Quan Sách

Chương 725: Bí thư Sa Minh Đức!




Ăn cơm ở nhà Uông Minh Phong.
Ăn cơm xong Trần Kinh và Uông Minh Phong bước vào thư phòng.
Uông Minh Phong nói:
- Trần Kinh, đừng vội! Ngồi đi, uống chén trà, chúng ta nói chuyện văn chương trước!
Ông ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường nói:
- Hôm nay 9:30, đó là lúc Bí thư Sa ăn khuya, hẳn là có thời gian đấy!
Uông Minh Phong bình thường không thích uống trà, nhưng trong thư phòng trà cụ đều đầy đủ, mấy thứ này chủ yếu là để phối hợp với bầu không khí cổ xưa của thư phòng.
Trần Kinh lấy mọi thứ ra rửa sạch rồi mới dùng.
Trong quá trình này, Uông Minh Phong và Trần Kinh nói chuyện công việc.
Uông Minh Phong hiện này bị điều tới phòng Nghiên cứu Chính sách rồi, mặc dù nói vị trí này có chút bìa lề, nhưng dù sao cũng là một phòng ban của Tỉnh ủy, phục vụ lãnh đạo của tỉnh ủy, trọng trách công việc cũng không nhẹ.
Độ cao thấp của Chủ nhiệm phòng Nghiên cứu Chính sách trên một ý nghĩa nào đó cũng thể hiện vinh dự tập thể của ngòi bút tỉnh ủy.
Uông Minh Phong làm việc ở tỉnh ủy nhiều năm, tuy hiện nay cảm xúc của ông hơi xấu, vẫn chưa thoát khỏi bóng đen bị giáng chức, nhưng ông hiểu rất rõ thiếu sót và yếu thế của mình.
Nhiều năm như vậy, dù ông luôn làm Thư ký của Sa Minh Đức, nhưng chủ yếu là làm thư ký đời sống
Mấy loại bản thảo văn bản, thực sự Uông Minh Phong không tham gia nhiều lắm, những ngòi bút của phòng Thư ký và phòng Nghiên cứu Chính sách mới là hậu trường lý luận thực sự của Bí thư Sa.
Hiện nay Uông Minh Phong đảm nhiệm chức chủ nhiệm phòng Nghiên cứu Chính sách. Người bên dưới khó tránh chuyện không dễ khống chế.
Hơn nữa, ông bước vào phòng Nghiên cứu Chính sách. Người khác dĩ nhiên sẽ so sánh ông với Ngũ Đại Minh, Ngũ Đại Minh là tài tử chân chính, từ hồi còn trẻ những bài viết của ông ta đã nổi tiếng ở Sở Giang, lúc Ngũ Đại Minh làm Chủ nhiệm phòng Nghiên cứu Chính sách, lại quảng nạp nhân tài, đặc biệt đề bạt rất nhiều tài năng, tuấn kiệt trẻ tuổi.
Lúc đó trình độ chỉnh thể văn kiện Tỉnh ủy có thể nói tương đương cao, công tác nghiên cứu chính trị của Sở Giang tương đối có tiếng ở địa khu Trung Nguyên.
Do Ngũ Đại Minh tài hoa hơn người. Sa Minh Đức mới dùng ông một lần nữa, mùa xuân chính trị thứ hai của ông mới xuất hiện.
Tình thế của Uông Minh Phong bây giờ còn ác liệt hơn so với Ngũ Đại Minh, hơn nữa có người so sánh ông với Ngũ Đại Minh. Trong lòng ông mơ hồ còn có chút hiếu thắng.
Ông tự biết mình, biết trình độ của mình không được, nếu gặp phải tài liệu gì lớn, ông sẽ lực bất tòng tâm.
Ông muốn làm tốt công tác nghiên cứu chính trị, chiêu hiền đãi sĩ, trở thành tài tử quảng giao trong phòng Nghiên cứu Chính sách, nắm được cả phòng Nghiên cứu Chính sách.
Ông cũng không khách khí với Trần Kinh, nói:
- Trần Kinh, tôi cũng không giấu gì cậu, cậu là tài tử nổi tiếng của Sở Giang, là niềm tự hào của Sở Giang chúng ta. Cậu là đại diện của Sở Giang chúng ta đến Lĩnh Nam tham gia công tuyển, ngòi bút cũng đứng đầu, có thể nói tài nghệ trấn áp thanh niên tài tuấn cả nước.
Danh tiếng của cậu trong giới truyền thông, lý luận, văn hóa Sở Giang chúng ta tương đối lớn. Tôi muốn nhờ cậu hỗ trợ!
Trần Kinh đặt ấm trà khoát tay nói:
- Chủ nhiệm Uông tâng bốc tôi quá, ngòi bút hàng đầu gì chứ? Chỉ là hư danh thôi!
Uông Minh Phong giả vờ cả giận nói:
- Cái gì mà hư danh? Sự thực là như vậy, sự tích của cậu ở Trường Đảng chúng tôi đều biết cả rồi, chuyện của cậu đã được dùng làm bài học giáo dục cán bộ chúng ta phải tăng cường tu dưỡng lý luận bản thân. Phải làm vẻ vang cho Sở Giang giống như cậu vậy…
Trần Kinh ngẩn người, vô cùng xấu hổ.
Gì mà tài tử Sở Giang, đây chẳng qua chỉ là thổi phòng, có người tâng, có người thổi, danh tiếng tự nhiên lớn thôi. Trần Kinh không ngờ mình lại bị người Sở Giang thổi phồng đến mức đó.
Ngẫm lại cũng dễ lý giải, Trần Kinh rời khỏi Sở Giang, đối với chính đàn Sở Giang không có gì đáng uy hiếp nữa, lúc này có thổi phồng một chút thì ai cũng tình nguyện.
Huống chi Sở Giang và các tỉnh khác trong Trung Nguyên cạnh tranh ngày càng kịch liệt, tất cả mọi người ganh đua so sánh lẫn nhau từ kinh tế, văn hóa đến các phương diện khác.
Trần Kinh là đại diện của Sở Giang đến Lĩnh Nam tham gia công tuyển cán bộ, chuyện này còn kinh động đến ban Tuyên giáo tỉnh ủy Sở Giang.
Sau khi Trần Kinh đi Hải Sơn nhậm chức, còn nhận được của ban Tuyên giáo tỉnh ủy Sở Giang, bảo hắn cho giới truyền thông Sở Giang phỏng vấn, phát biểu cảm nhận khi công tác ở Lĩnh Nam.
Trần Kinh lúc ấy đã nhẹ nhàng từ chối.
Cho dù Trần Kinh không thích mấy thứ hư ảo này, nhưng Uông Minh Phong nhắc đến nó, hắn cũng không thể không nói, hắn trầm ngâm trong chốc lát nói:
- Chủ nhiệm Uông, thế này đi! Trước kia tôi có quen vài cây bút lợi hại ở Sở Giang, quan hệ không tệ, đợi hôm nào chúng ta cùng đi ăn bữa cơm, anh thấy…
Uông Minh Phong ở Sở Giang từng trải hơn so với Trần Kinh, người Trần Kinh quen ông cơ bản cũng quen.
Nhưng quen là một chuyện, quan hệ gần hay không là chuyện khác. Mối quan hệ giữa Trần Kinh và Hồ Thuyết cây bút hàng đầu của Sở Giang Uông Minh Phong không thể so được, Trần Kinh ra mặt mời ăn cơm, đây đối có lợi cho Uông Minh Phong.
Đối với Uông Minh Phong mà nói, hiện nay ông cần có mối quan hệ với những cây bút đứng đầu trường Đảng, làm được như vậy mới có lợi cho công tác của ông.
Đối với Uông Minh Phong mà nói, đây là một đề tài hoàn toàn mới.
Trần Kinh vừa nói như vậy, Uông Minh Phong dĩ nhiên là mừng rỡ, nói:
- Vậy thì tốt quá, cậu ra mặt mời giúp, tài tử của Sở Giang chắc chắn sẽ đầu quân hết về chỗ tôi!
Hai người tán gẫu chuyện công việc, Uông Minh Phong có chút hâm mộ nói:
- Trần Kinh, năm đó khi còn đi học, thầy giáo thường nói, lúc nhỏ không cố gắng, già bi thương. Câu này quả rất hay. Hiện nay tôi đã cảm nhận rất sâu sắc, những tài tử có bản lĩnh vững chắc như cậu làm việc gì cũng thành thạo.
Còn những kẻ học hành chẳng xong như chúng tôi, năng lực bản thân gà mờ, có một số việc phải cố gắng hết sức mới được!
Biểu hiện của Uông Minh Phong hôm nay khá khác thường, gần như là từ đầu tới đuôi, luôn luôn tâng bốc Trần Kinh.
Trần Kinh lúc đầu còn cuống quýt từ chối, nhưng về sau, hắn căn bản là chối từ không được, cũng chỉ biết im lặng cho xong.
Tình hình như vậy khiến Trần Kinh rất cảm thán, hắn nhớ rõ khi mình ở Sở Giang, Uông Minh Phong là lãnh đạo, mỗi lần ông nói chuyện với Trần Kinh trong câu nói đều có sự chỉ bảo và khuyên nhủ.
Công việc Trần Kinh có nhược điểm, có vấn đề, ông không ngại ngùng gì chỉ ra cho Trần Kinh
Có đôi lúc, gặp những vấn đề ông cho rằng không đúng, ông còn có thể phê bình, nào giống hôm nay?
Trần Kinh cảm nhận thấy, tâm tính của Uông Minh Phong đã thay đổi.
Có thể nói đả kích lần này quả thực tương đối lớn, khiến sự tự tin của ông bị hao tổn nghiêm trọng, có thể do Trần Kinh không ở Sở Giang nên quan hệ hai người có thay đổi, cũng có thể là do cả hai lý do trên chăng?
Ở đây Trần Kinh nói chuyện không được tự nhiên, mọi việc cứ trôi qua như vậy cho đến 9:30.
Uông Minh Phong cung kính tiêu sái bước đến bàn làm việc của mình gọi điện, lát sau, điện thoại được kết nối.
Uông Minh Phong hạ giọng nói:
- Vâng, Chủ nhiệm Thẩm ạ? Tôi là Uông Minh Phong, Bí thư có rảnh không?
Ông nói câu này xong, rất lâu sau không hề lên tiếng.
Trần Kinh đứng bên cạnh ông, lúc lâu sau, Uông Minh Phong dường như định cúp máy, đầu dây bên kia mới truyền tới một thanh âm trầm thấp quen thuộc:
- Cậu đúng là biết nắm bắt thời gian, vừa ăn khuya đã gọi điện đến, cậu canh đồng hồ đúng không?
Là giọng của Sa Minh Đức.
Bên kia Sa Minh Đức ngừng lại một chút, nói:
- Lại có chuyện gì mà gọi điện đấy? Tôi đã nói với cậu nhiều lần rồi, phải đặt lòng vào công việc, ít gọi điện thôi. Cái gọi là có việc nên gọi diện, chẳng phải là nội tâm không cân bằng, tư tưởng không thông, muốn tìm người…
Uông Minh Phong vội nói:
- Bí thư, không phải, hôm nay Tiểu Trần nhờ tôi gọi cho anh, cậu ấy sắp kết hôn, muốn gọi điện báo cho anh tin vui!
- Tiểu Trần?
Đầu bên kia điện thoại Sa Minh Đức sửng sốt, chợt phản ứng lại, nói:
- Là Trần Kinh à? Đang ở Sở Giang sao? Sao tôi nghe nói cậu ấy lấy vợ ở Bắc Kinh?
Uông Minh Phong trong lòng cả kinh, nói:
- Hoá ra anh cũng nghe nói việc này, xem ra vấn đề cá nhân của tiểu Trần được nhiều người quan tâm thật!
Vì phòng rất yên tĩnh, Trần Kinh đứng bên cạnh có thể nghe rõ lời Sa Minh Đức, trong lòng của hắn cũng rất kinh ngạc, lại thấy được sủng ái mà lo sợ
- Tiểu Trần gọi điện báo tin vui với tôi mà cậu nói làm gì? Bảo cậu ấy nghe máy đi!
Sa Minh Đức cao giọng nói.
Uông Minh Phong ngùng cười, đem điện thoại đưa cho Trần Kinh, Trần Kinh nói:
- Bí thư, mạo muội gọi cho anh, không quấy rầy anh nghỉ ngơi chứ ạ?
Sa Minh Đức cười nói:
- Đừng khách sáo thế, nghe giả dối lắm. Cậu kết hôn tôi thật sự rất vui, tuổi cậu cũng nên giải quyết vấn đề cá nhân rồi!
- Cậu chủ động gọi điện cho tôi, tôi rất vui, chứng tỏ trong lòng cậu vẫn còn nhớ đến người lãnh đạo này…
Ông dừng một chút, tiếp tục nói:
- Sau này cậu muốn gọi cho tôi có thể trực tiếp nói với Tiểu Thẩm, tôi sẽ nói với Tiểu Thẩm, chúng ta có thể trực tiệp nói chuyện. cậu ở Lĩnh Nam, tôi ở Tô Bắc, chỗ hai chúng ta có nhiều điểm giống nhau, trong công tác cũng có nhiều điểm chung!
Thường xuyên gọi điện, có thể trao đổi lẫn nhau mà!
Trần Kinh vội hỏi:
- Bí thư, anh nói vậy tôi ngại quá. Anh lãnh đạo tỉnh Tô Bắc, đưa nền kinh tế Tô Bắc đi lên như vậy, trực tiếp bức ép Lĩnh Nam. Nói hình tượng một chút anh là tướng quân chỉ huy thiên quân vạn mã. Tôi chỉ là tên lính tiên phong xung trận đầu tiên mà thôi…. Truyện Điền Văn
- Đừng tự coi nhẹ mình, tôi ở tuổi như cậu kém cậu hiện nay biết bao nhiêu, đâu có làm ra được nhiều trò trống như cậu.
Sa Minh Đức cắt ngang lời Trần Kinh,
- Nghe nói cậu ở Lĩnh Nam làm khá lắm, cậu nên bạo gan mà làm, thanh niên không sợ phạm sai lầm, chỉ sợ không có can đảm.
Cậu yên tâm, nếu ở Lĩnh Nam gây ra chuyện gì, cậu cứ đến Tô Bắc, điều kiện Tô Bắc không kém gì Lĩnh Nam đâu.
Ngược lại nơi này còn có nhiều ưu thế. Cậu tới Tô Bắc có lẽ sẽ phát triển hơn ở Lĩnh Nam đấy.
Trần Kinh cười nói:
- Bí thư, anh cho tôi liều thuốc an thần rồi! Mặc kệ như thế nào, tôi cũng làm lính cho anh. Cho dù ở Lĩnh Nam có đơn thương độc mã cũng không thể phụ sự chỉ dạy của anh, ở Lĩnh Nam tôi nhất định có thể làm được thành tích, nhất định có thể làm nên trò trống!
Sa Minh Đức biểu hiện rất tự tin, Trần Kinh cũng không thể biểu hiện quá yếu đuối, Trần Kinh nói xong câu này, nhất thời cảm thấy cảm xúc mênh mông, rất lâu sau mới có thể bình tĩnh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.