Quan Thuật

Chương 1079: Mồi nhử




Tề Thiên dĩ nhiên mặt tái đi, hơn nữa, tay chân đều run. Hung hăng trừng mắt nhìn Lô Nguyệt một cái nói:
- Ba cái hôn sao lại thế này, hay là thôi? Tôi còn lo lắng không biết Lạc Hồng có bệnh lây qua đường tình dục không?
- Không cần lo lắng, cơ thể Lạc Hồng mỗi ngày đều được các chuyên gia kiểm tra, người kiểm tra là bác sĩ có uy tín của quốc vương, việc này anh không cần lo lắng.
Lô Nguyệt cười nói.
- Nghe nói có bệnh lây qua đường sinh dục có thể ủ bệnh mấy năm thậm chí mười mấy năm mới phát bệnh, sao có thể kiểm tra, không được!.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Tề Thiên sầm mặt hừ nói.
- Vậy không có cách nào, nếu không thì anh liếm mông Lạc Hồng nhé,
Lô Nguyệt giơ hai tay, Tề Thiên hoàn toàn không biết nói gì, nhìn chằm chằm Diệp Phàm
- Lão Đại, làm thế nào bây giờ?
- Không việc gì, cậu cứ uyển chuyển một chút, vì việc điều tra án của Phương Viên, chúng ta phải khuấy đục đầm Liên Hoàng này rồi nói sau. Tôi nghi ngờ, hội Hắc La này có lẽ có vấn đề. Người đánh lén Phương Viên ngay trong hôi Hắc La này. Chúng ta cứ tùy hoàn cảnh mà làm việc.
Diệp Phàm giải thích nói.
- Đại ca, chẳng lẽ việc này là anh cố ý?
Tề Thiên cuối cùng cũng hiểu được mình thành mồi nhử.
- Ha ha, không thể nói như vậy, người anh em trước hết hi sinh một chút, về phần nói cùng hôn, việc này cậu không cần lo lắng, tôi sẽ không để cậu…
Diệp Phàm hắng giọng cười nói, Tề Thiên trợn trắng mắt, hết chỗ nói rồi.
Lô Phương Đông đã trở lại, nhìn Diệp Phàm gật gật đầu, tỏ vẻ đã làm thỏa đáng.
- Mọi người chuẩn bị một chút, kiểm tra súng ống vũ khí, để đề phòng hội Hắc La cứng rắn chiến đấu.
Nói xong nhìn Lô Phương Đông
- Giám đốc Lô, trước hết mang người của các anh rút khỏi đi, việc này tốt nhất đứng trộn lẫn, dù sao Khách sạn Hoàng Gia Khải Việt vẫn còn muốn kinh doanh ở Thái Lan. Nếu để Hội Hắc La theo dõi thì phiền toái.
- Không được, anh Diệp, công tử đã dặn dò cẩn thận, nhất định phải trợ giúp các anh. Dù nhà họ Lô phải rút lui về nước cũng không sao cả.
Thái độ của Lô Phương Đông kiên quyết.
- Tuyệt đối không được, Giám đốc Lô, việc này quyết định rồi, anh phải nghe theo, nếu không hành động tối này của chúng ta sẽ hủy bỏ. Anh nhanh chóng đi, có mấy người chúng tôi hẳn là không có vấn đề lắm.
Diệp Phàm không muốn nợ nhà họ Lô thêm ân tình, nợ nhiều cũng không được.
- Vậy thì chúng tôi rút khỏi ngồi bên ngoài, nếu có tình huống gì, anh Diệp bất cứ lúc nào cứ gọi điện thoại thông báo.
Lô Phương Đông bất đắc dĩ gật đầu.
- Chú, tôi không đi, dù sao hội Hắc La cũng không biết về cháu, sẽ không ảnh hưởng đến nhà họ Lô.
Lô Nguyệt đột nhiên nói
- Việc này sợ không ổn về sau anh trách tội tôi gánh vác không nỏi.
Lô Phương Đông có chút lo lắng nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.vn
- Là vì cháu không đi, sau này cháu sẽ nói với ba cháu.
Lô Nguyệt quyết không đi nên Lô Phương Đông không có cách nào, gọi điện thoại cho ba cô Lô Thế Tông sau đó dẫn người đi trước.
Lô Phương Đông mới vừa đi khỏi không bao lâu thì nữ hoàng ca múa biểu diễn tới tiết mục cuối cùng, chính là hiến ba nụ hôn cho Tề Thiên.
Toàn hội trường lập tức nóng lên, tiếng vỗ tay la hét vang lên.
Khi Lạc Hồng chậm rãi đi về phía Tề Thiên, Tề Thiên trong lòng chắc bồn chồn, cuối cùng đến trước mạt Tề Thiên, Lạc Hồng nhợt nhạt cười, Tề Thiên thiếu chút nữa nôn ra hết thức ăn ăn tối hôm qua.
- Lên.. Lên.
Không biết mấy người trong hội trường ai hô, toàn hội trường lập tức vang lên tiếng Lên!
Tiếng vỗ tay làm cho không khí phòng khiêu vũ sục xôi.
Miệng Lạc Hồng chậm rãi hướng đến mặt Tề Thiên.
Thấy Diệp Phàm ra hiệu, Tề Thiên đột nhiên giơ tay, nói
- Rất xin lỗi Lạc Hồng tiểu thư, tôi đột nhiên thay đổi ý định, ba cái hôn này miễn, còn mười ngàn tiền đặt cọc kia coi như phần thưởng cho tôi cô đi.
Lạc Hồng cười yếu ớt đột nhiên cứng ngắc, bốn người đàn ông đi theo phía sau lập tức đi lên.
Mọi người xung quanh trợn tròn mắt, phần lớn đều vui vẻ khi người khác gặp họa, chờ xem người của Câu lạc bộ Liên Hoàng sẽ chừng trị Liên Hoàng như thế nào.
- Tề tiên sinh, Câu lạc bộ Liên Hoàng chúng tôi là địa danh giải trí lừng lẫy ở vương quốc Thái Lan, quy định của chúng tôi anh đã nghe nói qua chưa?
Một trong bốn người thanh niên đi phía sau đến nhìn chằm chằm vào Tề Thiên hừ nói.
- Có nghe nói qua, tuy nhiên bản thân độit nhiên thay đổi ý. Quy định của Câu lạc bộ Liên Hoàng các anh là chuyện của Câu lạc bộ Liên Hoàng các anh, chưa được pháp luật thông qua, nói như vậy cũng không được quốc vương tôn kính hạ lệnh tán thành. Nếu quốc vương đã đồng ý thì tôi đã thanh toán mười ngàn tiền cọc, các anh còn muốn thế nào?
Tề Thiên thẳng thắn nói.
- Rất thức thời, Tề Thiên, nếu không, hừ!
Năm người có chút giận, nhưng không ai dám nói chuyện với giám đốc y, còn Lạc Hồng, xấu hổ, việc này quả thực là mấy ông anh gây chiến.
- Rất xin lỗi bản thân vẫn giữ nguyên quyết định vừa rồi.
Tề Thiên rất bình tĩnh nói.
- Bắt
Năm người không dài dòng, vung tay lên bốn tay đấm hướng vào người Tề Thiên.
- Hừ.
Tề Thiên lạnh lùng hừ lên một tiếng, giơ tay lên đỡ.
- Ba ba ba…
Bốn tiếng vang lên, bốn người thanh niên đều lui ba bước, bị đâm cho một bên bàn răng rắc vang lên. Năm người hơi có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm Tề Thiên hừ nói:
- Không thể tưởng tượng được ngài là một cao nhân, chúng tôi mượn một bước nói chuyện.
- Được
Tề Thiên lập tức đáp.
Mấy người Diệp Phàm lập tức đuổi kịp, nhằm thẳng lên lối nhỏ mà đi. Đối với địa thế của Câu lạc bộ Liên Hoàng Lô Phương Đông đã làm bản đồ trước, mấy người Diệp Phàm tuy lần đầu tiên đi nhưng vẫn nhớ đường đi.
Đi vào một phòng rất lớn, bên trong khắc một ít đầu thú, đang muốn vào cửa thì Lô Vĩ không ngờ chạy đến, thằng nhóc này chạy đến.
Diệp Phàm đưa mắt nhìn Trần Quân ở lại ngoài lối nhỏ. Năm người kia cười cười không để ý.
- Tề tiên sinh, tôi là Cái Lạc Đức, giám đốc Câu lạc bộ Liên Hoàng. Người trẻ tuổi, thân thủ không tồi, nếu đồng ý gia nhập Câu lạc bộ Liên Hoàng của chúng tôi, chuyện trước đây không cần phải nói.
- Ha ha, chúng tôi không có hứng thú, anh không cần phải nói
Diệp Phàm khinh miệt đưa mắt nhìn Cái Lạc Đức một cái, nói thay Tề Thiên.
- Không phải chứ, hừ
Cái Lạc Đức cảm thấy thật sự mất mặt, Câu lạc bộ Liên Hoàng không ngờ bị người ta khinh bỉ. Lão dùng tiếng anh nói
- Hừ, quanh mình lập tức lòe ra mười mấy người đàn ông vạm vỡ, một đám người trong tay đều cầm theo đao côn, thiết bổng này nọ, cầm súng nhưng thật ra không có.
Xa xa trước một màn hình lớn.
Hai năm người giơ chén rượu lên đang xem hình ảnh truyền đến. Đột nhiên một người trong đó mở to mắt chỉ Phương Viên phía sau Diệp Phàm nói
- Pakse Los, tôi muốn người này, ha ha... vài năm không thấy cuối cùng cũng ló đầu ra.
- Mạc Dã, người Trung Quốc trước kia anh nói chính là người này sao?
Pakse Los vẻ mặt kỳ lạ lóe lên rồi biến mất.
Y biêt Cái Mạc Dã là người đồng tính luyến ái, thường xuyên đóng giả ái nam ái nữ đi hôn môi một số người đàn ông mà y thích.
Tuy nhiên Cái Mạc Dã cũng rất thần bí, rốt cuộc y có phải là ái nam ái nữ không Pakse Los cũng không muốn làm rõ ràng.
Ba năm trước đây từ khi gặp Phương Viên, Cái Mạc Dã vẫn lưu luyến không quên, đáng tiếc không tìm được Phương Viên. Có lẽ Cái Mạc Dã đã thích người này.
- Ừ, tôi muốn, cầu người người tự đến, bắt sống người này cho ta.
Cái Mạc Dã vươn ngón cái.
100 ngàn đô la Mỹ phải không?
Trên mặt Pakse Los hiện lên tia vui sướng.
- Được.
Cái Mạc Dã gật đầu, tuy nhiên trên mặt lóe lên một tia rồi biến mất nói:
- Nói như nãy, người này nhất định phải bắt sống hơn nữa, không thể làm tổn thương một sợi tóc của y, nếu không anh đã biết thủ đoạn của Cái Mạc Dã tôi. Mặc dù là anh lục phẩm quyền vương, tôi đều có cách cho anh sống không được, chết không xong hừ.
- Ha ha.
Pakse Los cười đi ra khỏi phòng, đi thẳng đến chỗ của mấy người Diệp Phàm.
Pakse Los vừa đi, Cái Mạc Dã ở gian phòng bên cạnh hừ nói:
- Đinh Giáp, theo dõi nếu không được thì giết.
Mấy bóng đen hiện lên sát vách phòng bên. Cái Mạc Dã nở một nụ cười dữ tợn.
Lẩm bẩm nói:
- Đấu đi, tốt thì cứ đấu đi.
- Bắt
Cái Lạc Đức giám đốc hừ nói.
Hạ Hải Vĩ và Phương Viên xoay người ra, cùng với Tề Thiên ba người hình hành một tam giác. Lô Nguyệt tất nhiên cũng được Diệp Phàm kéo đến bên cạnh để bảo vệ.
Hơn mười thiết bổng lao xuống, Hạ Hải Vĩ, Phương Viên Tề Thiên quét một chân, lập tức có vài người ngã xuống. Ba người bên Tề Thiên công lực cao nhất, không ngờ một côn sắt đập xuống.
Bên cạnh không ngừng có người ngã xuống.
Tuy nhiên, Câu lạc bộ Liên Hoàng tay đấm không ít, một người ngã xuống, lại có hai người bổ xung.
Người đàn ông đứng bên cạnh Giám đốc Cái Lạc Đức liếc mắt nhìn Lô Nguyệt một cái, thấy Diệp Phàm lặng lặng như không muốn rat ay, nhân cơ hội quét một đường côn định bắt Lô Nguyệt làm con tin để ép Tề Thiên vào khuôn khổ.
- Ha ha,
Diệp Phàm thản nhiên cười, côn sắt cùa người đàn ông đó chưa chạm đến người, đã bị Diệp Phàm một cước vào bụng, cả người giống như quả bóng cao xu bay xa đến hơn ba mét, nhằm thẳng vào người Cái Lạc Đức.
Diệp Phàm khá mạnh tay, đoạt côn sắt trên tay người đàn ông, nện lên người giám đốc Cái Lạc Đức.
- A,
Cái Lạc Đức kêu lên một tiếng thảm thiết giống như heo bị chọc tiết, mặt đã bị côn sắt đậm một cái trắng bệch, đau đến nỗi không nói được tiếng nào.
- Đánh đánh
Lô Nguyệt cười hô to.
Bên kia cũng truyền đến mấy âm thành thình thịch, không lâu, Tề Thiên và Hạ Hải Vĩ quét châu thu chân gần chục người đàn ông ngã sấp.
- Gạo ánh sáng, cũng loang loáng màu, hừ!
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh lừng, không ngờ là giọng Trung Quốc rất mượt mà. Diệp Phàm quay đầu nhìn thấy một người đàn ông râu vạm vỡ ria xồm xoàm vẻ mặt lạnh lùng đang đi đến.
Đi sau hắn Trần Quân trán đầy mồ hôi, ngã xuống đất giống như bị đau, xem ra bị người tấn công.
Diệp Phàm tiến lên nâng Trần Quân lên hỏi:
- Có việc gì không?
- Không việc gì, bị đạp một cước vào bụng, mẹ nó, thiếu chút nữa nghẹn khí,chân kia rất nặng, giống như cương Lũ, có Thái Sơn áp đỉnh tư thế. Người này có thể có thân thủ lục đẳng, Diệp ca, ngàn vạn lần cẩn thận.
Trần Quân nhăn mặt nghiêm giọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.