- Thật buồn cười!
Ngô Tài Dương cười mắng một câu, chậm bước ở trong công viên nước, tâm tình ông ta vốn đã tốt, sau lại nghe đến một loạt phương thức Hạ Tưởng dùng để đối phó Phạm Duệ Hằng, vẫn phải bật cười.
Tuy rằng Ngô Tài Dương sớm đã biết Hạ Tưởng khẳng định đằng sau sẽ có chuẩn bị, nói không chừng còn có thể cho Phạm Duệ Hằng mất hết mặt mũi, lại không nghĩ rằng, Hạ Tưởng đến ngay cả chủ ý của ông ta cũng dám phản bác, tính toán kéo ông ta vào bên trong, làm tấm chắn cho Hạ Tưởng, khiến ông ta không biết nên khóc hay nên cười.
Tuy nhiên, cười thì cười, mắng thì vẫn mắng, nhưng Ngô Tài Dương đối với những tính toán tuyệt diệu của Hạ Tưởng cũng không kìm nổi phải thầm kêu một tiếng hay, nghĩ thầm Phạm Duệ Hằng sợ là không phải chỉ có mất mặt, mà còn thất bại thảm hại.
Phạm Duệ Hằng đúng là đáng đời, tự chuốc lấy nhục, nghĩ muốn dẫm lên vai Hạ Tưởng, đúng là tính sai hoàn toàn. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Đã tính sai thì thông thường chỉ có một kết cục, thất bại hoàn toàn.
Ngô Tài Dương đương nhiên hy vọng Phạm Duệ Hằng hoàn toàn thất bại, ông ta có vẻ vừa lòng với những sắp xếp người ở dòng chính của Hạ Tưởng. Hiện nay, Phó Tiên Phong ở tỉnh Tương ít nhất cũng phải được ba đến năm năm nữa, có gã phối hợp, Hạ Tưởng có thể sắp xếp những người liên quan và cũng sẽ không bị thiệt thòi.
Tuy rằng có chút bất mãn với việc Hạ Tưởng ngay cả ông ta cũng dám lợi dụng, nhưng nghĩ lại thủ đoạn không chút sơ hở của Hạ Tưởng, ông ta vẫn cảm thấy vô cùng vui mừng. Hạ Tưởng vẫn cứ là dùng kế như thần, không cần biết là thủ đoạn chính diện, trực tiếp so chiêu, hay là qua cầu rút ván sau lưng đều có thể thần cơ diệu toán, khiến ông ta phải cảm thán, Hạ Tưởng đúng là một nhân tài hiếm có.
Nhà họ Ngô có Hạ Tưởng, ai dám nói đó không phải may mắn của nhà họ Ngô?
Đây là lần đầu tiên, Ngô Tài Dương đánh giá cao Hạ Tưởng như vậy.
Tuy nhiên, Ngô Tài Dương vẫn có chút nghi ngờ đối với việc lấy quyết định sau cùng của hội nghị thường vụ mà phân định thắng bại, bởi vì bất luận hội nghị nào cũng đều có biến hóa, không phải tất cả Ủy viên thường vụ đều có thể giữ vững lòng tin. Có thể bởi vì một câu nói mà sớm thay đổi quyết định, dù sao, Phạm Duệ Hằng cũng là Bí thư tỉnh ủy, dù sao, vẫn có rất nhiều ủy viên thường vụ vẫn luôn giữ thế trung lập, dễ dao động.
- Đối với lực lượng đối lập ở trong hội nghị thường vụ, trong lòng cậu đã có tính toán gì chưa?
Ngô Tài Dương chắp tay sau lưng, chậm rãi đi dạo cùng Hạ Tưởng ở trong công viên nước. Lần đầu tiên không có người vây quanh, không có ánh đèn flash và phóng viên truyền thông, thả lỏng dạo chơi giống như một người bình thường, ông ta cảm nhận được một loại cảm giác an ủi chưa bao giờ có.
Cũng là lần đầu tiên Ngô Tài Dương cảm nhận được toàn thân nhẹ nhàng vô cùng.
Hạ Tưởng lúc đầu còn lo lắng Ngô Tài Dương sẽ vô cùng tức giận, không nghĩ ông ta chỉ cười mắng một câu như vậy, cam chịu sự thật bị hắn lợi dụng, hắn biết được, khoảng cách giữa hắn và Ngô Tài Dương cho dù chưa có thể hoàn hoàn biến mất, nhưng hắn cũng đã bắc được một cây cầu lớn, bước đầu đã có khả năng liên thủ.
Kỳ thật, nói trở lại, giao lưu cán bộ ở các nơi, bình thường Ban Tổ chức Trung ương cũng không có gây trở ngại, chỉ cần hai tỉnh cùng đạt được chung một nhận thức, trên cơ bản đều có thể cho qua, dù sao, chỉ là điều động cán bộ cấp sở, cũng không làm ảnh hưởng đến tình hình chung.
Hạ Tưởng cũng thật vui vẻ, quan hệ giữa hắn và Ngô Tài Dương tiến thêm được một bước, sẽ có lợi rất lớn đối với sự phát triển sau này của hắn, cũng khiến hắn có thể ung dung sử dụng thủ đoạn cáo mượn oai hùm, từ đó, đạt được mục đích chính trị sâu xa.
Ngô Tài Dương quan tâm đến lực lượng đối lập trong hội nghị thường vụ tỉnh Yến, chứng tỏ người đối với hắn luôn giữ thái độ khoanh tay đứng nhìn Ngô Tài Dương, lần đầu tiên đã đem ánh mắt chân thành, tha thiết đặt trên người hắn, hơn nữa còn quan tâm tới thật đúng chỗ, không chỉ còn là tương lai của cá nhân hắn, mà còn là tương lai của cả một tổ chức, nói lên được một điều, đó là, Ngô Tài Dương đã chính thức đưa hắn trở thành lực lượng bồi dưỡng về sau.
- Tôi nghĩ…
Hạ Tưởng cũng không muốn ra vẻ quá mức trước mặt Ngô Tài Dương, liền cười ha hả một mạch để làm dịu đi không khí.
- Hẳn là vấn đề không lớn, vài lãnh đạo tỉnh ủy quan hệ với tôi cũng không tệ lắm, bình thường thấy tôi gọi điện thoại tới, liền trực tiếp nối máy, chưa bao giờ phải thông qua thư ký.
Ngô Tài Dương cười ha hả:
- Còn ở trước mặt ta giở trò khôn vặt, Hạ Tưởng, cậu vẫn còn non lắm.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Sau khi cười xong, ông ta ngồi xuống chiếc ghế bên đường.
- Ta hỏi lại một lần cuối cùng, không cần ta quan tâm tới sao? Không bị mất hiệu lực à?
Hạ Tưởng tiện thể ngồi xuống bên cạnh Ngô Tài Dương:
- Trưởng ban Ngô đến thành phố Yến, đáng ra phải nên thả lỏng thể xác và tinh thần, thưởng thức cảnh đẹp, không nên vì một chút chuyện nhỏ mà phân tâm, thật là lỗi của tôi.
4 giờ chiều, ánh nắng vẫn như cũ, vô cùng đẹp đẽ, long lanh, ngoan cường xuyên thấu qua những tầng lá vàng dao động, vừa vặn dùng lại trên người Ngô Tài Dương và Hạ Tưởng. Hạ Tưởng lần đầu tiên mới có dịp gần gũi quan sát Ngô Tài Dương, mới phát hiện một Trưởng ban Tổ chức Trung ương vô cùng lớn mạnh mà hắn vốn ngưỡng mộ, lúc này đứng ở dưới ánh tà dương, trông cũng chẳng khác gì một ông lão bình thường, thậm chí, còn có một chút hiền từ nữa.
Ngô Tài Dương giơ tay, vỗ nhè nhẹ lên vai của Hạ Tưởng:
- Công viên nước quả thật không tồi, Nhược Hạm cũng tốn không ít tâm tư. Công trình sông Hạ Mã lợi nước lợi dân, ta phải thừa nhận, để tập đoàn Viễn Cảnh ở trong tay cậu, so với ở trong tay của Nhược Hạm, thì có giá trị xã hội hơn.
Lập tức nói đến trọng tâm, Hạ Tưởng biết Ngô Tài Dương chẳng những ngầm thừa nhận rất nhiều sự thật chính trị, cũng mượn công viên nước và sông Hạ Mã, hoàn toàn thừa nhận quan hệ giữa hắn và Liên Nhược Hạm. Gần 10 năm cố gắng nỗ lực cùng gian khổ, đổi lấy lại một câu tán thành của Ngô Tài Dương, thật không dễ dàng, quả thực rất không dễ dàng.
Công viên nước xây dựng bên sông Hạ Mã, hiện tại là công viên sơn thủy lớn nhất thành phố Yến. Tuy rằng hiện nay quận Hạ Mã ở hơi xa so với trung tâm thành phố, nhưng cứ đến mỗi dịp lễ tết, cuối tuần, lại có rất nhiều người đến công viên nước, khiến công viên nước trở thành một trong những điểm vui chơi giải trí được yêu thích nhất ở thành phố Yến. Mấy năm qua, hấp dẫn hàng triệu du khách đến chơi, gần một phần tư người dân thành phố Yến từng đến qua công viên nước, từ đó có thể thấy được sức ảnh hưởng của nó lớn đến mức nào.
Từ trên cao nhìn xuống, xuyên qua rừng cây thưa thớt, mơ hồ có thể nhìn thấy được sông Hạ Mã ở phía xa xa, bởi vì dòng sông được gìn giữ và sử dụng phương pháp bảo vệ hiệu quả, cho nên nước sông vô cùng trong, được người dân thành phố thân thiết gọi là "sông lòng dân".
Được lòng dân hướng về, đó là điều mà người làm quan cả đời cầu mong, Hạ Tưởng trong khoảnh khắc suy nghĩ bay xa, hoàn toàn quên đi bản thân mình.
Lúc Hạ Tưởng đang chìm đắm trong hồi ức ngày xưa và Ngô Tài Dương đang thản nhiên nghỉ ngơi ở công viên nước thì giao đấu kịch liệt ở Hội nghị thường vụ tỉnh ủy, đã đến thời điểm mấu chốt.
…
Không thể không nói, lúc Phạm Duệ Hằng đang trong cơn giận giữ, đập bàn đứng lên và thốt ra "Thật buồn cuời" thì trong nháy mắt, không ít ủy viên thường vụ mặt mày biến sắc, rõ ràng có ý lui bước.
Nhân vật số một nổi trận lôi đình vẫn là rất có uy thế.
Lùi lại năm, sáu năm trước đây, quyền lực của Bí thư Tỉnh ủy còn lớn hơn nữa, cao cao tại thượng không thể xâm phạm, gần như là nhất ngôn cửu đỉnh, toàn bộ Tỉnh ủy đều được bao phủ dưới quyền uy của một Bí thư Tỉnh ủy.
Nhưng sau đó, bởi vì quyền lực của Bí thư Tỉnh ủy quá lớn, khiến cho trung ương cảnh giác, tiến hành một loạt cải cách cơ chế, ví dụ như giảm phó, chính là phương pháp trực tiếp áp chế làm suy yếu Tỉnh ủy của chính phủ. Sau khi giảm phó, tác dụng của hội nghị bí thư bị giảm đi, đồng thời tăng thêm một cấp phó của chính phủ tiến vào hội nghị thường vụ, khiến quyền phát ngôn của bộ máy chính phủ ở hội nghị thường vụ tăng lên nhiều, là tiến triển to lớn giúp hạn chế sự độc đoán của Bí thư.
Từ lúc Phạm Duệ Hằng đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy tới nay, rất ít sử dụng tới quyền phủ quyết, bởi vì theo cải cách thể chế chính trị, hiện nay, quyền phủ quyết không còn là tượng trưng cho quyền lực của Bí thư tỉnh ủy nữa. Mà nhân vật số một cũng không thể nào khống chế được hội nghị thường vụ, một khi vận dụng, bên ngoài có thể tạm thời lấy được thắng lợi nhưng kỳ thật sẽ mất đi địa vị ở Tỉnh ủy. Đồng thời, cũng sẽ bị Trung ương nhận định rằng năng lực cá nhân hữu hạn, không có khả năng đoàn kết được đại bộ phận cán bộ.
Sau khi Phạm Duệ Hằng mất đi chỗ dựa, ông ta không có lòng tranh cường háo thắng tại tỉnh Yến. Chủ yếu cũng là do Cao Tấn Chu đối nhân xử thế hiền hòa, không khoe khoang, không bất kính, khiến Phạm Duệ Hằng không cảm thấy bị uy hiếp, cho nên giữa Phạm Duệ Hằng và Cao Tấn Chu, cũng chưa có bùng nổ xung đột chính diện quá lớn.
Mà Phạm Duệ Hằng cũng chưa từng ở trước Hội nghị thường vụ không kìm nổi giận dữ mà đập bàn. Hôm nay, Phạm Duệ Hằng giận giữ lên tiếng, toàn thân run lên, hiển nhiên là bị tức giận quá mức.
Thủ đoạn trả đũa của Hạ Tưởng lại vô cùng sắc bén, vượt xa dự tính của Phạm Duệ Hằng, điều càng làm cho ông ta khó có thể chấp nhận chính là, Cao Tấn Chu và Hồ Tăng Chu rõ ràng đúng là làm không nể tình, trực tiếp tuyên chiến với quyền uy của nhân vật số một như ông ta, khiến ông ta không chỉ mất hết uy phong mà thậm chí còn xấu hổ mất hết mặt mũi!
Cho dù là ông ta có sắp mãn nhiệm đi chăng nữa thì hiện giờ vẫn còn đang danh chính ngôn thuận là nhân vật số một ở tỉnh Yến!
Nhưng cơn thịnh nộ của Phạm Duệ Hằng cũng không khiến cho các Ủy viên thường vụ khác tức giận, mấy người sau khi kinh sợ lại khôi phục được bình tĩnh, suy nghĩ. Phó chủ tịch tỉnh Cao sắp tiếp nhận chức vụ Bí thư, Phó Bí thư Hồ cũng sắp thăng nhiệm lên Chủ tịch tỉnh, một Bí thư tỉnh ủy tương lai và một Chủ tịch tỉnh tương lai hợp sức áp chế một Bí thư tỉnh ủy hết hơi, cho dù có là ức hiếp ông, thì ông cũng có thể làm gì?
Đừng trách người khác, có trách thì chỉ tự trách mình không thức thời mà thôi.
Sau khi Phạm Duệ Hằng vỗ bàn đứng lên và khiển trách Hồ Tăng Chu vô lý xong, lại phát hiện ngoại trừ một mình ông ta cao cao đứng lên ra, cũng không có người nào hưởng ứng. Tất cả Ủy viên thường vụ người thì giả như không thấy gì, người thì làm bộ mắt điếc tai ngơ, người thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, giống như đang nhập định, ngay đến cả Vương Bằng Phi vốn luôn theo chân ông ta, cũng cúi đầu không nói, vẻ mặt xám ngoét…
Trong nháy mắt, Phạm Duệ Hằng biết được, ông ta phát hỏa không đúng thời điểm, uy phong của ông ta không đủ để tạo ra uy lực, khiến ông ta hết sức xấu hổ, đứng cũng không được, ngồi cũng không xong.
May mà Trưởng ban thư ký Tiếu Viễn Tâm bắc thang cho ông ta đi xuống:
- Hai phương án hôm nay đều có chỗ thích hợp, đều đúng trọng điểm, nhưng cái nào thỏa đáng hơn, còn tùy thuộc vào các vị lãnh đạo ở đây thảo luận. Bí thư Phạm, tôi có một đề nghị có lẽ không được thích đáng cho lắm, đó là tiếp theo có phải hay không nên tiến vào giai đoạn thảo luận?
Phạm Duệ Hằng lửa giận đã bộc phát được một nửa, đang trong cơn giận giữ, bậc thang của Tiếu Viễn Tâm tuy rằng đến đúng lúc nhưng chưa đủ để ông ta trực tiếp đi xuống, giận còn chưa tan, nói:
- Không cần thảo luận, có hai phương án, trực tiếp tiến hành biểu quyết.
Mãi đến lúc này, Phạm Duệ Hằng vẫn còn cho là sẽ có quá nửa số Ủy viên thường vụ ủng hộ ông ta, ông ta vẫn còn có hy vọng thắng lợi.
Vương Bằng Phi có lẽ cũng hiểu được biểu hiện vừa rồi hơi mất mặt, anh ta kỳ thật cũng muốn mở miệng giảng hòa thay cho Phạm Duệ Hằng, chỉ có điều không nghĩ tới Bí thư Phạm nổi trận lôi đình lại nhạt nhẽo như vậy, khiến anh ta biểu lộ không kịp, đang đắn đo cân nhắc lại câu văn, thì lại bị Tiếu Viễn Tâm đi trước một bước, hiên tại cơ hội đã tới, liền vội nói:
- Vậy theo Bí thư Phạm chỉ thị tinh thần mà làm, các đồng chí còn có ý kiến gì không?
Vương Bằng Phi vừa dứt lời, một mảng âm thanh phụ họa ở hội nghị thường vụ vang lên, vẻ mặt Phạm Duệ Hằng hơi đỡ hơn một chút, nghĩ thầm rằng đừng có tưởng miệng lưỡi lợi hại, phương án không được biểu quyết thông qua, cũng chỉ là một đống vô dụng.
- Sau đây, mời các đồng chí tiến hành biểu quyết.
Sau khi Phạm Duệ Hằng ngồi xuống, ánh mắt uy nghiêm lại đảo qua mọi người.
Chỉ có điều, bỗng nhiên, có một người đẩy cửa tiến vào, ha hả cười:
- Bí thư Phạm, họp hội nghị thường vụ cũng không cho tôi biết, có phải có phần không đúng trình tự hay không?