Nhưng người đàn ông trung niên thật sự nổi giận, dáng vẻ được lý không buông tha, Hạ Tưởng không tránh khỏi tức giận:
- Xin ông tránh đường!
- Không tránh!
Người đàn ông trung niên hùng hồn, còn đứng thẳng lưng,
- Cậu chờ đây, tôi gọi người tới bắt cậu.
Hạ Tưởng cười, giơ tay nắm lấy cổ áo người đàn ông trung niên:
- Nếu không tránh ra, tôi sẽ đẩy ông ra.
Người đàn ông trung niên sợ tới mức kêu to lên:
- Người đâu mau tới đây, có kẻ đánh người ở trụ sở Tỉnh ủy! Người đâu đến mau…
Tiếng la hét khàn cả giọng của y khá hữu hiệu, ngay lập tức có người đến vây quanh, vài người biết người đàn ông trung niên, muốn giơ tay kéo Hạ Tưởng ra.
- Chuyện gì vậy? Ai la hét vậy?
Một người oai phong đi tới, vừa nhìn thấy người đàn ông trung niên liền mỉm cười,
- Sao lại là anh, lão Dương? Anh sao lại gây chuyện?
- Trưởng ban Thư ký, mau cứu tôi. Thuộc hạ của người này giẫm lên giầy của tôi, chẳng những không xin lỗi, còn muốn đánh người. Ông phải thay tôi bảo vệ lẽ phải chứ?
Người đàn ông trung niên tên là Dương Trương, là trưởng phòng bảo vệ Văn phòng Tỉnh ủy, ỷ vào mình và Mã Tiêu có quan hệ thân thích, từ trước tới nay toàn thích ỷ thế hiếp người.
Bình thường mọi người đều nhường y ba phần, bởi vì y thường rất vô lý, ba phần là không quan tâm thích nói xạo. Cấp trên cũng rất ít phê bình y, coi y giống như thằng hề, lele lele, lại càng khiến y tự cao tự đại.
Dương Trương thấy Trưởng ban Thư ký đến, càng thêm đắc ý vênh váo, bởi vì bình thường Trưởng ban Thư ký từ trước tới nay vẫn luôn cư xử ôn hòa, nhất là lại càng trân trọng người của Văn phòng Tỉnh ủy. Y liền cho rằng, hôm nay y chắc chắn có thể dễ dàng bắt nạt hai người trước mắt, xả cơn giận trong lòng.
Không ngờ Trưởng ban Thư ký đi tới gần, chỉ liếc mắt nhìn người đang giơ tay nắm cổ áo của y một cái, sắc mặt lập tức thay đổi. Toàn bộ khuôn mặt tươi cười vừa rồi biến thành tức giận, lạnh lùng mà trừng mắt liếc nhìn Dương Trương một cái:
- Dương Trương, anh có biết cậu ấy là ai không? Anh có biết cậu ấy đến Tỉnh ủy có chuyện quan trọng gì không?
Dương Trương chưa bao giờ nhìn thấy thời điểm sắc mặt Trưởng ban Thư ký lạnh giá đến mức đáng sợ như vậy, lập tức hoảng sợ, lắc đầu, không nói gì, liền cảm thấy trên cổ buông lỏng, đối phương đã thả y ra.
Dương trương nghĩ đối phương sợ, liền lớn gan nói một câu:
- Dám gây rối ở trụ sở Tỉnh ủy, cậu...
- Câm mồm!
Trưởng ban Thư ký nổi giận gầm lên một tiếng,
- Còn thấy chưa đủ mất mặt à? Hử? Có biết vừa rồi Bí thư Diệp còn hỏi tôi, sao Tiểu Hạ còn chưa đến? Nếu tôi nói cho Bí thư Diệp là anh gây chuyện sinh sự cản đường người ông ấy muốn gặp, anh còn có muốn giữ chức trưởng phòng của anh nữa không?
Dương trương đầu óc ngắn cũn, lắp bắp nói:
- Cậu ta là ai vậy? Cậu ta, cậu ta giẫm lên chân của tôi, là cậu ta gây chuyện, tôi không trêu chọc sinh chuyện.
- Cậu ấy có giẫm lên đầu của anh thì anh cũng phải nhường cậu ấy giẫm lên!
Tiền Cẩm Tùng xem như đã biết Dương Trương đầu người não lợn, một kẻ không có mắt thì cũng thôi kệ, còn không tiến bộ thì không cứu vãn nổi rồi,
- Cút!
Tiền Cẩm Tùng cũng là lần đầu tiên nổi giận chửi mắng lời lẽ thô tục ngay trước mặt mọi người:
- Mau cút đi, chạy chậm, tôi cách chức anh ngay tại chỗ!
Dương Trương có "trương dương" (công khai đường hoàng) thêm đi nữa, cũng biết mức độ nghiêm trọng, thấy đường đường Trưởng ban Thư ký ngay tại chỗ mắng y, trong lòng biết có chuyện xấu, ngay lập tức sợ tới mức tè ra quần, bỏ chạy trối chết.
Mọi người đứng xem xung quanh âm thầm tặc lưỡi, người thanh niên này rốt cuộc là ai, một câu cũng không nói, khiến cho Trưởng ban Thư ký vì bảo vệ hắn, trước mặt mọi người quở mắng thằng hề nổi danh Dương Trương ở trụ sở Tỉnh ủy, không hề nể mặt Mã Tiêu chút nào. Xem ra, lai lịch của người trẻ tuổi không vừa chút nào.
Hạ Tưởng mặc dù đã từng làm việc ở Tỉnh ủy một thời gian, nhưng khoảng thời gian không quá dài, hơn nữa hắn vẫn luôn khiêm tốn, người của trụ sở Tỉnh ủy rất đông, người biết hắn đúng là không nhiều lắm.
Triều Vĩ Cương đã thấy qua Tiền Cẩm Tùng ở trên TV, thấy đường đường Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy vì bảo vệ Chủ tịch quận Hạ, tức giận quở mắng người đàn ông trung niên, không khỏi trong lòng càng thêm phục Hạ Tưởng sát đất. Đi theo lãnh đạo như vậy, về sau không có tiền đồ mới là lạ.
Tuy nhiên nghĩ lại, mới cảm thấy biểu hiện vừa rồi của gã thật sự không chấp nhận được. Chẳng những không kịp thời thay lãnh đạo giải vây, còn khiến lãnh đạo phải giải vây cho gã, không xứng đáng với chức danh thư ký chút nào. Gã không khỏi toát mồ hôi ướt đẫm, thầm hạ quyết tâm về sau nhất định phải học được cách nhận định tình hình, phải có năng lực, phải thường xuyên duy trì khả năng ứng biến thay lãnh đạo giải quyết vấn đề khó khăn, nếu không, sớm muộn gì sẽ bị lãnh đạo đưa vào lãnh cung.
Cũng không biết lãnh đạo đối với biểu hiện vừa rồi của gã có thất vọng hay không? Triều Vĩ Cương trong lòng thấp thỏm lo lắng, hối hận không ngừng.
Lại nói Dương Trương mất mặt trước đám đông, sau khi chạy trối chết, cảm thấy mặt mũi tối sầm, trong lòng tức giận, liền tìm đến Mã Tiêu kể khổ, lại thêu dệt thêm mắm thêm muối nói xấu Hạ Tưởng, nói là Hạ Tưởng ỷ thế hiếp người, chẳng những cố ý giẫm lên y, còn thiếu chút nữa hung hăng tát y trước mặt mọi người. Sau khi y nói uy danh của Bộ trưởng Mã, hắn ngược lại càng táo tợn thêm, trong mắt tuyệt không coi mặt mũi Mã Bộ trưởng ra gì.
Tục ngữ có câu "không sợ không có lời hay, chỉ sợ không có người tốt". Trình độ khiêu khích gây chia rẽ của Dương Trương tuy rằng vụng về, nhưng vô cùng hiệu quả, bởi vì Mã Tiêu vốn bất hòa với Hạ Tưởng. Mặc dù sau cuộc tranh cãi lần trước, xung đột trực tiếp giữa y và Hạ Tưởng đã giảm bớt, một thời gian dài không xuất hiện vấn đề gì, nhưng nỗi phẫn hận trong lòng y đối với Hạ Tưởng vẫn chưa tiêu tan. Lại bởi vì ở trong mắt của Phó Tiên Phong Hạ Tưởng vẫn là hình tượng tiểu nhân nham hiểm, y cũng chịu ảnh hưởng của Phó Tiên Phong, đối với Hạ Tưởng không có một chút ấn tượng tốt. Hôm nay Dương Trương đâm bị thóc chọc bị gạo, khiến cho thù cũ hận mới trong lòng y cùng nhau dâng lên.
Lúc Dương Trương đến đâm chọt với Mã Tiêu, Trịnh Quan Quần cũng đang có mặt. Là Phó Trưởng ban thường trực Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, y đang có mặt để báo cáo phương châm chỉ đạo công tác tuyên truyền sắp tới với Mã Tiêu. Mã Tiêu coi như tín nhiệm y, Dương Trương nói chuyện lại nhanh, vừa đến liền nói ra, cũng không tránh Trịnh Quan Quần, khiến ông nghe rõ mồn một.
Trịnh Quan Quần bên cạnh vẻ mặt bình tĩnh, không nói một lời, nhưng trong lòng lại nghĩ Dương Trương gây sự. Mã Tiêu tính tình lại so đo từng tý, đoán chừng sẽ tìm mọi cách để tìm sai sót của Hạ Tưởng. Chốc nữa phải chào hỏi Hạ Tưởng, nhắc nhở hắn đề phòng chuyện chẹt họng của phía tuyên truyền một chút. Đồng thời, y cũng vừa lúc có một chuyện buồn bực muốn nói với Hạ Tưởng.
Chính là sự việc Trưởng phòng Giáo dục quận Hạ Mã cũng tên là Trịnh Quan Quần, hai ngày trước khiến cho y chú ý, nghĩ thầm rằng trên thế giới người trùng tên trùng họ không ít, nhưng cùng tồn tại trong quan trường một người trùng tên trùng họ, thì rất hiếm thấy. Xuất phát từ tò mò, y điều tra hồ sơ Trịnh Quan Quần thì thấy, thiếu chút nữa khiến y ghê tởm, đây là loại người gì vậy, trưởng thành một bộ dạng đáng khinh như vậy, cũng dám gọi là Trịnh Quan Quần sao? Thật sự đã hủy hoại cái tên Trịnh Quan Quần rất hay này.
Trưởng ban Trịnh giận đến dở khóc dở cười, liền cân nhắc có thể điều vị Trưởng phòng Trịnh này ra khỏi thành phố Yến hay không, tùy tiện chuyển sang một địa phương nhỏ hẻo lánh, khỏi phải trưởng phòng Trịnh ở thành phố chướng mắt, ảnh hưởng đến hình ảnh quang minh chính đại của trưởng ban Trịnh.
Chờ Dương Trương nói xong, Mã Tiêu sốt ruột đuổi Dương Trương đi, Trịnh Quan Quần cũng đúng lúc mà xin cáo từ. Hai người vừa đi, y liền cầm điện thoại gọi cho Phó Tiên Phong. Điện thoại vừa mới nhận được, chợt nghe tiếng chửi mắng vô cùng phẫn nộ của Phó Tiên Phong:
- Con mẹ nó Hạ Tưởng thật chẳng ra cái quái gì, sai người giữa đường cướp tiền của tôi, còn đánh tôi một trận, tôi không bắt được hắn, sẽ không mang họ Phó!
Mã Tiêu chấn động:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
…
Hạ Tưởng vẫn chưa biết một việc nhỏ giẫm lên chân người ta, rồi thêm việc Phó Tiên Phong trên đường cao tốc gặp tình hình nguy hiểm, lại đều bị tính vào người hắn, thù hận hiện tại giữa hắn với Phó Tiên Phong càng kết càng sâu.
Nếu hắn biết chắc chắn sẽ kêu to là bị oan, bởi vì sự việc trên đường cao tốc, không có một xu quan hệ với hắn.
Hắn đang ngồi trước mặt Diệp Thạch Sinh, vẻ mặt cười yếu ớt, chậm rãi nói.
- Bí thư Diệp, tình hình cơ bản chính là như vậy. Thật ra Thủ tướng chỉ nói mấy chuyện phiếm, rồi động viên tôi vài câu, nhân viên đi cùng cũng không nhiều, phần lớn không quen biết, tôi chỉ biết có mỗi Bộ trưởng Dịch...
Hạ Tưởng biết sự việc mà Diệp Thạch Sinh quan tâm nhất là cái gì, vừa đến đã đem chuyện Thủ tướng đến phòng bệnh của hắn kể lại tỉ mỉ.
Hắn biết, Diệp Thạch Sinh cũng có kênh có thể nghe ngóng được một chút gì đó, mặc dù không cần hắn thuật lại rõ ràng, cũng có thể hiểu sơ sơ. Hắn chủ động nói thẳng ra, chính là muốn tranh thủ sự tín nhiệm của Diệp Thạch Sinh.
Quả đúng như suy nghĩ của Hạ Tưởng, hắn vừa nói xong, sắc mặt Diệp Thạch Sinh liền giãn ra rất nhiều, vẻ mặt cười nhạt nói:
- Thủ tướng trăm công ngàn việc, sau khi nghe nói về bệnh tình của cậu, còn chủ động thăm hỏi cậu, chính là phúc của cậu. Nhất định phải ghi tạc lời Thủ tướng dạy bảo, đem tinh thần chỉ thị của Thủ tướng đặt đúng chỗ, cố gắng công tác, tranh thủ cống hiến nhiều hơn nữa ở trên cương vị công tác.
Hạ Tưởng cũng bày tỏ nhất định tiếp thu tinh thần chỉ thị của Bí thư Diệp, dù sao cũng phải biểu hiện thái độ đầy đủ, không để cho Diệp Thạch Sinh cảm thấy bất kỳ cảm giác bất hòa gì.
Diệp Thạch Sinh thấy Hạ Tưởng vẫn tôn kính và chân thành đối xử với y, trong lòng cũng có phần cảm thán. Hạ Tưởng quả thật là một cán bộ tốt, là một người trẻ tuổi ưu tú, bất cứ thời điểm nào cũng không kiêu ngạo không nóng nảy, luôn luôn bình tĩnh tự nhiên, có độ chín chắn. Y đã trải qua mấy chục năm trong quan trường, số người y gặp qua không đếm xuể, cũng gặp qua những người trẻ tuổi khéo léo hơn so với Hạ Tưởng. Nhưng trong quan trường có rất nhiều người khôn khéo, nhưng người vừa khôn khéo vừa xảo quyệt thì lại rất ít.
Hạ Tưởng, chính là một trong số ít đó.
Sự khôn khéo có thể mang lại cho người ta sự hài lòng nhất thời, nhưng quá mức khôn khéo sẽ có xu hướng phóng đại, khiến cho người ta cảm thấy không đáng tin. Xảo quyệt có lẽ có thể được một số lãnh đạo cấp trên thích thâm trầm đánh giá cao. Nhưng chỉ có sự xảo quyệt mà không khôn khéo, thì lại dễ dàng khiến cấp dưới sợ hãi, không dám đến gần anh ta. Cán bộ không có trợ thủ đắc lực và cấp dưới trung thành, trong quan trường, cũng không thể tiến xa được.
Hiếm thấy chính là Hạ Tưởng vừa có sự khôn khéo, lại có sự xảo quyệt, hơn nữa còn kết hợp cả hai ở cùng một chỗ một cách hoàn hảo, không làm cho người ta cảm thấy lời của hắn là phóng đại, lại không khiến người ta cho rằng lòng dạ hắn thâm sâu không thể kết giao. Tính cách của hắn lại có lực hấp dẫn, vừa có thể khiến cấp trên tín nhiệm, lại có thể hòa mình với cấp dưới, quả thực chính là người trời sinh trong quan trường.
Sự đánh giá cao của Diệp Thạch Sinh đối với Hạ Tưởng không hề thay đổi, chỉ có điều bởi vì quan hệ giữa Thôi Hướng và Phó Tiên Phong, hơn nữa Hạ Tưởng không làm việc ở Tỉnh ủy, tiếp xúc qua lại ít đi rất nhiều so với trước kia, nên vẫn cảm thấy có một khoảng cách mơ hồ. Không ngờ hôm nay chỉ vừa gặp mặt, sau khi nói chuyện với nhau mấy câu, lại khiến ông khôi phục lại sự coi trọng trước kia đối với Hạ Tưởng.
Còn có lờ mờ một chút cảm giác biết ơn.
Trong lòng Diệp Thạch Sinh khẽ thở dài một tiếng. Về công về tư, ông đều không muốn trở thành đối thủ với Hạ Tưởng. Không phải ông sợ gì Hạ Tưởng, mà là ông phát hiện chính mình từ sâu trong nội tâm càng ngày càng coi trọng người thanh niên trước mắt này.
Hạ Tưởng đã từng vẽ phác thảo bản kế hoạch thành phố Yến cho ông, thay ông chịu áp lực nhiều mặt, thực hiện việc điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp. Vẫn là Hạ Tưởng, miêu tả một bức tranh tương lai của quận Hạ Mã cho ông, khiến ông một lần nữa cố thắp lên ngọn lửa hi vọng trong lòng, không chùn bước dẫn dắt tỉnh Yến tiến lên, mới có thành tích hôm nay, cũng khiến ông đạt được danh vọng trước nay chưa từng có trong dân chúng.
Trong lòng Diệp Thạch Sinh cảm thấy có một chút bất đắc dĩ và băn khoăn. Bất đắc dĩ chính là sự suy thoái thế lực của ông ở thủ đô, đã nói rõ ràng cho ông, rằng ông muốn tiến thêm một bước nữa vào danh sách cấp phó quốc gia, chỉ có thể dựa vào cố gắng của chính ông, hậu thuẫn đối với việc này đã bất lực. Băn khoăn chính là, ông hiện giờ tiếp cận Phó Tiên Phong, về công phải cứng rắn đối mặt chống lại Phạm Duệ Hằng, về tư, bởi vì muốn bắt tay với đối thủ chính trị của Hạ Tưởng, khiến ông dù sao vẫn cảm thấy có một tầng ngăn cách với Hạ Tưởng.
Mặc dù ông cũng hiểu rõ, chính trị không phải là sản phẩm của sự mềm yếu, nhưng nhân vật chính trị xét đến cùng cũng là người, cũng có tình cảm, cũng nhớ ân tình cũ. Hạ Tưởng năm đó quả thật đã làm không ít việc cho ông, mà ông ngoại trừ việc lợi dụng Hạ Tưởng để hòa hoãn với Phạm Duệ Hằng ra, đã giúp gì được cho Hạ Tưởng đâu?
Đã già rồi, Diệp Thạch Sinh bùi ngùi xúc động một lúc lâu, người hơn 60 tuổi, nhuệ khí đã qua, tinh thần không hề phấn chấn. Nếu như trước kia, ông mới sẽ không cảm thấy áy náy gì đối với Hạ Tưởng. Vì bảo đảm lợi ích của chính mình, dứt khoát dẹp hẳn một con đường tối, không bận tâm sẽ làm thương tổn ai. Hiện giờ thì không thể, đối mặt với Hạ Tưởng, ông không ngờ có một loại cảm giác vô lực khó có thể mở miệng.
Rốt cuộc là vì đã già rồi, không còn quyết đoán, hay là bởi vì ông tự nhận mình đã mắc nợ Hạ Tưởng quá nhiều? Hay là, trên người Hạ Tưởng có rất nhiều sự thông minh sắc sảo khiến cho người ta cân nhắc không ra?
Hạ Tưởng nhìn ra Diệp Thạch Sinh do dự, trong lòng cũng cảm thấy không có cách nào. Tính cách Diệp Thạch Sinh có quá nhiều cảm xúc tiêu cực, chẳng những đôi khi do dự thiếu quyết đoán, còn dễ dàng bị tình cảm chi phối. Tuy rằng cũng có thể phát ra một mặt mạnh mẽ, cứng rắn, nhưng thường thường không thể kéo dài lâu, lại hai tai yếu mềm, thật đúng là một Bí thư Tỉnh ủy khiến cho người ta phải đau đầu.
Từ một phương diện nào đó mà nói, thật đúng là không bằng Cao Thành Tùng hống hách. Cao Thành Tùng hống hách thì hống hách, tính cách của gã đã hình thành thì không thay đổi, nhận định sự việc không quay đầu lại, dám làm dám chịu. Bởi vậy lúc đầu dưới sự dẫn dắt của Cao Thành Tùng, vẫn mang đến cho tỉnh Yến một diện mạo mới. Quả thật với tính cách của Cao Thành Tùng, nếu không phải bởi vì hậu thuẫn quá mức dung túng đối với gã, gã tự hạn chế đi một chút, có lẽ còn có thể dẫn dắt tỉnh Yến rất tốt. Đáng tiếc là, Cao Thành Tùng phạm vào một căn bệnh của rất nhiều nhân vật chính trị sau khi đã đạt tới địa vị cao - tự cao tự đại, duy ngã độc tôn (TN: chỉ có mình là đáng tôn quý).
Từ xưa đến nay, có bao nhiêu người đầu tiên là hô lớn khẩu hiệu vì dân chờ lệnh đi tranh đấu giành thiên hạ. Lúc gây dựng giang sơn, mặc dù luôn miệng nói là lật đổ đế chế phong kiến, nhưng lại muốn đạt được giấc mộng Hoàng đế duy ngã độc tôn, nhất ngôn cửu đỉnh (TN: lời nói nặng vài nghìn kí lô), muốn đem ý chí cá nhân áp đảo ý chí tập thể, cho dù biết rõ quyết sách có sai lầm, cũng bởi vì vấn đề thể diện và vấn đề vị trí, chết cũng không hối cải? Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.vn
Hạ Tưởng rút lại suy nghĩ, biết có lẽ để hắn chủ động bắt đầu cho thỏa đáng, nói:
- Hôm qua tôi tới Thành ủy, gặp Trưởng ban Phương, hàn huyên tán gẫu cùng anh ấy...
- Ồ?
Lông mày Diệp Thạch Sinh giương lên, trong lòng vui vẻ, ông vốn cho rằng Hạ Tưởng sẽ nói về thái độ của Phạm Duệ Hằng trước, không ngờ, Hạ Tưởng lại bắt đầu từ trên người đương sự
Thật là một khởi đầu không tồi, Diệp Thạch Sinh âm thầm khen ngợi. Nếu ý kiến cá nhân của Phương Tiến Giang có khuynh hướng thiên về thành phố Tần Đường, Phạm Duệ Hằng cũng phải chiếu cố đến tâm trạng của Phương Tiến Giang một chút.
- Trưởng ban Phương nói, anh ấy tuân theo sự sắp xếp bố trí của tổ chức.
Hạ Tưởng nói một câu khiến Diệp Thạch Sinh hơi thất vọng, bởi vì lời Phương Tiến Giang nói, chẳng khác nào chưa nói.
Không ngờ Hạ Tưởng ngay sau đó lại nói một câu:
- Lúc cùng nhau ăn cơm, Trưởng ban Phương lại cảm thán một câu, Thành phố Tần Đường là thành phố lớn, tên tuổi đứng hàng thứ hai, có thể đến thành phố Tần Đường, đương nhiên không còn gì tốt hơn...
Diệp Thạch Sinh lập tức vui mừng nhướn đuôi lông mày:
- Ý kiến của đồng chí Tiến Giang, có thể nói trước mặt đồng chí Thăng Bình không? Đều là Trưởng ban tổ chức cán bộ, nên có tiếng nói chung.
Là một Bí thư Tỉnh ủy, biểu hiện vừa rồi của Diệp Thạch Sinh hơi thất thố. Ông cũng lập tức ý thức được bản thân quá vội vã, ngồi trở lại, dựa người vào lưng ghế phía sau, cười nói:
- Xuất phát từ sự trân trọng đối với đồng chí Tiến Giang, tôi hy vọng cậu ấy có thể đến thành phố Tần Đường nhậm chức. Tuy nhiên thái độ của Duệ Hằng rất cứng rắn, nếu đồng chí Tiến Giang không tỏ thái độ rõ ràng, tôi cũng không có lý do gì để giải thích với Duệ Hằng.
Ngụ ý của Diệp Thạch Sinh là, nếu Phương Tiến Giang biểu lộ rõ ràng cho Ban tổ chức Cán bộ Tỉnh ủy là cá nhân y muốn đến thành phố Tần Đường nhậm chức, Diệp Thạch Sinh còn có cớ lý luận với Phạm Duệ Hằng.
Thậm chí có thể nói, nếu thái độ của Phương Tiến Giang dứt khoát rõ ràng mà đứng một bên Diệp Thạch Sinh, lập tức bày tỏ thái độ dựa dẫm vào Diệp Thạch Sinh, Diệp Thạch Sinh cưỡng chế việc thông qua đề cử Phương Tiến Giang cuối cùng cũng không phải không có khả năng. Nhưng nếu như vậy, thì chẳng khác nào hoàn toàn đặt Phương Tiến Giang ở phía đối lập với Phạm Duệ Hằng, cũng không phải là mong muốn của Hạ Tưởng.
Vấn đề là, Phạm Duệ Hằng sớm muộn gì sẽ tiếp nhận chức vụ Bí thư.
Thành phố Tần Đường tuy rằng so với thành phố Đan Thành, bất kể là về quy mô đô thị hay quy mô kinh tế, đều mạnh hơn nhiều, nhưng cấp bậc Bí thư Thành ủy là giống nhau. Vì một vị trí Bí thư Thành phố lớn mà đắc tội với nhân vật số một tương lai của Tỉnh ủy, Phương Tiến Giang sẽ không ngốc đến mức đi làm cái việc bỏ dưa hấu mà nhặt hạt vừng (TN: tham cái nhỏ mà bỏ cái lớn).
Đề nghị của Diệp Thạch Sinh không thể thực hiện được, cũng không đáng, cho dù Hạ Tưởng ra mặt khuyên bảo, Phương Tiến Giang cũng không làm như vậy. Đương nhiên, Hạ Tưởng sẽ không mở miệng, hắn cũng hiểu rõ quan hệ lợi hại trong đó. Nhân vật chính trị, không ai lại chỉ lo lợi ích trước mắt. Người không có tầm nhìn lâu dài, chắc chắn không thể tiến xa được.
Biết rõ không thể được, Hạ Tưởng vẫn cố tình muốn nhắc tới thái độ của Phương Tiến Giang, là có dụng ý của hắn.
- Tuy nhiên Trưởng ban Phương còn nói, Chủ tịch tỉnh Phạm đã nói chuyện riêng với anh ấy, nếu anh ấy đồng ý đến thành phố Đan Thành nhậm chức, về sau sẽ nhận được sự chiếu cố thỏa đáng. Tôi nghĩ theo như lời Chủ tịch tỉnh Phạm thì về sau tức là sau khoảng một đến hai năm...
Hạ Tưởng liền không bỏ lỡ cơ hội tung ra một vấn đề nan giải.
Diệp Thạch Sinh im lặng.
Lời nói của Hạ Tưởng trúng ngay điểm yếu của ông, chính là, nhiều nhất là hai năm khi ông ra đi, tỉnh Yến sẽ là tỉnh Yến của Phạm Duệ Hằng, ai dám mạo hiểm đắc tội với người lãnh đạo tương lai để lựa chọn lợi ích trước mắt cũng không nhiều cho lắm? Thành phố Tần Đường và thành phố Đan Thành, hai vị trí Bí thư Thành ủy, có thể thua kém nhau bao nhiêu? Xem xét từ góc độ chính trị, thì không hề thua kém.
- Chủ yếu là nếu đồng chí Tiến Giang đến thành phố Đan Thành, thì uất ức cho đồng chí Vương Tiếu Mẫn không thể tiếp nhận chức vụ tại chỗ.
Diệp Thạch Sinh lại tung ra vấn đề lựa chọn Vương Tiếu Mẫn.
Hạ Tưởng trước mặt ông tuy rằng chỉ là Chủ tịch quận Hạ Mã, nhưng thân phận hiện tại của Hạ Tưởng không chỉ là một Chủ tịch quận, mà là người phát ngôn của Phương Tiến Giang, là cái ống loa giữa ông và Phạm Duệ Hằng. Đó là lý do vì sao mà Diệp Thạch Sinh lại nghiêm túc thảo luận vấn đề bổ nhiệm Bí thư Thành ủy với Hạ Tưởng.
Bởi vậy hiện tại ông đối mặt không chỉ với một mình Hạ Tưởng, mà là một nhóm quyền lợi đứng phía sau hắn. Ông ở mặt ngoài là cùng Hạ Tưởng thảo luận vấn đề, trên thực tế là giao chiến cùng Phạm Duệ Hằng!