Quan Thần

Chương 555: Nhiều việc cùng lúc bắt đầu




Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc có hạnh phúc khác nhau, mỗi người có sự không hạnh phúc khác nhau. Hạnh phúc của Nghiêm Tiểu Thì là có cha mẹ yêu thương nhau, nhưng bất hạnh của cô là quan hệ giữa cô và cha mẹ bình thường, bởi vì Hạ Tưởng chưa bao giờ nghe cô chủ động nói về cha mẹ cô như thế nào. Hạnh phúc của Cổ Ngọc là cô có ông nội hai người nương tựa vào nhau, bất hạnh của cô là cha mẹ mất sớm. Điểm giống nhau giữa hai cô đều là tư tưởng gia đình không mạnh mẽ, hơn nữa đều có khả năng kiếm tiền, tính cách độc lập, không muốn dựa vào đàn ông.
Người phụ nữ không chịu ỷ lại vào đàn ông, sự tin tưởng vào đàn ông cũng khó khăn.
Cổ Ngọc cũng luôn quan tâm tới tình hình quận Hạ Mã, đột nhiên hỏi một câu:
- Chẳng phải hôm nay đàm phán ký kết hiệp định hạng mục đầu tư hai mươi tỷ? Sao anh không tham gia?
Hạ Tưởng cười cười:
- Vốn hai mươi tỷ là thành tích của Bí thư Bạch, tôi nhúng tay vào không tiện lắm.
- Tuy nhiên vừa khéo con trai vừa chào đời, vốn đầu tư hai mươi tỷ liền tới, anh xem như song hỉ lâm môn.
Nghiêm Tiểu Thì mở to đôi mắt đẹp mà nói, nhìn thẳng Hạ Tưởng:
- Anh thật là may mắn, được thu hoạch kép.
- Nhìn xem có phải duy tâm không?
Hạ Tưởng liền cười, Nghiêm Tiểu Thì không hiểu chính trị lắm, không biết hai mươi tỷ tiền đầu tư đối với Bạch Chiến Mặc mà nói là chiến tích, với hắn mà nói lại là áp lực, nhưng lời của cô cũng hay, nói không chừng đứa con chào đời cùng một ngày với việc ký kết đầu tư hai mươi tỷ, biểu thị một trận thắng lợi trọng đại ngay trước mắt. Xem ra con trai có phúc hơn hắn, ngày ra đời đã có người đưa hai mươi tỷ tới làm quà mừng, thể diện tiểu tử kia ghê thật.
Làm một người bố, tất cả mọi người đều hi vọng con mình có tiền đồ rộng lớn, Hạ Tưởng cũng không ngoại lệ.
Bỗng nhiên, tiếng trẻ con khóc từ phòng sinh truyền ra, Hạ Tưởng mừng rỡ, nghĩ đứa trẻ đã ra đời lại nghe bên trong y tá hô:
- Giường 3, con gái.
Tào Thù Lê là giường 5, tuy là phòng đơn, nhưng cũng không biết bệnh viện cố ý hay vô ý, khi mỗi đứa trẻ được sinh ra, chỗ phòng chờ đều có thể nghe rõ ràng.
Lại trong chốc lát, tiếng trẻ con khóc lại vang lên, không đợi y tá hô, Lam Miệt đã nói:
- Tiếng khóc nhỏ như vậy, chắc chắn là con gái.
Quả nhiên cô vừa dứt lời, tiếng y tá vang lên:
- Giường 4, con gái.
Lam Miệt sửng sốt, mỉm cười:
- Quái như thế nào hôm nay đều là con gái?
Cổ Ngọc còn nghĩ rằng việc sinh con cũng sắp xếp theo số giường, liền nói:
- Giường 4 rồi, nhanh rồi, kế tiếp chắc chắn là cô bé Lê.
Lại một tiếng khóc vang lên, y tá hô:
- Giường 6, con gái.
Cổ Ngọc khó hiểu, hỏi:
- Sao lại có người không theo trình tự như thế? Sinh con cũng tranh giành?
Tất cả mọi người đều buồn cười.
Theo sau lại có hai giường nữa sinh, dường như là không sinh thì không sinh, đã sinh thì đều sinh giống nhau, kỳ lạ chính là liên tiếp sinh con gái, Trương Lan hơi lo lắng, đi tới trước mặt Hạ Tưởng nói:
- Nghe người xưa nói sinh con cũng là một bề một bề, nếu con gái thì đều là con gái. Anh đưa Thù Lê đi siêu âm có chính xác không? Phía trước đều sinh con gái, mẹ hơi lo lắng.
Việc siêu âm không chính xác cũng có khi xảy ra, Hạ Tưởng liền an ủi:
- Đừng lo, sẽ biết ngay thôi. Tiểu tử thối chính là khiến chúng ta lo lắng hắn mới chịu chào đời...
Chưa dứt lời một tiếng khóc vang dội khác thường vang lên, làm vài người giật mình. Những người khác đều ngây người ra, Lam Miệt lại nhảy lên, hô to một tiếng: Chắc chắn là Hạ Đông ra đời!
- Giường 5, con trai!
Hạ Tưởng mỉm cười, tim mình xem như là rơi xuống đất rồi, liếc nhìn mẹ một cái, bà mẹ cũng vui quá, không nói lên lời!. Ngôn Tình Nữ Phụ
Nghiêm Tiểu Thì liền liếc nhìn Hạ Tưởng một cái, không hiểu sao mà nói một câu:
- Quả nhiên là cha nào con nấy, con trai anh thật không đơn giản, trước khi ra đời đã trước gọi sau hô, đầu tiên là mấy cô con gái mở đường ra trước, lẽ nào vẫn còn con gái đuổi theo sau?
Dường như để chứng thực nghiệm chứng của Nghiêm Tiểu Thì, theo sau lại là tiếng khóc nỉ non, y tá lại hô:
- Giường 10, con gái.
Có lẽ ngay cả y tá cũng thấy lạ, còn nói nhỏ:
- Lạ thật, hôm nay thế nào chỉ có một con trai, còn lại đều là con gái?
Không lâu sau, Tào Thù Lê được đẩy ra khỏi phòng sinh, trên mặt còn lộ vẻ hạnh phúc, trong lòng ôm một đứa trẻ hồng hào. Trên đầu mọc một lớp tóc, im lặng nằm trong lòng Tào Thù Lê, mắt mở to, dường như đang tìm cái gì lại không nâng được người dậy, miệng khẽ động, làm người ta vô cùng yêu thương.
Tào Thù Lê nhìn thấy Hạ Tưởng, vẻ mặt vốn đang hạnh phúc và thoả mãn đột nhiên bị kìm lại, sau đó trào nước mắt nói với Hạ Tưởng một câu:
- Kẻ xấu xa!
Có uất ức, có không cam chịu, có bất lực, cũng có thoả mãn và vui mừng. Chỉ có Hạ Tưởng hiểu sâu sắc mọi điều trong một câu của cô bé, ẩn chứa sự chua xót và mãn nguyện, còn có sự lo lắng trong rất nhiều ngày đêm.
Hạ Tưởng cũng rơm rớm nước mắt.
Sắp xếp cho Tào Thù Lê ở một phòng đơn, Nghiêm Tiểu Thì, Cổ Ngọc liền bận rộn hẳn lên, một người xuống lầu mua hoa, một người nói chuyện với Tào Thù Lê, ngay cả Liên Thu Viên cũng phân bua đi mua rất nhiều hoa quả. Trương Lan nhìn đi nhìn lại yêu thích Hạ Đông không rời tay, không đành lòng giao cho y tá, nhưng ở bệnh viện là có quy định, nên cuối cũng cũng cho y tá ôm đứa bé đi tắm.
Mấy người cùng bận bịu, Hạ Tưởng và Lam Miệt không chen nổi vào. Hạ Tưởng đứng ở một bên chỉ cười, Lam Miệt ngồi lên giường bên cạnh, chỉ trong chốc lát nằm lệch vào thành giường ngủ mất.
Lam Miệt cũng là quá mệt, vừa lo nghĩ, vừa làm việc vất vả, Hạ Tưởng đắp cho cô một cái chăn, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của cô, thầm nghĩ Phương Cách thật có phúc, trải qua mấy tháng ở bên Tào Thù Lê, Lam Miệt chẳng những trưởng thành hơn nhiều, còn hiểu biết không ít kiến thức nuôi trẻ.
Không lâu sau, Hạ Thiên Thành và Hà An chạy tới, bọn họ muốn vào phòng, nhưng bị Trương Lan cản đi ra ngoài, nói gì cũng không cho bọn họ tiến vào, bảo họ ở ngoài chờ.
Hạ Thiên Thành và Hạ An vui mừng lộ rõ trên nét mặt, vui không biết nói thế nào, nhất là Hạ An nói nhỏ với Hạ Tưởng;
- Anh, anh có con trai là em yên tâm rồi. Ba nói, trong hai anh em phải có một người sinh con trai, nếu không ba sẽ không để yên cho chúng ta. May mà anh hoàn thành nhiệm vụ, em về sau có sinh con gái cũng không sao cả, cũng không có áp lực tâm lý.
Hạ Tưởng cười ha hả:
- Gần đây công việc thế nào?
Hạ An liền nói đơn giản tình hình công việc, tất cả đều thuận lợi, y cũng có hi vọng trước cuối năm được đề cử làm Phó cục trưởng. Tuy nhiên nghe nói Đan Sĩ Kỳ sắp điều đi, có thể tới tỉnh ngoài nhậm chức. Đan Sĩ Kỳ đi, Vương Tiểu Mẫn có thể thuận lợi nhận chức Bí thư, đối với tiền đồ của Hà An cũng tốt, thân phận của Hà An cũng sẽ như nước lên thì thuyền lên.
Đang nói chuyện thì Tào Vĩnh Quốc gọi điện tới.
Tào Vĩnh Quốc về muộn hai ngày, Vương Vu Phân đã trên đường đến thành phố Yến, dù sao cũng là con gái của mình, không an tâm. Tào Vĩnh Quốc chỉ đơn giản nói vài câu liền cúp máy.
Theo sau đó, Hạ Tưởng lại rút điện thoại gọi cho Liên Nhược Hạm thông báo tình hình.
Liên Nhược Hạm vô cùng vui mừng, nói:
- Em tìm cơ hội nói dối với ông cụ, đến thành phố Yến thăm cô bé Lê...
Liên Nhược Hạm đến thành phố Yến, Hạ Tưởng đương nhiên hoan nghênh, còn chưa nói gì Liên Nhược Hạm lại nói:
- Em xem con trai em đẹp trai, hay con trai cô bé Lê đẹp hơn, cùng cha khác mẹ, ai đẹp trai hơn thì chính là mẹ hấp dẫn hơn. Còn nữa, em cũng muốn mẹ anh so sánh một chút, xem Liên Hạ và Hạ Đông có giống anh em ruột không?
Hạ Tưởng liền chảy mồ hôi:
- Em đừng làm rối lên được không? Anh rất vất vả mới yên ổn trở lại, đang lúc cố gắng làm việc báo đáp tổ quốc, em đừng gây thêm phiền toái cho anh được không?
- Ừ, nói hai câu cũng không được, thật nhỏ mọn. Một đại trượng phu mà lòng dạ hẹp hòi.
Liên Nhược Hạm vẫn là có chút ghen tức, luôn lo lắng sau khi Hạ Tưởng có thêm con trai sẽ không quan tâm tới hai mẹ con cô. Tuy rằng cũng biết Hạ Tưởng không phải là người đứng núi này trông núi nọ, nhưng nghĩ tới hắn và Hạ Đông ngày đêm ở bên nhau cũng hơi bất mãn, liền nói:
- Được rồi, anh cũng đừng giận Phó Tiên Phong, từ từ tìm y trả lại là được. Hơn nữa, em sẽ giúp anh trút giận.
Sao cơ?
Hạ Tưởng kinh ngạc.
- Em làm cái gì rồi?
Không có gì, không phải ngạc nhiên.
Liên Nhược Hạm giọng điệu uể oải.
- Em chính là muốn Vệ Tân quay về thành phố Yến, mở một cửa hàng Bách hóa hàng hiệu cao cấp đối diện với Thời trang Hàng Hiệu của nhà họ Phó. Em nghĩ tên hết rồi, là Yến Xuân Quốc Tế, chuyên kinh doanh hàng Âu Mĩ cao cấp, phải để giá cả thấp hơn Hàng Hiệu, phục vụ tốt hơn, thương hiệu cao cấp nhiều hơn, tóm lại một câu là làm cho Hàng Hiệu đóng cửa.
Thời trang Hàng Hiệu của Phó Tiên Phong được xây ở địa điểm vàng trong trung tâm thành phố Yến, từ lúc khai trương đến giờ kinh doanh vắng vẻ, nhưng số lãi kinh người cho nên dù lượng tiêu thụ rất ít nhưng vẫn có thể tồn tại, mở cửa cho tới nay.
Phó Tiên Phong không biểu hiện ra bên ngoài, trên thực tế hắn bỏ vốn đầu tư thời trang Hàng Hiệu thất bại cũng canh cánh trong lòng, mới khiến y chịu mạo hiểm đắc tội với nhà họ Ngô, chơi trò một tay ăn cắp, chuẩn bị mò vớt ở quận Hạ Mã, cũng để mở mày mở mặt trở lại trước gia tộc.
Kế hoạch của Liên Nhược Hạm tuy rằng khả thi nhưng cũng là tự giết chết bách hoá của mình. Hạ Tưởng liền khuyên cô:
- Không cần tranh giành, thị trường thành phố Yến cũng không lớn, bách hoá cao cấp của em cũng không kiếm được nhiều tiền.
- Không sao, em đã tính toán rồi. Toàn bộ nguồn cung cấp của Yến Xuân Quốc Tế đều mua ở Âu Mỹ, lợi dụng ưu thế của công ty mạng bên Mĩ, chắc chắn sẽ mặc cả được giá thấp nhất, có ưu thế giá cả so với của Thời trang Hàng Hiệu, còn nữa, tin rằng Vệ Tân triển khai hoạt động buôn bán, có thể mở ra thị trường, nâng cao thị hiếu người tiêu dùng ở thành phố Yến. Đương nhiên, em còn có một ý là, Vệ Tân giúp chúng ta nhiều như vậy, em tính cho cô ấy cả Yến Xuân Quốc Tế coi như là của hồi môn.
Liên Nhược Hạm từ trước tới nay không có khái niệm gì về tiền. Tập đoàn Viễn Cảnh hiện nay ít nhất giá trị cũng có vài tỷ, công ty mạng bên Mĩ cũng tích luỹ không ít, chỉ sợ tài sản bây giờ của cô lên tới hơn mười tỷ USD rồi.
Vừa ra tay đã tặng Vệ Tân cả một tòa bách hóa, từ mảnh đất tới khi khánh thành, thêm cả nguồn hàng, tuyệt đối không dưới một trăm triệu nhân dân tệ. Quan niệm đối nhân xử thế của Liên Nhược Hạm chỉ cần người ta thực lòng tốt với cô ấy, cô ấy cũng đối xử tốt lại khiến bạn không thể ngờ tới.
Hạ Tưởng không có ý kiến gì, liền nói:
- Được, em xem xét rồi xử lý là được.
Liên Nhược Hạm lại thông báo với Hạ Tưởng một tin:
- Em mơ hồ nghe phong thanh, hình như thế cục thành phố Yến có biến động gì đó, nội tình bên trong là gì em cũng không rõ lắm, dù sao anh cũng nên lưu tâm một chút.
Liên Nhược Hạm còn nói vài câu, định hai ba ngày sau tới thành phố Yến, rồi cúp máy.
Thấy trong bệnh viện đông người, Hạ Tưởng bảo Hạ An dẫn ba về trước, nhiều người như vậy cũng không có việc gì. Thu Viên có việc đi rồi, Cổ Ngọc và Nghiêm Tiểu Thì không muốn đi, đòi ở lại bằng được, Hạ Tưởng cũng chỉ kệ các cô.
Hạ Tưởng lại gọi cho Hoàng Vĩ Cương, bảo Trần Thiên Vũ tạm thời phụ trách công việc ở Ủy ban nhân dân quận, hắn có thể phải hai ngày nữa mới đi làm. Lại lo lắng, chưa yên tâm lắm, tự mình gọi cho Trần Thiên Vũ. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Trần Thiên Vũ đương nhiên không có ý kiến gì, bảo đảm với Hạ Tưởng sẽ làm tốt công việc. Đồng thời Trần Thiên Vũ còn nói, Nguyên Minh Lượng và Bạch Chiến Mặc đã ký kết hiệp định đầu tư, đưa ra một số điều khoàn phụ đó là để đảm bảo đãi ngộ đầu tư công bằng, hi vọng Quận ủy phái chuyên gia tiến hành giám sát quản lý tiền vốn Công ty Thương mại Trường Cơ.
Có thể nói Nguyên Minh Lượng đưa ra điều khoản hết sức vô lý, cho dù vốn đầu tư là do Bạch Chiến Mặc đưa tới, nhưng sau khi chứng thực hợp lý, nhất cử nhất động ở quận Hạ Mã phải dưới sự giám sát của Chính phủ, dù sao Chính phủ nắm kinh tế là chính. Nguyên Minh Lượng lại trực tiếp gạt Chính phủ sang một bên, không cho Chính phủ nhúng tay vào giám sát tài chính của Công ty Thương mại Trường Cơ, rõ ràng là có ý đồ khác.
Mà không ngờ Bạch Chiến Mặc lại đồng ý.
Hạ Tưởng cũng biết trong quá trình thu hút đầu tư, rất nhiều chính quyền địa phương vì để thu hút đầu tư đã đồng ý rất nhiều thoả thuận không được công khai, thậm chí cho nhà đầu tư quyền lực lớn, cho nên mới xuất hiện nhiều sơ hở trong việc giám sát quản lý, mới có chuyện chính quyền địa phương bị nhà đầu tư lừa, bị công ty nước ngoài lừa. Tuy nhiên tình hình trong nước luôn luôn là, có thể che thì che, có thể giấu thì giấu, không biết có bao nhiêu chính quyền địa phương sau khi bị nhà đầu tư lừa đảo, còn tuyên bố trên truyền thông là mình đạt được thành công lớn.
Mạo danh là trang hảo hán không chỉ có người bình thường, quan chức càng nhiều.
Trần Thiên Vũ tức giận bất bình nói:
- Chủ tịch quận Hạ, ý của Nguyên Minh Lượng là, chỉ cần Quận uỷ gật đầu, Sở Công thương, Sở Thuế vụ và việc giám sát quản lý nguồn tiền vốn bên Chính phủ đều không được có bất cứ hạn chế gì với Thương mại Trường Cơ – quả thực là hiệp ước không bình đẳng! Không ngờ Bí thư Bạch lại đồng ý, anh nói xem, cũng không thể vì thu hút đầu tư mà không có nguyên tắc gì...
Trần Thiên Vũ quả thật rất tức giận, y xuất thân là chuyên gia kinh tế, đương nhiên biết cách làm của Thương mại Trường Cơ có ý nghĩa gì. Nghĩa là vốn đầu tư của Trường Cơ đến từ đâu và chảy về đâu đều không nằm trong tầm kiểm soát của Uỷ ban nhân dân quận. Thậm chí có thể nói việc đầu tư của Thương mại Trường Cơ không phải là đầu tư, mà là vốn lưu động dưới danh nghĩa vốn đầu tư!
Trần Thiên Vũ cũng có nghiên cứu sơ về tính chất của vốn lưu động, biết tính nguy hại của nguồn vốn này. Tuy không dám chắc chắn khẳng định vốn đầu tư của Thương mại Trường Cơ là vốn lưu động, nhưng không dưới sự giám sát của Uỷ ban nhân dân quận, cơ bản là trạng thái tự do, khác nào giơ tay yêu cầu chính sách của Chính phủ, rồi lại không cho Chính phủ quyền quản lý, chỉ lợi dụng mà không chịu trách nhiệm, thật là trơ tráo.
Hết lần này đến lần khác Bạch Chiến Mặc nhượng bộ, khiến Trần Thiên Vũ vô cùng bực bội. Đến bây giờ y mới hiểu được y đứng cùng một phe với Hạ Tưởng là quyết định sáng suốt cỡ nào, cho dù Hà Giang Hoa không đổ, nếu y và Bạch Chiến Mặc kết cùng một phe, theo đúng nguyên tắc y cũng không bằng lòng với cách làm của Bạch Chiến Mặc.
Hạ Tưởng lúc này không tiện nói nhiều với Trần Thiên Vũ, chỉ nói:
- Nếu như Bí thư Bạch đã quyết định, chúng ta cũng khó mà nói cái gì, làm tốt chức trách của mình là tốt rồi, ngày mai, muộn nhất là ngày mốt tôi mới đi làm, tới lúc đó nói sau.
Ngoài dự kiến của Hạ Tưởng chính là, vừa nói chuyện với Trần Thiên Vũ xong liền nhận được điện thoại của Tống Triều Độ. Tống Triêu Độ vô tình nghe được Phương Cách nói ra việc nhà của Hạ Tưởng, liền gọi điện tới chúc mừng.
- Cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, sau khi Tiểu Phàm biết được chắc chắn sẽ tới làm phiền cậu.
Tống Triêu Độ cười ha hả nói:
- Anh bây giờ đã làm bố rồi, coi như là vừa bước thêm một bước trọng đại, trách nhiệm trên vai nặng hơn rồi.
Hạ Tưởng ngoài miệng khách khí, trong lòng lại nghĩ trên thực tế hắn đã làm bố của ba đứa trẻ rồi, lại không thấy có gì khác trước, hay là hắn quá vô tâm, hay do mẹ đứa nhỏ quá tài giỏi?
Tới buổi tối, Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc đi rồi, Hạ Tưởng bảo Lam Miệt về nhà, hắn ở lại. Lam Miệt vất vả cũng đã lâu, dù sao cũng phải để cô ấy nghỉ ngơi một chút. Lam Miệt nói thế nào cũng không nghe, không cần nói quan hệ của cô với Tào Thù Lê thân như chị em ruột, mà qua mấy tháng ở chung cô cũng có cảm tình với Hạ Đông, coi như chính con của mình vậy, không thể rời được.
Phòng đơn của Tào Thù Lê không nhỏ nhưng cũng chỉ có ba giường đơn. Hạ Tưởng là chồng đương nhiên phải ở lại, đành phải bảo mẹ về nhà nghỉ. Bà mẹ cũng không muốn xa cháu, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy để mấy thanh niên ở lại nói chuyện hay hơn, liền lưu luyến đi về.
Lam Miệt mua cơm về, Hạ Tưởng ngồi trước giường bên Tào Thù Lê bón cơm. Tào Thù Lê hạnh phúc đón nhận sự ân cần chăm sóc của Hạ Tưởng, ăn một miếng, cười một miếng, sau đó lại liếc mắt nhìn con trai một cái. Lam Miệt ở một bên chống má, vẻ mặt ngưỡng mộ nói:
- Cái gì mà bảo yêu thương lẫn nhau? Chính là như hai người đây! Tôi về sau muốn tìm ông xã thì nhất định phải lấy người có tiêu chuẩn như Chủ tịch quận Hạ.
Hạ Tưởng vui vẻ:
- Tìm chồng? Phương Cách chẳng phải là ông xã sau này của cô sao, còn muốn về sau sẽ tìm?
- Phương Cách chỉ là bạn trai, có thể chính thức thành hay không tôi còn chưa suy xét kỹ.
Lam Miệt vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
- Tôi luôn cảm thấy Phương Cách không có tiến bộ, cả ngày lúc ẩn lúc hiện, không biết quan tâm đến tiền đồ của mình chút nào. Tôi đã khuyên anh ấy nhiều lần, anh ấy cũng không nghe, luôn nói trước khi xe đến núi ắt có đường. Tôi liền nói, anh lái xe tới bên dưới phía tây của Thái Hành Sơn xem có đường không? Hay là cần xây đường? Thật là mơ mộng hão huyền!
Tào Thù Lê cũng cười:
- Cô cũng đừng yêu cầu Phương Cách quá. Dù sao cậu ấy vẫn còn trẻ, gia cảnh cũng không tồi, hiện cũng là Phó cục trưởng rồi, cũng coi như thuận buồm xuôi gió rồi.
Nói đùa vài câu, Lam Miệt mệt liền trừng mắt với Hạ Tưởng nói:
- Đừng quay đầu lại, tôi thay đồ ngủ. Cảnh cáo anh, không được nhìn lén, trước mặt con trai phải đứng đắn một chút, làm gương cho nó!
Hạ Tưởng dở khóc dở cười:
- Việc đơn giản cô cứ làm phức tạp lên, còn lôi con tôi ra.
Hắn lắc đầu cười đùa với con
- Con ngoan, không được tin lời người khác nói xấu ba, ba là người ba tốt nhất trên đời, chờ con lớn, ba sẽ cho con xem phim "Người cha vĩ đại nhất thế giới".
Hạ Tưởng cũng không phải thuận miệng nói thế, "Người cha vĩ đại nhất thế giới" là của Robin, là bộ phim hài kịch, diễn viên chính là William, đúng là hắn đã xem qua.
Tào Thù Lê không dám cười to, Lam Miệt lại cười ngặt nghẽo ngã vào giường.
Tiểu tử kia cũng không để ý lại mấy người, chỉ lo bú sữa mẹ. Để tránh cho đứa bé dùng sữa bột không tốt, Hạ Tưởng thuyết phục Tào Thù Lê kiên trì cho con bú. Sữa bột tốt nhất thế giới cũng chỉ là sữa bò, không phải là sữa chuyên sản xuất cho con người, vẫn là sữa mẹ thích hợp nhất cho con của loài người, sữa bò chỉ là thực phẩm chuẩn bị cho bê con mà thôi.
Đêm đã khuya, Tào Thù Lê và con trai đều thiếp đi, Lam Miệt cũng say sưa đi vào giấc mộng, Hạ Tưởng kiên trì trong chốc lát, thật sự buồn ngủ không chịu được cũng nằm xuống, trước khi ngủ còn tự nhủ phải ngủ tỉnh một chút, để nghe động tĩnh gì còn kịp dậy chăm sóc mẹ con Tào Thù Lê. Không ngờ, ngủ một giấc tỉnh lại đã thấy ánh nắng mặt trời rồi, Lam Miệt và Tào Thù Lê đang nhìn hắn cười.
Hạ Tưởng xấu hổ nói:
- Ngủ say quá, buổi đêm chắc là làm phiền Lam Miệt rồi.
Tào Thù Lê lại nói:
- Được rồi, anh và Lam Miệt ai ngủ cũng say, may cho con tôi cả đêm chỉ tỉnh một lần, bú mấy ngụm sữa lại ngủ tiếp, tiểu tử kia rất có khả năng ngủ.
Chỉ chốc lát sau, Vương Vu Phân chạy tới, mang tới cho Tào Thù Lê rất nhiều đồ ăn ngon. Không lâu, bà mẹ cũng đến. Hạ Tưởng thấy hắn thật sự không chen nổi tay vào, ngồi đây chỉ thêm loạn, thôi thì đi làm.
Nửa đường, lại nhận được điện thoại của Mai Hiểu Lâm.
- Chúc mừng, cuối cùng cũng được làm ba thật rồi.
Giọng của Mai Hiểu Lâm đều đều không nghe ra được cảm xúc của cô, nhưng lời nói có cảm giác ghen tị:
- Cảm giác rất khác phải không?
Hạ Tưởng cười ha hả:
- Cái gì mà ba giả ba thật? Ba là ba còn phân thật giả? Cô và con gái dạo này vẫn khoẻ chứ?
- Khoẻ, khoẻ lắm, rất khoẻ, không phải lo lắng.
Mai Hiểu Lâm lập tức chuyển đề tài:
- Có một việc muốn nhờ anh giúp, lần trước anh đã gặp qua em trai tôi là Mai Hiểu Mộc, vốn muốn cho y phát triển ở nước ngoài, ai ngờ ở nước ngoài một thời gian lại về, nghe nói thành phố Yến mới xây dựng quận Hạ Mã, muốn đến quận Hạ Mã đầu tư, anh có thể để mắt tới nó hộ tôi được không?
"..."
Hạ Tưởng không nói gì, lần trước Mai Hiểu Mộc để lại ấn tượng rất xấu với hắn, ngạo mạn, vô lễ, lại không khôn ngoan, hoàn toàn là một loại công tử bột, so với Khâu Tự Phong và Phó Tiên Phong còn kém xa, y đến quận Hạ Mã phát triển có thể có tiền đồ gì? Mai Hiểu Lâm còn bảo mình trông nom y, y nghe lời mình mới là lạ, cho dù có nghe, chỉ bằng năng lực của y cũng không chắc làm được cái gì.
Hạ Tưởng chần chừ, Mai Hiểu Lâm liền biết thái độ của Hạ Tưởng, nói rất nhanh:
- Biết anh ghét nó, không muốn giúp nó thì thôi vậy.
Sau đó cúp điện thoại.
Hạ Tưởng lắc đầu cười, quan hệ giữa hắn và Mai Hiểu Lâm rốt cuộc là gì? Như bạn lại không phải bạn, nói có tình cảm thì có chút gượng ép, nói không có tình cảm thì lại có chút liên quan với nhau. Tóm lại là không nói rõ được khiến người ta đau đầu.
Đau đầu thì kệ đau đầu, chuyện sẽ có ngày trời lại sáng.
Vừa đến văn phòng, Ngô Cảng Đắc đã đến báo cáo công việc.
Ngô Cảng Đắc vì có kinh nghiệm ở tổ cải tạo thôn nội đô, công tác thu hồi và giải phóng mặt bằng thuận buồm xuôi gió. Y mới nhậm chức có hai ngày đã giải quyết được không ít vấn đề nan giải trước kia, lập tức lấy được cảm tình của không ít người trong Uỷ ban nhân dân quận, đều xem trọng Nhô Cảng Đắc bởi vì từ trước công tác thu hồi và giải toả mặt bằng khó làm, khó lập chiến tích, dễ mắc sai lầm.
Ngô Cảng Đắc kể lại tỉ mỉ công tác một chút, lại đưa ra một vài kiến nghị khả thi. Hạ Tưởng nghe xong cũng thấy được Ngô Cảng Đắc quả thật kiên nghị hơn trước, đưa ra kiến nghị chẳng những khả thi mà còn suy xét kết quả khiến hắn hài lòng, liền nói mấy câu khen Ngô Cảng Đắc.
Ngô Cảng Đắc được Hạ Tưởng khen, biết công việc của y được Hạ Tưởng tán thành nhìn nhận, vô cùng xúc động.
Buổi sáng xử lý rất nhiều việc, biểu chiều lại nhận được điện thoại của Bạch Chiến Mặc, muốn mở một cuộc họp hội ý. Hạ Tưởng biết chắc chắn là thảo luận về vấn đề đầu tư của Thương mại Trường Cơ.
Họp hội ý có tổng cộng bốn người tham gia là Bạch Chiến Mặc, Hạ Tưởng, Khang Thiếu Diệp và Phó Hiểu Bân. Họp ngay tại văn phòng của Bạch Chiến Mặc, nên cuộc họp còn có tên là hội ý phòng Bí thư.
Bạch Chiến Mặc sắc mặt vui mừng, tình thần rất tốt. Y vừa thấy Hạ Tưởng đã chúc mừng:
- Chúc mừng đồng chí Hạ Tưởng lên chức ba, nói theo lời của Đảng phải là có người kế nghiệp rồi.
Khang Thiếu Diệp mặc dù bởi vì chuyện thư ký, tự cho rằng làm việc không chút kẽ hở, vẫn là không toại nguyện, nên có thành kiến với Hạ Tưởng. Lại bởi vì y đi con đường giữa Hồ Tăng Chu và Phó Tiên Phong, đã cảm thấy bất hoà với Hạ Tưởng, nhưng vẫn tỏ ra hoà hợp, duy trì bộ Chính trị đoàn kết yên ổn, cũng cười chúc mừng vài câu.
Phó Hiểu Bân là người thông minh, biết khi nào nên, khi nào không nên và gần như khi nào cũng giữ một khoảng cách thích hợp với Hạ Tưởng. Trước mặt Bạch Chiến Mặc và Khang Thiếu Diệp cũng không nói gì thêm, tính tìm cơ hội thích hợp để phu nhân đến thăm vợ Hạ Tưởng, tạo mối quan hệ ngoại giao từ phía vợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.