa ông còn mạnh mẽ bày tỏ, nếu để ông chỉ huy tác chiến chống Mỹ, đợt sóng công kích đầu tiên ông sẽ tiêu diệt sạch hạm đội trên Thái Bình Dương.
Bài phát biểu của ông lúc đó đã dẫn đến sóng gió lớn ở nước ngoài, sau đó Bộ tình báo Mỹ đột nhiên phá hiện hai tàu ngầm chiến lược thường trú ở quân cảng Lĩnh Nam đã biến mất khỏi bản đồ vệ tinh.
Quân đội Mỹ vô cùng căng thẳng, Bộ quốc phòng Mỹ khẩn cấp hạ lệnh cho hạm đội này lui về sau một trăm hải lý, và yêu cầu bọn họ phải đề cao cảnh giác quân đội phía Nam nước cộng hòa một cách cao độ.
Chính vì thái độ cứng rắn lần ấy, Cổ tướng quân bắt đầu nổi tiếng trong và ngoài nước.
Sau đó Cổ Minh Phàm đến Quân ủy nhậm chức, ông đã nhiều lần có những phát biểu giật gân.
Đối mặt với lợi ích và quyền lãnh hải của tổ quốc bị đe dọa, ông đã có phát biểu cho nổ một quả pháo giải quyết vấn đề còn hiệu quả hơn cả đàm phán.
Lúc ấy lời phát biểu của ông đã khiến vài nước kinh sợ, đặc biệt là vài quốc gia khinh người, hy vọng có thể ôm chân Mỹ, sau khi nghe bài phát biểu của Cổ tướng quân đã thu lại sự kiêu ngạo.
Không chỉ đối với những quốc gia nhỏ, với những quốc gia bá quyền. Cổ lão cũng dám nói cứng.
Về việc Mỹ khiêu khích nước Cộng hòa trong quân sự, ông có một câu danh ngôn, ông nói nước Cộng hòa và Mỹ không xảy ra nguy cơ, vì tiền bối của quân Mỹ sẽ cảnh báo hậu bối của bọn họ phải hiểu từ kính sợ, nước Cộng hòa và Mỹ giao thủ, đọa lịch sự này chính là liều thuốc tỉnh táo tốt nhất cho những kẻ khiêu thích đầu óc bị bá quyền làm cho mê muội.
Bài phát biểu này của Cổ Minh Phàm đã chọc giận Tổng thống Mỹ lúc ấy, ông nói Cổ Minh Phàm đã khiêu thích nghiêm trọng, tuy nhiên cuối cùng, chuyện này cũng chẳng giải quyết được gì, nước Mỹ không dám công khai đáp lại lời của Cổ Minh Phàm.
Thông qua những chuyện này, Cổ Minh Phàm đã được thế giới coi là phái chủ chiến tuyệt đối của nước Cộng hòa.
Trần Kinh lần này chính thức long trọng đi thăm hỏi Cổ Minh Phàm. Lần trước hắn đã gặp Cổ Minh Phàm một lần, tuy nhiên lần đó hắn chuẩn bị gấp gáp, lần này hắn đã đặc biệt chuẩn bị quà.
Bây giờ hai nhân vật tai to mặt lớn của hệ Tây Bắc, một là Cổ Minh Phàm. Người kia là Văn Trác Nam hơn một năm nữa phải cáo lão rồi. Sau khi Văn Trác Nam về hưu, trong một thời gian tương đối dài, Cổ Minh Phàm sẽ là tai to mặt lớn duy nhất của hệ Tây Bắc.
Trước mắt đại diện thế hệ mới của hệ Tây Bắc là Phương Lộ Bình.
Nhưng Phương Lộ Bình gặp phải tương đối nhiều khó khăn. Ông phải đột phá đưa Liêu Đông tiến thêm một bước, thời cơ hiện nay vẫn chưa chín muồi.
May là Phương Lộ Bình còn trẻ, còn có cơ hội, chỉ có điều trước đó, Phương Lộ Bình chắc chắn không thể trở thành tai to mặt lớn thật sự của hệ Tây Bắc.
Nhà của Cổ Minh Phàm ở biệt thự 81, Trần Kinh đến một lần, căn lầu số 18 của ông rất bình thường. Mùa này bên ngoài vách tường thường xuân leo đầy, lá cây đã khô héo, chỉ còn mỗi dây leo, điều này làm cho căn nhà có vẻ cũ kỹ, cũng có chút truyền thống.
Bước vào trong sân, cảnh tượng vẫn sạch sẽ như trước kia.
Lính cần vụ của nhà Cổ Minh Phàm rất nhanh nhẹn, Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ vừa bước vào trong sân, hai anh lính một trái một phải đã chào theo nghi thức quân đội với hai người.
Người cao cao bên trái nói:
- Thủ trưởng đang ở phòng khách đợi hai vị!
Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ nhìn nhau, Phương Uyển Kỳ cười nói:
- Trần Kinh, hôm nay coi như chúng ta cũng được làm thủ trưởng một lần, cảm giác này cũng không tệ nhỉ! Chú Cổ thích nhất là cái trò này!
Tuy Trần Kinh đã gặp Cổ Minh Phàm một lần, nhưng hôm nay trong lòng của hắn vẫn có chút kích động.
Cổ Minh Phàm ngồi trong phòng khách, cả căn phòng khách rộng lớn chỉ có mỗi ông.
Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ bước vào, hai người gần như nói cùng lúc:
- Chú Cổ!
Cổ Minh Phàm ngẩng đầu nhìn hai người, vẻ nghiêm túc dần tan ra:
- Uyển Kỳ, các cháu đến rồi à? Ngồi đi!
Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ ngồi ngay ngắn trên sofa, lính cần vụ đến dâng trà cho hai người.
Cổ Minh Phàm nhìn chằm chằm Trần Kinh, cười cười nói:
- Thằng nhóc cậu đúng là may mắn, con bé Uyển Kỳ này khá lắm, cậu phải đối xử với nó cho tốt, cậu biết không?
Trần Kinh gật đầu nói:
- Chắc chắn ạ!
Cổ Minh Phàm nhìn sang Phương Uyển Kỳ nói:
- Đúng là nhanh nhỉ, cô bé con này đã trưởng thành rồi, sắp kết hôn rồi, cháu nói làm sao chúng ta không già được chứ? Trường Giang sóng sau đè sóng trước, thế hệ mới thay thế thế hệ cũ, đây là quy luật tự nhiên không thể kháng cự được!
Phương Uyển Kỳ cười nói:
- Chú Cổ, chú đừng than thở nữa! hôm nay chúng cháu đến đây là mời chú uống rượu mừng, đâu phải đến nghe chú cảm thán về cuộc đời!
Cổ Minh Phàm ngẩn người, nhìn chằm chằm Phương Uyển Kỳ, nói:
- Uyển Kỳ, các cháu đến chỗ chú trước bên chỗ chú Phương sao?
Phương Uyển Kỳ lanh trí nói:
- Chỗ chú Cổ dĩ nhiên cháu phải đến đầu tiên, chỉ có chú Cổ là hiểu cháu nhất!
Cổ Minh Phàm cười ha ha, thật là thoải mái, nói:
- Coi như con nhóc con cháu có lương tâm, khi còn nhỏ chú thương cháu thế cũng không uổng. Được, cho dù bận thế nào, hôn lễ của cháu chú nhất định sẽ tham dự!
Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ đồng thời sửng sốt.
Thể diện này có lớn quá không?
Cổ Minh Phàm thân phận thế nào chứ? Lãnh đạo cao cấp của quân ủy, một ngày có bao nhiêu việc phải xử lý? Nhật trình sắp xếp bận rộn như thế nào?
Mình và Phương Uyển Kỳ dù là hậu bối của Phương gia, nhưng đời thứ ba của Phương gia có biết bao người?
Nếu hôn lễ của ai cũng đều kinh động Cổ Minh Phàm tham gia, điều này đối với ông mà nói tuyệt đối là một áp lực rất lớn.
Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ đến chào hỏi Cổ Minh Phàm là cho đúng phép tắc, căn bản không nghĩ Cổ Minh Phàm sẽ tham gia, Cổ Minh Phàm có thể cử người đến chúc phúc đã là không tệ rồi, con cháu đời thứ ba của Phương gia đều có đãi ngộ này.
Phương Uyển Kỳ phản ứng lại trước tiên, cô vui mừng nói:
- Chú Cổ, thật chứ ạ? Nếu đúng là như vậy thì rất cảm ơn chú, cháu với Trần Kinh được sủng ái đến kinh ngạc mất thôi!
Cổ Minh Phàm cười sảng khoái, nói:
- Cái này còn có giả à? Từ trước tới giờ chú không nói hai lời!
Trần Kinh nói:
- Vậy thì cảm ơn chú Cổ quá, chú đến tham dự hôn lễ của cháu và Uyển Kỳ, khiến hôn lễ của chúng cháu càng thêm rực rỡ rồi!
Cổ Minh Phàm nhìn chằm chằm trần kinh nói:
- Tiểu Trần, kết hôn là chuyện đại sự cả đời, đối với cháu mà nói cũng là việc cấp bách. Bố vợ cháu kỳ vọng rất cao về cháu, hy vọng sau này cháu sẽ cố gắng hơn trong công việc, đừng để phụ lòng kỳ vọng của bề trên!
Trần Kinh gật đầu nói:
- Chỉ cần còn hơi thở, sẽ không ngừng phấn đấu, cháu nhất định sẽ cố gắng làm việc, không phụ sự bồi dưỡng của tổ chức!
Cổ Minh Phàm trần gật gật đầu, bỗng nhiên đổi chủ đề:
- Đúng rồi, Tiểu Trần, Bí thư Sa Minh Đức của Tô Bắc cháu thân lắm à?
Trần Kinh ngẩn người, hắn không ngờ Cổ Minh Phàm lại hỏi như vậy, hắn trầm ngâm một chút, nói:
- Bí thư Sa là lãnh đạo cũ của cháu, cháu với anh ấy tiếp xúc nhiều, cũng coi như tương đối thân!
Cổ Minh Phàm nhấc tách trà lên không nói gì, lúc Trần Kinh ở Sở Giang chỉ là một cán bộ cấp phó phòng.
Lúc đó Sa Minh Đức là Bí thư tỉnh ủy, khoảng cách giữa hai người xa vạn dặm, Trần Kinh có cơ hội tiếp xúc nhiều với Sa Minh Đức, điều này cách lý giải duy nhất là lúc đó Trần Kinh rất nổi tiếng ở Sở Giang, có quan hệ khá đặc biệt với Sa Minh Đức, nếu không thì chẳng có lý do nào hết.
Cổ Minh Phàm nhắc đến Sa Minh Đức cũng không phải bắn tên không đích.
Hiện nay Cố Lâm Phong phát triển ở Tô Nam, dù rằng chỉnh thể mà nói thì phát triển cũng không tệ, nhưng cũng mơ hồ có chút khó xử.
Ở một thành phố mà nhân vật số một và nhân vật số hai có khoảng cách quá lớn, Cố Lâm Phong hiện là Chủ tịch thành phố, với kinh nghiệm của anh ta mà muốn thay thế vị trí Bí thư thành ủy còn có chút khó khăn.
Thực lực của hệ Tây Bắc ở Tô Bắc khá yếu, Cố Lâm Phong không cách nào nhận được sự ủng hộ trực tiếp của phê phái, ở Tô Bắc anh ta có chút tứ cố vô thân.
Cố Lâm Phong một mặt kinh nghiệm lý lịch không đủ, mặt khác lại chưa quen với cuộc sống nơi đây, tổng hợp hai nguyên nhân này, phát triển của Cố Lâm Phong ở Tô Bắc gặp phải lực cản rất lớn.
Mà hiện nay anh ta lại là hạt giống bồi dưỡng trọng điểm của hệ Tây Bắc, là nhân vật nổi bật của hệ Tây Bắc.
Làm thế nào nghĩ cách để ủng hộ thêm cho Cố Lâm Phong, đây chính là chuyện Cổ Minh Phàm đang suy tính, ông hỏi về mối quan hệ của Trần Kinh và Sa Minh Đức là cũng vì toan tính này.
Trần Kinh rất nhạy cảm đối với chính trị, hắn nhanh chóng thấy rõ ý đồ của Cổ Minh Phàm.
Nhưng vấn đề này hắn cũng chẳng thể nói được gì, Sa Minh Đức là người như thế nào? Nếu như mình phát triển ở Tô Bắc, ông ấy chắc chắn là chỗ dựa lớn.
Nhưng Cố Lâm Phong với mình quan hệ như thế nào? Bản thân mình làm sao có thể giúp anh ta tạo mối quan hệ với Bí thư Sa Minh Đức?
Thân phận kém quá xa, Trần Kinh rất tự biết mình biết ta, cho nên dù hắn hiểu rõ ý của Cổ Minh Phàm, nhưng hắn không thể tỏ thái độ gì.
Cổ Minh Phàm cũng hiểu rõ điều này, ông chỉ hỏi thế rồi chẳng nhắc gì đến đề tài này nữa.
Trần Kinh trầm ngâm thật lâu, nói:
- Bí thư Sa thích đánh bóng, đánh golf, nói chung là một lãnh đạo rất có uy tín, rất có quyết đoán, danh tiếng ở Sở Giang rất tốt, người bên dưới đều rất tin phục anh ấy!
Cổ Minh Phàm gật đầu nói:
- Đúng vậy, chú cũng có nghe nói về cậu ta, là một cán bộ tốt, Đại hội Đảng sang năm có khả năng cậu ta sẽ tiến thêm bước nữa!
Trần Kinh giật mình, Bí thư Sa còn có thể tiến thêm bước nữa là sao?
Trần Kinh hít sâu một hơi, trong lòng thoáng chốc trở nên hoảng loạn.
Theo lý thuyết Sa Minh Đức có thể tiến thêm bước nữa hay không, khoảng cách này so với hắn thật sự hơi xa xôi, nhưng Cổ Minh Phàm nhắc đến chuyện này, trong lòng hắn hơi rối loạn…
Hắn nhấc trà lên cẩn thận thưởng thức, một lát sau, hắn có chút hiểu được nguyên nhân khiến lòng mình hỗn loạn rồi…
Bản thân mình phát triển ở Lĩnh Nam một năm nay, trong công việc đã bỏ ra quá nhiều tâm tư, thế nên hắn không còn tinh lực để quan tâm đến những mối quan hệ cũ ở Sở Giang trước kia.
Hắn bỗng nhận ra mình đã phạm phải một sai lầm!
Ân tình ân tình, ân tình là thứ phải thường xuyên qua lại, gốc của mình ở Sở Giang, chuyện và người ở Sở Giang mình vĩnh viễn không nên xem nhẹ, nơi đó có thầy của mình, có bạn bè mình, còn có cả quá khứ của mình…
Gần như trong nháy mắt, hắn đã đưa ra một quyết định kinh người, hắn quyết định nhân dịp chuẩn bị cho hôn lễ sẽ quay về Sở Giang một chuyến.
Cho dù là đi vội vàng, cũng phải nhìn lại con sông Sở Giang kia, đối với mình mà nói ý nghĩa hoàn toàn không giống trước.
Nơi đó mới là ngôi nhà thực sự của mình…