Hạ Tưởng vô cùng kinh ngạc.
Bình tâm suy nghĩ, mặc dù hắn không có tình cảm gì với Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc, hơn nữa còn có chút bất mãn với những việc làm của họ, nhưng cũng phải thừa nhận họ là một cặp chị em xinh đẹp như hoa khiến người ta vừa nhìn đã thích. Bản chất của hai người họ không xấu, cũng không có tâm địa độc ác gì, đúng là tuy họ vì Nga Ni Trần đã làm không ít việc xấu, nhưng cũng không đáng rơi vào nông nỗi bị người ta chà đạp.
Hạ Tưởng liền hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ông nói rõ ra đi.
- Tôi, tôi, tôi…
Trong cơn hoảng loạn, lại mất đi sự uy phong của ngày trước, Nga Ni Trần lắp ba lắp bắp, không nói nên lời:
Tôi muốn cho chúng ra nước ngoài, đã làm xong mọi thủ tục. Hôm qua chúng đến thủ đô rồi, bay chuyến bay sáng sớm hôm nay, không ngờ hôm nay lại không thể liên lạc được với chúng, vừa tìm hiểu mới biết được nửa đêm hôm qua chúng bị người ta đến khách sạn bắt đi, bây giờ không rõ tung tích…
Hạ Tưởng nổi giận:
- Là kẻ nào?
- Quốc Hoa Thụy
Hạ Tưởng liền sửng sốt, tại sao lại là y? Rồi hắn bất giác cười chua chát, tại sao lại không thể là y?
Quốc Hoa Thụy là một trong những đời con cháu thứ hai nổi tiếng khắp thủ đô, cũng là một người vô cùng khác thường trong Đảng thái tử. Không nói tới người chú của y là Ủy viên Bộ chính trị, ngay cả cha y cũng là Chủ tịch Tập đoàn Hóa dầu Quốc gia nổi tiếng nhất cả nước - Quốc Hàm Dương.
Ông Quốc Hàm Dương này, Hạ Tưởng không biết nhiều lắm cũng chưa từng gặp qua, nhưng có thể làm Chủ tịch Tập đoàn Hóa dầu Quốc gia thì tuyệt đối không phải kẻ tầm thường. Kiếp trước đã từng có trường hợp Chủ tịch Tập đoàn Hóa dầu Quốc gia trực tiếp chuyển qua đảm nhận chức Thị trưởng một tỉnh, có thể thấy Chủ tịch doanh nghiệp nhà nước quy mô lớn trong mắt nhà nước cũng quan trọng như Thị trưởng của tỉnh.
Nhưng đối với Quốc Hoa Thụy, Hạ Tưởng đã nghe nói khá nhiều.
Quốc Hoa Thụy năm nay đã sang tuổi 30, nghe nói giữ chức vụ Phó vụ trưởng gì đó trong Bộ thương mại, phòng chừng cũng chỉ là loại bất tài ăn lương, về mặt chính trị y không có chút thành tích nào, nhưng vì gia thể hiển hách từ lúc sinh ra y đã không thiếu thứ gì, thú vui của y chính là theo đuổi phụ nữ. Tuy nhiên, hắn khác với tứ đại hoa thiếu gia Bắc Kinh ở chỗ, tứ đại hoa thiếu gia dùng tiền đùa chơi với phụ nữ là để vui vẻ, kẻ chịu chi người tình nguyện, gặp người không động lòng trước tiền bạc, thế lực họ cũng không ép buộc, bởi vậy họ chỉ được tiếng nho nhã mà không có tiếng xấu.
Quốc Hoa Thụy lại khác, chỉ cần là người con gái y thích, trước tiên là dùng tiền mua chuộc, nếu không mua được thì dùng mọi thủ đoạn ép đối phương nghe theo. Nếu đối phương là minh tinh màn bạc, thì sẽ thông qua đầu tư điện ảnh hoặc tìm đến đạo diễn, nhà sản xuất, nói chung là không từ thủ đoạn bỉ ổi nào, mục đích chỉ có một, lên giường. Nếu những thủ đoạn trên đều không có hiệu quả thì trực tiếp cướp về, ép buộc bằng được thì thôi.
Cha của Quốc Hoa Thụy là Chủ tịch Tập đoàn Hóa dầu Quốc gia, chú là Ủy viên Bộ chính trị, tại thủ đô muốn gió được gió, cầu mưa được mưa không ai dám quản. Những người phụ nữ bị hắn cưỡng ép tính ra cũng được mười mấy đến hai mươi người, có người tố giác hắn nhưng cũng không có kết quả. Có người sau khi sự việc xảy ra, biết y có thế lực rất lớn nên chỉ đành ngậm miệng nuốt giận vào trong.
Con người của Quốc Hoa Thụy thế nào, Hạ Tưởng phải qua Dương Uy mới hiểu rõ. Nghe nói Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc bị Quốc Hoa Thụy bắt cóc, trong lòng hắn cũng rất lo lắng, chỉ sợ chị em họ lành ít dữ nhiều.
Nghĩ lại, đúng là oan gia ngõ hẹp, Trần Khiết Văn - Bí thư Thành ủy thành phố Thiên Trạch lại chính là dì ruột của Quốc Hoa Thụy.
Mặc dù Hạ Tưởng không phải là kẻ thấy chết không cứu, nhưng hễ nghĩ tới thân thế của Quốc Hoa Thụy và việc hắn sắp tới thành phố Thiên Trạch nhận chức thì liền có chút chần chừ, im lặng không nói gì.
Nga Ni Trần cho rằng Hạ Tưởng lùi bước, không chịu giúp ông ta liền khóc lớn:
- Phó thị trưởng Hạ, giờ đây không ai chịu giúp tôi, nể mặt tiểu Mạt có thiện cảm với anh, nể mặt hai chị em suýt chút nữa đã hiến dâng thân mình, anh…
- Không cần nói nữa, tôi sẽ cố gắng hết sức cứu họ ra.
Hạ Tưởng vội vàng cắt ngang lời nói không suy nghĩ của Nga Ni Trần, cái gì chứ, hắn cứu Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc không phải do thèm muốn nhan sắc của họ.
- Ông chờ tin tức của tôi.
Nga Ni Trần liên mồm cảm ơn, khóc không thành tiếng, nói không nên lời.
Không chờ ông ta nói dài dòng thêm nữa, Hạ Tưởng gác máy luôn. Thời gian không biết chờ đợi, hắn lập tức gọi cho Dương Uy.
Dương Uy nghe Hạ Tưởng kể hết, lập tức nói:
- Tôi sẽ đi điều tra sự việc ngay.
Để Dương Uy ra mặt điều tra sự việc, chắc rằng sẽ nhanh hơn mọi cách khác. Dương Uy đã sớm biết trà trộn, anh ta đã từng tiếp xúc và quen biết với mọi loại người ở thủ đô.
Hạ Tưởng chỉ tay vào đường cao tốc dẫn đến thủ đô:
- Đến thủ đô.
Tiêu Ngũ nghe lệnh, vừa bật đèn xi nhan liền đã quay đầu xe hướng về thủ đô, theo sau còn có mấy chiếc xe liên tiếp nối đuôi nhau, tổng cộng 3 xe có khoảng 6 - 7 người, chạy thẳng vào thủ đô.
Hạ Tưởng ngồi ở phía sau, khẽ nhắm mắt suy tính mọi việc.
Bởi chuyện hắn bị điều đi khỏi thành phố Lang xảy ra rất đột ngột, hắn chỉ lo tính toán làm thế nào để lật đổ Cổ Hướng Quốc, mà chưa nghĩ tới việc xử lý Nga Ni Trần ra sao. Theo ý tưởng ban đầu của hắn, chắc chắn phải lôi Nga Ni Trần ra trước vành móng ngựa. Bởi vì mặc dù tội ác mà ông ta phạm phải không giống với Cổ Hướng Quốc, nhưng ông ta cũng là kẻ tội lỗi đầy mình, chết chưa hết tội.
Thực chất, cho dù rời khỏi thành phố Lang, Hạ Tưởng cũng không định bỏ qua cho Nga Ni Trần. Ý định của hắn là đợi sau khi đến thành phố Thiên Trạch rồi làm một đòn đánh nữa, đợi cho vụ án của Cổ Hướng Quốc được xác lập, rồi quay lại xử lý Nga Ni Trần cũng chưa muộn.
Trái với dự tính, không ngờ lại xảy ra sự việc Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc bị bắt cóc.
Hạ Tưởng không phải thánh nhân, không có tư tình gì với Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc, lại không có mong muốn chiếm hữu họ. Nhưng đàn ông là một loại sinh vật rất kỳ lạ, sau lần gặp gỡ trước, tuy Hạ Tưởng không có được Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc nhưng trong lòng hắn đã có suy nghĩ vượt qua khỏi mối quan hệ tình bạn thông thường. Cho dù Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc không phải là người phụ nữ của hắn, nhưng trong mắt hắn, trừ phi hai chị em họ tự nguyện, kẻ khác muốn ép buộc họ thì hắn không thể khoanh tay đứng nhìn.
Dù kẻ đó có là con ông cháu cha cũng không được.
Rất nhanh, Dương Uy đã gọi lại cho hắn.
- Phó thị trưởng Hạ, điều tra rõ rồi, đúng là có chuyện như vậy. Thuộc hạ của Nga Ni Trần bán đứng ông ta, mật báo số phòng của Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc cho Quốc Hoa Thụy biết. Bây giờ hai chị em họ bị đưa đến biệt thự của Quốc Hoa Thụy, đã bị hắn làm gì hay chưa hiện còn chưa rõ…
- Dương Uy, cậu ra mặt liên lạc với Quốc Hoa Thụy, trì hoãn y, sau đó đến biệt thự của y đảm phán điều kiện với nó. Khoảng 1 giờ nữa tôi mới đến, sợ không còn kịp.
Hạ Tưởng biết với thân phận của Dương Uy, có thể nói chuyện với Quốc Hoa Thụy, nhưng Quốc Hoa Thụy chưa chắc đã nể mặt Dương Uy.
- Tôi sẽ đi làm ngay.
Dương Uy cũng đã từng gặp Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc, anh ta cũng không rõ mối quan hệ giữa Hạ Tưởng và hai chị em họ là gì, nhưng nghe giọng của Hạ Tưởng rất khẩn cấp, cũng biết chuyện này rất nghiêm trọng:
- Tôi sẽ cố hết sức, nhưng tình hình không khả quan lắm. Con người Quốc Hoa Thụy rất kiêu ngạo, y sẽ không nể mặt tôi. Nhưng trì hoãn hắn một lúc thì cũng không phải là khó, nhưng tôi phải nhắc nhở anh, anh ra mặt cũng chưa chắc đã có tác dụng gì.
Dương Uy nói rất đúng. Hạ Tưởng thừa nhận trước mặt Quốc Hoa Thụy hắn cũng không có tiếng tăm gì đáng nói. Nhưng đất thủ đô hắn cũng không phải là không có vài chỗ quen biết.
Xe nhanh chóng hướng về thủ đô, giành giật từng giây chạy đua với thời gian. Nếu như Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc đã bị Quốc Hoa Thụy làm nhục thì nên làm thế nào? Hạ Tưởng không dám nghĩ tới hậu quả kinh khủng ấy, lửa giận trong lòng lại từ từ hạ xuống.
Nảy sinh xung đột với Quốc Hoa Thụy sẽ có hậu quả nghiêm trọng như thế nào hắn lại không mấy quan tâm, mọi hành vi của Quốc Hoa Thụy vốn không được công khai, sẽ không có ai tự nguyện lật bài ngửa như vậy. Nhưng vấn đề ở chỗ, nếu như vì một xung đột nhỏ mà dẫn đến việc Trần Khiết Văn có thành kiến với hắn thì thật không tốt. Trước khi nhậm chức đã khiến Bí thư Thành ủy có ý kiến với hắn thì không phải là sự khởi đầu tốt.
Dù thế nào thì hắn cũng là Thị trưởng, là nhân vật số hai của Thành ủy, nhưng hắn cũng không muốn mới bắt đầu đã bất hòa với Thành ủy.
Nhưng hiện giờ sự việc không cho phép hắn lùi bước thêm nữa, cần phải cứu Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc, hắn không phải người đàn ông vô trách nhiệm.
Trên đường đi Hạ Tưởng suy tính sự việc lần nữa, đột nhiên trong đầu hắn chuyển qua một ngã rẽ không nhỏ, hắn vốn định gọi cho lão Cổ, xin lão Cổ trợ giúp nhưng bây giờ hắn thay đổi ý định, rút điện thoại gọi cho Khâu Tự Phong.
Nhà họ Khâu là nhân vật đại diện cho các gia tộc có thế lực, mà chú của Quốc Hoa Thụy - Quốc Hàm Thanh rốt cuộc giữ lập trường chính trị gì hắn không rõ lắm. Lập trường chính trị của Quốc Hàm Thanh trực tiếp ảnh hưởng tới lập trường chính trị của Trần Khiết Văn, Hạ Tưởng đã nhạy bén phát hiện ra một điểm quan trọng…
Nói ra cũng có một thời gian không liên lạc với Khâu Tự Phong rồi, Khâu Tự Phong làm Trưởng ban tổ chức cán bộ thành phố Yến rất sinh động, qua 2 năm nữa nếu có đủ lực, trực tiếp đảm nhiệm chức vụ Bí thư Thành ủy, nếu thời cơ không tốt thì có thể làm một khóa Thị trưởng rồi mới lên chức Bí thư, tóm lại tiền đồ vô cùng sáng lạn.
- Chúc mừng Thị trưởng Hạ.
Khi Khâu Tự Phong nhận được điện thoại của Hạ Tưởng, anh ta đang dọn dẹp văn phòng chuẩn bị tan ca. Sắp đến kỳ nghỉ, việc của Ban tổ chức không nhiều, anh ta dự tính sớm ngày quay về thủ đô để tránh phải ở lại thành phố Yến đối phó với những kẻ đến tặng quà, cũng khá phiền. Anh ta không thiếu thứ gì, lại cũng không thiếu tiền, chỉ là không muốn vì nhận quà mà ảnh hưởng đến tiền đồ của bản thân.
Đối với việc Hạ Tưởng bất ngờ lên chức, anh ta cũng biết đây là kết quả ngoài dự tính của cuộc đấu chính trị, nhưng vẫn vui mừng cho Hạ Tưởng, lên Giám đốc sở, lên chức lại là chức Thị trưởng thành phố, không phải ai cũng có cơ hội tốt như vậy, đương nhiên cũng có chút chút đố kỵ. Chức vụ của anh ta luôn cao hơn Hạ Tưởng một bậc, bây giờ thì tốt rồi, Hạ Tưởng đã bình đẳng với anh ta, quan trọng ở chỗ, anh ta là người của nhà họ Khâu - một trong tứ đại gia tộc, có thế lực gia tộc hùng hậu, nói một cách không khoa trương là Đảng thái tử, mà Hạ Tưởng lại xuất thân từ bình dân.
Không thể so sánh được, có thể có một ngày Hạ Tưởng trở thành một quan viên cấp Phó chủ tịch tỉnh, còn anh ta thì vẫn đảo quanh vị trí Giám đốc sở, đến lúc đó không biết chừng anh ta lại phải ngưỡng mộ Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng là ai chứ, nghe là biết ngay trong giọng nói của Khâu Tự Phong có chút chua chat, liền cười nói:
- Anh Tự Phong gọi tôi là Thị trưởng Hạ là muốn vạch rõ ranh giới với tôi, hay là giận tôi trước kia không gọi anh là Trưởng ban Khâu?
Khâu Tự Phong lập tức trở về tâm trạng bình thường:
- Anh đấy, vẫn không tha cho ai bao giờ cả. Được rồi, Hạ Tưởng, đến thành phố Thiên Trạch là cơ hội tốt, chúc mừng anh. Sau này gặp nhau chúng ta cùng nói chuyện.
- Bây giờ tôi có việc cần tìm anh…
Hạ Tưởng kể hết sự việc Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc bị Quốc Hoa Thụy bắt cóc.
Không ngờ, Khâu Tự Phong im lặng trong giây lát:
- Có nhất định phải nhúng tay vào không?
Thái độ của Hạ Tưởng rất kiên quyết:
- Không tiếc bất cứ giá nào.
Mặc dù Hạ Tưởng không nói ra ý định nhờ cậy anh ta, trong lòng Khâu Tự Phong hiểu rõ, Hạ Tưởng là xin anh ta giúp đỡ. Mạng lưới quan hệ của Hạ Tưởng ở hủ đô tuy không sâu rộng như ở tỉnh Yến, nhưng những thế lực có thể kêu gọi được thì cũng rất nhiều, nhưng hắn không tìm họ mà lại đến tìm anh ta thì tất có thâm ý.
Khâu Tự Phong trầm ngâm một lát, còn chưa quyết định phải làm thế nào Hạ Tưởng đã vội vàng dập máy:
- Tôi phải nghe một cú điện thoại, một lát nữa gọi lại cho anh.
Là Dương Uy gọi đến.
- Thủ trưởng, tôi không liên hệ được với Quốc Hoa Thụy, bây giờ đang vội đến nhà y, nhưng nghe nói tối qua hắn uống say, đã làm chuyện bậy bạ gì chưa cũng không rõ…đợi sau khi tôi đến sẽ liên lạc lại với anh.
Dương Uy vội vã báo lại vài câu, rồi dập máy. Hạ Tưởng đánh giá rất cao lòng nhiệt tình và khả năng làm việc của Dương Uy, lại càng nhận định người này rất đáng để kết giao.
Vừa nói chuyện xong với Dương Uy, Khâu Tự Phong lại gọi đến. Cũng coi như có tình cảm, nếu không nhận được điện thoại của Khâu Tự Phong, Hạ Tưởng cũng không định gọi lại cho anh ta.
- Hạ Tưởng, tôi đã thử liên hệ, tạm thời chưa liên lạc được với ai tiện ra mặt. Như vậy đi, tôi cũng sắp nghỉ rồi, bây giờ sẽ đến thủ đô ngay, sau khi đến sẽ gặp cậu, thế nào?
- Cũng tốt, tôi đợi anh ở thủ đô.
Hạ Tưởng trả lời một cách khách khí rồi tắt máy. Thực chất trong lòng hắn biết rõ, Khâu Tự Phong chỉ nói vậy, với thế lực của nhà họ Khâu, cho dù có gặp thất bại trong việc điều chỉnh cán bộ cấp tỉnh thì cũng không đến mức không thu xếp được ai ở thủ đô, thủ đô chính là đại bản doanh của nhà họ Khâu.
Khâu Tự Phong đang chơi kế hoãn binh, anh ta nói hay như vậy dường như là bảo sẽ trực tiếp lộ diện, thực chất là chờ xem tình hình rồi tính tiếp. Từ thành phố Yến đến thủ đô phải mất khoảng 3 giờ, nếu đường tắc thì nhanh cũng phải mất 4 giờ mới đến nơi, lúc đó đã quá muộn rồi.
Chỉ có thể nói, Khâu Tự Phong không để tâm đến việc này.
Hạ Tưởng khẽ lắc đầu, về cơ bản có thể kết luận, chú của Quốc Hoa Thụy cũng được, ông bố cũng được, cho dù không phải nhân vật thuộc gia tộc có thế lực thì cũng có mối quan hệ ngầm với nhà họ Khâu. Nếu không với giao tình giữa Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong, đối phương mà là người ngoài thì anh ta sẽ ra tay giúp đỡ không chút do dự.
Thôi vậy, không trông cậy vào Khâu Tự Phong nữa, huống hồ hắn cũng không đặt hết hy vọng lên Khâu Tự Phong, hắn chỉ là muốn tìm cách tìm hiểu khuynh hướng chính trị của Bí thư Thành ủy thành phố Thiên Trạch - Trần Khiết Văn mà thôi.
Đang định gọi cho lão Cổ thì điện thoại của Hạ Tưởng lại bất ngờ rung lên, bây giờ hắn không có thời gian để ý đến mấy cuộc điện thoại vô vị này, nhìn qua số thấy không quen nên hắn không nghe máy.
Không ngờ đối phương lại lập tức gọi đến lần nữa, lại không nghe, lại gọi, Hạ Tưởng nổi giận, vừa nhận điện đã hét lên:
- Đủ chưa hả?
- Chưa.
Đối phương cũng rất hùng hổ đáp lại, kêu lên:
- Dữ cái gì mà dữ? Tôi cứ làm phiền anh cho anh chết luôn.
Là Phó Tiên Tiên.
- Tiên Tiên, là em?
Hạ Tưởng nuốt trôi lửa giận:
- Anh đang có việc gấp, không nói với em nữa.
- Không được, có chuyện gì gấp anh nói với em trước.
- ….
Hạ Tưởng đành kể đại khái chuyện Hoa Nhà Vàng, Hoa Nhài Bạc bị Quốc Hoa Thụy bắt cóc.
- Anh phải nhanh đi cứu người.
- Em đi. Đam Mỹ H Văn
Giọng của Phó Tiên Tiên đột nhiên lên cao.
- Tên chó má, em ghét nhất loại đàn ông cưỡng bức phụ nữ. Quốc Hoa Thụy là một tên bỉ ổi, em đi tìm hắn, phải hoạn hắn đi.
A…Hạ Tưởng vô cùng kinh ngạc, từ lúc nào Phó Tiên Tiên trở nên hung hãn và có khuynh hướng bạo lực như vậy, còn chưa kịp nói thêm gì, Phó Tiên Tiên liền ném lại một câu rồi dập máy.
- Em biết y ở đâu, em đến tìm y tính sổ. Đàn ông thối, đi chết đi.
Hạ Tưởng không biết nói gì, được, vốn định nhờ lão Cổ ra mặt, hoặc nếu bắt buộc thì cầu cứu ông cụ Ngô, nhà họ Ngô do chuyện của nhà máy sơn Toàn Mỹ còn nợ hắn một ân tình, nhưng bây giờ tạm thời không cần nữa, có tiểu ma nữ xuất trận, nhất định sẽ phá một trận long trời lở đất.
Thành phố Lang rất gần thủ đô, Tiêu Ngũ để xe chạy với tốc độ nhanh nhất, sau một giờ xe đã tới được thủ đô.
Theo địa điểm Dương Uy cung cấp, mấy người Hạ Tưởng mất thêm một giờ nữa mới đến được biệt thự của Quốc Hoa Thụy.
Biệt thự của Quốc Hoa Thụy nằm ở phía tây bắc của thủ đô, không quá xa xôi nhưng cũng không ở khu trung tâm thành phố, vị trí rất tốt, khá yên tĩnh, cảnh vật cũng rất đẹp, non nước hữu tình, cây cối xanh tươi.
Đây là một biệt thự ba tầng nằm độc lập, vô cùng xa hoa mỹ lệ, được bao quanh bởi bức tường và cổng sắt kiểu châu Âu, đáng tiếc là cánh cửa sắt đã bị đánh bay đổ về một bên, nhìn lại, trong sân đang đỗ một chiếc xe Ferrari đỏ rực, đầu xe đã nát, trên nắp xe có mấy chậu hoa, mà chiếc xe này còn chính là thủ phạm đã đâm hết mấy chiếc xe khác đang đỗ trong sân.
Khỏi phải nói, nhất định là kiệt tác của Phó Tiên Tiên.
Trong phòng khách, Dương Uy đang ngồi bất động trên sô pha, làm bộ uống trà. Phó Tiên Tiên chống tay lên eo đầy tức giận, đang đi đi lại lại, mấy tên vệ sĩ mặt mày nghiêm nghị vây lại một chỗ, chính là không cho Phó Tiên Tiên lên tầng.
Trên tầng không ngừng vọng xuống tiếng khóc thất thanh của phụ nữ.
Dương Uy lo lắng nhìn đồng hồ, nói với vệ sĩ:
- Nhờ chuyển lời tới Quốc Hoa Thụy, nếu 5 phút nữa anh ta không xuất hiện thì hãy tự gánh lấy hậu quả.
Đám vệ sĩ nhìn Dương Uy đầy khinh miệt, nhếch nhếch mép không nói tiếng nào. Còn Phó Tiên Tiên thì đưa chân lên đá vệ sĩ, thấy họ không có phản ứng gì, không nhịn được liền hét lớn.
- Quốc Hoa Thụy, mau cút xuống đây, còn không xuống thì có tin ta đốt cả ổ chó này của ngươi không?
Từ tầng trên truyền xuống một giọng nói uể oải lười nhác, kèm theo một tràng cười đểu:
- Bà cô của tôi ơi cứ việc đốt, đốt cái này ta lại mua cái mới. Hơn nữa, anh cô cũng sẽ bồi thường cho ta, sợ gì chứ. Tôi vừa gọi điện cho anh cô, một lúc nữa anh ta sẽ tới, cô đừng sốt ruột, uống chút trà hạ bớt hỏa, đợi tôi làm xong chuyện tốt nhất định sẽ xuống nhận tội với cô em.
Trong giọng nói lộ ra vẻ bỡn cợt và giả dối.
Phó Tiên Tiên nổi giận, giật lấy bật lửa từ trong tay Dương Uy, xé khăn trải bàn đốt, rồi ném vào ghế sô pha. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Phó Tiên Tiên vừa châm lửa, Quốc Hoa Thụy ngửi thấy mùi khét liền cười ha hả:
- Tốt, có dũng khí. Cô ở tầng dưới châm lửa, ta ở tầng trên nã pháo, mua vui trong lửa thật là chuyện kỳ thú trong đời người.
Vừa dứt lời, liền vọng lại tiếng kêu khóc của Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc:
- Đứng mà, đừng mà.
Dương Uy máu nóng trào lên, vội vàng đứng dậy định ra tay, vài tên vệ sĩ đã nhanh chóng sắp thành hàng bịt chặt lối lên cầu thang, rõ ràng là không để Dương Uy lên lầu, ý là, muốn ra tay, xin cứ tự nhiên.
Phó Tiên Tiên cũng nổi nóng, xông lên vừa đánh vừa đá đám vệ sĩ nhưng chúng như chim ưng bắt gà, một phát đã tóm gọn cánh tay cô, khiến Phó Tiên Tiên lập tức không thể động đậy.
Đột nhiên một tiếng "rầm" vang lên, cửa phòng bị người ta một cước đá bay, Hạ Tưởng và Tiêu Ngũ đến kịp liền xông vào, hắn nghe thấy tiếng cười dâm ô của Quốc Hoa Thụy, lửa giận lại bộc phát:
- Quốc Hoa Thụy, là đàn ông thì hãy ra đây, đừng bỉ ổi cưỡng bức phụ nữ.
Hạ Tưởng lại bạo miệng chửi, lại tức giận.