Xem rồi nước mắt cô lại chực muốn ào ra. Trong lòng lo lắng đến đau thắt. Hắn là người đàn ông mà cô yêu nhất, là người cô dựa vào cả đời, là nơi hạnh phúc cả đời của cô, là ý nghĩa cuộc sống của cô và con, không ngờ bị người ta ám hại, thiếu chút nữa có thể bị chết, làm sao cô có thể nuốt nổi cục tức này?
Trong nháy mắt Liên Nhược Hạm có một quyết định trọng đại.
Liên Nhược Hạm không biết là ở bên ngoài phòng bệnh, ông cụ nhìn vào từ cửa sổ thăm bệnh cũng thấy được mảng da đen tái sau lưng Hạ Tưởng. Vốn vẻ mặt đang bình tĩnh cũng hơi tức giận, mặt liền trở nên u ám.
Hạ Tưởng khiến ông ta giận, khiến ông ta có cảm giác trên mặt không có ánh sáng, dù sao hắn cũng là người đàn ông của Liên Nhược Hạm, cũng là cha đẻ của Tiểu Liên Hạ, có thể giáo huấn hắn thì chỉ có thể là Ngô gia, người khác muốn động tới hắn cũng phải nhìn xem Ngô gia có bằng lòng hay không đã!
Ông ta cầm cây gậy chống trong tay nặng nề đập xuống, quay đầu lại nói với cảnh vệ và lái xe một cách uy nghiêm:
- Về nhà.
Vu Phồn Nhiên nhìn mặt đoán lòng, biết ông cụ tức giận, trong lòng hiện lên một tia vui sướng. Hạ Tưởng xem như gặp họa hóa phúc, ông cụ tức giận là bởi vì hắn bị thương, nói như vậy cũng có nghĩa là cánh cửa ông cụ vẫn đóng chặt đối với Hạ Tưởng rốt cục đã mở ra một khe hở để một người có thể qua lọt.
Về chuyện ông cụ sẽ áp dụng ứng sách gì thì Vu Phồn Nhiên không dám đoán, anh ta chỉ biết rằng chỉ cần ông cụ ra tay, nhất định sẽ có người gặp xui xẻo!
Ông cụ đi, Liên Nhược Hạm cũng không biết, điều cô quan tâm chính là làm thế nào để vận dụng lực lượng trong tay đối phó với Phó Tiên Phong.
- Vệ Tân, em lập một kế hoạch, không cần biết phải trả giá như thế nào, trong thời gian ngắn nhất phải làm cho Thời trang Hàng hiệu đóng cửa, cho dù liều mạng cũng không thành vấn đề! Chị chỉ cần kết quả, không quan tâm đến quá trình và thủ đoạn.
Liên Nhược Hạm biết rất rõ là Thời trang Hàng hiệu là vụ đầu tư đầu tiên của Phó Tiên Phong tại thành phố Yến, thành công của nó có liên quan đến thể diện, nếu Thời trang Hàng hiệu đóng cửa, đồng nghĩa với trực tiếp đánh cho Phó Tiên Phong một bạt tai.
- Chị, em đã có biện pháp đối phó, có ba bước thực hiện cụ thể, trước tiên dồn Thời trang Hàng hiệu đến góc tường, đoạt lấy quản lý tầng giữa của bọn họ về tay. Sau đó quảng cáo lớn, để danh tiếng vượt qua bọn họ. Cuối cùng là cuộc chiến giá cả, ba bước là hạ gục, Thời trang Hàng hiệu nhất định thất bại thảm hại.
Khi Vệ Tân biết Hạ Tưởng gặp chuyện không may, liền nghẹn một cơn tức giận. Thế nào cũng phải đánh cho Thời trang Hàng hiệu một trận tơi bời tan tác, nếu không cô ăn không ngon, ngủ không yên.
Hạ Tưởng là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng cô, nhưng càng đau càng không thể dễ dàng tha thứ cho người khác dám xuống tay với Hạ Tưởng. Cô cũng biết sứ mệnh của Quốc tế Yến Xuân chính là hoàn toàn đánh bại Thời trang Hàng hiệu. Tuy rằng hiện giờ giai đoạn trước còn chưa chuẩn bị tốt lắm, nhưng Hạ Tưởng đột nhiên gặp chuyện không may, trong lòng cô căm hận khó nén nổi, liền quyết định bắt tay vào thực hiện kế hoạch hủy diệt Thời trang Hàng hiệu.
Liên Nhược Hạm nghe xong kế hoạch của Vệ Tân thì khen ngợi không ngừng:
- Vệ Tân, em đúng là rất chững chạc, kế hoạch rất chu đáo, chặt chẽ, tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn, chị ủng hộ em.
Hành động của Vệ Tân còn nhanh hơn là Liên Nhược Hạm nghĩ, đến tối cô liền định ngày hẹn mấy nhân viên quản lý tầng trung của Thời trang Hàng hiệu, đưa ra những điều kiện vô cùng ữu đãi để mời họ gia nhập liên minh Quốc tế Yến Xuân. Đương nhiên, trước đó Vệ Tân đã nghiên cứu lý lịch của bọn họ, biết nhược điểm của bọn họ, liền đưa ra cho mỗi người những điều kiện khác nhau, kết quả, mấy người nhân viên quản lý tầng trung đều hoàn toàn quy phục.
Vài ngày sau, khi Quốc tế Yến Xuân khai trương thì hai phần ba số nhân viên quản lý tầng trung của Thời trang Hàng hiệu cùng đệ đơn xin từ chức cùng một ngày. Sau đó vài ngày, lại có thêm mấy người ở cấp cao lục tục từ chức, đến đảm nhiệm các chức vụ cấp cao ở Quốc tế Yên Xuân.
Sự sống của Thời trang Hàng hiệu đã bị thương nặng.
Không lâu sau đó, Quốc tế Yến Xuân lại đưa ra một loạt kế hoạch xúc tiến hoạt động, rõ ràng là nhằm vào Thời trang Hàng hiệu. Hễ là thương hiệu Thời trang Hàng hiệu thì ở Quốc tế Yến Xuân sẽ bán rẻ hơn 20%, còn không có thương hiệu Thời trang Hàng hiệu cũng bán rẻ hơn, với khẩu hiệu là "Từ chối lợi nhuận lớn, mà chân tình đem tặng!". Đồng thời không ít nhân viên bán hàng nữ của Quốc tế Yến Xuân trước kia đều là người làm ở Thời trang Hàng hiệu, còn giải thích với khách hàng, chỉ trích Thời trang Hàng hiệu ngấm ngầm hại người bằng nguồn hàng bất chính, giá cả lại cao, ỷ vào là nhà đầu tư từ Bắc Kinh, thực ra có ý đồ đến thành phố Yến lừa gạt người tiêu dùng, biến người tiêu dùng thành kẻ ngốc. Còn Quốc tế Yến Xuân là doanh nghiệp bản địa, đặt người tiêu dùng ở vị trí cao nhất…
Trong một khoảng thời gian ngắn, hình tượng của Thời trang Hàng hiệu xuống dốc không phanh trong cảm nhận của người dân thành phố Yến. Nửa tháng sau, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, tới bờ vực phải đóng cửa.
Trong thời gian Thời trang Hàng hiệu gặp gian nan nhất, Phó Tiên Phong lại ở Bắc Kinh không có cách nào đi khỏi, chờ đến khi gã quay lại thành phố Yến, Thời trang Hàng hiệu đã không thể cứu vãn được nữa, khiến gã tức giận đến sôi máu. Nhưng cũng không còn cách nào hồi sinh được, thương trường vốn là chiến trường, chiến trường thì vô tình.
Phó Tiên Phong cũng biết là Hạ Tưởng ra tay sau lưng, nhưng cũng giống như Hạ Tưởng không tìm thấy căn cứ chính xác về gã, gã cũng không tìm thấy căn cứ chính xác là Hạ Tưởng làm, đành phải cắn răng nuốt xuống bụng. Cuối cùng Thời trang Hàng hiệu phải đóng cửa thanh lý, vụ đầu tư đầu tiên của gã tại thành phố Yến chấm dứt thảm bại, trở thành trò giễu cợt cho người bên trong gia tộc gã trêu đùa.
Chuyện này nói sau, tạm thời không đề cập tới.
Liên Nhược Hạm gác máy, lại hỏi tình hình Tào Thù Lê, ngay trước mặt Hạ Tưởng gọi điện thoại cho Tào Thù Lê.
Lúc Hạ Tưởng ra khỏi nhà, cơm trưa cũng không kịp ăn, Tào Thù Lê còn hơi giận hắn. Khi hắn đi rồi, không biết sao cô vẫn cảm thấy bất an, trưa lên tầng cũng không ngủ được, chỉ bế Hạ Đông mà ngẩn người. Đầu óc hỗn loạn, đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ trong đầu – nếu chẳng may hắn có bề gì, cô và đứa nhỏ phải làm sao bây giờ?
Ý nghĩ không tốt trong đầu lại cùng nhau đến, cô không kiềm chế nổi, sốt ruột gọi điện thoại cho Hạ Tưởng. Điện thoại không gọi được, cô liền thả lỏng tinh thần cho rằng Hạ Tưởng đang bận xử lý công việc nên không tiện nghe điện thoại, cũng không nghĩ nhiều.
Tào Thù Lê nhìn Hạ Đông đang ngủ say, nhẹ nhàng vuốt ve con, hát một bài hát không tên ru con ngủ. Trong lòng lại hốt hoảng, bỗng nhiên nhớ lại tình cảnh khi cô và Hạ Tưởng mới quen nhau, trong chốc lát lại nhớ tới quan hệ giữa Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm, lại không tự chủ được nhớ tới thiện cảm không che dấu được của Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc dành cho Hạ Tưởng.
Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc, một xinh đẹp mê người, một tươi mát động lòng người. Mặc dù Tào Thù Lê biết Hạ Tưởng không giống những người đàn ông khác, hắn biết suy nghĩ, cho dù thích người đẹp nhưng không phải chỗ nào cũng chơi trò nam nữ đuổi bắt được. Hắn là người có trách nhiệm, biết chịu trách nhiệm nhưng cho dù hắn kiên quyết cũng không chịu nổi khi đàn bà nhào vào ôm lấy. Đàn ông có lực kìm chế rất thấp khi thấy nữ sắc, Hạ Tưởng cho dù biết suy nghĩ nhưng hắn cũng là một nam nhi cường tráng, mới có 28 tuổi!
Tào Thù Lê là một phụ nữ thông minh, cô cũng biết một người đàn ông ưu tú như Hạ Tưởng, muốn hắn cả đời chỉ có cô là người phụ nữ duy nhất là chuyện không thực tế, không có khả năng. Cho nên khi cô biết quan hệ giữa Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm, đành áp dụng chính sách đà điểu, nhắm một mắt mở một mắt, để kệ hai người phát triển. Nếu xuy xét sâu xa, cô biết tại bản thân cô quá yếu đuối, quản không được Hạ Tưởng, cũng không đành lòng nhẫn tâm. Liên Nhược Hạm thì khác, cô dám yêu dám hận, có một mặt bốc đồng. Cô để cho Hạ Tưởng đi, tuy rằng phải chia sẻ người yêu, nhưng nhìn theo một góc độ khác, không phải cô có thêm một đồng minh, mượn tay của Liên Nhược Hạm, giữ chặt Hạ Tưởng ở giữa cô và Liên Nhược Hạm sao?
Có hai mỹ nhân làm bạn, Hạ Tưởng cũng có thể thấy đủ, ai bảo không phải chứ?
Chỉ có điều, gần đây Hạ Tưởng thường xuyên tiếp xúc với Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc, khiến cô hơi lo lắng. Cổ Ngọc thì có thể nói là đơn thuần, không suy tính nhiều. Còn Nghiêm Tiểu Thì thì lại nữ tính mười phần, vừa quyến rũ vừa có cảm giác mê người, Hạ Tưởng có thể cản được sức hấp dẫn từ cô ta sao?
Trong lòng cô không được tự tin.
Cô liền mượn đứa con để nhẹ nhàng nhắc nhở Hạ Tưởng vài câu, cũng may là Hạ Tưởng vẫn như vậy khiến cô yên tâm, cô cũng tạm thời không suy nghĩ, cũng biết đàn ông phải ra ngoài xã giao nhiều, không quản được, lòng người đã muốn thay đổi, muốn giữ lại chỉ có dùng tấm lòng mà thôi.
Đang lúc cô nghĩ ngợi đến buồn ngủ thì điện thoại vang lên.
Tào Thù Lê giật mình nhảy dựng lên, vội vàng chạy ra phòng nghe điện thoại.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc của Liên Nhược Hạm:
- Cô bé Lê, Hạ Tưởng đang ở Bắc Kinh, em cứ yên tâm, anh ấy sẽ được chăm sóc cẩn thận.
- Anh ấy… anh ấy làm sao vậy?
Mặc dù Liên Nhược Hạm nói rất nhẹ nhàng nhưng Tào Thù Lê vẫn nghe ra được có gì đó khác thường, khẩn trương hỏi:
- Có phải anh ấy lại chân tay vụng về, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Đâu chỉ tay chân vụng về? Liên Nhược Hạm cười khổ liếc mắt nhìn Hạ Tưởng trên giường, Hạ Tưởng đang ôm Tiểu Liên Hạ, ra hiệu với cô, ý là đừng khiến cô bé Lê lo lắng, cô liền nói:
- Không việc gì, anh ấy là anh hùng cứu mỹ nhân, nhảy xuống sông lạnh, đồng thời cũng bởi vì một số việc khác nên anh ấy sẽ ở lại Bắc Kinh vài ngày nữa. Là việc chính sự, chị cũng không hỏi chi tiết, biết em cũng không có hứng thú, phải không? Hạ Đông khỏe không? Đừng lo, anh ấy ở trong tay chị, chạy không được đâu.
Có Liên Nhược Hạm ra mặt, quả nhiên là hữu hiệu, Tào Thù Lê tuy rằng bán tín bán nghi, nhưng vẫn tin tưởng lời Liên Nhược Hạm nói vài phần, nói chuyện mấy câu với Liên Nhược Hạm rồi gác máy.
Thực ra Hạ Tưởng cũng biết không lừa được cô bé Lê bao lâu, bởi vì khẳng định Khâu Tự Phong sẽ biết, mà Khâu Tự Phong biết thì Tào Vĩnh Quốc sẽ biết, vì thế cô bé Lê cũng sẽ biết. Nhưng hiện giờ có thể giấu được thì cứ giấu, không muốn cô lo lắng nhiều. Không chừng hai ngày sau thương thế của hắn đã khỏi, khi gặp lại cô thì có thể lại khỏe như vâm.
Vu Phồn Nhiên nhẹ nhàng gõ cửa tiến vào, vẻ mặt thân thiết tươi cười, giơ tay đưa qua một cái hộp:
- Nghe nói di động của Tiểu Hạ ngâm trong nước nên hỏng rồi hả? Vừa khéo trên xe tôi có dư một cái, cho cậu mượn dùng tạm, không có di động, không tiện liên lạc.
Hạ Tưởng tỏ vẻ cảm ơn, nghĩ thầm Vu Phồn Nhiên đúng là chu đáo, ngay cả chuyện di động của hắn bị nước làm hỏng cũng nhớ trong đầu, là một người có lòng.
Liên Nhược Hạm giữ thái độ ôn hòa với Vu Phồn Nhiên, cũng không nói chuyện với anh ta. Vu Phồn Nhiên cũng chỉ khẽ gật đầu với Liên Nhược Hạm, sau đó liền tự ngồi xuống, nói tình hình ở thành phố Yến.
Vu Phồn Nhiên nói, Hạ Tưởng nghe không sót một lời. Đường đường là Phó thị trưởng trường trực mà ở trước mặt Hạ Tưởng lại hạ thấp thái độ, giống như là báo cáo công tác với Hạ Tưởng vậy.
Từ những gì Vu Phồn Nhiên thuật lại, Hạ Tưởng cho ra kết luận, phương hướng phát triển hiện tại của cục diện thành phố Yến trên cơ bản không khác nhiều so với hắn dự đoán. Hiện tại, hắn cũng không cần quan tâm đến cũng được, sự tình cũng không thể một ngày mà tra ra được manh mối. Hơn nữa hắn có lý do để tin rằng, có rất nhiều người sẽ lấy cơ hội lần này, danh chính ngôn thuận mà khuếch trương thế lực của chính mình.
Bởi vì sẽ có người phải xuống đài, có người phải xuống ngựa.
Hạ Tưởng đang suy nghĩ về cục diện thành phố Yến, không ngờ Vu Phồn Nhiên đột nhiên chuyển đề tài nói đến hướng đi gần nhất của tỉnh:
- Thôi Hướng và Diệp Thạch Sinh có xu thế tới gần nhau, gần đây Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng bất hòa không ít lần, trong đó phỏng chừng cũng có bóng dáng của Phó Tiên Phong…
Lời này vừa nói ra, Hạ Tưởng lập tức nhạy cảm mà ý thực được tính nghiêm trọng của vấn đề. Phó Tiên Phong cũng không phải người lỗ mãng, gã trốn ở phía sau, sai khiến người khác ra độc thủ ám hại hắn, không chỉ là vì trả thù chuyện gã hiểu lầm mình và Phó Tiên Tiên, mà còn liên quan đến một loạt các hành động trọng đại của gã. Nói cách khác, bất luận là chuyện gì cũng nhằm để cô lập, đoạn tuyệt tiền đồ của hắn, đồng thời chẳng khác nào hoàn toàn cắt đứt cầu nối giữa Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng.
Như vậy Phó Tiên Phong có thể thong dong mà triển khai sắp xếp, phát triển thế lực của gã tại thành phố Yến, đạt được thành công mục đích của gã.
Hạ Tưởng thầm hô một tiếng được, Phó Tiên Phong không đơn giản, có thủ đoạn, có trí tuệ, mới nhìn tưởng là lỗ mãng nhưng kỳ thực là giấu diếm sát chiêu. Khi người khác cho rằng gã nông cạn, thì gã hoàn thành sắp xếp những mặt khác, thi triển ra hết các thủ đoạn, một sáng một tối, làm cho người ta khó lòng đề phòng được.
May có Vu Phồn Nhiên kịp thời nhắc nhở, Hạ Tưởng liền có tâm lý chuẩn bị, đề phòng với Phó Tiên Phong.
Mặc dù hắn không rõ lắm Phó Tiên Phong dùng điều kiện gì để tiếp xúc với Diệp Thạch Sinh, nhưng hắn hiểu mưu đồ của Phó Tiên Phong đã không chỉ giới hạn ở thành phố Yến mà là ở cả tỉnh Yến. Nắm trong tay Diệp Thạch Sinh, lại có Thôi Hướng ở bên cạnh phụ họa, rồi Mã Tiêu hưởng ứng, thậm chí Phó Tiên Phong có thể khuấy động cục diện thành phố Yến, phá tan thế cân bằng ở thành phố Yến.
Chỉ sợ mũi kiếm Phó Tiên Phong hướng tới từ quận Hạ Mã, hướng lên thành phố Yến rồi đến tỉnh Yến, đương nhiên Diệp Thạch Sinh là Bí thư Tỉnh ủy, chính là mấu chốt trung tâm.
Hạ Tưởng nói chung đã rõ ràng, bình định được tâm trạng mãnh liệt muốn trả thù Phó Tiên Phong, không phải không muốn tìm Phó Tiên Phong đòi lại công bằng mà là trong lòng hắn càng rõ ràng một ý niệm, đánh Phó Tiên Phong một đao đằng sau lưng. Chuyện Vệ Tân làm rất tốt, đánh một cái tát vào thẳng mặt gã thật là tốt, nhưng chính mình tự tay động thủ mới hả giận được.
Không phải Phó Tiên Phong muốn lôi kéo Diệp Thạch Sinh sao? Tốt, hắn cũng sẽ quang minh chính đại ra mặt vãn hồi tâm tư của Diệp Thạch Sinh, làm cho kế sách của Phó Tiên Phong thất bại. Phó Tiên Phong nhìn thấy Diệp Thạch Sinh và gã mỗi lúc một xa, cảm giác bất lực này thật đau khổ không chịu nổi.
Mục đích đến gặp Hạ Tưởng của Vu Phồn Nhiên đã đạt được, liền đưa ra lời cáo từ đúng lúc. Anh ta rất có lòng tin rằng chuyện này sẽ khiến Hạ Tưởng có ấn tượng mới đối với anh ta.
Hạ Tưởng không xuống giường được, theo bản năng nói một câu:
- Nhược Hạm, thay anh tiễn Phó thị trưởng Vu…
Vu Phồn Nhiên thì không dám, vội nói:
- Không cần, không cần!
Nếu bình thường Liên Nhược Hạm sẽ không khách sáo với Vu Phồn Nhiên, vì Hạ Tưởng nói vậy cô cũng liền gật đầu, nói:
- Phó thị trưởng Vu đi thong thả.
Trong lòng Vu Phồn Nhiên cảm thán, phụ nữ cao ngạo đến đâu cũng có thời điểm biết vâng lời. Tuy anh ta chưa tiếp xúc nhiều với Liên Nhược Hạm, nhưng luôn biết rõ tính tình của Liên Nhược Hạm, ít khi để ý tới người ngoài. Anh ta không phải là nhân vật trung tâm ở Ngô gia, Liên Nhược Hạm không để ý tới anh ta là chuyện bình thường, cho dù là nhân vật trung tâm, quan lớn cấp tỉnh cấp bộ, thì Liên Nhược Hạm cũng không nói lời nào. Không ngờ Hạ Tưởng vừa nói cô lập tức khách sáo với anh ta, không thể nào không cảm thán về vị trí của Hạ Tưởng trong lòng Liên Nhược Hạm.
Tối đến, Ngô gia tới đưa Tiểu Liên Hạ đi, đồng nghĩa với việc cam chịu để Liên Nhược Hạm ở lại hầu hạ Hạ Tưởng. Cổ Ngọc hơi rầu rĩ, không vui mà đi, còn nói với lão Cổ:
- Ông nội, Hạ Tưởng là do chúng ta sắp xếp đưa đến bệnh viện Tổng Chính, làm sao đến phút cuối lại đổi sang cho người khác, không phải là việc của chúng ta nữa sao?
Lão Cổ nhìn mà nói:
- Liên Nhược Hạm là mẹ của con trai Hạ Tưởng, cô ta ở lại là danh chính ngôn thuận, cháu là gì của cậu ta?
- Hừ, thật là, cùng lắm cháu cũng sinh cho anh ta một đứa con là được rồi.
Cổ Ngọc giận dỗi, không yên lòng đối với Hạ Tưởng.
Sắc mặt lão Cổ nghiêm lại:
- Hồ đồ, cậu ta đã có hai người phụ nữ, cháu còn dám lao vào giúp vui, ông đánh gãy chân cho biết.
- Đánh thì đánh đi, dù sao có người muốn đánh gãy chân Hạ Tưởng mà đánh không gãy được, ông muốn đánh gãy chân cháu, cháu cũng không phản đối.
Cổ Ngọc thách thức lão Cổ.
Cổ Ngọc vừa nói, lão Cổ lại nghĩ tới kẻ đứng đằng sau ra tay hại Hạ Tưởng, trầm tư một lát nói:
- Nghe nói vẫn chưa bắt được hung thủ hả? Việc này hơi kỳ lạ, xem ra là trò hay được bày ra thật tỉ mỉ…
- Ông nội, ông ra tay giúp Hạ Tưởng bắt hung thủ đi!
- Không vội, bây giờ còn chưa đến thời điểm ông ra tay, ông tin là thành phố Yến và tỉnh Yến ít nhất cũng phải tỏ thái độ. Chờ bọn họ hết cách ông sẽ ra mặt, như vậy cũng có uy hơn.
Lão Cổ nói với vẻ mặt chắc chắn, không chút lo lắng:
- Hiện tại Hạ Tưởng cũng không vội, cậu ta còn đang bệnh, tác động đến thần kinh của nhiều người lắm.
Lão Cổ đoán thật đúng, buổi tối, di động Hạ Tưởng vừa gọi được, liền nhận được điện thoại của vô số người. Nguồn: https://trumtruyen.vn
Người đầu tiên gọi tới không ngờ là Diệp Thạch Sinh!
Người đứng đầu tỉnh Yến, Diệp Thạch Sinh giọng nói hơi kích động:
- Đồng chí Hạ Tưởng, tôi đại diện cho Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh thăm hỏi cậu, những việc cậu đã làm đại diện cho khí tiết của một cán bộ đảng viên, là tấm gương cho tất cả cán bộ ở tỉnh Yến!
Lời nói của Diệp Thạch Sinh về sự kiện của Hạ Tưởng khẳng định là khen ngợi, là ủng hộ và tán thành, Hạ Tưởng liền lập tức cảm ơn.
- Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh vô cùng coi trọng việc này, đã chỉ thị cho Sở Công an tỉnh toàn lực tróc nã hung thủ, xin đồng chí Hạ Tưởng cứ yên tâm, Tỉnh ủy nhất định sẽ cho cậu một đáp án vừa lòng, máu của cậu sẽ không chảy một cách vô ích!
Lời nói của Diệp Thạch Sinh nghe rất có lực, nhưng vào tai Hạ Tưởng thì trở thành kiểu giải quyết việc chung, hắn chỉ biết tình huống mà Vu Phồn Nhiên nói chẳng những là thật, hơn nữa còn có thể kết luận Diệp Thạch Sinh đã nghiêng về phía Thôi Hướng.
Bởi vì Diệp Thạch Sinh không có một lời nói trấn an nào, lời ông ta nói tất cả đều là xuất phát từ lập trường của một Bí thư Tỉnh ủy, mà không phải với thân phận của một lãnh đạo. Bởi vậy có thể phỏng đoán, Diệp Thạch Sinh đã không còn thân thiết đối với hắn như trước kia.