Quan Sách

Chương 726: Đại hôn




Hôn lễ của Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ cử hành ở thôn Độ Gỉa, Hương Sơn, Tây Giao, Bắc Kinh.
Tuy hôn lễ tổ chức rất khiêm tốn, nhưng ngày hôm đó vẫn là xe hoa đầy đường, người tấp nấp như biển.
Hôn lễ lần này của Trần Kinh, đối với truyền thông Hồng Địa mà nói, đúng là đại sự từ trên xuống dưới của công ty họ. Truyền thông Hồng Địa toàn diện hoạch định hôn lễ, mởi MC trứ danh của CCTV đến hiện trường điều khiển chương trình, còn minh tinh đạo diễn kí hợp đồng của truyền thông Hồng Địa cũng tề tựu, bởi vậy lôi kéo cả giới quyền quý toàn bộ thủ đô đều tập trung ở Tây Giao.
Bên phía Trần Kinh, đồng nghiệp từ Sở Giang, còn cả Lĩnh Nam đều tới tham gia hôn lễ, cấp dưới rất nhiều người đều cùng chứng kiến Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ một đôi vui mừng kết duyên, cùng tiến lễ đường.
Phần đầu của hôn lễ tiến hành theo kiểu thủ đô đang thịnh hành, làm rất lãng mãn, nhất là MC nổi tiếng Tiểu Bạch và Tiểu Đổng của CCTV làm MC tại hiện trường, không ngừng truy hỏi thời điểm hai người Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ quen biết, quá trình yêu nhau.
Đối mặt với trường hợp như vậy, Trần Kinh có chút thận trọng, Phương Uyển Kỳ thì tự nhiên hào sảng.
Hai người mặc dù trước khi sự việc diễn ra đã bàn bạc, nhưng không thoát được truy vấn, trong lúc vô ý đã tuôn ra bí mật mọi người không lường được, hiện trường lễ thành hôn vì thế cũng rất sôi động.
Hôn lễ có một màn là bái thiên địa, sau đó cô dâu phải dâng trà hai bên cha mẹ.
Hai người Trần Chi Đống hôm nay vui như hoa, Phương Uyển Kỳ dâng trà, gọi một tiếng “cha” “mẹ”, hai vợ chồng vui vẻ bưng trà lên, sau đó từng người tặng bao lì xì cho Phương Uyển Kỳ, cô dâu thay đổi cách xưng hô.
Trong phong tục của Sở Giang là từ khi thành người một nhà, bố chồng mẹ chồng phải cho con dâu bao lì xì.
Tuy cô con dâu mà Trần Kinh lấy được cho Trần Chi Đồng không phải là cô gái bình thường, giá trị bản thân hơn cả trăm triệu, nhưng truyền thống phong tục này hai người vẫn rất coi trọng, sớm đã chuẩn bị mỗi người một bao lì xì.
Vợ chồng Phương Lộ Kiên cũng rất vui mừng, Trần Kinh đổi cách xưng hô gọi cha mẹ, hai người cũng vui tươi hớn hở.
Nhất là Từ Liên.
Hiện tại con gái con rể của bà đều khiến người ta ngưỡng mộ.
Phương Uyển Kỳ sự nghiệp thành công, đối tượng tìm được là người có tiền đồ vô lượng trong giới chính trị, con rể Trần Kinh này càng nhìn càng thích, càng nhìn càng cảm giác cậu ta tương lai sẽ rất thành công.
Mà Phương Liên Kiệt cũng không bất hảo như trước kia, sau khi đến quân khu Trung Nguyên rèn luyện vài năm, hiện tại đã tương đối thành thục rồi, với độ tuổi này của Phương Liên Kiệt, hiện tại là cán bộ cấp Trung đoàn trưởng, với xu thế phát triển của anh ta, cũng sẽ phát triển rất khó lường trong quân đội.
Hiện trường hôn lễ đều là yến tiệc xa hoa, Phương Uyển Kỳ và Trần Kinh trải qua thời gian yêu nhau lâu như vậy, cuối cùng nở hoa kết trái tu thành chính quả.
Hai người trai tài gái sắc một đôi bích nhân, không biết khiến bao nhiêu tuấn nam mỹ nữ phải ghen tị.
Ở hiện trường hôn lễ, Cổ Minh Phàm không nuốt lời, ông ta tới hiện trường chúc mừng, khiến cả buổi hôn lễ càng thể hiện sự chính thức và trang nghiêm.
Tuy ông ta đến đi vội vàng, cho dù chỉ là chút bóng dáng, ảnh hưởng cũng khá cao, khiến cả hôn lễ xôn xao.

Đêm, ngọn đèn dầu rã rời trải qua bận rộn của cả một ngày hôn lễ, Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ đều mệt mỏi đau nhức hết người.
Động phòng của hai người bố trí dựa theo truyền thống Sở Giang.
Hai người Trần Chi Đống đặc biệt mời hai phụ nữ danh tiếng khá tốt, hạnh phúc mỹ mãn, nhi nữ tề đoàn, phụ mẫu kiện tại, tới trải giường cho con.
Màu sắc chính của phòng tân nương là màu đỏ, trên giường là chăn đỏ, phía trên thêu hình ảnh uyên ương hí thủy, long phượng trình tường, phòng tân hôn như vậy rất đặc sắc, Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ ôm nhau ngủ…
Phương Uyển Kỳ tuy thẳng thắn phóng khoáng, nhưng đối với hôn nhân và gia đình, thái độ cũng rất nghiêm túc.
Cô và Trần Kinh yêu nhau đã mấy năm, nhưng hai người vẫn chưa từng ở chung. Sau hình ảnh một Phương Uyển Kỳ tùy tiện, dám yêu dám hận, đối với tình cảm, cô thật sự rất quý trọng, bất kể là hôn nhân hay tình yêu, trong lòng cô đều là thứ rất thần thánh.
Ngọn đèn mơ màng, Phương Uyển Kỳ nhắm mắt ngủ thật say, cô ngủ giống như đứa trẻ, nhưng sắc đẹp tinh tế của cô, dáng người đầy đặn đàn hồi, lại khiến Trần Kinh trong lòng rục rịch, nội tâm lửa nóng, trằn trọc khó ngủ.
Rốt cục, Trần Kinh từ từ lại gần, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt Phương Uyển Kỳ.
Nước da trong suốt như ngọc, vừa hôn, Trần Kinh ngửi thấy một mùi thơm tự nhiên, khuấy động lòng người, lòng hắn mạnh mẽ run lên, ôm chặt lấy Phương Uyển Kỳ.
Phương Uyển Kỳ mày hơi nhăn lại, mắt nhắm lại, lông mi thật dài khẽ rung, hai má mất tự nhiên đỏ ửng lên.
Cô vốn không ngủ, chỉ là xấu hổ khi ở cùng phòng với Trần Kinh, hiện tại bị Trần Kinh tiếp xúc như thế, cô sao có thể chịu được? mất tự giác liền lộ ra.
Trần Kinh hơi sửng sốt, cho tới lúc Phương Uyển Kỳ mở mắt hắn mới hiểu ra ngọn nguồn sự tình.
Hắn nói:
- Uyển Kỳ, hôm nay mệt không?
Phương Uyển Kỳ đỏ mặt, ánh mắt lướt qua mặt Trần Kinh.
Thật lâu sau mới hơi gật đầu.
Trần Kinh vừa cười, Phương Uyển Kỳ hỏi ngược lại:
- Anh không mệt à?
Trần Kinh cười ngốc, Phương Uyển Kỳ mặt càng đỏ nói:
- Anh kêu la là mệt, không thành thật.
Nhìn Phương Uyển Kỳ e lệ, Trần Kinh nghĩ tới sự hào sảng thường ngày của cô, rất khó tưởng tượng một Phương Uyển Kỳ dám yêu dám hận, chỉ làm theo ý mình, không sợ trời không sợ đất, lúc ôm chồng ngủ, lại xấu hổ đến như vậy.
Không biết tại sao, nhìn bộ dạng Phương Uyển Kỳ như vậy, Trần Kinh lòng lại càng nóng rực lên.
Bởi vì hai người ôm nhau rất chặt, phản ứng của cơ thể Trần Kinh Phương Uyển Kỳ cũng nhanh chóng cảm nhận được. Cô liếc nhìn Trần Kinh một cái, hung hăng phun một ngụm, tựa đầu chôn thật sâu vào khuỷu tay Trần Kinh.
Trần Kinh thò tay vào quần áo Phương Uyển Kỳ, nhẹ nhàng vuốt ve làn da trắng nõn mịn màng của cô, hô hấp dần dồn dập.
So với kinh nghiệm thiếu sót của Phương Uyển Kỳ, Trần Kinh xem như kinh nghiệm quá già dặn.
Hắn chậm rãi vuốt ve, dần một tấc tiến thêm một thước, rốt cuộc chạm tới nơi mẫn cảm của Phương Uyển Kỳ, Phương Uyển Kỳ không kìm được “a” một tiếng, ngay sau đó hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.
Nam nữ hòa hợp gắn bó, một khi bùng nổ, thế không thể khống chế…
Một khắc giá trị ngàn vàng.

Đảo Ba ly, thiên đường nghỉ dưỡng, tuần trăng mặt của Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ là ở đây.
Sự phong tình của bãi biển, sự đắm chìm của ánh mặt trời và bờ cát, phòng nhỏ trên núi yên tĩnh, nơi này nghiễm nhiên chính là đào nguyên thế ngoại.
Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ bình thường đều là người bận rộn, khó có được thời gian hưởng thụ thư nhàn như vậy, huống hồ còn là tân hôn, hai người cả ngày đều mê man bên nhau.
Chuyện công ty của Phương Uyển Kỳ toàn bộ giao lại rồi, Trần Kinh cũng dứt khoát bỏ chưởng quầy, rời xa nơi danh lợi hỗn loạn, sống cuộc sống thần tiên thanh thản của đôi uyên ương, tuy hai người đều biết thời gian như vậy là rất ngắn ngủi.
Nhưng vì ngắn ngủi, cho nên lại quý trọng gấp đôi.
Mà vì quý trọng, lạc thú mới vô cùng.
Dường như trong một đêm, Trần Kinh cảm thấy tâm thái của bản thân khác một trời một vực khi trước.
Tiến vào cung điện hôn nhân, nhưng không có cảm giác mình tiến vào nấm mồ của tình yêu, cảm giác duy nhất của Trần Kinh chính là mình càng thành thục, thong dong, càng có thêm cảm ngộ với cuộc sống.
Người trẻ thời đại này đều tràn đầy khát khao và ảo tưởng, đối với tương lai chưa xác định vừa cảm thấy không yên lại thấy chờ mong.
Mà vì không yên và chờ mong, thường khiến người ta bất an xao động rục rịch trong lòng.
So với bạn cùng lứa, Trần Kinh chín chắn hơn nhiều, nhưng sự thành thục như vậy chỉ là tương đối, về phương diện tâm tính, Trần Kinh cũng chưa thực sự thành thục.
Cho tới tận hiện tại, chính trong mấy cái nháy mắt kia, Trần Kinh cảm thấy bản thân biến hóa.
Lý tưởng trong đầu trở nên cụ thể và rõ ràng, đối với con đường phía trước của bản thân thấy rất rõ, cùng với những biến hóa này, những mạnh mẽ xao động cũng như kỳ thích trong nội tâm cũng bắt đầu lắng đọng như kỳ tích.
Đối với cuộc sống, đối với tương lai của bản thân, càng ung dung và tự tin.
Cảm giác đó giống như hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay, hết thảy đểu được khống chế, đó là thứ cảm ngộ rất bất ngờ.
Phương Uyển Kỳ có thể cảm nhận được sự thay đổi của Trần Kinh, cô nói đùa:
- Kinh tử, anh trước và sau khi kết hôn thay đổi rất nhiều, trước khi kết hôn anh rất có sức hấp dẫn, sau khi kết hôn giống như thay da đổi thịt, nói thật là càng trở nên hấp dẫn, em thật sự có chút không yên lòng để anh một mình ở Lĩnh Nam.
Em chỉ sợ có một ngày em không để ý, anh bị cô gái cướp mất.
Trần Kinh nhíu mi nói:
- Em thay đổi cũng không ít, trước khi kết hôn em tùy tiện, hết sức tự tin chế giễu hiện tại, vừa kết hôn, trong đầu em đã toàn là tư tưởng của phụ nữ đã có chồng.
Phương Uyển Kỳ cười ha hả nói:
- Cái đó đương nhiên rồi, thế nhân ai cũng biết đàn ông là loài động vật có mới nới cũ. Cho nên trước và sau khi kết hôn, thái độ của em phải thay đổi, ai bảo ông xã em có sức hấp dẫn đến vậy? Hơn nữa càng ngày càng có sức hấp dẫn.
Anh không biết có cơ quan nghiên cứu từng điều tra, sức hấp dẫn của đàn ông đã kết hôn vượt xa những tên nhóc chưa kết hôn sao?
Đàn ông như rượu, càng trần càng thơm, nữ nhân như hoa, thanh xuẫn dễ qua…
Trần Kinh hũ thanh nói:
- Mấy cái này của em đều là lý luận vứt bỏ, hoàn toàn nói hươu nói vượn.
Phương Uyển Kỳ cố gắng kéo cánh tay Trần Kinh:
- Dù sao em mặc kệ, cả đời này em sẽ kéo anh, em và anh là một, sẽ không bao giờ chia lìa, nếu thật sự có cô gái nào không có mắt, haha…
Phương Uyển Kỳ cười lạnh lùng, ánh mắt trắng dã nhìn chằm chằm Trần Kinh…
Trần Kinh dịch chuyển ánh mắt, trong lòng bỗng nhiên thấy lạnh người, cô bé Phương Uyển Kỳ này, cũng không phải người bình thường.
Vừa nghĩ đến đây, Trần Kinh nói:
- Được rồi, bà xã, em may mắn thật, em so với những cô gái khác trong thiên hạ, đã chiếm được tiên cơ, ít nhất về mặt pháp luật, anh là người đàn ông của em, điểm này có thế nào cũng không thay đổi được.
Phương Uyển Kỳ ngẩn người, đột nhiên bỏ cánh tay Trần Kinh ra, giọng the thé nói:
- Ái chà, nhìn bộ dạng của anh kìa, thật sự cho ít màu anh đã mở được xưởng nhuộm rồi, anh còn thực sự cho rằng em để ý anh tiếp xúc với cô gái khác sao, không giấu gì anh, em tiểu Phương cái không thiếu nhất chính là tự tin.
Cô gái nào mà hiền lành như con chim nhỏ nép vào anh như em.
Chỉ với cái tính cách hâm hâm của anh, may là em theo anh, nếu những cô gái khác, xem chừng đã sớm đá anh rồi..
Cô nói xong, cười ha hả, Trần Kinh cũng cười theo, nhưng trong khoảng khăc này, trong đầu hắn bỗng nghĩ tới một mảnh tình khác, dung nhan tuyệt thế tinh xảo…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.