Quan Thuật

Chương 1165: Cũng không ngoài chuyện trai gái




- Không ngoài chuyện tình cảm nam nữ đổ vỡ, lúc ấy Đỗ Cử Văn không phải nói hắn không phải người nhà họ Đỗ đấy ư. Chẳng lẽ Đỗ Cử Văn là con riêng của Đỗ Trần Đích?
Diệp Phàm cảm giác buồn bực.
- Có khả năng là con riêng. Nhưng cha nuôi của Đỗ Cử Văn tên là Lạc Hồng Trần, mà Lạc Hồng Trần lại là sư phụ của bốn người Vương Hướng, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ của nhà họ Đỗ.
Hình như Lạc Hồng Trần có quan hệ gì đó với mẹ của Đỗ Tử Nguyệt, chắc không phải là Đỗ Cử Văn là con của Lạc Hồng Trần và Quân Thu Dao chứ.
Đỗ Tiếu Trạch bắt người trong nhà nuôi đứa con. Mà dã tâm của Đỗ Cử Văn rất lớn, xem kế hoạch của hắn được thiết kế vô cùng hoàn mỹ.
Chẳng những Đỗ Phong nằm trong vòng hãm hại của hắn mà ngay cả Đỗ Tử Nguyệt hắn cũng muốn hại. Như lời hắn nói, muốn biến họ vừa điếc vừa câm, toàn thân tê liệt, miệng không thể nói, tay chân không thể cử động, hoàn toàn biến thành phế nhân. Người này công lực rất cao, tâm cơ càng sâu, hết sức lợi hại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lang Phá Thiên thật ra lại tỏ vẻ khâm phục.
- Người này thực lực cũng xấp xỉ tôi, nếu tôi sử dụng Phi Đao thì có lẽ có thể bắt được hắn. Không thể tưởng tượng được nhà họ Đỗ lập tức đẳng cấp trở nên mạnh như vậy. Chung A Cô thì không cần phải nói, đó không phải là người nhà họ Đỗ, mà thực lực của bọn Vương Triều Mã Hán cũng không kém. Thủ trưởng Trấn hình như cũng có chút lo lắng cho sự an toàn của nhà họ Đỗ.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Thật ra, hình như có quan hệ gia tộc với Lục Tôn của Trung Hoa, nhà kia không có chuyện trải qua hai ba giai đoạn, chỉ là người ta bình thường bất hiện sơn, bất lộ thủy. Như lần này, mọi người tuyệt đối không thể tưởng tượng được lão già vừa câm vừa điếc này chính là một vị cao thủ bát đẳng, hơn nữa còn giống như là đạt được hạng cửu đẳng, bậc cao thủ hạng cao nhất.
Lang Phá Thiên đưa mắt nhìn Diệp Phàm một cái, cười bí hiểm nói:
- Người anh em à, người từ mái nhà lao xuống dưới chân lão già chào hỏi rồi xưng đại bá rốt cục có lai lịch như thế nào?
Trương Hùng đứng bên cạnh cũng dỏng tai lên nghe ngóng.
- Ha ha…
Diệp Phàm cười gượng một tiếng, không đáp, khiến cho Lang Phá Thiên và Trương Hùng đều rất buồn bực.
Thằng nhãi này nóng nảy, nói với vẻ hung dữ:
- Cô bé nhà họ Đỗ kia dáng vẻ không tồi, đã từng gặp chưa vậy?
- Chưa hề, không có liên quan gì đến tôi cả.
Diệp Phàm tức giận hừ một tiếng rồi nói. Hắn còn nhìn ngó ngoài cửa vì không muốn nói đến chuyện phụ nữ.
Bởi vì Kiều Viên Viên mấy ngày nay cả đêm ngày đều cực nhọc vất vả hầu hạ hắn mà không hề nghỉ ngơi. Sợ cô nghe thấy việc này thì không phải là tự tìm đến phiền toái sao, biết hắn có tính trai gái lại sinh ra hiềm nghi.
- Thôi vậy, không nói chuyện này nữa. Tuy nhiên vừa rồi khi vào thì xuất hiện một người.
Lang Phá Thiên cười nói.
- Ai? Không phải lại là Phó thủ tướng gì đó đấy chứ?
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Không phải, người ta muốn tìm người, đó chính là Tư lệnh viên Trần Khải Việt, quân khu Lam Kinh. Vừa rồi tôi giả vờ hỏi thăm một chút thì hình như là chân có chút khó chịu, lúc đi đường hình như bị đau. Phỏng chừng đã bị mấy ngày rồi, ông ta rất quật cường, vẫn không chịu nằm viện mặc dù lãnh đạo quân ủy cưỡng ép ra lệnh bắt phải vào viện.
Lang Phá Thiên như cười như không.
- Diệp Phàm, em rửa chân cho.
Lúc này Kiều Viên Viên bưng chậu nước bước vào.
- Có muốn chúng tôi tránh mặt đi một lát không?
Trương Hùng vẻ mặt mờ ám, cười nói.
Kiều Viên Viên đỏ mặt lên, hừ nói:
- Tránh cái gì, lại muốn gì đây, hừ.
- Vậy thì thoát thôi, chúng ta đi.
Lang Phá Thiên cười một tiếng rồi cùng Trương Hùng bước đi.
- Đồ không đứng đắn, hừ.
Kiều Viên Viên liếc mắt nhìn theo.
- Viên Viên thật tốt.
Lang Phá Thiên thở dài với vẻ mặt thèm muốn.
- Đương nhiên là tốt rồi, cậu nhìn thấy không, anh Diệp nằm viện căn bản là được hưởng thụ. Bên này có cô y tá xinh đẹp mát xa cho, bên kia còn có Kiều Viên Viên mỗi ngày hầu hạ. Mẹ nó chứ, anh ta quá sướng so với cậu và tôi. Tôi cũng muốn bị bệnh nặng xem sao.
Trương Hùng nói với vẻ chua xót.
- Cũng thật là lạ. Chị Kiều bình thường rất cao ngạo. Hơn nữa chị ấy còn rất xinh đẹp, trước kia hồi còn ở trường nghe nói là hoa khôi. Ôi, anh Diệp thật đúng là có phúc.
Lang Phá Thiên thở dài.
- Cải trắng ngon thì toàn bộ đều cho lợn ủi, còn có cả Phượng Khuynh Thành. Người ta bây giờ là giá viên đại học Bắc Kinh. Hai giáo viên đều cho một mình anh ta dùng, mẹ nó chứ, cậu và tôi đều không có được vận may này.
Trương Hùng không kìm nổi mắng một câu.
- Ừ, người ta có bản lĩnh. Chuyện này nắm tay lớn chính là đạo lý, ngay cả nhóm giáo viên cũng thích. May mắn là việc này được giữ bí mật. Cô bé nhà họ Phượng kia không tới. Nếu không, biết được thì đồng chí Ngưu tìm việc vui, ha ha…
Lang Phá Thiên cười phá lên, quay đầu lại nhìn, nhanh chóng dừng lại mới nhớ ra rằng ở tầng này thì không thể lớn tiếng ồn ào bởi bên trong đều là các quan lớn của nhà nước đang dưỡng bệnh.
- A, cô bé của anh ta kìa.
Trương Hùng đột nhiên chỉ vào cách đó không xa, y có chút ngạc nhiên ngây cả người.
Lang Phá Thiên giương mắt nhìn kĩ, lập tức trên mặt lộ ra nụ cười quái dị. Gã nói:
- Chúng ta đi mau, nói Tào Tào đi ra. Người anh em, cậu tự cầu nhiều phúc đi, bạn hữu không hầu hạ.
Hai người cười mờ ám rồi chạy nhanh như là chạy nạn.
- Tôi tên là Phượng Khuynh Thành, Diệp Phàm là bạn tôi, tôi muốn vào thăm, phiền anh nói giùm.
Phượng Khuynh Thành khoác áo choàng, mang chiếc quần màu xanh nước biển rộng thùng thình, cô nói với hai người đội viên Tổ đặc nhiệm A.
- Không có chứng cớ thăm viếng thì không có bất cứ ai được vào.
Một người thanh niên trong số đó đứng thẳng tắp, lạnh lùng nói.
- Tôi là người yêu anh ấy, anh đi vào nói một tiếng.
Phượng Khuynh Thành tức giận hừ một tiếng, nói.
- Là người yêu ư, cô nàng này, không thể nói như vậy được, bên trong còn có một người, hình như cũng là…
Người thanh niên không phòng bị, lỡ miệng nói.
- Là Kiều Viên Viên có phải không?
Mắt Phượng Khuynh Thành mở to, có vẻ tức giận.
- Chuyện này cô cũng biết, xem ra cô cũng thành thật, để tôi đi hỏi xem.
Thái độ của người thanh niên thay đổi, đi vào hỏi một câu, không lâu sau cửa mở, Phượng Khuynh Thành bước vào.
- Đặng Hải Bình, sao cậu lại để cho cô ta vào, không phải là thêm rách việc sao?
Một đội viên Tổ đặc nhiệm A hỏi.
- Ha ha, đồng chí Vương Cát, không cần lo lắng gì đâu, chẳng lẽ bắt không được hai cô gái sao? Người ta nhiều bản lĩnh, cậu có thấy không, cô nàng này khẳng định cũng rất có thân thế, khí chất kia phú quý giống trời sinh, chúng ta đắc tội không nổi đâu. Nếu đó thật sự là người yêu của anh ta thì cậu ngẫm lại xem, chúng ta ngăn chặn, về sau cô ta thành phu nhân của Diệp Phàm, chúng ta sẽ phải ngồi xổm chờ đợi trong sự ghẻ lạnh.
Giao Hải Bình hắng giọng cười nói.
- Cũng đúng, lãnh đạo rất nóng tính, lại không được đắc tội với phu nhân, nếu không thì gió thổi qua, cả hai chúng ta xong đời.
Vương Cát rùng mình một cái, đưa mắt liếc một vòng xung quanh như tên trộm.
- Tôi cũng đang bực đây. Thủ trưởng Lang sao lại phái hai chúng ta đến bảo vệ một vị quan địa phương, lạ thật.
Giao Hải Bình nói.
- Nói cho cùng, hai chúng ta trong vệ đoàn tốt xấu gì cũng là quan, cậu phụ trách một đoàn, tôi phụ trách hai đoàn. Quân hàm cũng có cấp bậc cả, đẳng cấp rồi tới tứ đẳng, thiếu chút nữa là ngũ đẳng rồi.
Trong đoàn cảnh vệ, ngoại trừ Thủ trưởng Lang và một vài cao nhân bên ngoài coi như là đại cao thủ, bình thường tất cả đều là phụ trách đảm bảo sự an toàn cho các vị lãnh đạo tối cao, ít nhất cũng phải cấp phó quốc mới được.
Nghe nói người này chỉ là một cán bộ địa phương cấp Phó giám đốc Sở, như thế nào cũng không thể tới phiên chúng ta phải ra tay bảo vệ. Tuy nói người này nắm tay lớn, võ công rất cao, nhưng có vẻ như cũng không có thân thế cho lắm.
Vẻ mặt của Vương Cát cũng có vẻ không hiểu.
- Theo cấp bậc chính trị mà nói, Phó giám đốc Sở so với quân đội thì cũng không khác gì cán bộ cấp sư đoàn. Đó là so với cấp thượng tá của hai chúng ta thì hơn một chút. Tuy nhiên, nếu chúng ta đồng ý về làm bộ đội địa phương thì chỉ cần bật người cũng có thể một bậc lên đến cán bộ cấp sư đoàn. So sánh với anh ta thì cũng cùng cấp, buồn cười thay, hai chúng ta lại biến thành người gác cửa, anh ta lại thoải mái nghỉ ngơi, thật đúng là bực mình.
Giao Hải Bình nói thầm, có vẻ rất bất mãn.
- Đoàn cảnh vệ chúng ta bị người ngoài gọi là Ngự lâm quân kinh thành, nhân tài đông đúc, một đám người tài năng, gan dạ sáng suốt hơn người, trung thành tuyệt đối, mỗi người đều được thẩm tra chính trị kỹ càng, có lối suy nghĩ nhanh nhẹn.
Bảo chúng ta đến giữ cửa cho một quan chức địa phương thì có vẻ như không tài nào hiểu được, có lẽ nào đây là người thân thích của Thủ trưởng Lang.
Cậu không phát hiện ra ư, bình thường Thủ trưởng Lang lười ra cửa, gần đây thì tới thường xuyên, cơ bản là ngày nào cũng dạo một vòng đến đây.
Mấy ngày nay có không ít Thượng tướng Trung tướng đến thăm dò bệnh tình, ai cũng có quân hàm cao đến kinh người. Người này không phải là có quan hệ gì với Trung ương đó chứu?
Giọng nói của Vương Cát gượng gạo.
- Đừng tán dóc, cậu không thấy sao, Thủ trưởng Trấn cũng tới. Hơn nữa, cả Thủ trưởng Lang khi bảo chúng ta tới còn nói với chúng ta mấy lời không hiểu ra làm sao cả: "Vương Cát, Hải Bình, người này nhất định phải tôn kính, đối đãi giống như các vị ở Trung ương. Hai cậu phải bảo vệ thật cẩn thận, nếu lộ ra thì hai cậu chứ chờ đó mà ra tòa án quân sự."
Giang Hải Bình nhại theo giọng của Lang Phá Thiên khiến Vương Cát muốn bật cười. Tuy nhiên bọn họ không dám cười.
- Một cán bộ ngồi một chỗ thì có thể mang lại ưu đãi gì cho chúng ta chứ, thật đúng là buồn cười.
Vương Cát vui vẻ.
- Thôi vậy, đừng tán chuyện nữa. Chúng ta cứ chấp hành nhiệm vụ đi. Hơn nữa, thân thủ người này cả tôi và cậu tối hôm đó cũng đã từng chứng kiến rồi. Trương Hùng bị tên Đỗ Cử Văn kia đá một cước bay đến bảy tám mét, vậy mà Bí thư Diệp lại dám cùng so tài ngang sức với Đỗ Cử Văn. Hẳn là anh ta cũng có thân thủ lục đẳng, có lẽ đúng là sư đệ của Thủ trưởng Lang.
Đặng Hải Bình nói.
- Phượng cô nương, cô đã đến đây rồi thì ngồi xuống đi.
Diệp Phàm ngồi trên chiếc ghế ở gian ngoài, một chân còn ngâm vào chậu nước thuốc.
- Âm thầm nhỉ, anh bị thương cũng không nói cho tôi biết?
Phượng Khuynh Thành hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Kiều Viên Viên một cái. Cô cố ý chuyển mình, ngồi xuống cạnh Diệp Phàm.
- Tôi mát xa cho anh.
Kiều Viên Viên cũng thản nhiên quét mắt liếc Phượng Khuynh Thành một cái, ngồi xổm xuống xoa bóp chân cho Diệp Phàm.
Trái lại Phượng Khuynh Thành mặt tự nhiên xám lại, hừ nói:
- Đại tỷ Kiều của chúng ta từ bao giờ lại phải xoa bóp chân cho đàn ông thế này? Khanh khách…
- Xoa bóp chân cho anh Diệp thì tôi sẵn lòng. Hơn nữa có không ít cô gái muốn được xoa bóp chân cho anh Diệp, một số người còn không có được cái phúc này đấy.
Kiều Viên Viên thản nhiên nói, tay cầm chân Diệp Phàm, quỳ xuống đặt trước ngực mình nhẹ nhàng xoa bóp.
Đồng chí Diệp Phàm tất nhiên là phản xạ đầu tiên là muốn rút chân về, tuy nhiên lại bị Kiều Viên Viên trừng mắt lên nhìn nên không dám hành động gì.
- Anh Diệp, tôi cũng xoa bóp cho anh.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Phượng Khuynh Thành đột nhiên tức giận, cởi bỏ áo khoác, cũng ngồi xổm xuống ôm lấy chân còn lại của Diệp Phàm xoa bóp.
Tuy nhiên Kiều Viên Viên người ta riêng việc xoa bóp đã được huấn luyện ở trường. Còn Phượng Khuynh Thành thì cứ chà xát lung tung, thật ra là cô cầm lấy chân Diệp Phàm xoa bóp cho đỡ tức.
Đối với Diệp Phàm thì phải dùng tới từ miêu tả chuẩn xác nhất là đang ở thế nước sôi lửa bỏng.
Kiều Viên Viên bên này gây khó dễ, Phượng Khuynh Thành bên còn lại cũng bóp nặn, tất nhiên là đau đớn, thằng nhãi này cố nhịn.
Tuy nhiên, không lâu sau, phỏng chừng là Kiều Viên Viên cũng tức giận, bởi vì Diệp Phàm cũng có đáp lại cô, hình như cũng mịt mờ thừa nhận cô là bạn gái hắn. Khi Phượng Khuynh Thành tới thì thằng nhãi này không ngờ còn muốn giẫm chân lên hai thuyền, không dám nói ra quan hệ của hai người.
Cho nên Kiều Viên Viên cũng hận, mát xa chân thì trở thành bóp chân. Kiều Viên Viên còn có thêm bản lĩnh tứ đẳng, tay cô ra lực rất mạnh khiến Diệp Phàm ra sức vận lực che chở cho cái chân của mình, tuy nhiên vẫn đau đến mức muốn kêu toáng lên.
Thằng nhãi này thật sự không nén nổi liền hô lớn:
- Hai người có ý định làm gì đây? Rốt cục là xoa bóp chân hay là gây sức ép cho tôi.
Đi cả đi, để tôi yên tĩnh suy nghĩ một chút.
- Cô em Phượng à, còn chưa đi ư, tôi còn phải ở lại giúp đỡ anh Diệp vài ngày. Mỗi tối tôi đều cùng ngồi với anh ấy, cô nhìn thấy không, giường bệnh kia đều là giường đôi.
Trên mặt Kiều Viên Viên hơi ửng hồng, ngay cả những lời đó cô cũng dám nói ra.
- Không thể nào…
Diệp Phàm vội vàng giải thích, tuy nhiên, nửa câu sau bị Kiều Viên Viên trừng mắt nhìn nên không thốt nên lời.
Phượng Khuynh Thành đương nhiên không ngốc, vừa nghe thấy đã hiểu ngay, cười khanh khách nói:
- Đại tỷ Kiều à, nếu chị đã ở lại mấy tối rồi, thì hình như không còn giữ được mình nữa rồi? Chuyện này nói lên điều gì, nói lên rằng chị không có sự hấp dẫn, chung giường chung gối mà vừa ráp xong đã rời rồi, chuyện đó cũng quá có sức thuyết phục. Tối nay để tôi hầu hạ anh Diệp xem thế nào nhé.
Phượng Khuynh Thành hơi bị kích động nên nói mạnh, cái gì cũng nói được. Cô nói xong mới nhớ tới lời này giống như thời điểm đó, nhất thời xấu hổ đến nỗi đỏ mặt lên.
- Được, cô có bản lĩnh thì bây giờ dâng mình cho tôi xem.
Kiều Viên Viên chu miệng nói.
- Chị làm mẫu trước cho tôi xem đi, tôi muốn học tập chị.
Phượng Khuynh Thành phán pháo. Hai cô nàng mặt nóng bừng, tức giận đến nỗi những gì bình thường xấu hổ không dám nói thì giờ phun ra hết. Diệp Phàm tất nhiên là đầu lớn như trâu.
- Các cô có biết Tư lệnh Trịnh Khải Việt quân khu Lam Kinh không?
Diệp Phàm vội vàng nói sang chuyện khác.
- Biết ư, Luyện Luyện nhà họ là bạn tốt của tôi.
Kiều Viên Viên có vẻ hơi đắc ý, nhìn Phượng Khuynh Thành mà nói.Trần Luyện Luyện chính là con gái Tư lệnh Trần.
- Khanh khách, Trần Luyện Luyện còn là bạn cùng lớp đại học ở đại học Yến Kinh với tôi, còn ở cùng phòng ký túc xá, tôi giường tầng trên, cô ấy tầng dưới.
Phượng Khuynh Thành liếc nhìn Kiều Viên Viên một cái, mỉm cười.
- Vậy là tốt rồi, tôi đang muốn tìm Tư lệnh Trần, chúng ta đi thăm dò xem thế nào?
Diệp Phàm cười nói, hắn cứ nói sang chuyện khác, hơn nữa, nếu hai cô gái này đều có quan hệ không tồi với Trần Luyện Luyện thì có lẽ Tư lệnh Trần cũng có biết họ.
Cho nên để hoàn thành lời hứa với Mai Phán Nhi, có thể dựa thế thì vì sao không dựa. Diệp Phàm tính toán trong bụng.
Y tá đẩy xe lăn tới. Không ngờ Kiều Viên Viên và Phượng Khuynh Thành đều giơ tay đẩy đồng thời, hai người giằng co chiếc xe lăn. Hai đội viên Tổ đặc nhiệm A đứng một bên lập tức trợn tròn mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.