Quả thật Hạ Tưởng đóng vai trò người phát ngôn của Phạm Duệ Hằng, là kết quả do Phạm Tranh âm thầm ra mặt đại diện cho Phạm Duệ Hằng, thỏa hiệp với hắn. Lập trường của Phạm Duệ Hằng Hạ Tưởng cũng biết rõ, ông cũng không muốn dưới sự cai trị của ông, để Phó gia phát triển lớn mạnh. Cho dù sau khi Phạm Duệ Hằng đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy, không thể ngăn cản bước chân Phó gia tiến quân vào tỉnh Yến, xuất phát từ sự cân bằng trong chính trị mà suy xét, ông tình nguyện tiến cử thế lực Khâu gia để giữ cân bằng với Phó gia, cũng không muốn để Phó gia tại tỉnh Yến muốn làm gì thì làm.
Lúc không đủ thực lực, sự cân bằng và kiềm chế chính là phương pháp tốt nhất.
Phạm Duệ Hằng đang nói vài câu về tình hình trước mắt với Hạ Tưởng, cùng với sự việc Vương Đại Pháo sa lưới, thì bỗng nhiên chuyển đề tài, nói một câu khiến Hạ Tưởng hơi kinh hãi:
- Gần đây Tiểu Thì và cậu gặp mặt không nhiều lắm, giữa các cậu giận dỗi sao?
Hạ Tưởng có phần không hiểu hàm ý lời Phạm Duệ Hằng nói, nghĩ ngợi, nói:
- Có thể là Tiểu Thì hơi bận, tinh thần của cô ấy hẳn là đặt ở nhà máy vật liệu xây dựng kiểu mới Tiểu Thì. Giữa tôi và Tiểu Thì, hẳn là chưa từng có ngày nghỉ lễ, nếu là có đi nữa, thì có thể là cô ấy lòng dạ hẹp hòi. Trong tình huống bình thường, tôi sẽ không chủ động làm phụ nữ giận. Phạm Tranh rất đồng ý với quan điểm này của tôi. Ha ha, tôi chắc đã đắc tội với cô ấy.
- Ha ha...
Phạm Duệ Hằng cũng cười,
- Chẳng lẽ cậu không nghĩ là vì Tiểu Thì đã yêu rồi, nên mới ít liên lạc với cậu?
Những lời ám chỉ này ý tứ càng ngày càng rõ ràng, Hạ Tưởng lại càng sửng sốt. Trong ấn tượng Phạm Duệ Hằng rất ít khi nói đùa với hắn, hôm nay sao đột nhiên lại nói ra việc cá nhân của Nghiêm Tiểu Thì, mục đích là gì? Khó hiểu thì khó hiểu, Chủ tịch tỉnh đặt câu hỏi, mặc kệ là vấn đề ngạc nhiên kỳ lạ gì, phải trả lời:
- Yêu đương là chuyện tốt, giờ cũng nên suy xét việc cả đời một chút. Không biết người đàn ông may mắn có thể khiến Tiểu Thì vừa ý kia là ai?
- Mai Hiểu Mộc.
Tiếng Phạm Duệ Hằng nghe không có vẻ gì phập phồng, nhưng Hạ Tưởng lại quá nhạy cảm mà ý thức được cái gì đó, quả nhiên, sau khi bất chợt dừng lại, Phạm Duệ Hằng lại hỏi,
- Thế nào Hạ Tưởng, cậu thấy thế nào về tính tình của Mai Hiểu Mộc? Nghe nói cậu và cậu ta cũng biết nhau?
Bất kể Nghiêm Tiểu Thì có phải thật lòng tiếp nhận sự theo đuổi của Mai Hiểu Mộc hay không, Hạ Tưởng hiểu một việc, Phạm Duệ Hằng là thật tâm hy vọng Nghiêm Tiểu Thì và Mai Hiểu Mộc có thể thành chuyện tốt, bởi vì Mai Hiểu Mộc là người Mai gia, là cháu trai của Mai Thái Bình.
Bất kể là xuất phát từ góc độ quan hệ thân thiết với Mai Thái Bình, hay là suy xét ý tưởng muốn tiếp cận với Mai gia, Nghiêm Tiểu Thì nếu thật có thể cùng Mai Hiểu Mộc đến với nhau, thì coi như ý nguyện của Phạm Duệ Hằng được hoàn thành mỹ mãn. Phỏng chừng Phạm Duệ Hằng cũng từ việc Diệp Thạch Sinh tiếp cận Phó gia mà ngộ ra đạo lý, cũng có ý nhờ cậy vào thế lực gia tộc để mở đường cho tương lai.
Hạ Tưởng nghĩ ngợi, nói:
- Tôi và Mai Hiểu Mộc tiếp xúc không nhiều lắm. Đối với cậu ta vẫn chưa thể nói là hiểu biết. Vả lại việc yêu đương là từ hai phía, chỉ cần hai người cảm thấy thích hợp, người ngoài cũng không thể nói gì thêm. Tuy nhiên đứng trên lập trường bằng hữu, tôi thật lòng chúc bọn họ hạnh phúc.
- Tiểu Thì đang ở văn phòng của tôi, muốn nói với cô ấy vài câu hay không?
Phạm Duệ Hằng không tỏ thái độ với lời nói của Hạ Tưởng, chỉ cho Hạ Tưởng một đề tài chọn lựa.
-...
Hạ Tưởng hơi lưỡng lự, tiếng Phạm Duệ Hằng lại truyền tới,
- Được rồi, Tiểu Thì nói cô ấy còn có việc, phải đi. Vậy cứ như vậy trước nhé.
Gió đêm lạnh lùng thổi lên trên người, Hạ Tưởng cảm thấy trí não tỉnh táo lạ thường. Thật thú vị, Phạm Duệ Hằng cũng động tâm, đánh vào chủ ý hôn nhân. Đương nhiên chủ ý là không tồi, quan trọng là, Nghiêm Tiểu Thì thật lòng thích Mai Hiểu Mộc sao?
Nhìn đèn đường dần dần thắp sáng, nghĩ đến ngày mai Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ trở về, Hạ Tưởng không biết sao, đột nhiên xuất hiện một tia dự cảm chẳng lành.
Sáng sớm hôm sau, trên đường đi làm Hạ Tưởng liền nhận được điện thoại của lão Cổ, khiến hắn chấn động - Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ, trong đó có cả mấy người của quân đội, bị một đội ngũ quân đội của tỉnh Dự bắt giam!
Hạ Tưởng không khỏi giật mình:
- Quân đội nào mà to gan như vậy, dám nhốt người của ông?
- À, trong quân đội không ít phe phái, mỗi vùng đều có phe phái độc chiếm tương ứng, tạm thời bắt giữ người cũng là bình thường. Tôi cảm thấy mục đích của bọn họ không phải bắt giữ người, kéo dài thời gian mới là ý định thực sự của bọn họ.
Lão Cổ đa mưu túc trí, nhìn xa trông rộng, hiển nhiên hiểu rõ có người của ông ở đó, đối phương cho dù là tạm thời bắt giữ, cũng không dám để cho Ngưu Kỳ và Vương Đại Pháo chạy, cũng sẽ không làm gì hai người đó, nếu không ông mà nổi giận, cũng có thể sẽ khiến đối phương chịu không nổi. Nhưng người của ông đã tỏ rõ thân phận, mà đối phương vẫn kiên quyết bắt giam, thì hành động có chút ý vị sâu xa.
Ngoại trừ kéo dài thời gian, không thể khiến Ngưu Kỳ và Vương Đại Pháo kịp trở về thành phố Yến ra, lão Cổ nghĩ không ra còn có bất kỳ việc quan trọng nào đáng để đối phương chuyện bé xé ra to.
- Kéo dài thời gian?
Hạ Tưởng vừa nghĩ liền hiểu rõ vấn đề mấu chốt trong đó,
- Chẳng lẽ là bọn họ muốn đánh vào khác biệt về thời gian, muốn xử lý sạch sẽ chứng cứ của thành phố Yến?
- Tám chín phần.
Lão Cổ thoải mái mà cười,
- Dù sao đó là chuyện của cậu, không quan hệ với tôi. Tôi đề xuất, phái lực lượng công an đi tiếp ứng một chút, tránh ở giữa lại phạm sai lầm.
Hạ Tưởng cảm ơn lão Cổ xong, ngay lập tức bấm số điện thoại của Lịch Phi:
- Lịch Phi, cậu lập tức dẫn một đội, đi tới tỉnh Dự tiếp viện người áp giải Vương Đại Pháo. Nhớ kỹ, báo cáo với Hoàng Kiến Quân và Cục trưởng Tôn, cần phải điều động lực lượng cảnh sát có năng lực cao. Dọc đường đi chú ý an toàn.
Lịch Phi lần đầu tiên nghe Hạ Tưởng trịnh trọng truyền đạt mệnh lệnh, lập tức tinh thần khẩn trương dâng cao:
- Vâng! Tôi lập tức xin chỉ thị sếp Hoàng và sếp Tôn, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!
Xuất phát từ suy xét cẩn thận, Hạ Tưởng lại tự mình gọi điện thoại cho Hoàng Kiến Quân và Tôn Định Quốc, sau khi trưng cầu ý kiến bọn họ, mới hơi chút yên tâm.
Nơi tiếp giáp giữa tỉnh Dự và tỉnh Yến, chỗ bắt giữ Vương Đại Pháo cách thành phố Yến hơn 500 km, Lịch Phi dẫn 5 chiếc xe cảnh sát cộng với lực lượng hơn 10 người có năng lực tốt, ăn sáng qua loa xong, liền một mạch lên đường cao tốc hướng phía Nam mà đi, tranh thủ trước buổi chiều ngày mai, áp tải Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ về thành phố Yến.
Hạ Tưởng ngồi ở trong văn phòng, cẩn thận chải chuốt mạch suy nghĩ một chút. Nghĩ tới nghĩ lui, thì cảm thấy nếu việc tạm giữ thật sự là do Phó Tiên Phong gây nên, như vậy Phó Tiên Phong là "Hạng Trang vũ kiếm, ý tại Phái Công" (TN: Hạng Trang biểu diễn màn múa kiếm nhằm lấy mạng Lưu Bang (Phái Công); ý nói hành động với một mục đích giấu kín), Phái Công có thể đoán được, không phải Bạch Chiến Mặc thì chính là Khang Thiếu Diệp.
Bạch Chiến Mặc là vị trí then chốt, Phó Tiên Phong sẽ không dễ dàng mà vứt bỏ y. Làm một quân cờ trọng yếu nhất của Phó Tiên Phong, Bạch Chiến Mặc hiện tại không thể bị Phó Tiên Phong qua cầu rút ván, bởi vì Bạch Chiến Mặc còn có thể trọng dụng.
Như vậy thì chỉ còn một khả năng – Khang Thiếu Diệp!
Khang Thiếu Diệp hiện tại đang nằm viện, nghe nói còn đang bị hôn mê, Phó Tiên Phong còn muốn Khang Thiếu Diệp phải như thế nào nữa? Khang Thiếu Diệp đã trải qua hai lần bệnh tim đột phát, thể trạng chắc chắn không được như trước, không chừng còn phải tĩnh dưỡng lâu, phỏng chừng trong khoảng thời gian ngắn không thể quay về quận Hạ Mã công tác, y còn có thể gây sức ép tạo sóng gió gì nữa?
Hạ Tưởng còn chưa nghĩ thông suốt mắt xích trong đó, thì bị điện thoại của Tiêu Ngũ cắt ngang. Tiêu Ngũ khẩn cấp báo cáo với Hạ Tưởng, Thương mại Trường Cơ lại ra mặt tiếp xúc với bất động sản Giang Sơn, đề xuất yêu cầu muốn đàm phán!
Thật đúng là gió lửa không ngừng, một bên Phó Tiên Phong bắt giữ người, một bên Nguyên Minh Lượng gây sự, thật đúng là chiến tranh liên miên.
Tuy nhiên Hạ Tưởng lại vô cùng vui mừng. Nguyên Minh Lượng muốn lật bài rồi, hắn lập tức bảo Tiêu Ngũ thông báo cho Tôn Hiện Vĩ, Lý Thấm và Thẩm Lập Xuân, giữa trưa đến khách sạn Hào Môn họp. Text được lấy tại https://trumtruyen.vn
Bởi vì hành động của Nguyên Minh Lượng, Hạ Tưởng liền tạm thời bỏ việc Khang Thiếu Diệp ra khỏi đầu, không phân tích sâu xa thêm nữa. Buổi sáng bận rộn với không ít việc, xử lý không ít công vụ, lại mở một cuộc hội ý ngắn với Bạch Chiến Mặc, giữa trưa vừa xong việc liền vội vàng chạy tới khách sạn Hào Môn, mở hội nghị kín với mấy người.
Sau khi Hạ Tưởng trở lại quận Hạ Mã, hôm nay là lần đầu tiên gặp lại mọi người. Vừa gặp mặt, trước tiên là hàn huyên một hồi, Tôn Hiện Vĩ, Thẩm Lập Xuân vây quanh Hạ Tưởng nhìn một lúc lâu, xác nhận Hạ Tưởng quả thật không có việc gì mới yên tâm.
Lý Thấm mặc áo gió màu lam nhạt, đeo một chiếc khăn choàng càng lộ vẻ phong tình của phụ nữ trưởng thành. Cô chỉ ngồi nhìn từ xa, không ngồi gần, trong ánh mắt toát ra vẻ thản nhiên mà thân thiết.
Đối với Lý Thấm mà nói, Hạ Tưởng vừa thần bí lại vừa thực tế, nhưng ở bên trong sự thực tế, lại có sự xa lạ khiến cho người ta khó có thể lý giải. Thần bí chính là, Hạ Tưởng bao giờ cũng thể hiện một bộ dạng tự tin tính toán kỹ càng, khiến cô có phần khó hiểu lại có phần không phục. Nhưng hắn luôn luôn có cử chỉ khác thường, còn có bàn tay "vẽ rồng điểm mắt", cô mặc dù không phục sự tự tin quá độ của Hạ Tưởng, nhưng lại có phần khâm phục sự trấn tĩnh gặp chuyện không sợ hãi của hắn. Thực tế chính là, Hạ Tưởng lại là người có tình người, với mấy người Tôn Hiện Vĩ, Thẩm Lập Xuân vừa là quan hệ cấp trên và cấp dưới, vừa có tình hữu nghị của anh em, hắn đối với công nhân cũng bình đẳng như nhau. Còn điều khiến Lý Thấm cảm thấy xa lạ chính là, Hạ Tưởng lại có một mặt ác nghiệt và ác liệt, ví dụ như trong việc đối đãi trên sự việc của Thương mại Trường Cơ, thì hắn lại có một mặt bình tĩnh vô tình và không hề nương tay.
Hạ Tưởng thật đúng là một người phức tạp khiến cho người ta khó có thể mà suy xét… Tuy nhiên Lý Thấm nhớ lại lời ví von lần trước Hạ Tưởng nói với cô, trong lòng liền tức giận, cảm thấy sự tôn nghiêm của cô đã bị xâm phạm. Nhưng lập tức lại nghĩ, Thương mại Trường Cơ thể hiện thái độ dự định đàm phán, chứng tỏ lời Hạ Tưởng là chính xác, lại khiến cô tức giận, rồi lại không thể không phục ánh mắt tinh tường xuất sắc của Hạ Tưởng.
Sau khi chờ mọi người ngồi vào chỗ của mình, còn chưa gọi món ăn, tiếng mở cửa vang lên, Tề Á Nam vừa chạy tới.
Tề Á Nam đang ở khách sạn Yên Kinh tiếp một khách hàng quan trọng, nghe ban Giám đốc Hào Môn báo cáo, Hạ Tưởng tổ chức gặp mặt ở Hào Môn, y liền lập tức cáo lỗi với khách hàng, vội vàng tới Hào Môn. Y biết Hạ Tưởng công việc bận rộn, hôm nay giữa trưa tụ hội là cơ hội khó mà có được. Sau khi Hạ Tưởng trở lại thành phố Yến, y vẫn chưa từng cùng ngồi chung với Hạ Tưởng, trong lòng vẫn cảm thấy bất an.
Tình trạng vết thương của Hạ Tưởng cứ vướng bận trong lòng y. Tề Thị hiện giờ muốn buộc chặt một chỗ cùng với tiền đồ của Hạ Tưởng, Tề Đông Lai đã trịnh trọng mà nói cho Tề Á Nam, phải trên cả hai phương diện chíên tích và quan hệ cá nhân mà thể hiện sự thành tâm với Hạ Tưởng, nhất định phải đạt được sự tán thành của Hạ Tưởng, trở thành hậu duệ trực tiếp của hắn, thậm chí dặn dò, trong thời gian ngắn bồi thường mấy chục triệu cũng không quan trọng, chỉ cần Hạ Tưởng cần công trình chiến tích, thì nhất định đáp ứng cho hắn.
Tề Á Nam liền biết, cha mình chẳng khác nào đem tương lai của Tập đoàn Tề Thị đánh cuộc vào Hạ Tưởng, nói cho cùng, cũng là đưa tương lai của y và tiền đồ Hạ Tưởng buộc vào nhau. Bình tĩnh mà xem xét, Tề Á Nam cũng vô cùng kính nể Hạ Tưởng, cho rằng Hạ Tưởng là bằng hữu có thể giao thiệp, và đáng tin cậy.
Bởi vậy vừa nghe thấy tin Hạ Tưởng hôm nay tổ chức gặp mặt ở khách sạn Hào Môn, y liền vội vàng tới, chính là muốn biểu hiện sự quan tâm giữa bằng hữu với nhau.
Trước đây từng cùng liên kết giữ cân bằng sự việc của Thương mại Trường Cơ, Hạ Tưởng không phải cố ý giấu diếm Tề Á Nam. Hơn nữa căn cứ tình hình hiện tại tiến hành đánh giá rủi ro một chút, Thương mại Trường Cơ so với tưởng tượng của hắn còn có thực lực hùng hậu hơn, Nguyên Minh Lượng so với trong tưởng tượng của hắn cũng túc trí đa mưu hơn. Vốn tưởng rằng lúc ấy Phó Tiên Phong khoác lác 20 tỷ đầu tư là có phần cường điệu, hiện tại xem ra, Nguyên Minh Lượng đã ném ra hơn 5 tỷ tiền vốn, bây giờ còn có xu hướng tiến quân ồ ạt, bởi vậy có thể thấy được Thương mại Trường Cơ gióng trống khua chiêng 20 tỷ, cho dù phần lớn là tô vẽ thêm, dự đoán ít nhất cũng chuẩn bị trên 15 tỷ tiền vốn.
Để bảo đảm an toàn, Hạ Tưởng dự định kéo cả Tập đoàn Tề Thị xuống nước.
- Á Nam đến đây vừa đúng lúc, tôi đang có sự việc muốn tìm anh thương lượng. Đến đây, ngồi xuống đi.
Hạ Tưởng không một chút khách khí mà hướng Tề Á Nam vẫy tay chào, sau đó hướng Tôn Hiện Vĩ cười ha ha,
- Hiện Vĩ, anh tiết kiệm được tiền nhé. Á Nam vừa đến, hôm nay miễn phí.
Tôn Hiện Vĩ ngồi ở bên phải Lý Thấm, thấy ánh mắt Lý Thấm vừa động, liền lập tức không phục mà lôi ví ra:
- Lãnh đạo, chê tôi nghèo hả? Lúc nào cùng ngồi ăn cơm với nhau, tôi chả tranh trả tiền? Vài tỷ tới chục tỷ tôi không chơi nổi, nhưng sơn hào hải vị vẫn ăn vô biên!
Ánh mắt Lý Thấm càng thêm xem thường hơn.
Hạ Tưởng liền trực tiếp đứng dậy kéo Tôn Hiện Vĩ lại:
- Đi đi, anh ngồi một bên đi. Để Á Nam ngồi ở đây, tôi nhìn anh mà bực mình.
Tôn Hiện Vĩ cười ha ha:
- Lãnh đạo đúng là lãnh đạo, có thiên có hướng. Được, tôi nghe lời còn không kịp?
Y ngoan ngoãn mà ngồi xuống một bên, cách Lý Thấm khá xa, tuy nhiên ánh mắt còn có phần lưu luyến không rời dừng trên người Lý Thấm.
Lý Thấm cũng không thèm liếc mắt nhìn Tôn Hiện Vĩ một cái, ngược lại tò mò quan sát Tề Á Nam vài lần.
Không thể không nói Tề Á Nam mặc dù trong nhận thức trước đây của Hạ Tưởng hơi ăn chơi trác táng, nhưng những năm gần đây sau khi biết tốc độ thăng chức và kiến thức của Hạ Tưởng, mới biết được thế nào gọi là "nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên" (TN: Ngoài trời này có bầu trời khác, người giỏi còn có người giỏi hơn), đã sửa đổi rất nhiều. Bộ dạng của y vốn không tồi, lại cộng thêm sự khiêm tốn cố tình duy trì, khiến cho y có một loại phong thái giàu sang ẩn hình, khiến người ta có cái nhìn đầu tiên là cảm giác thoải mái.
Hạ Tưởng không thấy xa lạ, chẳng những để y ngồi gần hơn một chút, lại đề xuất kêu y miễn phí, y liền vui vẻ trong lòng, biết trong cảm nhận của Hạ Tưởng, vị trí của y càng ngày càng gần. Nói cách khác, y cách người ở trung tâm vòng tròn của Hạ Tưởng, chỉ kém một bước.
Một câu kế tiếp của Hạ Tưởng, khiến cho Tề Á Nam mừng rỡ như điên, biết Hạ Tưởng đã hoàn toàn tiếp nhận y.
- Á Nam, gần đây Tề Thị còn bao nhiêu vốn lưu động? Có thể đăng kí thành lập một công ty bất động sản, tiến quân vào thị trường bất động sản của quận Hạ Mã hay không?
Tề Á Nam biết những người đang có mặt đều là người Hạ Tưởng tín nhiệm nhất, y tuy rằng cũng biết Hạ Tưởng đối với y coi như tán thành, nhưng trong việc liên kết đối phó sự việc Thương mại Trường Cơ, Hạ Tưởng trước đây chỉ bâng quơ mà đề cập qua một lần muốn mượn tiền y, sau đó không nói thêm câu nào nữa, cho thấy mức độ tín nhiệm của Hạ Tưởng đối với y còn chưa đủ.
Bây giờ đề xuất để Tề Thị tiến quân vào thị trường bất động sản quận Hạ Mã, Tề Á Nam trong lòng mừng rỡ khôn xiết. Đề nghị của Hạ Tưởng chứng minh Hạ Tưởng đã hoàn toàn tiếp nhận y, muốn đem y đặt vào hệ thống nòng cốt, đúng là việc tốt từ trên trời rơi xuống mà y chờ đợi đã lâu, sao thể nào không khiến y vui vẻ ra mặt?
Tề Á Nam vẻ mặt hớn hở, tuy nhiên vẫn không muốn quá thất thố trước mặt mọi người, kìm nén sự vui mừng trong lòng, nghĩ ngợi, cẩn thận nói:
- Vốn lưu động trong khoảng thời gian ngắn có thể gom góp hai ba trăm triệu, nếu cho thêm thời gian nửa năm, nghĩ được cách, vấn đề sáu bảy trăm triệu không quá lớn.
- Đủ dùng rồi.
Vẻ mặt Hạ Tưởng thoải mái,
- Trước tiên đăng kí một công ty bất động sản rồi sẽ nói tiếp. Đúng rồi, tốt nhất lên Bắc Kinh đăng kí, tên phải có khí thế mạnh mẽ một chút, công việc trong giai đoạn đầu phải bí mật một chút, không để cho người khác phát hiện có bóng dáng của Tập đoàn Tề Thị ở bên trong.
Lý Thấm chen vào nói:
- Đến Bắc Kinh đăng kí công ty bất động sản, tôi có thể hỗ trợ.
Hạ Tưởng gật đầu:
- Đúng, có Lý Thấm ra mặt giúp anh, thì dễ dàng hơn. Bản lĩnh của cô ấy trên phương diện hoạt động tư bản, so với các vị đang ngồi đây đều mạnh hơn rất nhiều. Á Nam, anh phải học tập nhiều ở Lý Thấm.
Tề Á Nam và Lý Thấm từng gặp mặt một lần, cả hai người đều khách sáo gật đầu, bắt tay, rồi trao đổi danh thiếp.
Hiện Vĩ không chịu thua mà lắc đầu, lại có phần bất đắc dĩ mà thở dài:
- Rốt cuộc là đã già rồi, cạnh tranh không nổi với tuổi trẻ.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ tâm tư của y, lập tức cười to. Tề Á Nam cũng mỉm cười phụ họa, Lý Thấm thì không cười, mặt phụng phịu, tỏ vẻ rất là bất mãn.
Kế tiếp, là nói tới hành động của Thương mại Trường Cơ.
Thương mại Trường Cơ lần trước phái người ra mặt tiếp xúc với bất động sản Giang Sơn, bất động sản Thiên An cùng với Tập đoàn Đạt Tài, cũng coi như là bắt đầu tiến hành phô trương mạng lưới, nhưng Hạ Tưởng để mấy công ty bất động sản tăng giá lên, Thương mại Trường Cơ ngay lập tức cười lạnh mà bỏ đi.
Lúc ấy Lý Thấm còn tưởng rằng chào giá quá cao, sẽ thẳng tay đập chết ý nghĩ muốn mua của Thương mại Trường Cơ, lại không ngờ được mấy ngày, Thương mại Trường Cơ quả đúng theo như lời Hạ Tưởng, quay trở lại, đề xuất mở lại đàm phán.
Ý chí của Thương mại Trường Cơ đối với thị trường bất động sản quận Hạ Mã là nhất định chiến thắng, làm sao có thể bị dọa chạy? Lý Thấm là phụ nữ, không biết dã tâm của người đàn ông nắm trong tay một khoản tiền lớn có ý đồ lao vào, bởi vậy việc Thương mại Trường Cơ đi mà quay lại, sớm đã nằm trong dự kiến của Hạ Tưởng.
- Thương mại Trường Cơ hẳn là sẽ ép giá, chúng ta tăng giá 10%, bọn họ ít nhất sẽ đè giá xuống trong khoảng 5%, bởi vì xu thế tăng giá nhà gần đây vào khoảng 5%. Nhưng nếu bọn họ lại chủ động đến, chính là một khối thịt lớn, không thoải mái mà cắt một dao, thì thật sự đáng tiếc. Bởi vậy chúng ta nhượng bộ nhiều nhất là 2%, nếu thấp hơn mức tăng 8%, thì không ra tay dứt hẳn một lần.
Hạ Tưởng nhìn xung quanh bốn phía, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của từng người, bất kể là Tôn Hiện Vĩ cợt nhả, hay là Thẩm Lập Xuân vui tươi hớn hở, Tiêu Ngũ câu nệ, Lý Thấm khó hiểu, cùng với vẻ mặt Tề Á Nam cẩn thận, bị ánh mắt Hạ Tưởng đảo qua, đều là vẻ mặt nghiêm nghị, gật đầu đồng ý.
Lý Thấm nghĩ Hạ Tưởng vẫn còn có một mặt uy phong, thật sự là một người đàn ông ngàn mặt.
Không ai đề xuất ý kiến phản đối, Lý Thấm thì kiềm chế không được sự khó hiểu trong lòng, mở miệng hỏi:
- Tôi còn chưa rõ, tại sao Thương mại Trường Cơ muốn làm ra vẻ coi tiền như rác, phải để chúng ta kiếm chác một vố? Chẳng lẽ chính bọn họ không thể xin phê duyệt một dự án, mua lại đất nền, sau đó xúc tiến việc tiêu thụ bất động sản của chính mình?
Hạ Tưởng cười nói:
- Đã là vốn lưu động, chính là đặc tính tự do và mơ hồ. Nếu phát triển bất động sản, sẽ không còn là vốn lưu động, mà chính là tài sản đầu tư cố định, muốn rút vốn sẽ khó khăn. Trực tiếp tiếp nhận khu chung cư có sẵn, rủi ro giai đoạn đầu bằng không, rủi ro tiêu thụ về sau cũng cực thấp, cho dù có nảy sinh sai lầm không thể kiếm chác nhiều, cũng có thể thông qua cách thức dùng đòn bẩy tài chính từ ngân hàng, làm cho không phải bồi thường, sau đó đúng lúc rút lui. So sánh một cách không thỏa đáng, hiện tại bất động sản giống như người phụ nữ trưởng thành vậy, tự mình phát triển giống như lên kế hoạch nuôi dưỡng Lolita (là nhân vật cô bé con đáng yêu trong tiểu thuyết cùng tên), vốn lưu động cũng không đủ kiên nhẫn để chờ Lolita lớn lên...