Bởi vì ông cụ Ngô đột nhiên nói một câu:
- Khó có được dịp tập trung đông đủ như thế này, thật không dễ dàng!
Trong nháy mắt đầu óc Mai Thái Bình quay một vòng, cười ha hả:
- Vừa may tôi có thể giúp mọi người chụp một tấm hình chung.
Trong lòng Hạ Tưởng nhảy dựng, lời của Mai Thái Bình còn có ý khác, Ngô Tài Dương liệu có cảm thấy không vui không? Không ngờ Ngô Tài Dương khẽ chau mày, định nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ dùng ánh mắt để trưng cầu ý kiến ông cụ.
Ông cụ chậm rãi gật đầu, nói:
- Đề nghị của Thái Bình rất hay, tuổi tôi cũng đã lớn rồi, khó có được dịp đầy đủ như hôm nay. Ồ, Nhược Hạm không đến? Không đến thì thôi, cũng không ảnh hưởng gì. Chụp một tấm hình chung được rồi, sau này không biết còn có cơ hội nữa không.
Lời nói này thật sự u buồn, nhưng ánh mắt vẫn toát lên sự vui vẻ.
Mái Thái Bình liền giúp nhà họ Ngô chụp hình chung. Trong lòng y biết rõ, trong lòng ông cụ Ngô, chắc chắn muốn xem thành một bức ảnh gia đình.
Lúc chụp ảnh, vốn dĩ Hạ Tưởng đứng ở mép ngoài cùng, nhưng lúc Mai Thái Bình sắp chụp, ông cụ Ngô lại vẫy tay bảo Hạ Tưởng đến, để Hạ Tưởng đứng bên cạnh.
Ánh sáng lóe lên, ảnh được chụp lại. Từ tấm hình có thể thấy, Hạ Tưởng đứng bên cạnh ông cụ Ngô, vẻ mặt tươi cười, toàn bộ tấm hình tràn đầy vẻ hòa hợp. Người ngoài vừa nhìn vào, chắc chắn sẽ cho rằng là tấm hình toàn gia đình. Nhưng nếu quan sát kỹ, sắc mặt Ngô Tài Dương hơi tối tăm, phiền muộn không vui, vẻ mặt Ngô Tài Hà ẩn sau nụ cười tủm tỉm cũng có vẻ bất mãn, Ngô Nhược Thiên cũng phụng phịu, rõ ràng không vui.
Vốn dĩ ông cụ Ngô ngồi ở giữa, cũng không biết do Mai Thái Bình lấy cảnh, hay do tư thế của Hạ Tưởng vừa đúng khiến ông cụ Ngô nhường một chút, khiến Hạ Tưởng trở thành trung tâm bức hình.
Nhiều năm sau, Mai Thái Bình còn nhiều lần nhắc đến bối cảnh lúc y chụp tấm hình này. Chuyện cũ rõ ràng trước mắt, khi y nói chuyện với mọi người, cũng nói rất say sưa. Trong đời người, có rất ít chuyện khiến người ta cứ nhớ mãi không quên được. Đặc biệt một người xuất thân trong gia tộc lớn như y, có trường hợp gì chưa trải qua, có chuyện gì chưa từng gặp? Có thể khiến y nhớ mãi trong lòng, chắc chắn chuyện đó ảnh hưởng sâu xa và lâu dài.
Thật ra chuyện chụp hình lúc ấy cũng không gây sự xúc động quá lớn cho Mai Thái Bình. Nhưng điều khiến y mãi sau này cũng không quên được tấm hình hôm đó chính là một sự việc phát sinh cách đó không lâu, khiến y cảm thấy y rất may mắn vì chính tay mình đã chụp một bức hình toàn gia đình độc nhất cho nhà họ Ngô.
Người nhà họ Ngô, Hạ Tưởng và Mai Thái Bình, cùng ngồi ăn cơm, dường như là một nhóm rất kỳ quái, nhưng thật ra nếu nghĩ kỹ lại cũng sẽ thấy bình thường. Mối quan hệ giữa Hạ Tưởng và người nhà họ Ngô thì không cần phải nói. Nhà họ Mai gần đây dường như cũng năng động quá mức, cũng do thế cục thay đổi gần đây mà thành.
Hơn nữa Mai Hiểu Lâm của nhà họ Mai có người bên hệ Đoàn thể, khiến thế lực gia tộc và hệ Đoàn thể cũng mềm mỏng đi một ít, cũng là một bước diệu kỳ mà nhà họ Mai đã đi xa hơn những nhà khác.
Có Mai Thái Bình ở đây, không khí trên bàn cơm liền khá sinh động. Hơn nữa giữa nhà họ Mai và nhà họ Ngô cũng chưa từng có lúc nào không vui vẻ. Hạ Tưởng cũng có thể nhận thấy được, thái độ của Ngô Tài Dương và Ngô Tài Hà đối với Mai Thái Bình cũng không tồi, chỉ có thái độ của Ngô Tài Giang đối với Mai Thái Bình dường như hơi lãnh đạm.
Hôm nay ông cụ Ngô cũng rất vui vẻ, rất tò mò với việc đấu trí đấu dũng giữa Hạ Tưởng và Nga Ni Trần. Hỏi rất nhiều tình tiết, đặc biệt lại hỏi rất tỉ mỉ về quá trình Hạ Tưởng thu thập tứ tiểu long trong khách sạn. Nghe được thủ đoạn Hạ Tưởng nhờ việc đánh tàn phế tứ tiểu long khiến Lộ Hồng Chiêm kinh ngạc, ông cụ Ngô rốt cuộc mặt cũng đổi sắc, đập bàn, nói lớn:
- Hay, có gan có mưu, có lý có chứng, chính là vừa đấm vừa xoa.
Ngô Tài Dương cũng đã nghe nói về những gì Hạ Tưởng đã làm ở thành phố Lang, nhưng tình tiết cụ thể thì cũng đến hôm nay mới được nghe, cũng gật đầu liên tục:
- Lúc quan trọng thì phải có những cử chỉ phi thường, có quyết đoán. Hạ Tưởng, cậu còn dám làm dám chịu hơn so với trong tưởng tượng của tôi vài phần.
Trước đây gã cũng ở những tỉnh xa xôi, cũng đã từng có kinh nghiệm chống lại thế lực đen tối, nhưng gã cũng chưa có được bản lĩnh như Hạ Tưởng, nhưng lại có gan làm chuyện nguy hiểm hơn. Mặc dù gã có thế lực gia tộc để cậy vào, nhưng lúc đầu cũng dựa vào bản lĩnh của mình để tiến từng bước từng bước lên vị trí cao hơn, vì vậy nên đối với một người có tố chất tự mình vượt qua thử thách như Hạ Tưởng, gã cũng cảm thấy ngưỡng mộ.
Thì ra Hạ Tưởng cũng có hào khí ngút trời, cũng khiến gã phải nhìn bằng cặp mắt khác. Đối với việc Hạ Tưởng "lừa gạt" Liên Nhược Hạm, cũng dần dần bớt ác cảm. Liên Nhược Hạm đã có một tuổi thơ không hạnh phúc, nếu gã còn khiến cô có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, thì một người cha như gã cũng không nên làm rồi. Tùy Liên Nhược Hạm vậy, cô cảm thấy hạnh phúc là được rồi.
Mai Thái Bình cũng nói không ít, nói về những chuyện y hứng thú khi xưa, còn trêu ghẹo Ngô Tài Giang, nói lúc trước y và Ngô Tài Giang là hai công tử nổi danh ở Bắc Kinh, tính tình phong lưu, làm việc phóng đãng, cũng không biết khiến bao nhiêu người ghét. Bây giờ khi đã lớn tuổi, còn được bao nhiêu người còn nhớ những tật xấu của bọn họ thời đó? Chẳng phải bây giờ bọn họ đều là những quan lớn cấp tỉnh đó sao?
Thật ra Mai Thái Bình không say, giả vờ say, để nói những lời không phải của người say, mục đích chủ yếu chính là làm cho quan hệ trở nên thân thiết hơn. Hiệu quả sự nỗ lực của y cũng không phải nhỏ, một người nói ít như Ngô Tài Giang cũng nói nhiều hơn, cũng bắt đầu kể chuyện xưa.
Hạ Tưởng cũng nhận thấy điều gì đó, Ngô Tài Giang và Mai Thái Bình, đã từng có quá khứ không mấy vui vẻ. Mai Thái Bình muốn mượn cơ hội này để xóa tan ân thù.
Sau khi ăn xong, ông cụ bảo Hạ Tưởng dìu đến thư phòng.
- Tôi cho cậu đến thành phố Thiên Trạch, là muốn cho cậu yên ổn hai năm. Thành phố Thiên Trạch là một thành phố nghèo, chính vì nghèo, nên không có người ngó đến. Cậu ở đó hai ba năm, rồi đến một nơi giàu có hơn làm Bí thư, thì có thể gần như được bước vào cánh cửa Phó bộ rồi.
Ông cụ cũng vì trong lòng đã hoàn toàn chấp nhận Hạ Tưởng, cũng đã quan sát sự giúp đỡ qua lại của Hạ Tưởng và ba nhà Khâu, Phó, Mai. Hơn nữa cũng vì Ngô Tài Dương trước đó cũng dò xét Hạ Tưởng, vì vậy lúc này mới nói một câu:
- Tôi còn thể sống tám năm mười năm, dù sao cũng phải đỡ cậu lên được ngựa, tiễn cậu một đoạn đường…
Cũng chính là dọn một con đường làm quan thật rộng rãi cho Hạ Tưởng, chỉ cần Hạ Tưởng bước tiếp theo đó, thì Phó bộ chắc chắn nắm chắc trong tay, còn Trưởng bộ, thứ nhất xem cơ hội, thứ hai xem năng lực.
Không biết vì sao, Hạ Tưởng cứ cảm thấy sắc khí trên mặt ông cụ không tồi, nhưng thực tế lại không bằng được trước kia, khi nói chuyện cũng lộ ra khẩu khí của người đã ở độ tuổi xế chiều. Con người đều là động vật có tình cảm, tiếp xúc nhiều với ông cụ rồi, trong lòng hắn lại yêu Liên Nhược Hạm nhất, trong lòng Hạ Tưởng, cũng đối đãi với ông cụ như ông nội mình vậy.
- Sức khỏe ông còn tốt lắm, chắc chắn có thể sống thọ trăm tuổi.
Hạ Tưởng cũng không biết nói thế nào cho đúng, nên chỉ biết an ủi theo khuôn sáo cũ. Người già rồi, đều mong được sống thọ trăm tuổi. Nhưng mặc dù bây giờ khoa học đã phát triển, thật sự có thể sống thọ trăm tuổi liệu có được mấy người?
Những lời lừa mình dối người thì luôn dễ nghe, nhưng trong chính trị, lại không thể có một chút nào lừa mình dối người, tất cả đều phải dựa vào thực lực và thế cục.
Ông cụ lại cười khoát tay:
- Đừng nịnh tôi, tôi biết sức khỏe tôi không được mấy năm nữa, có thể sống thêm vài năm này, còn phải cảm ơn Liên Hạ…
Ánh mắt ông cụ bỗng nhiên cười, dường như còn có chút trêu chọc:
- Nếu Liên Hạ có thêm một đứa em trai hoặc em gái, nói không chừng tôi còn có thể sống thêm được mấy năm nữa thật.
- Khụ khụ.
Hạ Tưởng không ngờ ông cụ lại nhắc đến chuyện này, vẻ mặt trở nên ngại ngùng. Quan hệ của hắn và Liên Nhược Hạm dù sao cũng là danh bất chính ngôn bất thuận, nếu không có nói cũng không sao
- Nhược Hạm cũng có ý này, tôi…tôi cũng không có ý kiến.
Thân là một nam nhi, lại không cảm thấy mệt mỏi, có ý kiến mới lạ? Mặc dù Liên Nhược Hạm không sợ vất vả, ông cụ Ngô cũng muốn đời thứ tư của mình được sinh sôi nảy nở. Hắn cố gắng phối hợp một chút, cũng không phải chuyện gì khó khăn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Chủ yếu là hắn có thể lĩnh hội được tâm tình của ông cụ. Trong ba đời của nhà họ Ngô, chưa có người nối nghiệp thực sự, vì vậy nên mới mong mỏi đời thứ tư sẽ xuất hiện người tài giỏi một chút, sẽ dễ huấn luyện giáo dục hơn.
Không ngờ câu tiếp theo của ông cụ, lại khiến Hạ Tưởng chấn động đến nỗi nín thở…
- Trong ba đời của nhà họ Ngô, không ai bằng được cậu. Tôi cứ luôn nghĩ, nếu như giao hết sản nghiệp nhà họ Ngô vào tay cậu, liệu cậu có đồng ý hay không. Để những con cháu đời sau của nhà họ Ngô đều có thể dựa bóng cây lớn?
Người trong nước đều có tư tưởng truyền thống nối dõi tông đường, đều biết suy nghĩ rất lâu dài cho con cháu đời sau, ông cụ Ngô cũng không thể ngoại lệ. Nhưng điểm khiến ông cụ quyết đoán là dám cho một người ngoài làm người nối nghiệp cho nhà họ Ngô, điều này quả thật phải có tầm nhìn và dũng khí khác thường.
Phần lớn những người dân trong nước, thà rằng để sản nghiệp của mình mục nát trong tay con cháu, chứ không muốn chung tay với người khác để cùng phát triển. Các doanh nghiệp gia tộc trong nước đều chờ đến lúc phát triển lớn mạnh, bởi vì phân phối không cân bằng mà sụp đổ, đã không còn là chuyện hiếm.
Nói ra Hạ Tưởng cũng không thể hoàn toàn xem là người ngoài, nhưng cho dù hắn là con rể quang minh chính đại của người nhà họ Ngô, thì cũng là khác họ. Thời cổ đại, chính là ngoại tông. Không cùng họ thì không đồng lòng, không ai lại giao sản nghiệp cho con rể, trừ phi là con rể dưỡng lão, nhưng cũng luôn phải đề phòng. Huống hồ nghiêm túc mà nói, Hạ Tưởng lại là con rể mà nhà họ Ngô không thể thừa nhận.
Vì vậy cũng có thể thấy được điểm khác người của ông cụ Ngô, ông cụ có thể nghĩ đến việc giao nhà họ Ngô cho Hạ Tưởng, thì cũng phải có dũng khí để đối diện với áp lực thế tục, đồng thời cũng là sự tán thưởng đối với năng lực của Hạ Tưởng và sự tin tưởng hoàn toàn vào hắn.
Sau khi kinh ngạc, Hạ Tưởng rất cảm động, cũng rất trầm mặc.
- Tôi không thể đảm đương nổi trọng trách gánh vác nhà họ Ngô, ông nội, ông đã nâng đỡ tôi, tôi đã rất cảm kích.
Hạ Tưởng có chút không biết làm thế nào mới tốt, vì ánh mắt của ông cụ rất kiên định, ngữ khí cũng kiên định. Hắn trấn tĩnh lại một lúc, nhưng cũng khó tránh khỏi bối rối:
- Trưởng ban Ngô còn trẻ, gã ít nhất cũng còn đương chức được 20 năm, 20 năm sau, đời thứ tư của nhà họ Ngô cũng bắt đầu bộc lộ tài năng.
- Tôi cho cậu thời gian để suy nghĩ.
Ông cụ Ngô cơ bản không cho Hạ Tưởng cơ hội từ chối, tuy nhiên ông lại thởi dài Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.vn
- Cậu cũng không cần nói nhiều nữa, quyết định của tôi không được Tài Dương ủng hộ cũng được, ngay cả Tài Giang và Tài Hà cũng tỏ thái độ phản đối, khiến tôi rất tức giận, đều ức hiếp tôi đã già rồi, nói gì cũng không có trọng lượng nữa. Tôi còn chưa chết, thì lời nói cũng còn có phân lượng. Chuyện này bất luận cậu đồng ý hay không, tôi cũng xem như cậu đã đồng ý. Chỉ cần qua được cửa của cậu, tôi mới có thể nói chuyện tiếp với Tài Dương, Tài Giang…
Hạ Tưởng rất khó xử.
Hắn có thể đáp ứng ông cụ trước như một kế hoãn binh, dù sao tâm nguyện của một ông cụ cũng không duy trì được bao lâu, bây giờ Ngô Tài Dương đang nổi lên, đợi ông cụ già rồi, gã có thể bứt phá ra. Nhưng với tình hình bây giờ, hắn chỉ cần đồng ý với ông cụ, có thể sẽ để lại ấn tượng xấu trong lòng Ngô Tài Dương và Ngô Tài Giang, thậm chí còn bị nghi ngờ hắn cố ý mưu đồ gây rối.
Nhưng không đồng ý, lại không đành lòng khiến nguyện vọng của ông cụ tan biến.
- Tôi…
Hạ Tưởng vẫn dùng kế hoãn binh
- Bây giờ đồng ý với ông thì vẫn còn quá sớm, đợi khi nào tôi lên được cấp Phó bộ, thì đồng ý với ông cũng không muộn. Với cấp bậc hiện tại của tôi, cũng không thể phục chúng được.
Ông cụ Ngô là người am hiểu, mỉm cười hàm súc:
- Tôi biết cậu yêu thanh danh, lo rằng Tài Dương và Tài Giang sẽ có cách nhìn không hay về cậu. Được rồi, không nói nữa, tôi cứ xem như cậu đã đồng ý rồi, công việc phía Tài Dương và Tài Giang do tôi giải quyết. Còn cậu sau này làm chuyện gì cũng xuất phát từ lợi ích của nhà họ Ngô là được rồi. Bắt đầu từ hôm nay cứ xem mình là một thành viên của nhà họ Ngô.
Xem mình như là một thành viên của nhà họ Ngô, cũng có nghĩa là lập trường chính trị hoàn toàn hướng về phía thế lực gia tộc, việc gì cũng phải đứng trên lập trường thế lực gia tộc để suy xét. Cũng có nghĩa là hoàn toàn phân rõ giới hạn với hệ thế lực bình dân, đồng thời, lại đứng trên thế đối lập với Thủ tướng.
Thủ tướng có thể hiểu được những gì hắn làm hay không, Hạ Tưởng không hề ôm hy vọng gì xa vời. Nhưng nếu ngay cả lão Cổ cũng không hiểu được hắn, thì hắn phải làm thế nào để đối diện với sự hoài nghi và trở mặt của lão Cổ?
Phải thừa nhận, bên trong bốn nhà, thủ đoạn của ông cụ nhà họ Ngô là cao tay nhất, cũng có tính quyết đoán nhất. Nhà họ Ngô có thể giữ vững vị trí đứng đầu trong bốn gia tộc, thật sự có quan hệ rất chặt chẽ với tính quyết đoán này của ông cụ.
Với cách nhìn của Hạ Tưởng, Ngô Tài Hà không hề có thiên phú chính trị, càng không cần nói, Ngô Tài Dương tuy có thủ đoạn và tâm cơ, nhưng lại ngay thẳng có thừa, không đủ nhẹ nhàng, dường như không có tố chất rèn luyện của người chuẩn bị bước lên vị trí lãnh đạo. Với phán đoán của hắn, Ngô Tài Dương còn có chút kém hơn Trần Phong, chứ đừng nói đến Tống Triêu Độ. Còn Ngô Tài Giang lại có thừa sự nhẹ nhàng, không đủ thủ đoạn, hơn nữa dường như cũng không có đủ nhiệt tình với chính trị, đối với việc hướng đến một vị trí cao hơn, lại khá thản nhiên.
Có lẽ cuối cùng Ngô Tài Giang cũng chỉ làm đến Bí thư Tỉnh ủy, sau đó thể diện một chút, rời khỏi với sự đãi ngộ của Phó bộ. Còn Ngô Tài Dương có thể sẽ leo đến chức Ủy viên Chính trị Trung ương, nhưng cũng có thể sẽ thất bại. Trong hai đời của nhà họ Ngô, chỉ có Ngô Tài Dương là người duy nhất có hy vọng tấn công vào các vị trí đứng đầu. Nếu gã thất bại, thì chính là nỗi đau mà nhà họ Ngô không thể chấp nhận được.
Nếu cẩn thận suy nghĩ lại, ông cụ phòng ngừa rất chu đáo, làm sao có thể không tính toán cho được? Nếu Ngô Tài Dương không thành công trong việc ứng tuyển vị trí Ủy viên Thường vụ Chính trị Trung ương, thì chỉ còn có thể hy vọng vào đời thứ ba có người gánh lấy trọng trách, chỉ e đó chỉ là một tác dụng chuyển tiếp, cũng đã đủ để chống nhà họ Ngô khỏi ngã, thuận lợi kéo dài đến đời thứ tư.
Hạ Tưởng càng nghĩ càng khâm phục sự nhìn xa hiểu rộng của ông cụ. Nhìn qua như một khoản kinh phí lớn, nhưng thật ra lại là một cuộc mua bán có lời mà không lỗ. Bởi vì ông cụ Ngô đã nhìn thấu hắn, biết hắn thứ nhất sẽ không ham thế lực của nhà họ Ngô, thứ hai sẽ không ngó ngàng đến tài sản nhà họ Ngô, thứ ba bởi vì giữa hắn và Liên Nhược Hạm tình cảm thật sự sâu sắc, lại có Liên Hạ là kết tinh của tình yêu, cũng chính là đời thứ tư duy nhất của nhà họ Ngô hiện nay, cho dù thật sự giao sản nghiệp nhà họ Ngô vào trong tay hắn, cũng không phải không được.
Hạ Tưởng không thán phục cũng không được. Trong những lãnh đạo cấp trên mà hắn tiếp xúc, Thủ tướng thì hắn hiểu không nhiều, không dám đưa ra kết luận. Nhưng những ông cụ của nhà họ Khâu, Phó, Mai, hoặc thủ đoạn không bằng, hoặc tầm nhìn không bằng, hoặc tính quyết đoán không bằng. Tóm lại, nếu so ba người với ông cụ nhà họ Ngô, quả thật người nào cũng có chỗ thiếu hụt. Bọn họ thất bại dưới tay ông cụ Ngô, cũng không oan uổng.
Ông cụ Ngô tuy không trở thành người đứng đầu trong nước, nhưng thủ đoạn và mưu trí của ông, cộng thêm tầm nhìn nhạy bén, trong cảm nhận của Hạ Tưởng, là một người hoàn toàn xứng đáng với vị trí đứng đầu.
Lúc rời khỏi nhà họ Ngô, Ngô Tài Dương và Ngô Tài Giang đều ra tiễn, đương nhiên không phải chỉ vì tiễn Hạ Tưởng, Hạ Tưởng không có mặt mũi lớn như vậy, mà còn vì tiễn Mai Thái Bình.
Ngô Tài Dương và Ngô Tài Giang đương nhiên biết Hạ Tưởng bị ông cụ gọi vào thư phòng để bàn bạc những gì. Vẻ mặt Ngô Tài Dương có vẻ thản nhiên, không nhìn ra được là cảm xúc gì. Trong thần sắc của Ngô Tài Giang, có chút không vui. Hạ Tưởng cũng không thể giải thích gì, chỉ là lúc bắt tay với Ngô Tài Giang, dùng lực mạnh hơn một chút, kiên định nói với gã một câu:
- Chú Ba, nhìn hành động đi!
Một tiếng "chú Ba" rất rõ ràng, Ngô Tài Giang sắc mặt hơi thay đổi, ngay cả Ngô Tài Dương sắc mặt cũng thay đổi.
Mai Thái Bình vốn dĩ không cùng đường với Hạ Tưởng, nhưng lại nhất quyết mời Hạ Tưởng đi uống trà. Hạ Tưởng cũng biết những nghi ngờ trong lòng y, liền nói thẳng với y:
- Bí thư Mai, thật ra ông cụ Ngô tìm tôi cũng không nói gì, anh cũng không cần tò mò quá, chỉ là chút việc riêng thôi.
Muốn dứt đuôi Mai Thái Bình thật không dễ dàng như vậy, y liền cười:
- Bây giờ tôi không phải Bí thư Mai gì nữa, tôi là Mai Thái Bình, là trưởng bối của cậu, tôi say rồi, cậu cũng nên cho tôi được giải rượu chứ…
Hạ Tưởng không thể nói gì nữa. Ai mà tin được đường đường là Phó bí thư tỉnh ủy lại có bộ mặt vô lại như vậy? Nhưng Mai Thái Bình chính là Mai Thái Bình, từ trước đến nay chưa bao giờ làm cái gì lập dị hay làm ra vẻ, y muốn thế nào thì làm thế ấy, cứ theo đuôi đến nỗi Hạ Tưởng thật sự không còn cách nào khác, đành phải nói:
- Ông cụ Ngô tìm tôi là vì muốn tôi kiên định đứng về phía thế lực gia tộc…
Mai Thái Bình tin rằng lời của Hạ Tưởng nói là thật, nhưng cho rằng Hạ Tưởng còn có điều giấu giếm:
- Chắc chắn còn nữa, không nói cho tôi biết phải không? Không nói cho tôi biết, ngày mai tôi sẽ bảo Hiểu Lâm đến Mai Đình gặp Tào Thù Lê, xem cậu sẽ xử lý thế nào.
Hạ Tưởng đành phải đầu hàng:
- Được, ông lợi hại. Ông cụ Ngô còn muốn đời thứ tư của nhà họ Ngô… gánh vác trọng trách.
- Ha ha ha…
Mai Thái Bình bỗng nhiên thoải mái cười lớn
- Chẳng trách ông cụ đích thân ra mặt, Ngô Tài Dương da mặt mỏng, nhưng cũng không thể nói gì.
Mai Thái Bình cười xong, khoát tay áo, mãn nguyện bước đi. Y tự cho rằng mình đã thành công, thật ra lại bị Hạ Tưởng đùa giỡn một vố. Bởi Hạ Tưởng đã nắm được tâm lý của y, buông lỏng căng thẳng, lợi dụng một tin tức có thật về người gánh vác trọng trách, để lừa gạt tính hiếu kỳ của y, từ đó giấu đi một sự thật đích thực.
Tiếp theo, Hạ Tưởng và người nhà du lãm một vòng Bắc Kinh, khiến không những Hạ Đông chơi rất vui vẻ, mà còn khiến Tào Thù Lê bình tâm hơn.
Kỳ nghỉ Quốc khánh đã trôi qua được một nửa, Hạ Tưởng lại gặp mấy người bạn nữa ở Bắc Kinh, dưới sự giới thiệu của Dương Uy, lại làm quen được một số người ở giới công thương. Sau đó hắn cùng hai mẹ con Tào Thù Lê quay về thành phố Yến, bởi Tào Vĩnh Quốc cũng quay về rồi, nói thế nào Hạ Tưởng cũng phải cùng Tào Vĩnh Quốc gặp mặt một lúc.
Đương nhiên, cũng rất cần nói chuyện với Tống Triêu Độ.
Tóm lại hành trình ở Bắc Kinh xem như đạt được như mong muốn. Chỉ có một chuyện khiến hắn buồn bực, chính là không thể gọi điện thoại cho lão Cổ được. Không phải không có ai nhận điện thoại, mà là gọi không được. Chuyện lạ, tính cách của lão Cổ là cho dù không thích cũng nói thẳng với người khác, lão không thể trốn tránh không gặp mặt, như vậy là làm sao?
Chuyện lão Cổ tạm thời gác qua một bên. Vừa đến thành phố Yến, vấn đề của tiểu Cổ lại bày ra trước mắt. Tuy rằng có người chưa từ bỏ ý định, thông qua một con đường nào đó để tạo áp lực cho Tỉnh ủy tỉnh Yến, hy vọng có thể xử lý bớt vấn đề của Cổ Hướng Quốc, yêu cầu dùng hết khả năng để làm giảm áp lực tiêu cực, hơn nữa còn đưa ra một yêu cầu rất không hợp lý…