- Ừ! Không tệ, cháu có thể hiểu nhanh như vậy chứng tỏ suy nghĩ và cái nhìn của cháu đã có tiến bộ. Chúng ta phải học cách nhìn về phía trước, suy nghĩ cho Ngọc gia thậm chí cả đại cục Ngư Dương đại cục. Ở huyện Ngư Dương này mà nói thì Ngọc gia chúng ta tựa hồ hơi yếu thế hơn so với Phí gia. Nếu như có thể bắt giữ Chu Trường Hà, Phí Mặc thành tư lệnh không quân thì sau này chúng ta sẽ tốt rồi. Phí gia xuống dốc sẽ không ngóc đầu lên được.
- Tuy nhiên sau khi Chu Trường Hà bị bắt giữ thì vị trí bí thư Ủy ban Kỷ luật nhất định sẽ bị Cổ Bảo Toàn chiếm đi. Thế lực Cổ Bảo Toàn tăng đối với Ngọc gia chúng ta tựa như cũng không phải là chuyện tốt.
Ngọc Nhã Chi nghĩ xa hơn.
- Không cần lo lắng gì. Cổ Bảo Toàn lấy được vị trí bí thư Ủy ban Kỷ luật là bình thường. Tuy nhiên chuyện lần này có lẽ còn có biến số, Chu Trường Hà ngã thì chắc là Chu Càn Dương và La Hạo Thông cũng muốn vị trí này, để bọn họ đấu nhau đi. Nhã Chi, cháu thử nghĩ xem, cháu đồng ý để cho Cổ Bảo Toàn có được vị trí này nhưng còn Vệ Sơ Tinh thì sao?
Ngọc Hoài Nhân bắt đầu dùng chuyện này để giáo dục đời sau, đây chính là biến tướng kinh nghiệm lý luận quan trường sang thực tiễn.
- Đương nhiên là Vệ Sơ Tinh rồi, ủng hộ một Vệ Sơ Tinh có thể đấu với Cổ Bảo Toàn không phải là tốt hơn.
Vệ Sơ Tinh tạm thời hình như chưa có dã tâm gì, tất cả đều nghe theo chủ ý của Cổ Bảo Toàn. Tuy nhiên cháu xem chỉ là tạm thời thôi. Có Chủ tịch huyện nào không có dã tâm, cứ luôn chịu cảnh gió đông thổi bạt gió tây.
Ngọc Nhã Chi không hề nghĩ ngợi nói ngay.
- Ha ha ha, cái này đúng rồi. Tuy nhiên chúng ta cũng phải có chút dã tâm mới được.
Ngọc Hoài Nhân thoải mái cười đáp.
- Chú, chúng ta có thể kiếm được tý gì từ chuyện này không, hình như rất khó?
Ngọc Nhã Chi lòng lắc đầu, không hiểu ám chỉ của Ngọc Hoài Nhân.
- Sao không thể, cháu quên chú trước kia ở vị trí gì hay sao?
Ngọc Hoài Nhân cười nói.
- Bí thư Ủy ban Kỷ luật thành phố, chẳng lẽ chú cũng muốn nhúng một tay vào, chắc là khó khăn a.
Ngọc Nhã Chi kêu lên thất thanh.
Ngọc Hoài Nhân chính là bí thư Ủy ban Kỷ luật thành phố tiền nhiệm, mới đề bạt lên vị trí phó bí thư chuyên trách thị ủy, trước đó đã ở Ủy ban kiểm tra thành phố nhiều năm
- Cháu nghĩ sai rồi, sau này sẽ hiểu.
Ngọc Hoài Nhân cười cúp điện thoại khiến Ngọc Nhã Chi giống như một hũ nút lại không thể hỏi, đành một mình buồn bực.
- Trường Hà, anh phải nắm chắc hành động của huyện, nghe nói Lô Vỹ của Cục Công an đã tự mình xuất động.
Chuyện này anh phải sớm thẩm tra xử lí xong, khi có chứng cớ cho dù là Cổ Bảo Toàn muốn cứu tiểu tử kia ra cũng không được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Phí Mặc gọi cho số điện thoại liên lạc riêng giữa y và Chu Trường Hà, còn số kia thì Chu Trường Hà đã tắt để cố tình không nghe điện thoại của Cổ Bảo Toàn.
Chu Trường Hà biết làm kiểu như vậy cũng là nguy hiểm rất lớn vì dù sao Diệp Phàm cũng là một cán bộ cấp Phó phòng, Ủy ban Kỷ luật huyện tuy nói được quốc gia trao quyền độc lập phá án. Nhưng chính thể Hoa Hạ và chế độ quan trường không thể làm được như vậy.
Theo như quy tắc, muốn song quy (*nhà nước điều tra) một cán bộ cấp phó Phòng như Diệp Phàm thì trước hết cũng phải nói một tiếng với Cổ Bảo Toàn, được sự đồng ý của Bí thư huyện ủy mới có thể thi hành.
Nếu như lần này không đánh ngã được Diệp Phàm chắc chắn sẽ làm Cổ Bảo Toàn giận dữ, chẳng qua Chu Trường Hà cũng là đánh cuộc một phen, cảm thấy khá tin tưởng, không có 10 thành cũng 9 thành. Hơn nữa Diệp Phàm tham ô tài chính lớn đến bây giờ vẫn chưa hoàn sổ sách cũng là sự thật, trốn cũng trốn không ra.
- Cái này tôi biết. Hiện giờ tôi đang ở một chỗ bí mật ở thành phố Phúc Xuân chờ bọn họ giải Diệp Phàm đến thì lập tức thẩm tra xử lí, tôi tin tưởng vào khả năng thẩm án của các đồng chí bên Ủy ban kiểm tra, cho dù là một người thép chúng tôi cũng có thể bắt mở miệng.
Chu Trường Hà nói vẻ tùy tiện, thật ra chuyện này không dễ như vậy, chỉ cần Diệp Phàm không đồng ý ký vào thì chuyên này chưa thể cái quan định luận, còn có rất nhiều biến số.
- Anh họ. Việc lớn không tốt rồi.
Phó chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền Tiếu Cảnh Thành gọi điện thoại cho Phó chủ tịch, Thường vụ Huyện ủy Tiếu Tuấn Thần.
Tiếu Cảnh Thành là bà con xa với Tiếu Tuấn Thần, tuy nhiên quan hệ hai người rất tốt. Năm ngoái Tiếu Cảnh Thành còn ở xã Cát Bình làm Phó Chủ tịch xã, bây giờ có thể đến thị trấn Lâm Tuyền làm Phó Chủ tịch thị trấn, hơn nữa vào Đảng ủy thị trấn, dĩ nhiên đều có bàn tay của Tiếu Tuấn Thần.
Thật ra thì Tiếu Cảnh Thành cũng là con cờ nằm vùng mà Tiếu Tuấn Thần đặt ở Lâm Tuyền. Thị trấn Lâm Tuyền tương đối phức tạp, tứ đại gia tộc của Ngư Dương hình như đều có người ở đây bởi vì Lâm Tuyền cũng là một nơi màu mỡ.
Quan trong nhất là chỗ này địa bàn lớn, nhân khẩu đông đảo, lại có vị trí đặc thù nằm ở chính giữa.
Cho nên tứ đại gia tộc của huyện Ngư Dương cũng muốn đoạt lấy. Nói như Phí Mặc thì chỉ cần đoạt được thị trấn Lâm Tuyền tương đương chiếm lĩnh nửa giang san Ngư Dương. Hiện tại tòa nhà làm việc của Khu kinh tế Lâm Tuyền vừa xây ở thị trấn Lâm Tuyền, điều này lại càng thêm đúng.
- Chuyện gì đừng hoảng hốt, Cảnh Thành, anh cứ từ từ nói.
Tiếu Tuấn Thần chấn động, tuy nhiên ngoài mặt vẫn hết sức bình tĩnh.
- Nghe nói Diệp Phàm từ Hồng Kông mời tới tập đoàn Bố Thăng, còn nói bọn họ có đầu tưn 2000 vạn cho nhà máy dệt Ngư Dương.
Tiếu Cảnh Thành đem chuyện Diệp Phàm bị bắt đi điều tra nhanh chóng kể cho Tiếu Tuấn Thần.
- Tập đoàn Bố Thăng, không phải là lão đối thủ của Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông mà anh họ nắm cổ phần khống chế sao? Lần trước chuyện Tập đoàn Phi Vân bơm tiền vào nhà máy tơ dệt thảm sợi của huyện thất bại đã sang đàm phán với thành phố Phúc Xuân, có khả năng sẽ xây dựng cơ sở ở bên kia.
Kỳ quái, Diệp Phàm tại sao có thể mời được tập đoàn Bố Thăng, tập đoàn Bố Thăng là tập đoàn uy tín lâu năm ở Hồng Kông.
Chẳng lẽ trong chuyện này có gì khúc mắc, có thể có bất lợi với tập đoàn Phi Vân?
Tiếu Tuấn Thần nhướng mày, cảm giác chuyện này tới quá đột ngột, đoán chừng trong đó có gì nên hỏi.
- Lúc ấy tôi nghe cũng cảm thấy bực mình. Kẻ đối đầu với anh họ Phi Thành lại có thể tới Ngư Dương tới. Ngư Dương chúng ta thì có cái gì, là một vùng hẻo lánh, dân chúng thì ương bướng, một công ty uy tín lâu năm như Bố Thăng sao phải tới đây đầu tư, việc này thật sự là quỷ dị rồi. Tôi sợ Diệp Phàm biết được một chút tin tức quan trọng của Tập đoàn Phi Vân cung cấp cho tập đoàn Bố Thăng, xảy ra chuyện gì thì phiền toái.
Tiếu Cảnh Thành suy nghĩ rất nhạy bén.
- Có khả năng. Tôi lập tức nói cho anh Phi Thành một chút để phòng ngừa.
Tiếu Tuấn Thần sau khi cúp điện thoại thì gọi ngay sang bên Hồng Kông.
Nghe Tiếu Tuấn Thần nói xong thì Tiếu Phi Thành có gia sản trên một tỷ lại có thể khiếp sợ suýt ngã từ trên ghế xuống.
Y lẩm bẩm:
- Tôi cứ nói gần đây làm sao có chút kỳ quái, nghe nói nửa mặt tiền tầng ba của tòa nhà Thiên Mã của tập đoàn Nam Cung đã bị tập đoàn Kim Thế Giới chuyển nhượng, chỉ là không điều tra được đối tượng là ai, chẳng lẽ lại là Diệp Phàm làm?.
- Diệp Phàm! Hắn có năng lực lớn như vậy sao? Chẳng qua Chu Trường Hà của Ủy ban kiểm tra nói là hiềm nghi Diệp Phàm một mình tham ô khoản tiền lớn 2000 vạn, chẳng lẽ 2000 vạn chính là dùng mua quyền thuê nửa tầng lầu cao ốc Thiên Mã?
Tiếu Tuấn Thần suy đoán.
- Cái này đúng rồi, chắc là Diệp Phàm đem nửa tầng lầu thứ ba của cao ốc Thiên Mã chuyển tới. Tuy nhiên tôi rất kỳ quái, Diệp Phàm tại sao có được khả năng chuyển được từ tập đoàn Kim Thế Giới
Tập đoàn Phi Vân chúng ta lúc trước vẫn một mực tìm cách giao thiệp với tổng giám đốc Thái của tập đoàn Kim Thế Giới, hi vọng bọn họ có thể đem nửa tầng lầu chuyển cho chúng ta. Có thể được thì Tập đoàn Phi Vân chúng ta thuê luôn cả tầng.
Nếu chúng ta chiếm cứ được tầng ba thì sẽ còn lợi hơn so với Bố Thăng ở tầng thứ tư. Nếu quả thật là Diệp Phàm làm, mục đích là vì cái gì?
Tiếu Phi Thành nói, trên mặt đầy vẻ lo lắng.
- Điều này chắc chắn có quan hệ với Bố Thăng, Nhà máy dệt thảm tơ Ngư Dương chúng tôi chẳng qua chỉ là chỉ là một nhà máy sắp phá sản, tập đoàn Bố Thăng là một công ty uy tín lâu năm của Hồng Kông, bọn họ không tới vùng duyên hải lại tới xó xỉnh này để đốt tiền, điều này thật khiến người ta khó hiểu, chẳng lẽ là trong tay Diệp Phàm có thứ mà bọn họ thích?
Tiếu Tuấn Thần cau chặt chân mày, vẻ mặt ngưng trọng.
- Chẳng lẽ là Diệp Phàm đã sở hữu được mặt tiền nửa tầng lầu thứ ba của cao ốc Thiên Mã nên buộc Bố Thăng bơm tiền cho nhà máy dệt Ngư Dương, nếu không con số tài chính 2000 vạn hắn dám động vào tùy tiện. 2000 vạn đối với Ngư Dương các anh mà nói cũng không phải là số lượng nhỏ. Lá gan Diệp Phàm lớn như thế, nhất định là phải nắm phần thắng, nếu không hắn tuyệt sẽ không mạo hiểm, tám phần có thể là như vậy.
Tiếu Phi Thành cũng ngồi không yên, đứng lên đi vòng vòng trong phòng làm việc.
- Lợi hại! Đại khí phách! Phó Chủ tịch huyện Diệp thực có can đảm, làm kiểu như vậy thật là người tài ba, hơn nữa còn là người vô cùng có năng lực.
Tuy nhiên bây giờ Diệp Phàm bị Chu Trường Hà bắt đi điều tra rồi, đoán chừng là khó có thể thoát thân. Nếu như Chu Trường Hà cứ buộc lên cái tội danh tham ô của công thì Diệp Phàm nguy rồi, nhưng nếu như hắn thoát ra thì sẽ ký kết với tập đoàn Bố Thăng, sẽ là một đòn nặng với Tập đoàn Phi Vân các anh.
Tiếu Tuấn Thần cũng lo lắng.
Chuyện này phải nói căn nguyên của Tiếu gia và Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông.
Tổ tiên của chủ tịch Tiếu Phi Thành của tập đoàn Phi Vân và Tiếu Tuấn Thần là cùng một người, cho nên tính ra là họ hàng tương đối gần
Tập đoàn Phi Vân từ nhiều năm nay vẫn làm cho Tiếu gia ở Ngư Dương không ít chuyện.