Quan Thuật

Chương 492: Một đôi oan gia




- Được rồi! Cứ như vậy trước đi đã, sau này nếu lợi nhuận nhiều vẫn phải thực hiện phóng xuất nước thải toàn diện đạt tiêu chuẩn, cũng phải để lại gì đó cho con cháu sau này có phải không? Hơn nữa nếu sau này khu vực phía đông thành phố Mặc Hương được mở rộng, có lẽ thị trấn Giác Khê cũng trong phạm vi mở rộng. Nếu chúng ta làm tốt cũng tránh cho người ta nói ra nói vào.
Diệp Phàm thở dài, cũng rất bất đắc dĩ.
Trong lòng hắn luôn cảm giác phát triển và bảo vệ môi trường giống như một đôi oan gia, trước mắt mà nói trong nước vẫn chưa tìm được biện pháp xử lý thích đáng, ô nhiễm của các xưởng vừa và nhỏ đều rất nghiêm trọng, nếu lắp đặt thiết bị xử lý nước thải, những nhà máy nhỏ căn bản không thể chịu được.
Cho dù có một số nhà máy lớn chịu bỏ tiền đầu tư vào bảo vệ môi trường, bỏ ra số tiền khổng lồ để mua sắm thiết bị thường thường cũng chỉ để trang trí, ứng phó cấp trên kiểm tra mà thôi.
Diệp Phàm lắc đầu, cũng không muốn nghĩ nữa, vẫn nên đối mặt với thực tế thì tốt hơn, xoay đầu cười nói:
-Anh hút hết cây thuốc chưa?
-Ha ha, hút sạch từ lâu rồi, Diệp Phàm, bạn bè anh nhiều, cây thuốc đặc biệt của em còn không chia đủ mỗi người một bao, anh mới hút được mấy điếu đã hết sạch rồi. Ài! Em còn không? Anh còn mấy người bạn chưa được chia, cả ngày cứ nhìn anh chằm chằm, xem anh như miệng thịt béo, mẹ kiếp!
Diệp Cường không kìm được cười mắng, đôi mắt không có hảo ý quét đi quét lại trên người Diệp Phàm, làm cho Diệp Phàm cảm giác cả người không tự nhiên.
-Đừng nhìn nữa, em làm gì còn loại hàng cao cấp đó, anh tưởng em là quan to cấp tỉnh à! Được rồi, cho anh hai bao! Số còn lại em phải cầm đi mời các lạnh đạo cấp trên, nếu không làm sao lăn lộn trên quan trường được?
Diệp Phàm sờ đầu ném hai bao cho Diệp Cường.
-Ừ! Diệp Phàm, nhà chúng ta toàn dựa vào em. Em vất vả như vậy, anh là anh cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Tuy nhiên, vợ em thật là xinh đẹp, thất tiên nữ trên trời cũng không xinh đẹp bằng. Khách khứa đến nhà chúng ta đều bị cô ấy mê hoặc.
Tất cả mọi người đều mở to mắt như chuông đồng, nhất là mấy người anh em của anh, mắt như ngòi nổ.
Nếu không phải biết cô ấy là em dâu anh, đám sắc lang đấy có lẽ đã muốn làm chuyện xấu rồi. Mẹ kiếp, cũng không mở to mắt ra mà nhìn, xem đó là vợ của ai chứ.
Tuy nhiên, tất cả bọn họ đều tấm tắc khen cha mẹ có phúc khí, Diệp Phàm có bản lãnh. Ý tứ của cha mẹ tuy nói em còn nhỏ tuổi, nhưng chuyện này cũng không thể trì hoãn.
Nếu hai người sớm đính hôn thì vẫn tốt hơn, nếu không em dâu xinh đẹp như vậy bay mất, tiểu tử cậu cứ đợi bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà đi!
Diệp Cường đắc ý cười khan.
-Chuyện này không vội, đợi mấy năm nữa hãy nói, hơn nữa cô ấy vẫn chưa tốt nghiệp, hơi sớm quá, ảnh hưởng không tốt.
Trong lòng Diệp Phàm hoảng hốt, cố giả bộ mỉm cười lắc đầu.
Trong lòng hắn thầm mắng: "Mẹ kiếp, xem ra cả nhà đều bị cô ta mua chuộc rồi, người ta nói sắc đẹp có thể ăn được, không nghĩ tới sắc đẹp cũng có thể mê hoặc người nhà, làm sao bây giờ?"
- Không vội, con không vội nhưng mọi người vội, chuyện này không phải bàn bạc nữa, tranh thủ mấy ngày Ngọc cô nương chưa phải quay về trường, đính hôn trước đi, đính hôn trước có ảnh hưởng gì, còn kết hôn trái lại có thể kéo dài thêm mấy năm. Con dâu nhà ta tốt như vậy, tiểu tử con đừng không biết đủ. Nếu cô ấy bay mất thì con xéo ngay cho cha, ta không có đứa con trai như vậy.
Diệp Thần Tây vừa vặn đi tới nghe thấy được, bực tức mắng chửi.
-Cha, con mới 19 tuổi, đúng là quá sớm. Chuyện này còn phải đợi xem.
Diệp Phàm vội vàng nói, trong lòng buồn bực muốn chết, lại không thể nói rõ, việc này thật sự là một đại phiền toái.
- Phàm con, con có tức giận cũng không thể lấy Kiều Long ra để trút giận. Con không nên làm vậy, một cô gái tốt như vậy con có thể nhẫn tâm vứt bỏ một bên, hừ!!
Lúc này Lâm Tú Chi đi tới, lại thốt ra những lời trách móc.
-Mẹ, lại có chuyện gì nữa?
Trong lòng Diệp Phàm buồn bực sắp nổ tung, có lẽ Ngọc Kiều Long lại ở sau lưng thêu dệt chuyện gì về mình rồi.
-Con nói cho mẹ nghe, Tề Thiên có phải anh em của con hay không?
Lâm Tú Chi trừng mắt hỏi.
-Đúng vậy! Bạn tốt, hảo huynh đệ.
Diệp Phàm trả lời.
-Hừ! Nếu cậu ấy đã là hảo huynh đệ của con, tại sao có chuyện nhỏ như vậy cũng không chịu giúp. Con nhìn xem, Kiều Long khóc đến mức mắt sưng hết lên rồi, người cũng gầy đi không ít. Cha con bé bây giờ còn bị giam, con bé có thể yên tâm được sao? Con thì sung sướng rồi, một mình chạy ra ngoài ăn chơi thoải mái, làm cho Kiều Long cả ngày ở nhà lo lắng không thôi. Chuyện nhỏ nhặt này con cũng không mở miệng nói giúp còn ra thể thống gì nữa, cha Kiều Long sau này chính là nhạc phụ của con, biết chưa? Con thật không biết biết điều gì cả, tại sao ta lại sinh ra một đứa con trai bất nghĩa như vậy chứ.
Lâm Tú Chi không nhịn được mắng.
-Xong rồi! Con đàn bà ác nhân này chơi mình trước rồi.
Trong lòng Diệp Phàm tối sầm lại, cười khổ nói:
-Mẹ! Chuyện này rất khó giúp, Tề Thiên cũng không thể làm gì. Quốc gia có pháp luật của quốc gia, chuyện của cha cô ấy…
-Lớn cái gì? Không phải chỉ là mở sòng bạc thôi sao, có gì lớn. Ở chỗ chúng ta chỗ nào chẳng có, cũng không thấy bắt người rồi không thả, nhiều nhất chỉ phạt ít tiền rồi thôi. Cô ấy là con dâu tương lai của nhà ta, không phải người ngoài.
Lâm Tú Chi căn bản là không để Diệp Phàm giải thích, càm ràm.
-Hừ! Tiểu tử con làm quan, rồi lòng dạ cũng xấu xa đi có phải không? Vợ mình không giúp, con còn muốn giúp ai?
Diệp Thần Tây cũng sầm mặt xuống quát nói.
-Hỏng bét, mình thành kẻ thù của cả nhà rồi.
Diệp Phàm âm thầm thầm cằn nhằn.
-Lẽ ra mình phải tống cô ta đi mới đúng, nếu không để trong nhà nhất định là tai họa, như quả bom không biết nổ lúc nào.
-Cha! Mẹ! Chuyện này mọi người cũng đừng trách anh Phàm, là cha con vô dụng, ông ấy làm chuyện trái pháp luật, cứ để cha con ở trong đấy một thời gian.
Lúc này Ngọc Kiều Long và Diệp Tử Y cũng đi tới, mở miệng khuyên nhủ cha mẹ Diệp Phàm.
Cô ta làm cho người ta cảm giác bản thân cô ta rất hiểu chỗ khó xử của Diệp Phàm, biểu hiện ở trước mặt người nhà họ Diệp là một hình tượng người vợ hiền lành, dịu dàng, trái lại tiến thêm một bước cường hóa hình tượng con dâu trong lòng người nhà họ Diệp.
-Giả bộ! Cô đang giả bộ!
Diệp Phàm tức giận, không khỏi trợn mắt liếc nhìn Ngọc Kiều Long, thầm nghĩ: "Cô ả này, thật đúng là biết diễn kịch, da mặt dày sắp vượt qua đáy nồi, nói chuyện thì đầy đáng thương, tội nghiệp. Thật ra cô ta nói như vậy, có lẽ người trong nhà đều cho mình không có lương tâm."
-Anh Phàm, em đi đây.
Ngọc Kiều Long đột nhiên thốt ra một câu, hết sức lưu luyến nhìn Diệp Phàm, điềm đạm đáng yêu nói:
-Anh Phàm, em biết anh và cô phóng viên báo tỉnh đó có tình cảm rất tốt, người ta là phóng viên lớn của báo tỉnh, em…em chỉ là một cô gái nông thôn, em không xứng với anh, em đi đây.
Ngọc Kiều Long diễn kịch rất khéo léo, lại cung kính hành lễ với Diệp Thần Tây và Lâm Tú Chi đang trợn mắt há mồm nói:
-Cha, mẹ! Con đi đây, sau này con…con…"
Cô ta vừa nói đến đây, đôi mắt sóng sánh nước mắt cuối cùng cũng nhỏ lệ.
-Mẹ kiếp! Càng lúc càng giống thật, tượng vàng Oscar không trao tặng cho cô ta thì hội đồng chấm giải đúng là toàn mắt chó.
Diệp Phàm thiếu chút nữa chấn động ngây người, quả nhiên người nhà họ Diệp đều trúng kế.
- Kiều Long, con nói gì vậy, con ngồi xuống đi. Đúng là phản thiên, chuyện hôm nay ta quyết định rồi. Thằng nhãi này, thật sự muốn làm ầm ĩ lên có phải không?. Ngôn Tình Trọng Sinh
Diệp Thần Tây thật sự tức giận, liếc mắt nhìn bà xã Lâm Tú Chi, Lâm Tú Chi vội vàng đi qua kéo Ngọc Kiều Long ngồi xuống, an ủi cô ta.
-Phàm con, chuyện hôm nay con giải thích rõ ràng cho cha, phóng viên báo tỉnh là sao? Kiều Long đối với con rất tốt, con không ở nhà, con bé ngày nào cũng ở nhà chúng ta quét sân rửa rau, giặt quần áo…
Hơn mười ngày đón năm mới, con bé cũng không bước ra khỏi cửa, sau khi làm cơm lại cùng mẹ con học cách nấu ăn, tốn một phen khổ công, còn học theo thực đơn trong sách dạy nấu ăn gì đó, bảo là muốn ngày nào cũng làm cơm cho con ăn.
Tiểu tử này, mới làm một quan nhỏ đã muốn làm Trần Thế Mỹ có phải không?
Diệp Thần Tây tức giận, quát Diệp Phàm.
- Hừ! Con muốn làm Trần Thế Mỹ cũng phải hỏi mẹ có đồng ý hay không. Kiều Long cũng không phải là Tần Hương Liên, trên đời cũng không còn Bao Long Đồ, hừ!
Lâm Tú Chi cũng nghiêm mặt nói.
-Anh! Chị Kiều Long là hoa khôi trường em, chị dâu xinh đẹp như vậy anh không muốn, anh còn muốn tìm người nào nữa? Thật không biết trong lòng anh đang nghĩ cái gì? Phóng viên báo tỉnh thì có gì hay, nhất định là đại tiểu thư nhà giàu, cả ngày nũng nịu, lấy về nhà thì cả nhà này thành nha đầu giúp việc của cô ấy hết.
Em gái Diệp Tử Y cũng tức giận trợn mắt nói với đồng chí Diệp Phàm.
-Diệp Phàm, em xem đi, chuyện này nói thế nào, ài….
Đại ca Diệp Cường cười khổ không nói gì, nhưng ý tứ đương nhiên cũng có chút trách móc Diệp Phàm.
-Cha! Mẹ! Anh, Tử Y, mọi người đừng ép anh Phàm, con không xứng với anh ấy. Con thực sự phải đi, về nhà nói với mẹ con một tiếng rồi trở về trường học.
Ngọc Kiều Long ứa nước mắt, mạo hiểm xoay người muốn bỏ đi. Nguồn truyện: Truyện FULL
-Mẹ kiếp! Cô ả này thật lợi hại! Không đi làm diễn viên thật là đáng tiếc, cô ta có thể khóc lóc thế kia, khóc đến bi tráng rung động lòng người, ngay cả lão tử cũng có chút cảm động! Cảm động thật!
Diệp Phàm thầm mắng một câu thiếu chút nữa tức đến mức choáng váng.
Hắn vội vàng nói:
- Không phải như thế, cô phóng viên ấy không có quan hệ gì với con, người ta là phóng viên lớn của báo tỉnh, sao có thể để mắt đến một người nghèo như con chứ.
-Hừ! Không quan hệ! Nếu không có quan hệ, sao cô ta lại chạy vào Cục Công an, phóng viên lớn của báo tỉnh chạy đến huyện nghèo như Ngư Dương làm gì?
Cha em xảy ra chuyện anh có quan tâm đến không, kêu anh giúp đỡ, anh cũng không thèm để ý, hôm nay thì thoái thác sang ngày mai, ngày mai lại chuyển sang ngày kia.
Hôm đó Tề Thiên đến nhà, anh cũng không nói. Y là hảo huynh đệ của anh, chuyện nhỏ này cũng không giúp được còn nói là hảo huynh đệ gì nữa, anh thuần túy chỉ muốn thoái thác, thiệt thòi cho em khi anh còn đi học ngày nào cũng đến giặt giũ quần áo cho anh, cũng được hai năm rồi.
Năm ngoái anh còn nói muốn đem chuyện của chúng ta báo cho cha mẹ hai bên biết sớm, đầu năm nay, anh thăng quan, đề bạt, anh lại bắt đầu thoái thác.
Được rồi, em biết anh đã thay lòng đổi dạ, em không xứng với anh. Nhà em không làm đại quan như nhà ai kia, cha của phóng viên Lan nghe nói còn là Hiệu phó trường đại học.
Ông ấy là cán bộ lớn cấp trưởng ban, Anh Phàm sau này em sẽ không dây dưa với anh nữa. Em đi đây, anh bảo trọng.
Ngọc Kiều Long tiếp tục giả vờ đáng thương tranh thủ tình cảm của cả nhà Diệp Phàm.
-Tuyệt thật! Lão tử quen cô còn chưa đến một tháng, từ lúc nào lại biến thành hai năm, còn cả giặt quần áo giúp tôi? Cô lái chiếc xe thể thao hơn một trăm vạn mà lại đi giặt quần áo cho một kẻ nghèo hèn như lão tử sao, trên đời này làm gì có chuyện vô lý như vậy, thật là gặp quỷ, mẹ kiếp! Cô nói như vậy tôi đúng là thành Trần Thế Mỹ hiện đại rồi.
Diệp Phàm thiếu chút nữa hộc máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.