Hạ Tưởng xua tay:
- Mới đi có vài bước đã sợ mệt thì cơ thể của tôi rất là kém cỏi. Tiểu Tạ, cậu đã là người của huyện An thì thử nói một chút xem Khu du lịch Tam Thạch có điểm nào chưa thỏa đáng? Cứ nói thoải mái, nói được càng nhiều điểm xấu thì càng tốt.
Tạ Khởi Nghĩa nở nụ cười hàm hậu, nói:
- Để cho tôi nói thì có lẽ không có tính khách quan cho lắm. Tôi là người lớn lên ở vùng núi, nhìn cảnh sắc núi non quen rồi. Ở trong mắt tôi, khu du lịch Tam Thạch kỳ thật cũng không có lắm cảnh đẹp, chỉ là người thành phố mới thấy lạ với sơn thủy thôi. Đương nhiên, nếu muốn nói tốt thì ở Tam Thạch quả thật là rất nhiều đá lạ, có một số tảng đá có hình thù khá là cổ quái, rất đáng để xem. Muốn nói đến những chỗ chưa được thì tôi cảm thấy cũng khá là nhiều.
Cậu ta liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, thấy sắc mặt Hạ Tưởng tươi cười, lại có vẻ cổ vũ thì đánh bạo nói:
- Một là nước ít. Sơn thủy thì phải có núi có nước mới thực sự là tốt. Ở Tam Thạch, núi đá nhiều hình thù kỳ dị, nhưng chính là nước quá ít. Nước ít cho nên cảm giác ít linh khí hơn.
- Với lại quy mô khu du lịch có hạn. Nếu để tôi đi dạo ở đây thì đi từ dưới chân núi lên đến đỉnh núi mất có nửa giờ. Nếu như mở rộng thêm quy mô, khai thác thêm một số điểm cảnh sắc, tạo ra nhiều nơi để thăm thú hơn thì mọi người sẽ cảm thấy giá trị của tấm vé vào cửa là rất đáng. Đến lúc đó, người tới chơi sẽ nhiều hơn.
Phải mở rộng quy mô, khai thác những điểm cảnh sắc mới, chỉ có như vậy mới thu hút được đầu tư, mới thu hút được người đến tham quan, Hạ Tưởng sao lại không biết những chuyện như thế chứ. Có điều là trong tình hình hiện nay, không chỉ là khoản đầu tư lớn đã bị Khu du lịch Tam Thủy tranh mất, mà trong hoàn cảnh khó khăn này sẽ không còn có một khoản đầu tư mới nào nữa cả. Hơn nữa, đôi khi không tính đến khả năng hoang phí lại mù quáng xây dựng thêm những điểm tham quan mới. Cuối cùng, không thể không nâng giá vé vào cửa, từ đó lại làm cho lưu lượng du khách đến bị giảm mạnh, rồi thành ra tình trạng mất nhiều hơn được. Chuyện như thế ở chỗ nào, ngành nào cũng có, chẳng có gì là lạ cả.
Đừng cho rằng mở rộng quy mô là linh đan diệu dược, nhất định sẽ có thể hấp dẫn được nhiều du khách hơn, cũng như là nhất định có thể nâng cao được thu nhập. Chuyện gì cũng có hai mặt trái phải của nó cả.
Có điều theo lời Tạ Khởi Nghĩa thì nước ít đúng là điều đáng tiếc nhất. Khu du lịch Tam Thạch núi nhiều nước ít. Trong khi Khu du lịch Tam Thủy mặc dù không có nhiều kỳ thạch, nhưng lại có không ít suối, lại còn có cả thác nước, vừa đến thời điểm nắng hè nóng nực, có thể giải nhiệt, làm mát sẽ hấp dẫn không ít du khách.
- Nói như thế thì có núi sẽ có nước. Núi Tam Thạch làm sao lại ít nước như thế nhỉ?
Hạ Tưởng cảm giác có chút khó hiểu. Theo nhận thức của hắn thì có sơn là có thủy, nước từ trên núi chảy xuống tạo thành một tổng thể.
Lúc này, hai người đi tới giữa sườn núi, hai bên là một mảnh đất trống trải, đưa mắt nhìn ra thì thấy một đám mây sương mù bay lượn. Tạ Khởi Nghĩa đứng lại, lấy tay chỉ ra xa:
- Kỳ thật, trong núi Tam Thạch có nước, ở đó có một sơn động, trong động hàng năm đều có dòng nước chảy không ngừng, lại còn có một cái đầm nước không nhỏ. Chính là không biết làm sao cả cái khu du lịch này lại thế này, đặc biệt ít nước.
Có khả năng là do lúc khai thác xây dựng khu du lịch này trước kia không tiến hành xâm nhập khảo sát. Kỳ thật nếu tiến thêm tiếp về phía tây chừng một km nữa thôi thì vẫn còn nhiều nước.
Trên thế giới có nhiều lắm các công trình tù mù tờ mờ. Sửa đường ở thành phố Yến cũng có cảnh hôm nay thân thiện hữu hảo xong xuôi rồi, ngày mai lại nhớ ra là còn có một đoạn ống dẫn chưa nối, thế là lại đào xới lung tung beng lên một lần nữa. Một khu du lịch trong huyện, có lẽ lúc khai thác xây dựng, lãnh đạo đứng ở chân núi, tùy tiện chỉ tay ra nói một câu "Nơi này không tồi!" sau đó thì khu du lịch liền phi thường vinh hạnh đột nhiên mọc lên từ mặt đất theo bàn tay vàng chỉ điểm của lãnh đạo.
Khi Hạ Tưởng và Tạ Khởi Nghĩa cả người đầy mồ hôi leo được lên đến đỉnh núi thì Nhâm Vu Hải đang ngồi ở đình nghỉ mát trên đỉnh núi, lạnh đến nỗi run lên cầm cập.
Hạ Tưởng liền cười y:
- Trưởng phòng Nhâm vẫn cần phải rèn luyện sức khỏe nhiều hơn một chút. Sức khỏe không tốt thì công tác cách mạng sẽ giảm nhiệt tình đi không ít đâu.
- Phó chủ tịch huyện Hạ, ngài nói xem tôi hơn bốn mươi tuổi rồi, sức khỏe có thể tốt hơn được chỗ nào chứ?
Nhâm Vu Hải vừa nói chuyện vừa đi vài bước xung quanh đình nghỉ mát, cảm thấy trên người ấm dần lên, nói chuyện mới lưu loát hơn.
- Công việc ở Phòng du lịch nhiều lắm. Là Phòng du lịch ở một huyện lớn, tôi lại thân là Trưởng phòng, hàng ngày loay hoay việc này việc nọ, làm gì ra có thời gian mà rèn luyện thể lực chứ.
Hạ Tưởng vỗ vỗ chân mình:
- Rèn luyện thể lực không nhất thiết là cứ phải dành ra một khoảng thời gian chuyên môn để rèn luyện. Giống như hôm nay này, đi bộ lên núi chính là một cơ hội rèn luyện hiếm có đấy. Nếu như cứ xem chuyện rèn luyện như một hoạt động độc lập thì tự nhiên sẽ cảm thấy không có thời gian. Nhưng nếu như hòa nhập vào trong sinh hoạt hàng ngày, tỷ như có thể không cần lái xe thì sẽ không lái xe, có thể đi bộ là đi bộ. Dần dà, thân thể chắc chắn sẽ tốt hơn.
Nhâm Vu Hải cười gật đầu:
- Không ngờ Phó chủ tịch huyện Hạ tuổi còn trẻ mà đã có lòng giữ gìn tăng cường sức khỏe rồi.
Hạ Tưởng cười khoát tay áo, chuyển hướng đề tài:
- Phó Chánh văn phòng Tạ, cậu đến nói xem nguồn nước ở chỗ nào?
Tạ Khởi Nghĩa đi đến gần nói:
- Phó Chủ tịch huyện Hạ cứ gọi tôi là Tiểu Tạ đi, tôi nghe thế còn dễ nghe. Gọi tôi là Phó Chánh văn phòng Tạ, tôi nghe cứ không được tự nhiên.
Cậu ta cười ngây ngô mấy tiếng rồi đưa tay chỉ ra đỉnh núi phía xa xa:
- Kỳ thật trên ngọn núi kia có nguồn nước, lượng nước khá là lớn.
Hạ Tưởng nhìn nhìn đỉnh núi đối diện phía trước một chút, rồi hỏi Nhâm Vu Hải:
- Trưởng phòng Nhâm nói xem, ngọn núi kia cách chỗ chúng ta đang đứng bây giờ có xa lắm không?
Nhâm Vu Hải đưa tay lên che mắt, ước lượng hồi lâu, lắc lắc đầu:
- Không được, nhìn không ra.
Nhâm Vu Hải đến là ăn ngay nói thật, Hạ Tưởng cười, lại hỏi Tạ Khởi Nghĩa:
- Tiểu Tạ nói xem.
Tạ Khởi Nghĩa híp mắt:
- Khoảng năm trăm thước. Thế núi so với chỗ chúng ta đang đứng đây cao hơn tầm một trăm thước.
Hạ Tưởng gật đầu, lại hỏi Nhâm Vu Hải:
- Trưởng phòng Nhâm chắc chắn là nắm rõ như lòng bàn tay từng ưu điểm và khuyết điểm của khu du lịch Tam Thạch. Anh nói xem, nếu như ở bên cạnh con đường lên núi, có thêm một dòng suối nhỏ rộng chừng một thước, song song cùng con đường lên núi. Các du khách có thể vừa lên núi ngắm nghía phong cảnh ven đường, lại còn có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách thì có thể tạo thêm sức hấp dẫn cho Khu du lịch Tam Thạch được không? Có phải là sẽ hấp dẫn được càng nhiều khách du lịch đến chơi hay không?
Nhâm Vu Hải sửng sốt, hiển nhiên là rất không ngờ Hạ Tưởng lại còn có ý tưởng nên thơ như vậy. Y suy nghĩ một lúc rồi liên tục gật đầu nói:
- Phó chủ tịch huyện Hạ nói rất đúng. Nếu như bên cạnh con đường lên núi có thêm một dòng suối nhỏ thì chẳng những có thể gia tăng thêm không ít lạc thú, lại tuyệt đối có thể hấp dẫn càng nhiều khách du lịch hơn. Có điều là nói đi cũng phải nói lại, khu du lịch Tam Thạch chẳng phải là đang thiếu nước sao?
Hạ Tưởng đưa tay chỉ ngọn núi nhỏ phía xa xa:
- Nếu như ngọn núi nhỏ kia có nước, thì chúng ta sẽ dẫn nước lại đây. Lại dùng đá xếp chồng lên nhau cạnh sơn đạo, tạo thành một dòng suối. Từ đó thì khu du lịch Tam Thạch sẽ vừa có kỳ thạch lại vừa có suối nước, chắc chắn sẽ làm cho người ta lưu luyến quên cả đường về.
Nhâm Vu Hải hấp háy mắt không nói gì, nghĩ thầm rằng người trẻ tuổi thật đúng là dám nghĩ dám mơ. Dẫn nước từ một ngọn núi này sang một đỉnh núi khác, anh cho là vỗ vài cái là nước tự động chảy qua à? Một công trình đồ sộ như thế sẽ tốn bao nhiêu tài chính đây? Quả thực là chuyện đùa ngàn năm có một! Xem ra vị Phó chủ tịch huyện Hạ này lại càng mơ hồ hơn cả Phó chủ tịch huyện Dương. Phó chủ tịch huyện Dương tuy rằng bảo thủ nhưng vẫn còn chắc chắn hơn là trẻ ranh như anh ta ở đâu ở đâu cũng chỉ loạn lên được.
Lập tức, hình tượng của Hạ Tưởng ở trong lòng Nhâm Vu Hải bị đánh rơi xuống vài cấp bậc. Còn tưởng rằng hắn tuổi trẻ tài cao đã làm tới Phó chủ tịch huyện rồi, hiện giờ xem ra hắn cũng chỉ hoàn toàn là dựa vào có hậu trường, có chỗ dựa mới leo được lên cái vị trí này, không hề có một chút bản lĩnh thật sự nào. Nhâm Vu Hải trong lòng hoàn toàn ủ rũ, có một Phó chủ tịch huyện được phân công quản lý suốt ngày ở phía trên hoa chân múa tay như vậy thì khu du lịch Tam Thạch sớm muộn gì cũng sẽ suy sụp dần thôi.
Hạ Tưởng nhìn thấu những biến hóa trong tâm tình của Nhâm Vu Hải, cũng không giải thích, lại hỏi:
- Dọc theo đường lên núi, mà xây dựng một dòng suối nhân tạo rộng chừng một thước thì đại khái cần đầu tư khoảng bao nhiêu?
Chẳng lẽ là thật sự muốn thực thi? Cái này thì không thể được rồi. Phải nói trước với Chủ tịch huyện Khâu để vùi dập ngay cái tư tưởng đó lại, không thể để cho ủy ban nhân dân huyện phê duyệt một cái dự án hao tài tốn của như thế được.
Y cũng bất chấp việc Hạ Tưởng có phải là Phó chủ tịch huyện hay không, trên mặt lộ ra vẻ bất mãn ngay:
- Chi phí làm suối nhân tạo thì sẽ không quá nhiều, không cần nguyên vật liệu, cát đá đều có sẵn rồi, chỉ tốn chi phí nhân công thôi là được, có lẽ sẽ không vượt quá một trăm ngàn tệ đâu. Có điều tôi không thể không nhắc nhở một câu, Phó chủ tịch huyện Hạ, suối làm thì dễ nhưng vấn đề nước thì không dễ giải quyết đâu. Dẫn nước từ đỉnh núi kia lại đây, căn bản là không hề có tính khả thi.
Trong lời nói của Nhâm Vu Hải có chút không khách khí. Tạ Khởi Nghĩa tuy rằng cũng hiểu ý tưởng của Hạ Tưởng là ý nghĩ kì lạ, nhưng cũng có chút bất mãn với thái độ nói chuyện của Nhâm Vu Hải, liền nói chen vào:
- Trưởng phòng Nhâm đừng vội đưa ra kết luận quá sớm. Trên thế giới này không có chuyện gì là không thể giải quyết được cả. Nếu Phó chủ tịch huyện Hạ đã đưa ra vấn đề thì nhất định có thể nghĩ ra được biện pháp giải quyết vấn đề.
Nhâm Vu Hải không phục, nói:
- Biện pháp gì? Chẳng lẽ lại muốn dùng cách Ngu Công dời núi, chuyển cái đỉnh núi bên kia qua đây? Phó Chánh văn phòng Tạ, cậu là người huyện An, sinh ra và lớn lên ở trong núi, tự cậu đến nói xem, làm sao có thể dẫn nước từ một đỉnh núi đến dưới chân chúng ta đây được? Đây là ý tưởng xây lâu đài trên cát, là không tưởng.
Tạ Khởi Nghĩa bị Nhâm Vu Hải nói cho á khẩu không trả lời được, đỏ mặt hồi lâu không nói nên lời.
Hạ Tưởng nở nụ cười, lấy tay chỉ cây cột điện trong núi, nói:
- Nếu trên núi có thể dẫn điện tới thì nhất định là có thể dẫn được nước. Trưởng phòng Nhâm mới vừa rồi nói rất đúng, tôi nói có thể dẫn nước lại đây thì nhất định có thể dẫn lại được, phương pháp chính là phương pháp xây lâu đài trên cát. Trưởng phòng Nhâm, anh nói chúng ta xây một cái cầu nối hai đỉnh núi lại, cầu không phải để cho người đi mà chỉ để dẫn nước thôi thì anh thấy có thể được hay không? Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhâm Vu Hải vẫn không tin lời nói của Hạ Tưởng, bắt đầu nói lung tung:
- Cầu như thế nào? Giống cái cáp treo ấy à? Chi phí rất cao, tính ra bất lợi, hơn nữa, về mặt tài chính cũng không cho phép đâu.
Một câu nói kia quá bằng chẹn miệng Hạ Tưởng lại, ý là nói cho hắn biết, đừng nghĩ là muốn làm cái gì thì có thể làm được cái đó, phải cân nhắc đến vấn đề tài chính.
Hạ Tưởng vẻ mặt ngưng trọng, gật đầu nói:
- Chuyện hao tài tốn của mặc dù là không thể tránh khỏi trong khi công tác, nhưng tôi sẽ không làm những chuyện như thế đâu. Vấn đề tài chính tôi cũng đã cân nhắc qua rồi. Chi phí dẫn nước, rồi thì xây dựng một dòng suối nhỏ có lẽ không vượt quá ba trăm ngàn tệ đâu.
- Ba trăm ngàn tệ?
Nhâm Vu Hải giật mình.
- Phó chủ tịch huyện Hạ, thân là Phó chủ tịch huyện, nói chuyện cần phải chú ý đến tư cách lãnh đạo. Nếu như thật sự không vượt quá ba trăm ngàn tệ, tôi có thể đứng ra làm chủ, Phòng du lịch sẽ chi khoản tiền đó.
- Một lời đã định. Trưởng phòng Nhâm, nói ra rồi là không cho đổi ý đâu.
Hạ Tưởng chính là đang chờ những lời nói này của Nhâm Vu Hải.
- Đổi ý cái gì chứ? Phòng du lịch không có nhiều tiền lắm, đa phần đều là do tài chính huyện chi thôi, nhưng ba trăm ngàn thì vẫn lấy ra được. Tôi lấy nhân cách của mình ra bảo đảm, chỉ cần Phó chủ tịch huyện Hạ đưa ra được giải pháp thì nếu như vấn đề tiền nong không giải quyết được cứ đến hỏi tôi.
Nhâm Vu Hải thề thốt son sắt.
Hạ Tưởng gật đầu, lại đưa tay chỉ cây cột điện:
- Loại cột điện đầu gỗ này, bao nhiêu tiền một cây?
Cột điện đầu gỗ kỳ thật chính là một thân cây tròn trĩnh, sau khi xử lý than hóa rồi thì chôn xuống dưới đất cũng sẽ không bị thối mục, chi phí không cao, lại không nặng, dễ vận chuyển lên trên núi. Cho nên ở trên núi đều dùng cột điện đầu gỗ này.
- Mấy trăm tệ thôi. Dù sao cũng không đắt đâu.
- Tốt. Thế tôi nghĩ đại khái cần khoảng một trăm cái cột điện như thế này, chia làm hai hàng chôn giữa hai đỉnh núi. Trên đỉnh cột điện, dùng thân tre trúc làm thành máng dẫn nước. Một đầu nối lên đỉnh núi kia, một đầu dẫn đến dưới chân chúng ta. Tôi nghĩ là những người đã từng thấy nông dân tưới tiêu dẫn nước thì cũng biết là chuyện gì sẽ xảy ra. Còn về phần chi tiết xử lý thế nào, làm sao để gia cố cho thân tre trúc, làm sao để nối tiếp ở hai đầu thì tôi không phải là người chuyên nghiệp, sẽ không cho ý kiến lung tung bên ngoài.
Nhâm Vu Hải vẻ mặt kinh ngạc, không nói lời nào, lấy tay giơ lên trên không trung ước lượng hai đỉnh núi, khoa chân múa tay hồi lâu rồi đột nhiên vỗ lên một tảng đá bên cạnh, quát to một tiếng:
- Phó chủ tịch huyện Hạ, tôi phục ngài rồi. Thật sự là một ý tưởng rất hay, một chủ ý tốt ngàn năm có một. Quả thật là rất khéo! Làm sao trước kia tôi lại không nghĩ ra biện pháp đơn giản mà lại thật là thực dụng như thế nhỉ?
Y túm chặt lấy tay Hạ Tưởng, kích động nói:
- Tôi đại diện cho toàn thể cán bộ công nhân viên của Phòng du lịch, cảm ơn cao kiến của Phó chủ tịch huyện Hạ!
Hạ Tưởng cười hàm súc:
- Trưởng phòng Nhâm, anh cám ơn tôi làm cái gì? Đừng quên tôi vẫn còn là Phó chủ tịch huyện được phân công quản lý du lịch. Đó cũng là một trong những phần việc của tôi thôi.
- Phải rồi, phải rồi. Là tôi nhất thời kích động, làm cho Phó chủ tịch huyện Hạ chê cười rồi.
Nhâm Vu Hải tâm phục khẩu phục, không phải là giả vờ vui mừng. Y quả thật đã bị chủ ý tuyệt diệu của Hạ Tưởng làm cho kinh ngạc, trong lòng âm thầm tính toán, kỳ thật xây dựng dòng suối nhỏ tiết kiệm một chút chì năm mươi ngàn tệ là cũng có thể làm được xong rồi. Mắc dàn ống dẫn bằng tre trúc trên không trung, dù cho chi phí nguyên vật liệu có cao hơn một tí thì cũng chỉ tầm năm mươi ngàn tệ là có thể ổn thỏa. Chi phí nhân công lại không nhiều lắm. Một trăm ngàn tệ, mà không, tiêu tốn một trăm mười ngàn tệ đi là khu du lịch Tam Thạch sẽ có thể trở thành một khu du lịch có núi có nước, sơn thủy hữu tình rồi. Ít nhất, làm thế cũng có thể đề cao lên một bậc nữa, hấp dẫn thật nhiều du khách thích suối nước đến tham quan.
Thái độ của Nhâm Vu Hải đối với Hạ Tưởng thay đổi lớn.
Nếu như nói lúc đầu, thái độ của y chỉ là sự nhiệt tình và cung kính bề ngoài thì bây giờ là thực sự thân thiện và kính cẩn, lại còn có cả tâm lý kính nể. Phó chủ tịch huyện Hạ chẳng những tuổi trẻ mà lại còn quả thật có bản lĩnh thực sự, có thể nghĩ đến những chuyện người ta không dám nghĩ, nghĩ đến những chuyện người ta không thể tưởng tượng ra được. Một câu vừa nói ra đã giải quyết được ngay vấn đề khó khăn nhất của hiện nay. Nhâm Vu Hải đã nghĩ, nếu cán bộ lãnh đạo ở huyện An đều có tầm nhìn và bản lĩnh thật sự như Phó chủ tịch huyện Hạ, không chỉ đạo mò mẫm như trước nữa, không chỉ đạo bằng cái kiểu của kẻ ngoại đạo nữa thì kinh tế huyện An nhất định có thể nhảy vọt lên, trở thành một huyện giàu có đệ nhất ở thành phố Yến.
Nhâm Vu Hải nghĩ hồi lâu mà rốt cục cũng không nghĩ ra được câu từ để mà diễn tả cho hết cảm xúc kích động của mình:
- Một câu của Phó chủ tịch huyện Hạ chính là một cây cầu nối liền nam bắc, vạch đường cái trên không trung.
Một người lãnh đạo chỉ đạo mò mẫm với một vị lãnh đạo có tầm nhìn xa trông rộng, hơn nữa lại có kiến thức quả thật rất độc đáo có sự khác biệt quá xa. Nhâm Vu Hải thậm chí đã nghĩ, nếu như Phó chủ tịch huyện Hạ đến sớm hơn vài ngày thì nói không chừng khoản tài chính đầu tư vừa rồi cũng không bị Khu du lịch Tam Thủy cướp mất.
Đương nhiên cứ nghĩ đến ý tưởng tốt đẹp đó sắp thành hiện thực, Nhâm Vu Hải không biết làm sao cho lời lẽ hay ho hơn mà ca ngợi ý tưởng dẫn nước tuyệt vời của Hạ Tưởng. Y vô cùng hưng phấn, tâm niệm sau khi trở về sẽ lập tức bắt tay vào thực hiện. Một khi việc dẫn nước thành công, có thể vừa kịp lúc mùa hè, mùa sốt du lịch mà phát triển, lại càng dễ tuyên truyền động tác mới của Khu du lịch Tam Thạch, y không tin là sẽ không thể đề cao lưu lượng du khách đến tham quan.
Vừa mới tưởng tượng đến đó thôi, trong lòng Nhâm Vu Hải không còn một chút nào khinh thị Hạ Tưởng nữa mà ngược lại thật tình bội phục. Chính mình đã là Trưởng phòng Phòng du lịch huyện nhiều năm, mà cũng không có tới khu du lịch Tam Thạch được mấy lần, cũng đã nghĩ qua vấn đề thiếu nước, thế mà làm sao lại không thể nghĩ ra được biện pháp dẫn nước tốt như thế chứ? Người với người cũng không làm sao so sánh được với nhau, bảo sao mà người ta còn trẻ như thế mà đã làm lên Phó chủ tịch huyện, còn mình tuổi lớn hơn mà mới chỉ là một Trưởng phòng.
Có điều lúc này đây nếu như việc dẫn nước thành công, có thể tăng cao lượng du khách đến Khu du lịch Tam Thạch thì Phó chủ tịch huyện Hạ sẽ lập được công đầu, và y cũng có thể được chia một phần công tích chứ nhỉ? Cơ hội tốt như thế, chả lẽ lại không biết tranh thủ tiến thêm lên về phía trước? Chẳng phải là Phó chủ tịch huyện Dương bị bệnh phải nghỉ ốm sao? Nghỉ ốm một thời gian ngắn thì có lẽ là có thể nhân bệnh mà nghỉ hưu luôn được rồi, đến lúc đó chẳng phải là sẽ trống ra một ghế Phó chủ tịch huyện sao?
Buổi trưa, Hạ Tưởng ăn cơm ở Khu du lịch Tam Thạch theo sự bố trí sắp xếp của Nhâm Vu Hải. Trên đường về, Hạ Tưởng nói với Nhâm Vu Hải một câu:
- Trưởng phòng Nhâm, về sau còn cần phải chú ý đầu tư một chút ở chất lượng đồ ăn. Nói thật, đồ ăn ở khu du lịch rất bình thường. Mặc dù nói du khách của thành phố Yến đến khu du lịch ăn cơm cũng không có bao nhiêu người, nhưng sau này du khách ở Bắc Kinh hoặc ở bên ngoài thành phố đến ngày càng nhiều. Vốn dĩ là cảnh rất đẹp, đi chơi rất đã rồi mà vừa ăn cơm đã ảnh hưởng đến tâm tình thì khách sẽ ít đi đấy.