- Lolita… là ý gì?
Lý Thấm sửng sốt. Tuy rằng chưa bao giờ nghe qua cách nói Lolita, mơ hồ cũng có thể đoán ra ý nghĩa đại khái.
- Là cô bé gái?
Hạ Tưởng liền cười:
- Đại khái là ý tứ này, tóm lại không cần lo Thương mại Trường Cơ sẽ không chấp nhận điều kiện của chúng ta, bọn họ cuối cùng cũng sẽ giúp chúng ta kiếm lời, bởi vì bất động sản Giang Sơn, bất động sản Thiên An và Tập đoàn Đạt Tài, cũng không thiếu tiền mặt, tài chính đều rất vững chắc, không giống một số công ty bất động sản duy trì dựa vào vốn vay, sẽ nóng lòng ra tay. Bởi vậy giá cả chúng ta đưa ra tuy rằng cao, Thương mại Trường Cơ cũng trong lòng biết rõ, bởi vì thực lực của chúng ta, hơn nữa tên tuổi của chúng ta, cũng như vị trí bất động sản so với những chỗ khác tốt hơn hẳn, triển vọng tiêu thụ khả quan, tuyệt đối đáng tăng giá 8%.
- Tôi không quá tin là Thương mại Trường Cơ sẽ mắc mưu, cảm thấy đề giá quá cao, có phần hơi phiêu lưu.
Lý Thấm khẽ lắc đầu.
Tiêu Ngũ không khách sáo mà nói một câu:
- Lãnh đạo chỉ bảo, chúng ta nhất định nghe theo, đâu ra mà nhiều vấn đề như vậy?
- Lãnh đạo cũng là người, cũng có thời điểm phạm sai lầm. Tôi chỉ có thiện ý nhắc nhở anh ấy, tự tin quá độ chính là tự đại!
Lý Thấm lập tức phản bác.
Thẩm Lập Xuân ha hả cười:
- Chủ tịch Thành đã bảo tôi - Hạ Tưởng nói như thế nào, thì anh cứ làm như vậy. Nếu hắn giải thích, anh nghe không hiểu, anh chỉ cần đi theo học là được, không cần hỏi thêm vì sao. Đợi sau khi có kết quả, anh quay đầu nhìn lại quá trình, thì sẽ hiểu được vì sao người khác tài trí hơn anh.
Lý Thấm vốn thẳng tính, hơn nữa cô ở nước ngoài nhiều năm, đã hình thành thói quen tranh luận trực tiếp với cấp trên, vẫn không vừa lòng nói:
- Tôi cảm thấy Chủ tịch quận Hạ đôi khi quá hống hách, nói sao làm vậy, không chịu nghe ý kiến khác, chuyên quyền độc đoán.
- Độc đoán có cái tốt của độc đoán, đôi khi trong một việc quan trọng, phải thống nhất chỉ huy, phải hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh, nếu không rất dễ khiến việc thất bại.
Hạ Tưởng không chút để ý nói,
- Lý Thấm, tôi nói cô làm, thành công, coi như công lao của cô. Thất bại, thì coi như lãnh đạo của tôi sai lầm, tôi sẽ chịu trách nhiệm, được không?
- Được, một lời đã định.
Lý Thấm đã không nghe kỹ sơ hở trong lời nói của Hạ Tưởng, hoàn toàn mặc kệ thành bại, hắn đều không có lợi. Lời cô vừa ra khỏi miệng mới ý thức được Hạ Tưởng mặc dù đôi lúc chuyên quyền độc đoán, nhưng lời vừa nói vẫn rất đàn ông, có sự khoan dung, liền lại khiến cô ngượng ngùng nói thêm
- Nếu thành công, tôi xin nhận sai trước mặt anh.
- Sai? Sai ở chỗ nào?
Hạ Tưởng rộng lượng mà vung tay lên,
- Có tranh luận là chuyện tốt, chứng minh cô cũng một lòng muốn làm tốt công viếc. Chẳng qua là bất đồng ý kiến mà thôi, cũng chứng minh lá gan của cô to hơn bọn họ. Quả thật bọn họ cũng không phục lắm, tuy nhiên không dám nói ra, chỉ cô dám đối mặt chống đối tôi.
Tôn Hiện Vĩ cười ha hả không ngừng:
- Nhưng không bao gồm tôi, tôi phục, thật lòng phục.
Thẩm Lập Xuân cười mà không nói, Tiêu Ngũ và Tề Á Nam đều cùng nhau gật đầu, tất cả đồng thanh:
- Tâm phục khẩu phục.
Lý Thấm khẽ mỉm cười:
- Tốt, tôi đành im lặng, sợ các anh rồi.
Hội họp lần này đã định ra quan điểm chủ yếu, duy trì mức giá 8%. Tập đoàn Tề Thị chính thức tiến quân vào lĩnh vực bất động sản, công việc cụ thể do Tề Á Nam và Lý Thấm bắt tay vào làm, Hạ Tưởng không hề hỏi đến công tác chuẩn bị giai đoạn đầu.
Buổi chiều trở lại văn phòng, nhận được điện thoại của Lịch Phi, đã tiến hành tiếp xúc với cảnh sát tỉnh Dự, dưới sự phối hợp với cảnh sát địa phương, sau khi gặp mặt quân đội đóng giữ địa phương, đối phương cũng đồng ý thả người, đang trong quá trình xin chỉ thị cấp trên, nói là muộn nhất tối nay có hồi âm.
Lịch Phi hơi có phần hưng phấn:
- Lãnh đạo, tôi đã gặp Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ. Ngưu Kỳ không nói gì, ngoan cố, thấy tôi một câu cũng không nói. Vương Đại Pháo trái lại là một gã nực cười, thấy tôi còn đầm đìa nước mắt nước mũi, nói gã là người của quân giải phóng. Con bà nó, nếu không có người ngoài ở đấy, tôi thế nào cũng phải bẻ gẫy một tay của gã! Tuy nhiên tôi có điều lo lắng, Vương Đại Pháo đầu óc hơi kém cỏi, những điều gã biết chắc chắn chỉ có hạn, nếu Ngưu Kỳ dù chết không chịu mở miệng, thật sự khó mà làm to chuyện.
Hạ Tưởng hiểu rõ tâm tư của Lịch Phi, cũng là một lòng muốn thay hắn báo thù, liền giải thích nói:
- Đầu tiên việc thẩm án không cần nghĩ nhiều, nhiệm vụ trước mắt của anh chính là đem Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ bình an trở về. Nhớ lấy, trên đường không thể để xảy ra bất kỳ sai lầm gì!
Lịch Phi xốc lại tinh thần, hướng về Hạ Tưởng bày tỏ sự bảo đảm.
Hi vọng dọc đường không gặp phải sai lầm gì thì tốt. Hạ Tưởng hiện tại cũng có phần bị Vương Đại Pháo làm cho mất bình tĩnh, chỉ sợ lại thêm phiền toái.
Sau khi hết giờ làm hắn vốn định về nhà yên tĩnh một chút, ngẫm nghĩ lại ý đồ kéo dài thời gian của Phó Tiên Phong rốt cuộc là kiếm chỉ vào nơi nào. Vừa vào đến cửa liền nhận được điện thoại của Tống Triêu Độ, nói là muốn đến nhà gặp. Hạ Tưởng hiển nhiên hoan nghênh, vội bảo Tào Thù Lê và Lam Miệt chuẩn bị cơm chiều, bởi vì hắn biết Tống Triêu Độ không thích ăn cơm ngoài một chút nào.
Lam Miệt hiện tại trên cơ bản đã trở thành một nửa thành viên của gia đình, ban ngày đi làm, cứ đến buổi tối thì đến đây. Cô thứ nhất là tình cảm khăng khít với Tào Thù Lê, thứ hai là hiện tại càng ngày càng không thể rời khỏi Hạ Đông, rất thích Hạ Đông.
Tuy rằng lúc Hạ Đông mới sinh ra, đã có Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc làm mẹ nuôi. Nhưng theo Hạ Tưởng thấy, trước mắt xứng với chức mẹ nuôi nhất kỳ thật là Lam Miệt. Bởi vì Hạ Đông hiện tại thích được Lam Miệt bồng nhất, tuy rằng đôi khi tình cờ dùng tay bất nhã sờ vào ngực Lam Miệt, nhưng tuyệt đối không gây trở ngại làm ảnh hưởng đến sự thân thiết của Lam Miệt đối với cậu bé.
Vóc dáng của Tào Thù Lê đã hoàn toàn khôi phục, hình thể so với trước kia càng khỏe đẹp nhiều hơn, sau khi sinh đẻ thân thể càng nở nang đẫy đà, không mập không gầy, càng khiến Hạ Tưởng để tâm. Cô bình thường ở nhà sẽ mặc một chiếc áo ngủ rất đặc sắc của cô gái trẻ, đôi khi từ phía sau nhìn lại còn tưởng một học sinh chưa tốt nghiệp. Nếu cô không ôm Hạ Đông, bất kể ai thấy cũng sẽ không nghĩ rằng cô đã là mẹ của một đứa con, còn tưởng rằng cô là một cô bé ngay đến bạn trai còn chưa có.
Tống Triêu Độ muốn tới, Tào Thù Lê không dám chậm trễ, tuy rằng cô cũng biết Phó chủ tịch thường trực tỉnh và Hạ Tưởng quan hệ cá nhân rất tốt, nhưng vẫn phải để tâm đến thân phận quan lớn cấp phó tỉnh của ông. Dĩ nhiên, bởi vì Tống Nhất Phàm chắc chắn cũng sẽ đi cùng, cô rất vui. Cô đã thích kẻ tinh ranh cổ quái Tống Nhất Phàm, từ trên người Tống Nhất Phàm, cô nhìn thấy hình bóng chính mình năm đó.
Bận rộn trong chốc lát Tào Thù Lê vừa lơ đãng quay đầu lại, phát hiện Hạ Tưởng ngồi trên sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, không khỏi đau xót trong lòng. Hắn quá mệt mỏi, mỗi ngày giống như chiếc chong chóng chuyển động không ngừng, người làm bằng sắt cũng chịu không nổi, hơn nữa còn phải chịu đựng áp lực mọi mặt, vừa phải đối phó các mối quan hệ phức tạp ở mọi phương diện. Cứ nghĩ tới những lận đận long đong mà hắn từng trải qua, cô không khỏi đau lòng không ngừng, đàn ông quả thật không dễ dàng, nhìn vẻ bề ngoài của bọn họ, ai lại biết được đằng sau con người của họ là sự cô đơn và buồn phiền?
Lam Miệt đem Hạ Đông giao cho bảo mẫu, cũng giúp Tào Thù Lê chuẩn bị mọi việc. Cô nhìn thấy tình cảm dịu dàng trong mắt Tào Thù Lê, nhỏ giọng nói:
- Đôi khi tôi nghĩ, thật ra Phương Cách cũng khá tốt. Ít nhất anh ấy cũng là người vô tâm, không cho người khác quan tâm, cũng không làm cho người ta đau lòng. Cô bé Lê, cô nói tôi có nên cưới Phương Cách hay không, anh ấy vừa cầu hôn tôi...
- Cưới, cưới liền!
Tào Thù Lê giống như đang giận dỗi với ai,
- Cô thật ngốc, vất vả lắm mới gặp được một người đàn ông tốt, vì sao không nhanh chóng kết hôn, chẳng lẽ còn chờ người khác cướp mất à? Sự xinh đẹp của cô có thể so sánh với Nghiêm Tiểu Thì không? Sự thanh lịch có thể so sánh với Cổ Ngọc không? Chờ lúc mấy người phụ nữ khác thích Phương Cách, cô hối hận cũng không kịp!
- Đúng, những lời vừa nói thật là đúng. Cô không nói thì tôi cũng không biết, những gì cô vừa nói, tôi thật có cảm giác nguy hiểm.
Lam Miệt lập tức vẻ mặt căng thẳng,
- Nghe lời cô, ngày mai tôi sẽ đáp lại anh ấy, trở thành cô dâu của anh ấy.
- Hi hi...
Tào Thù Lê lại vui vẻ mà mỉm cười,
- Cô dâu cô dâu, có nghĩa là, cô gả anh ấy, về sau vừa là vợ của anh ấy, nhưng cũng vừa giống mẹ của anh ấy quan tâm chăm sóc anh ấy. Cô dâu. Chính là một nửa người mẹ mới cưới về! Đàn ông, đôi khi giống như nuôi dưỡng một đứa trẻ, bọn họ cũng cần dụ dỗ...
Chuông cửa vang lên, Tống Nhất Phàm và Tống Triêu Độ đã tới.
Tống Nhất Phàm vừa vào cửa, chỉ kịp hướng Tào Thù Lê và Lam Miệt gật đầu một cái, liền bổ nhào đến bên người Hạ Tưởng, giữ chặt cánh tay của hắn nhìn tới nhìn lui, vòng quanh hắn hai vòng, mới vỗ vỗ ngực, thở phào một cái:
- Không thiếu tay thiếu chân, nhan sắc không tàn phai, vẫn còn đẹp trai giống như trước đây, nhìn chung cũng khiến tôi yên tâm.
Bộ dạng người lớn khiến cho người ta buồn cười.
Không ngờ cô lại nói một câu, khiến mọi người cùng cười phá lên:
- Hạ ca ca, anh có biết tôi là ai không? Tôi thử kiểm tra anh, xem trí nhớ của anh có bị hỏng hay không?
- Hỏng cái đầu quỷ của cô ấy!
Hạ Tưởng giơ tay búng vào đầu Tống Nhất Phàm một cái
- Cô có phải định biến tôi thành đồ ngốc hay không? Nếu không có Phó chủ tịch tỉnh Tống ở đây, tôi chắc chắn trừng trị cô một trận.
- Anh định trừng trị tôi như thế nào?
Tống Nhất Phàm học hư rồi, cô cười ma quái, trong khuôn mặt tươi cười có vẻ hồn nhiên ngây thơ của một cô bé, nhưng trong ánh mắt lại biểu lộ sự giảo hoạt và khiêu khích,
- Chẳng lẽ anh cũng dám tét mông tôi?
- Khụ khụ!
Tống Triêu Độ cũng cảm thấy trên mặt không nhịn được,
- Tiểu Phàm, không được quấy rối, đi chỗ khác chơi đi.
Tống Nhất Phàm không sợ Tống Triêu Độ, hướng Tống Triêu Độ nhăn mặt:
- Ba lấy thân phận người bố để nói chuyện với con, hay là lấy thân phận của Phó chủ tịch thường trực tỉnh? Nói cho ba biết, bất kể là thân phận gì, con cũng không nghe, hừ!
Hạ Tưởng liền dụ dỗ Tống Nhất Phàm:
- Mau đi xem Hạ Đông một chút đi, nó biết nói rồi đấy.
- Thật à? Có gọi em là chị được hay không?
Tống Nhất Phàm làm sao có khái niệm đối với việc lúc nào trẻ con biết nói, lập tức tin là thật, tuy nhiên lập tức lại ý thức được mình vừa giảm thân phận tiền bối của chính mình, lại sửa lại lời,
- Không đúng, Hạ Đông phải gọi em là cô, em không đồng ý cùng vai vế với một đứa trẻ con đâu.
Một hồi cười vang.
Hạ Tưởng chỉ biết Tống Nhất Phàm là trung tâm trêu đùa của mọi người, sau khi cười xong, hắn liền cùng Tống Triêu Độ lên lầu nói chuyện. Hai người đầu tiên là thảo luận một chút tình hình trước mắt, còn nói tới tình hình bế tắc hiện tại của Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng, Hạ Tưởng cũng đề cập đến điều kiện của Phạm Duệ Hằng.
- Khâu Tự Phong đảm nhiệm Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy?
Tống Triêu Độ hơi khó hiểu, Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.vn
- Chủ tịch tỉnh Phạm đồng ý hoàn toàn có thể hiểu được, Trưởng ban Mai cũng có thể đáp ứng?
Tống Triêu Độ khó hiểu không phải không có lý, xem tình hình trước mắt, Ngô gia và Phó gia mạnh ai nấy tự bố cục tại tỉnh Yến, trên cơ bản là trong bốn nhà, là hai nhà có lợi nhất. Mà Mai gia giai đoạn hiện tại chỉ có một mình Mai Thái Bình tại tỉnh Yến, theo địa vị tỉnh Yến nước lên thì thuyền lên, Mai gia chắc chắn sẽ không thỏa mãn với hiện trạng, cũng chuẩn bị xếp người nhà đến tỉnh Yến mưu cục.
Vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy quan trọng như thế, Mai Thái Bình sẽ chắp tay tặng cho Khâu gia một trong những đối thủ sao? Tống Triêu Độ không hiểu rõ suy nghĩ của Mai Thái Bình.
Hạ Tưởng cũng nghe được tỉnh Yến đã tiến hành tiếp xúc và thảo luận với Nội các Chính phủ về đề tài vòng kinh tế ở Bắc Kinh, tin tưởng rằng không bao lâu sẽ đề ra lộ trình, nhanh thì hai năm, chậm thì ba năm, về cơ bản có thể nhanh chóng đặt chân đúng chỗ. Thời gian hai ba năm dùng để xây dựng thế cục tại tỉnh Yến, cho dù là gia tộc có thế lực, cũng có chút khó khăn vất vả.
Mai Thái Bình phê chuẩn việc bổ nhiệm Khâu Tự Phong, cũng là dựa trên cân nhắc về sự hợp tác hữu hạn.
Trên thực tế quan hệ giữa bốn đại gia tộc, là trong anh có tôi, trong tôi có anh. Vừa có phân chia vừa có hợp tác, trong đó Mai gia và Khâu gia hợp tác nhiều nhất, lại cùng Ngô gia quan hệ xa nhất. Mà Khâu gia và Phó gia hợp tác nhiều nhất, quan hệ với Ngô gia và Mai gia cũng không xa không gần, đứng vị trí trung gian. Mà Ngô gia được công nhận là đệ nhất trong bốn nhà, ba nhà đều phải ngưỡng mộ, lại đều muốn nuốt chửng thế lực của Ngô gia.
Hợp tác giữa Ngô gia và ba nhà cũng không coi là chặt chẽ lắm, không thể nói rõ cùng ai xa ai gần, cũng không có đối kháng trực tiếp với ba nhà. Tương đương với Ngô gia cầm đầu, chỉ cần Ngô gia lên tiếng, muốn hợp tác với nhà nào, bất kể là Phó gia, Khâu gia hay là Mai gia, đều vô cùng vui mừng, quả thật cũng là bởi vì hợp tác với Ngô gia sẽ có kết quả rất tốt, cũng bởi vì thực lực đích xác của Ngô gia rộng lớn hơn ba nhà.
Quan hệ giữa bốn nhà, bởi vì lý do xã hội hiện tại đa nguyên hóa, so với quan hệ giữa ba nước trong thời đại Tam Quốc trước kia, đúng là phức tạp hơn. Cho dù giữa bốn nhà có đối kháng qua lại, cũng thường xuyên phát sinh sự việc phá đám, nhưng đều đã giấu kín trong bí mật, ở ngoài mặt vẫn muốn giữ gìn một cục diện chính trị yên ổn đoàn kết.
Tranh đấu giữa mấy nhà cũng không thể quá quyết liệt, nếu không sẽ khiến cho cục diện chính trị bất ổn. Trong tầng lớp cấp cao, không chỉ người của bốn đại gia tộc, nhưng cũng có người xuất thân bình dân, bọn họ giữ cái nhìn cảnh giác và mâu thuẫn đối với các thế lực gia tộc, thậm chí còn âm thầm tìm đủ mọi cách có thể để từng bước làm suy yếu ảnh hưởng của thế lực gia tộc đối với tình hình chính trị.
Trong thời gian nằm viện ở Bắc Kinh lần này, Hạ Tưởng có thể nói đã thu hoạch được khá nhiều, chẳng những được Thủ tướng thăm hỏi, còn gần gũi và tiếp xúc rất nhiều nhân vật, thông qua sự ra tay và hỗ trợ giữa mấy đại gia tộc, cùng với lời đồn về việc Thủ tướng không có hứng thú với mấy đại gia tộc, khiến cho hắn đối với sự phức tạp và tàn khốc trong đấu tranh chính trị giữa cấp cao, có hiểu biết sâu sắc hơn.
Mặc dù hắn bây giờ còn chưa thể coi là quan lớn, nói chung từ cấp sở trở lên, mới tính là chính thức gia nhập vào hàng ngũ quan lớn. Nhưng việc gì cũng phải lo trước tính sau, huống chi giữa hắn và bốn đại gia tộc, hoặc nhiều hoặc ít đều có đủ loại quan hệ. Trong quan trường, khắp nơi đều là bãi mìn, vách núi liền kề, không thể không quan sát, phải thận trọng đi từng bước.
Thủ tướng chính là một trong những người ở cấp cao rất không thân thiện với thế lực gia tộc.
Hạ Tưởng sau khi được Thủ tướng thăm hỏi, trong lòng cũng suy nghĩ rất nhiều. Nếu việc Thủ tướng trong lúc vô tình đi ngang qua là sự sắp xếp cố ý của lão Cổ, chẳng lẽ nào, lão Cổ cũng là một trong những người phản đối thế lực gia tộc?
Hạ Tưởng đoán không ra lại không tiện trực tiếp giáp mặt mở miệng hỏi lão Cổ, có một số việc, không trực tiếp nói ra ngược lại càng thú vị hơn, hắn liền kiềm chế tâm tư. Dù sao với cấp bậc và thực lực hiện tại của hắn, còn chưa đủ để tham gia đánh cờ trong tầng lớp cấp cao.
Nhưng ván cờ giữa bốn đại gia tộc trong tỉnh Yến lúc này, hắn dĩ nhiên không thể không quan tâm.
Vấn đề Tống Triêu Độ, đã nằm trong dự kiến của Hạ Tưởng.
- Trưởng ban Mai hiện tại có thể đối với thế cục tỉnh Yến, còn chưa có ý tưởng tiến thêm một bước, tạm thời cũng có thể chưa có người thích hợp đến tỉnh Yến. Ông giơ cao đánh khẽ thả cho Khâu gia một lần, cũng là lựa chọn thông minh, Khâu gia về sau chắc chắn cũng sẽ có qua có lại.
Quan hệ giữa Hạ Tưởng và Tống Triêu Độ không tồi, liền nói ra suy đoán của hắn.
Đương nhiên cũng chỉ là phỏng đoán, hắn cũng biết tuy rằng hắn bên ngoài có thể có quan hệ với Mai Thái Bình, nhưng cũng chưa đến mức khiến Mai Thái Bình có thể nói thật với hắn.
Hạ Tưởng cũng hiểu rõ, Mai Thái Bình đối với hắn vừa hữu hảo, lại dè chừng. Dù sao quan hệ giữa hắn và Liên Nhược Hạm, đều khiến cho Mai Thái Bình cũng được, Khâu Tự Phong cũng được, có cảnh giác nhất định. Hơn nữa cho dù có quan hệ mới nói, khi đề cập đến bí mật trọng tâm, sẽ không ai tiết lộ.
Tống Triêu Độ gật gật đầu:
- Điều này cũng đúng.
Y đứng lên, đi đi lại lại trong phòng, gõ gõ trán,
- Chính khách chính là chính khách, vòng kinh tế Bắc Kinh chỉ là kế hoạch tương lai, thì đã có thế lực các nơi nghe tin lập tức hành động, tình hình tỉnh Yến về sau, phỏng chừng sẽ càng ngày càng phức tạp.
Sau đó còn nói việc Vương Đại Pháo sa lưới sẽ mang đến ảnh hưởng và sự xáo động tới mức nào cho quận Hạ Mã. Quan điểm của Tống Triêu Độ và Hạ Tưởng giống nhau, cho dù không động đến Phó Tiên Phong, chắc chắn cũng sẽ liên lụy đến một số người của quận Hạ Mã, quận Hạ Mã, chỉ sợ phải có một phen điều chỉnh nhân sự.
Nhanh đến lúc ăn cơm, Tống Triêu Độ bỗng nhiên nhớ tới cái gì, mỉm cười:
- Nói ra thì cậu là Chủ tịch quận vẫn chưa hợp pháp lắm, vẫn chưa thông qua bổ nhiệm của đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân... Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân Quận Hạ Mã, cũng nên tổ chức cuộc họp.
- Nên tổ chức họp, hiện giờ đã giữa tháng 11, muộn nhất là trước tháng 12 sẽ tổ chức họp.
Hạ Tưởng cười lắc đầu,
- Gần đây quận Hạ Mã xảy ra nhiều chuyện như vậy, phỏng chừng tất cả mọi người không có tâm trạng nào mà quan tâm đến sự việc đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân. Sau khi sự việc Vương Đại Pháo có kết quả, họp hành, khởi động…
- Hạ Mã cũng sẽ hạ mã (xuống ngựa), ha ha.
Tống Triêu Độ cũng mở miệng vui đùa một câu.
Giữa trưa ngày hôm sau rốt cục tin tức trông mong đã lâu cũng tới, nhóm của Lịch Phi đã đem Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ thuận lợi áp tải đến thành phố Yến!
Tin tức truyền tới quận Hạ Mã, cả quận Hạ Mã xôn xao. Tin tức nhanh chóng vươn đôi cánh dài từ trụ sở Quận ủy truyền đến trên công trường quận Hạ Mã, lập tức phát sinh làn sóng vui mừng của những người công nhân, không ít công trường nghỉ chúc mừng, rất nhiều công nhân tự phát mà mua pháo mang đến. Suốt một buổi chiều, quận Hạ Mã tiếng pháo liên tiếp, đồng thời vang vọng lại trong không trung, cũng kinh ngạc lòng người.
Dân làng thôn Tiểu Đấu dìu già dắt trẻ, hướng về đầu phố, người khua chiêng gõ trống, người thả pháo hoa, còn có người đến khu cục công an tặng cờ thưởng, đều là vì việc hung thủ sa lưới mà vui mừng khôn xiết.
Quận Hạ Mã giống như đang mở tiệc đón năm mới vô cùng náo nhiệt, hân hoan.
Đối ngược với đám đông phấn chấn, Bạch Chiến Mặc nhíu mày, đóng chặt cửa sổ, trốn trong phòng làm việc, buồn bực khó chịu. Chưa từng có tiếng pháo nào giống như hôm nay khiến cho người ta nghe xong liền cảm thấy bực bội, y thầm nghĩ đem tất cả mọi người đốt pháo bắt lại mới tốt.
Nhưng tiếng pháo vẫn từ ngoài cửa sổ ngoan cố mà truyền vào, rơi vào trong lỗ tai Bạch Chiến Mặc, khiến cơn tức trong lòng y càng lớn lên, càng ngày càng bực bội bất an.
Không phải tiếng pháo khiến y bực bội, mà là Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ sa lưới khiến y bực bội. Chính xác mà nói, là bệnh tình của Khang Thiếu Diệp khiến y bực bội. Bởi vì y theo lời của Phó Tiên Phong, tới Nhị Viện thông qua quan hệ tìm được một bác sĩ quen thuộc tên Phan Án, trong tình huống tin chắc Phan Án đáng tin cậy, Bạch Chiến Mặc nói ra ám chỉ làm cho Khang Thiếu Diệp không kịp cấp cứu, không ngờ Phan Án lại một mực từ chối!