Người đi rồi, café vẫn nóng.
Miếng bít tết mới ăn một nửa, rượu vang đỏ mới uống nửa chai.
Đường Ngọc rất khó nói được cảm giác của mình hiện giờ, cô cảm thấy chẳng biết từ bao giờ mình trở nên đa sầu đa cảm như vậy.
Có đôi lúc Đường Ngọc ngẫm lại đã cảm thấy rất vớ vẩn, nếu như nói hiện nay cô rơi vào bể tình, giữa dòng sông cô đơn một mình, cô chỉ cô đơn dừng lại giữa dòng sông không thoát ra được.
Trước đó không lâu cô đã thề không gặp lại Trần Kinh,không có quan hệ gì với Trần Kinh nữa.
Nhưng chỉ vừa mới gặp Trần Kinh có một lúc, chỉ nửa tiếng thôi, lời thề cô đặt ra cho mình đã thành tro bụi rồi.
Cô không cách nào loại hình bóng Trần Kinh khỏi tim mình được.
Nếu không xóa đi được, vậy thì chỉ có thể tiếp tục, rốt cuộc Đường Ngọc không từ bỏ việc gặp mặt vợ Trần Kinh, cô rất tò mò muốn xem xem, cuối cùng là một người phụ nữ như thế nào mà lại có thể có được người đàn ông tính khí như Trần Kinh?
- Reng, reng…
Điện thoại trên bàn vang lên.
Đường Ngọc nhìn sang điện thoại, trong lòng nổi lên một tia chán ghét.
Lục Đào này, trước kia Đường Ngọc cũng không ghét bỏ gì, nhưng sau chuyện tặng hoa lần trước, Đường Ngọc thấy rõ sự hẹp hòi, ghen tỵ, dã man của gã, cô cảm thấy người đàn ông này quá tệ.
Sở dĩ con người ta phiền não, một nửa vì sinh tồn, một nửa vì so sánh.
Đường Ngọc ghét Lục Đào, cũng bởi vì so sánh. Lục Đào cũng là tài năng của Lĩnh Nam, trên đầu có vô số hào quang hiếm có.
Nhưng giữa người so với người, so Lục Đào với Trần Kinh, Lục Đào không thể có được đại khí và sự thong dong của Trần Kinh.
Trần Kinh dù gặp khó khăn gì. Hắn đều rất khách quan, vấn đề xử lý quan hệ với mọi người, sự rộng lượng của Trần Kinh đối với phụ nữ bụng dạ vốn hẹp hòi mà nói, quá có sức hấp dẫn.
Đường Ngọc trường kỳ theo dõi tin tức của Lân Giác, cô hiểu rất rõ những tranh giành nội bộ của Lân Giác.
Mâu thuẫn của Trần Kinh và Lý Quốc Vĩ, mâu thuẫn của Trần Kinh với Khương Vĩ, mâu thuẫn của Trần Kinh và Đồng Tiểu Ly. Khi xử lý mâu thuẫn, Trần Kinh chỉ dùng trí tuệ, cũng thi triển ý chí tài giỏi.
Nhưng mấy người trong nội bộ bộ máy Lân Giác cũng không phải đèn cạn dầu. Bọn họ dựa vào cái gì mà phải “hợp nhất” với Trần Kinh.
Đường Ngọc không nghe, điện thoại liền “reng reng” không ngừng. Cuối cùng Đường Ngọc thật sự không chịu nổi, cô cầm điện thoại lên định tắt.
Nhưng trong đầu cô nghĩ ra suy nghĩ, cảm thấy Lục Đào gọi điện vào lúc này có gì đó kỳ quái.
Từ lần không thoải mái lần trước, Lục Đào không hề gọi điện cho Đường Ngọc, hôm nay vì sao lại gọi đến? hơn nữa lại đúng lúc Trần Kinh đến Việt Châu.
Cô trầm ngâm một chút, cuối cùng nhấn nút nghe.
- Có chuyện gì?
Giọng điệu Đường Ngọc rất lạnh lùng, trên mặt xuất hiện một lớp sương lạnh mỏng.
Lục Đào cười ha hả, có chút đắc ý nói:
- Đường Ngọc, cái tên nhóc họ Trần mà em chung tình gì đó cũng được lắm, qua đêm ở Hội sở Hồng Vân. Còn bị Cục công an điều tra bắt giam rồi. Anh nghĩ ánh mắt của Đường Ngọc em lợi hại lắm, tìm được trang quân tử gì đó, hóa ra cũng chỉ là một tên khách làng chơi cao cấp mà thôi!
Đường Ngọc sửng sốt, có chút mơ hồ, nhưng chợt, cô cười lạnh:
- Nói hươu nói vượn! anh nói gì cũng phải có chứng cứ chứ!
Lục Đào cười ha hả nói:
- Chứng cớ? Chứng cớ đương nhiên anh có, anh nói thật với em, đội Cảnh sát của Cục công an thành phố vừa gọi cho anh, nói là vừa điều tra được một đám cán bộ hoạt động phi pháp ở hội sở Hồng Vân, xe của tên họ Trần đó đậu ở Hồng Vân, người cũng ở Hồng Vân. Hắn đang ở trong đó!
Haha, hiện nay hẳn là hắn đang ngồi uống trà trong Cục công an!
Đường Ngọc hơi nhíu mày, chợt hiểu có thể Lục Đào đang hiểu lầm, vừa rồi rõ ràng Trần Kinh còn ngồi ăn với mình, sao có thể..
Đường Ngọc nghĩ tới cú điện thoại khẩn cấp Trần Kinh vừa nhận được, sau đó không chút phong độ, bỏ mặc phụ nữ, dứt khoát buông tay ròi đi, lúc đi ngay cả hóa đơn còn chưa thanh toán, chả lẽ bạn hắn xảy ra chuyện rồi?
Nghĩ vậy, Đường Ngọc nói:
- Lục Đào, anh không cần nghi thần nghi quỷ. Loại đàn ông tôi thích dù sao cũng không phải như anh, cái loại như anh, anh lại bắt chó đi cày, quản nhiều việc quá nhỉ? Được rồi, sau này chúng ta ít gọi điện thôi, tôi thật sự chẳng muốn nghe thấy giọng anh nhiều quá đâu!
Đường Ngọc tính cách thẳng thắn, rất ghét cái ác.
Nếu là cô gái bình thường, Lục Đào người ta dù sao cũng là người có thân phận, cho dù có mâu thuẫn với Lục Đào, quyết cũng không dám nói chuyện thẳng thắn như vậy, chỉ có Đường Ngọc mới không thèm nể mặt Lục Đào như thế!
Trong mắt cô, Lục Đào chả là gì cả!
Nói đến quyền thế, Lục Đào có một người cha quyền thế, nhưng Đường Ngọc không sợ nhất chính là cái này.
Mấy năm nay cô tiếp xúc nhiều với những người có quyền thế, cô hiểu sự vận hành của quyền lợi, nếu Lục Đào thực sự dùng quyền thế đối phó cô, cô sẽ làm tiểu tử này va đầu vào bụi.
Còn nói về tiền bạc.
Lục Đào có số tài sản không tệ, nhưng Đường Ngọc cũng không thiếu tiền, hiện nay cố rất hài lòng về cuộc sống vật chất cả mình.
Cô rất ghét xa hoa, là một văn thanh truyền thống, Đường Ngọc cảm thấy, sự giả dạng của con người có liên quan trực tiếp với bên trong.
Bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, đó chính là một bao cỏ lớn.
Tính cách Lục Đào hống hách, quen biết nhiều người trong hắc đạo.
Điểm này càng khiến Đường Ngọc thấy buồn cười. Lục Đào nhìn qua cao lớn thô kệch, kỳ thật từ bản chất chính là một tên công tử bột, Đường Ngọc hừ một tiếng liền đứng ngây ra đó, không dám động đậy.
Cô cảm thấy Lục Đào không dũng cảm được như Trần Kinh, Trần Kinh chắc chắn không sợ lời quát mắng, cảnh báo của Đường Ngọc.
Thật sự muốn làm theo ý mình thì Trần Kinh hơn xa Lục Đào, Lục Đào cùng lắm chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu.
Lục Đào hung hăng ném điện thoại, trong lòng gã lúc đầu chỉ ghét Trần Kinh, giờ ghét lây cả Đường Ngọc.
Người phụ nữ này, thật sự là không biết lượng của mình, còn tưởng mình là công chúa kiêu kỳ lắm sao, Lục Đào âm thầm thề, đối phó với Trần Kinh xong phải cho người phụ nữ này biết tay.
Mẹ nó không biết điều thì ông đây sẽ có cách để trừng trị.
Trong lòng Lục Đào hung hăng nghĩ, gã lập tức lại gọi điện thoại cho Đội trưởng Mã của Cục công an.
Vừa rồi lúc gã gọi điện cho Đường Ngọc, gã cũng không rõ hành động của cục công an hôm nay có thu hoạch được gì không, gã chỉ biết hôm nay có bắt được vài cán bộ, trong đó có người tướng mạo giống Trần Kinh.
Ngoài ra, xe của Trần Kinh đậu ở Hồng Vân, tổng hợp hai tin này, Lục Đào đoán Trần Kinh cũng nằm trong đám cán bộ kia.
Gã vội gọi điện cho Đường Ngọc, là muốn tạt cho Đường Ngọc một chậu nước lạnh, để đầu óc người phụ nữ này tỉnh táo một chút, tốt nhất là làm cho cô nàng thất vọng, đau khổ một lần, như vậy gã cũng vơi bớt nỗi hận trong lòng.
Nhưng gã không ngờ Đường Ngọc không những không chịu tỉnh táo mà còn mắng gã một trận, còn hung hăng cúp máy nữa chứ.
Lúc này Lục Đào thẹn quá thành giận, đem tất cả nỗi hận đổ lên đầu Trần Kinh, gã sẽ bôi xấu Trần Kinh trước, khiến tên này phải quay về Sở Giang, hoặc là cả đời không thể lăn lộn trên chính đàn được nữa.
Nhưng đến lúc Lục Đào gọi cho đội trưởng Mã, đối phương khẳng định trong số cán bộ bị bắt hôm nay không có ai tên Trần Kinh.
Nghe thấy câu trả lời này, Lục Đào suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Gã bỏ bao nhiêu công sức đối phó với Trần Kinh, vì Trần Kinh còn phải sắp xếp người theo dõi, chuyện hôm nay xuất phát điểm rất tốt, tất cả đều sắp đặt thỏa đáng như vậy, sao vẫn không tìm được sơ hở của Trần Kinh?
Gã vốn định bắt bớ, rồi đem chuyện này…
- Reng, reng!
Ngay lúc gã đang tức giận, chuông điện thoại lại vang lên.
Gã nhìn màn hình, đối phương là Mã lão tứ, gã đứng dậy, nhấc điện thoại mắng chửi:
- Mã lão tứ, anh còn mặt mũi mà gọi cho tôi à, mẹ nó, anh cung cấp cái quái gì thế…
Gã nói được một nửa, đầu bên kia điện thoại đã cắt ngang lời gã.
Một giọng âm hiểm vang lên:
- Lục Đào, tiểu tử cậu lớn rồi, dám giở trò với tôi, tôi nói cậu rõ, tôi muốn chơi chết cậu, câu có tin không?
Lục Đào sửng sốt, chợt nhận ra đó là giọng của Thẩm Bắc Vọng, đây chính là vị công tử đứng đầu Lĩnh Nam.
Thẩm Bắc Vọng khác với Lục Đào.
Lục Đào có cha làm cao, Thẩm Bắc Vọng chỉ dựa vào sức mình phát triển ở Đại lục.
Ông nội của Thẩm Bắc Vọng là Thẩm Hải lão đại của hắc bang HongKong, Thẩm Bắc Vọng là người chốn giang hồ.
Theo cách nói của anh ta, việc anh ta làm, hắc bạch đều dính đến, hắc đạo dính nhiều hơn một chút.
Thẩm Bắc Vọng không giống những công tử khác, tính cách của anh ta không chỉ mạnh mẽ, mà còn là một kẻ liều mạng.
Người như vậy rất đáng sợ, bởi vì không ai nắm được đuôi anh ta, trong chốn giang hồ đồn đại, Thẩm Bắc Vọng mười mấy tuổi đã cùng Thẩm Hải giành thiên hạ, trên người có án mạng, có thể thấy Thẩm Hải bồi dưỡng hậu thể tương đối nặng mùi máu tanh.
Thẩm Bắc Vọng có thể đấu, có thể đánh, quan trọng là anh ta có đầu óc nhanh nhạy, mấy năm này nhiều dự án ở Lĩnh Nam đều dần có danh tiếng.
Lục Đào bình thường tung hoành ở Lĩnh Nam chẳng coi ai ra gì, duy chỉ có Thẩm Bắc Vọng gã có vài phần kiêng kỵ.
Tuy nhiên Thẩm Bắc Vọng lại xem thường, hai người từng có vài lần mâu thuẫn, hôm nay động tĩnh của Lục Đào quá lớn, cuối cùng anh ta không kìm được nên gọi điện cho Lục Đào.
Lục Đào nghe thấy giọng của Thẩm Bắc Vọng liền nói năng lộn xộn, không biết nói cái gì cho phải.
Tuy nhiên Thẩm Bắc Vọng không để gã lúng túng lâu, anh ta nói tiếp:
- Lão Đào, Mã lão tứ ở trong tay tôi, tên này không có mắt, tôi sẽ nghĩ cách phế nó, tiếp theo là đến lượt mày!
- Bắc Vọng, anh nói vậy là có ý gì? Lục Đào tôi đối đãi với anh khá khách khí, anh không thể nghe lời nói một chiều được!
Lục Đào vội nói.
Thẩm Bắc Vọng không nói nhiều, nhẹ nhàng hừ một tiếng, đưa điện thoại sang chỗ khác.
Chợt, trong điện thoại của Lục Đào vang lên tiếng kêu cha gọi mẹ của đám MÃ lão tứ:
- Lục thiếu gia, anh cứu mấy anh em chúng tôi với, anh em chúng tôi đều bán mạng cho anh mà! Anh hãy nghĩ cách, để Thẩm thiếu gia buông tha chúng tôi, xin anh thương xót, sau này Mã lão tứ tôi chắc chắn sẽ đền đáp…
Trong điện thoại Mã lão tứ khóc nức nở, làm gì còn chút phong phạm của đại ca giang hồ nữa?
Lục Đào trong lòng khó chịu, cộp một tiếng, cúp máy, nghiến răng nói:
- Ngu xuẩn!