Không chỉ Vương Hướng Tiền, ngay cả Lôi Trị Học cũng không nghĩ đến bước đầu tiên mà Hạ Tưởng giải quyết sự cố tai nạn lại là công bố thiên hạ!
Vẫn tưởng Hạ Tưởng mở họp báo chỉ đơn giản là thông báo một chút tình huống, không nghĩ đến Hạ Tưởng lại tuyên bố một câu, nếu không thể giải quyết thích đáng sự cố tai nạn liền tự động từ chức. Lôi Trị Học đau đầu, rất không bằng lòng với câu nói của Hạ Tưởng.
- Đồng chí Hạ Tưởng, sự cố tai nạn không phải là chuyện đùa trẻ con, làm sao có thể tùy tiện lấy việc từ chức ra mà nói? Anh quá kích động khiến cho Tỉnh ủy vô cùng bị động!
Lôi Trị Học tức giận là có nguyên nhân. Sự cố tai nạn đối với Hạ Tưởng giống như một thẻ phạt quan, xử lý không tốt cũng không phải không có khả năng phải tự nhận lỗi từ chức.
Hạ Tưởng triệu tập họp báo, nếu chỉ là thông báo sự việc, không nói đến chuyện từ chức còn được, tuyệt đối không ngờ, Hạ Tưởng lại thông báo cả việc từ chức ra ngoài, tương đương nói, Hạ Tưởng đã không có đường lui trong chuyện xử lý sự cố tai nạn lần này.
Nếu chỉ một mình hắn không có đường lui còn may, nhưng vấn đề là, hào ngôn tráng ngữ của Hạ Tưởng lại được ngoại giới giải thích là quyết định của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân. Nói đúng hơn, Tỉnh ủy cũng bị Hạ Tưởng đưa lên bảng. Xử lý sự cố không kịp thời, tiến trình mờ ám, kết quả không hợp ý, cho dù là Hạ Tưởng lấy dũng khí không sợ mà chủ động xin từ chức, thì Tỉnh ủy cũng nhất định sẽ bị dính líu.
Nguyện vọng tốt đẹp của Lôi Trị Học là hoàn toàn không muốn quan tâm tới đã như vậy tan vỡ, ông ta không tức giận mới là lạ.
Rắc rối còn có, Hạ Tưởng, Chủ tịch tỉnh Hạ khi họp báo còn có hai phóng viên ngoại quốc tham gia, nháo chuyện này lên, trực tiếp thông báo sự cố tai nạn ra thế giới, Tỉnh Tây thật đúng là nổi danh!
Lôi Trị Học xem như đã hiểu rõ, muốn cho sự kiện nháo loạn càng lớn, thì quá trình xử lý càng phải trong sạch, nếu không, sẽ dẫn đến bất mãn mãnh liệt. Điều này còn chưa tính tới, nghe nói lãnh đạo Trung ương cũng công nhận cuộc họp báo của Hạ Tưởng, khiến cho sự cố tai nạn ở mỏ khai thác An Đạt, nếu như không điều tra ra được chân tướng, sẽ trở thành chuyện lớn trong nước và quốc tế!
- Đồng chí Trị Học, tôi đã nói sự cố tai nạn lần này, Ủy ban nhân dân tỉnh không phải chịu trách nhiệm, cho dù kết quả xử lý như thế nào, cho dù là sự tình có hậu quả nghiêm trọng bao nhiêu, đều do một mình tôi gánh vác…
Hạ Tưởng kiên định nói.
- Trước kia ở tỉnh Tây đã từng phát sinh quá nhiều sự cố tai nạn, trong việc xử lý sự cố lại có quá nhiều hành động che trên giấu dưới khiến chho nhiều gia đình nạn nhân và công chúng bất mãn. Bây giờ, tôi muốn mượn sự cố tai nạn ở mỏ khai thác An Đạt, lấy lại danh dự cho Tỉnh Tây!
- Cho chân tướng ra sao, tôi đều sẽ công bố sự thật ra ngoài, cho dù là một mình tôi gánh vác trách nhiệm, tôi cũng một mình đảm nhận.
Hạ Tưởng không lùi chút nào. Đến lúc này, hắn đã hoàn toàn rõ ràng, Lôi Trị Học khẳng định giấu diếm tâm tư riêng ở đằng sau sự cố tai nạn, khiến cho hắn không khỏi thất vọng với Lôi Trị Học.
Tranh chấp về sự kiện tai nạn là lần tranh chấp đầu tiên với Lôi Trị Học mà Hạ Tưởng quyết không lùi bước từ khi nhận chức ở Tỉnh Tây tới nay.
Cơn giận của Lôi Trị Học còn sót lại, chưa tiêu hết, chỉ trách Hạ Tưởng:
- Chuyện lớn như thế này, một mình anh sao nhận chịu hết được?
- Sự tình vẫn còn chưa được điều tra rõ ràng, đồng chí Trị Học sao có thể biết được là sự việc rất lớn?
Hạ Tưởng phản bác lại một câu, ngữ khí nghi vấn bên trong khiến Lôi Trị Học thấy không thoải mái.
- Tôi hy vọng anh không vì làm náo động mọi chuyện mà hủy đi tiền đồ của chính mình.
Lôi Trị Học ngẩn ra, nhưng vẫn miễn cưỡng nói lý một câu. Trong lòng ông ta có cảm giác không tốt, hay là Hạ Tưởng đã biết được sự tình bên trong sự cố tai nạn?
Không đợi ông ta suy nghĩ sâu xa thêm, Hạ Tưởng lại nói:
- Cảm ơn Bí thư Lôi đã quan tâm đến tôi, tôi sẽ xử lý thích đáng sự cố tai nạn, sẽ không khiến cho Nội các chính phủ và Tỉnh ủy thất vọng. Tôi kiến nghị, để cho đồng chí Hướng Tiền chủ trì xử lý sự cố tai nạn, xin đồng chí Trị Học phê chuẩn.
Lôi Trị Học nghi ngờ nhìn Hạ Tưởng, ngẩn người một lúc mới nói:
- Tôi không có ý kiến…
Hạ Tưởng đề nghị Vương Hướng Tiền làm chủ trì xử lý sự cố tai nạn, rốt cuộc là có ý gì? Khi Hạ Tưởng đi rồi, Lôi Trị Học mới thoát khỏi tâm trạng không vui khi tranh luận với Hạ Tưởng, suy nghĩ lại công việc sau sự cố tai nạn. Tuy nói là Vương Hướng Tiền đã chạy đến hiện trường xử lý công việc trước, nhưng cuối cùng là ai có thể phụ trách xử lý sự cố, thì còn cần ông ta và Hạ Tưởng quyết định.
Trước đây, Vương Hướng Tiền không phải là muốn đẩy Phùng Kiện Siêu xuống nước, muốn Phùng Kiện Siêu chịu trách nhiệm, vì cớ gì mà anh ta lại là người đầu tiên chạy đến hiện trường chỉ huy cứu hộ?
Lôi Trị Học cảm giác có gì đó không đúng. Dường như sự cố tai nạn xảy ra, hết thảy đều không theo quỹ đạo đã định, Hướng Tiền tiến đến đã khiến cho hết thảy lệch ra khỏi dự tính ban đầu. Ông ta lo trái, lo phải cảm thấy dường như đã bị Hạ Tưởng nắm trong tay, trong lòng không yên, lấy điện thoại gọi cho Vương Hướng Tiền.
Vương Hướng Tiền nhất thời chủ động chạy đến hiện trường là gặp dịp, cũng là kỳ ngộ. Sau khi sự cố tai nạn xảy ra, Hạ Tưởng còn đang ở trên máy bay, ông ta thân là Phó Chủ tịch tỉnh thường trực Ủy ban nhân dân Tỉnh, Chủ tịch tỉnh không ở đây, ông là người chỉ đạo công việc hằng ngày cao nhất ở Ủy ban nhân dân Tỉnh.
Đương nhiên, ông ta cũng có thể trực tiếp sai Phùng Kiện Siêu đến hiện trường trước để chỉ huy cứu hộ.
Do dự một lát, Vương Hướng Tiền đã ra quyết tâm, quyết định tự mình tới hiện trường chỉ huy cứu hộ. Do vậy, sắp xếp xử lý sự cố tai nạn của ông ta thương nghị cùng với Lôi Trị Học đã bị làm loạn, trong lòng ông ta ít nhiều có điểm áy náy, cảm thấy phụ lòng tín nhiệm của Lôi Trị Học, cũng không đúng với Giang Cương. Nhưng sau khi ông ta đến hiện trường tai nạn, đã bị hiện trạng thảm khốc ở hiện trường làm cho chấn kinh, một chút áy náy trong lòng liền bị ném lên chín tầng mây, lòng vô cùng mừng rỡ vì trong lúc nhất thời đã tới hiện trường.
Bởi vì hiện trường tai nạn quá mức thảm khốc, thảm khốc đến mức Vương Hướng Tiền không thể tin được vào hai mắt của mình!
Vương Hướng Tiền cũng không quá xa lạ với sự cố tai nạn, bởi vì bản thân đã có kinh nghiệm chứng kiến tai nạn quá nhiều lần, tự nhận là mình đã từng chứng kiến không ít thảm cảnh, thật không nghĩ đến tai nạn phát sinh lần này, lại một lần nữa làm ông ta kinh ngạc.
Tin tưởng, mỗi một cá nhân nếu trực tiếp tới hiện trường, cũng đều sẽ bị chấn động!
Nếu hai lần nổ chỉ khiến miệng hầm bị sụt thôi thì hoàn toàn không thể khiến trong lòng Vương Hướng Tiền kinh ngạc như vậy. Điều khiến cho ông ta không dám nhắm mắt chính là không biết đã xuất hiện vấn đề ở chỗ nào. Vụ nổ lần thứ hai tạo ra bức sóng rất lớn đủ để phá tan mọi thi thể thành từng mảnh, uy lực rất lớn, trực tiếp ném thi thể đang từ trong hầm lên thẳng miệng hầm, rơi vãi trong vòng 10 mét chung quanh miệng hầm, khắp nơi đều là các mảnh tay chân, kiến người khác không dám làm ẩu.
Nguyên kế hoạch là đưa các xác chết xuống hầm sâu, sau đó khiến cho phạm vi chung quanh bị sụp đổ, phá hỏng miệng hầm, ít nhất phải tiêu tốn mười ngày nửa tháng mới có thể đào mở thông đạo, đến lúc đó thi thể ở dưới đất đã mục nát không còn hình hài, chân tướng từ đó cũng sẽ bị che lấp sâu dưới đáy vực thẳm.
Thật không nghĩ đến là lại phát nổ ở gần miệng hầm, khẳng định đã xuất hiện vấn đề ở chỗ nào đó!
Vương Hướng Tiền kiên nhẫn lắng nghe người chứng kiến ở hiện trường báo cáo lại, sau đó lại đội nón bảo hộ lên, tự mình xem xét chỉ đạo mỗi một công việc ở hiện trường tai nạn, làm ra và hứa hẹn rất nhiều chỉ thị tinh thần.
Không thể không nói, có thể làm quan ở tỉnh Tây này, lại đi đến địa vị cao như hiện nay, Vương Hướng Tiền về mặt chỉ huy cứu hộ, có năng lực nhất định, mỗi một công việc sắp xếp đều hợp lý, chưa đến một giờ, đã đi vào thế ổn định. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đúng lúc Vương Hướng Tiền âm thầm lau mồ hôi, ăn mừng may mắn đã ứng biến mau lẹ, nếu hoàn toàn dựa theo kế hoạch định trước nói không chừng sẽ rất thảm. Bỗng nhiên, ánh mắt ông ta dừng lại ở trên một khối thi thể bị mất nửa người trên ở phía xa, sợ ngây người.
Vương Hướng Tiền không phải pháp y, nhưng ông ta liếc mắt một cái là có thể phân biệt được thi thể ở đằng xa kia không phải là thi thể người chết, mà là thi thể người sống. Câu nói này hiển nhiên có vấn đề, thi thể đương nhiên đã là người chết, thế nào lại phân ra làm thi thể người chết và thi thể người sống? Nhưng trong lòng Vương Hướng Tiền hiểu rõ, công nhân gặp nạn ở dưới hầm vốn dĩ chính là người chết.
Như thế nào lại có một người sống ở dưới đó?
Lại liên tưởng đến hai lần nổ, nghi vấn trong lòng Vương Hướng Tiền càng ngày càng nhiều. Ông ta chỉ biết phía dưới khẳng định còn xuất hiện sai lệch không thể biết được, hơn nữa đúng là đã làm thiệt mạng người.
Không tốt, chơi đùa quá mức rồi.
Ý niệm đó vừa hiện lên trong đầu, liền nhận được thông báo, Hạ Tưởng, Chủ tịch tỉnh Hạ triển khai họp báo thành công!
Sau khi Vương Hướng Tiền biết được nội dung cuộc họp báo của Hạ Tưởng, liền chấn kinh. Rốt cuộc đã hiểu được chỗ lợi hại của Hạ Tưởng. Người có gan đưa mình vào chỗ chết để lấy đường sống, là người đáng sợ, là người không thể chiến thắng được bởi vì đối thủ của anh ta không có một ai quyết đoán như vậy, không có một ai có dũng khí phá đáy chìm thuyền như thế.
Trên đường gặp việc, người có dũng khí sẽ thắng, Hạ Tưởng dám giơ cao tay, lấy cái ghế Chủ tịch tỉnh ra để giải quyết sự cố tai nạn. Vương Hướng Tiền chỉ còn biết thở dài một tiếng trong lòng, ông ta biết rõ hiện trạng trong nước, những người đã đạt được tới địa vị cấp Tỉnh bộ, đều là những người đã được mài mòn hết tâm huyết và chính trực mà chìm nổi trong quan trường nhiều năm, lại càng không nói đến nói đến những vị lãnh đạo quốc gia ở trên cao, bất cứ việc gì cũng đều lấy dĩ hòa vi quý.
Dĩ hòa vi quý chính là phương kế hay nhất.
Nếu đều giống như Hạ Tưởng làm việc mạnh bạo, hơn nữa dám làm dám nhận, không chỉ nói riêng một Tỉnh Tây nho nhỏ có thể được chấn hưng mà Quốc gia có thể một lần nữa khôi phục được khí chất của một nước lớn cũng sẽ là điều trong tầm tay.
Ý nghĩ của Vương Hướng Tiền lại một lần nữa quay trở lại hiện trường tai nạn, đang chuẩn bị đề xuất hoàn toàn vụ việc phải được xử lý theo trình tự bình thường, trước tiên phải xử lý hiện trường, sau đó mới lại nói tiếp, về phần cuối cùng có giữ được Giang Cương hay không, thì phải xem sự tình phát triển lớn như thế nào. Dù sao dưới sự khuấy động của Nga Ni Trần, Trần Diễm và một cú đâm bằng việc Hạ Tưởng triệu tập họp báo, ông ta đã tính đứng bên ngoài.
Đột nhiên, điện thoại lại kêu.
Là điện thoại của Lôi Trị Học.
Vương Hướng Tiền vọt ra khỏi đám tay của công nhân, đứng dậy, sang bên tiếp điện thoại:
- Bí thư Lôi.
- Đồng chí Hướng Tiền, công tác cứu hộ ở hiện trường tai nạn, tiến hành như thế nào rồi?
Lôi Trị Học bên ngoài tỏ vẻ đang quan tâm công tác cứu hộ, nhưng thật tâm chính là đang quan tâm lập trường chính trị của Vương Hướng Tiền. Ở dưới hầm chính là một đám người chết, cứu hộ hay không cũng đã không còn quan trọng nữa.
Người chết là đạo cụ, người sống mới là diễn viên chính.
- Các công tác cứu hộ cứu người đều đã được chuẩn bị sắp xếp, sự kiện còn đang được tiến hành điều tra thêm. Công việc an ủi gia đình nạn nhân đều đã được thực hiện, các phần công việc đều được triển khai theo trình tự…
Vương Hướng Tiền trả lời liền một mạch.
- Bước đầu đã điều tra được nguyên nhân sự cố chưa?
Trong lòng Lôi Trị Học rất khẩn trương, vội vàng hỏi một câu. Nguyên nhân sự cố có liên quan đến kết quả cuối cùng, dựa theo ước định trước đó, nguyên nhân sự cố sẽ được đưa đẩy cho độ an toàn khai thác của mỏ khai thác An Đạt, thì mới có thể mượn cớ kéo Hạ Tưởng xuống nước.
- Bước đầu đã điều tra rõ.
Vương Hướng Tiền hô một tiếng, khiến Lôi Trị Học chấn kinh.