-Ha ha…xin chào phó bí thư Phí, tôi nhận được chỉ thị của Cục trưởng Lô của huyện cục, đặc biệt đưa Chủ nhiệm Diệp trở về Lâm Tuyền bàn chuyện làm ăn với thương nhân.
Triệu Thiết Hải cười ha ha, nhấn mạnh chữ "Phó", vì vừa rồi Phí Phương Thành gọi phó cục trưởng Triệu, cũng đặc biệt nhấn mạnh chữ "Phó", xem ra hai người đang âm thầm phân cao thấp.
-Triệu Thiết Hải, chúng tôi dựa theo chỉ thị của Bí thư Chu phá án,anh có quyền lực gì mà can thiệp Ủy ban kiểm tra phá án, anh làm vậy là trái pháp luật biết không? Không muốn mất chiếc mũ trên đầu chứ?
Phí Phương Thành cố ý lên giọng, muốn biểu hiện uy phong Ủy ban kiểm tra của mình ở trước mặt thủ hạ.
-Thật xin lỗi, Cục trưởng Lô ra lệnh cho tôi thi hành. Ủy ban kiểm tra phá án cũng phải coi trọng chứng cớ, các anh không có bằng chứng đã dẫn người đi không phải cũng có chỗ trái pháp luật. Cục Công an là nơi chuyên quản những sự vụ này, hừ!
Triệu Thiết Hải rất chừng mực, nếu Phí Phương Thành muốn tích cực đối đầu cũng tốt thôi, bởi vì lần này người ra lệnh chặn người là Bí thư Cổ Bảo Toàn, Triệu Thiết Hải lấy lông gà làm cờ lệnh, cho nên cũng là cũng không sợ hãi phó bí thư Ủy ban kiểm tra Phí Phương Thành.
Hơn nữa Triệu Thiết Hải đã quyết tâm đi theo Diệp Phàm, cho nên cũng từ bỏ băn khoăn. Lúc này Diệp Phàm đang ngồi trong xe của Ủy ban kiểm tra, đúng là thời điểm để mình biểu hiện một chút báo ân.
- Cục trưởng Lô, Cục trưởng Lô có thể vượt qua Bí thư Chu sao? Người ta là thường ủy, Cục trưởng Lô là cái gì? Tránh ra, nếu không chúng tôi bắt cả anh.
Phí Phương Thành tức giận, cảm thấy phân trần với Triệu Thiết Hải ở đây cũng không có lợi.
Hơn nữa cứ tiếp tục kéo dài, chỉ sợ cứu binh của Diệp Phàm phía sau đuổi theo thì phiền toái. Lúc này song phương đều hoàn toàn trở mặt, cho nên trong giọng nói tràn đầy mùi thuốc súng.
-Bắt tôi, lão tử cũng muốn nhìn xem ông làm sao bắt tôi. Hừ.
Triệu Thiết Hải nghiêm mặt, khí thế nổi, cũng sắp thành than đen, vết sẹo nhỏ còn lại ở đập Thiên Thủy trước kia lúc này đặc biệt chói mắt, giống như con giun hung tàn ở trên mặt.
Nếu thật sự đối đầu đồng chí của Ủy ban kiểm tra đương nhiên không bằng đồng chí công an, đồng chí của Ủy ban kiểm tra tuy nói cũng có súng, nhưng khí thế yếu hơn công an. Truyện Nữ Cường
Triệu Thiết Hải ra hiệu, bốn thủ hạ nhanh chóng vây quanh, nhìn tư thế rõ ràng là muốn cậy mạnh chặn bắt người.
-Người nào dám, hôm nay Ủy ban kiểm tra phá án. Ai dám ngăn cản chặn bắt người thì luận xử là đồng phạm!
Phí Phương Thành vừa nhìn thấy tình thế có chút không ổn, ba thủ hạ mình mang theo, khí thế rõ ràng không bằng đồng chí công an.
Cho nên y vội vàng rống to một tiếng, cũng thật sự có chút ít dọa người, bốn công an Triệu Thiết Hải mang theo chợt dừng bước, quay đầu nhìn Triệu Thiết Hải không dám ép tới nữa.
Đương nhiên, bọn họ cũng rất khó xử. Trong lòng cũng tương đối sợ, dù sao bọn họ cũng muốn cướp người từ trong tay đồng chí Ủy ban Kỷ luật huyện. Nếu đồng chí của Ủy ban kiểm tra sau này tính sổ thì rước họa vào người.
Triệu Thiết Hải vừa thấy tình thế cũng không được, hiện tại là lúc so khí thế, cho nên rống to một tiếng nói:
-Làm sao vậy, không muốn lăn lộn ở Lâm Tuyền nữa à?
Nghe y rống lên như vậy, bốn thủ hạ chần chờ vài giây, cố lên gân vây quanh áp tới. hiện giờ giải quyết trước phiền toái trước mắt rồi hãy nói, Ủy ban kiểm tra tính sổ chỉ là chuyện sau này, cửa ải trước mắt quan trọng hơn.
Nếu Triệu Thiết Hải tức giận, hơn nữa chuyện này còn là Cục trưởng Lô của huyện cục đích thân chỉ thị, trừ phi không muốn lăn lộn ở Cục Công an, nếu không nhất định bị lãnh đạo đá ra làm đồ bỏ đi.
Thật ra thì Triệu Thiết Hải cũng tương đối khó xử, bởi vì Lô Vỹ mặc dù có nói đây là chỉ thị của Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn, nhưng Lô Vỹ cũng căn dặn, nếu có thể không bày ra danh tiếng của Cổ Bảo Toàn hoàn thành chuyện thì tốt hơn.
Dù sao một Bí thư huyện ủy hạ lệnh cướp người từ trong tay Ủy ban Kỷ luật huyện, danh tiếng truyền đi thật sự không dễ nghe, có mánh lới muốn vượt Ủy ban kiểm tra phá án.
Cho nên Triệu Thiết Hải tạm thời chỉ nói nghe theo chỉ thị của Cục trưởng Lô huyện cục ở dưới. Chẳng qua danh tiếng của Lô Vỹ không dọa được người của Ủy ban kiểm tra, bởi vì đầu sỏ của Ủy ban kiểm tra là Chu Trường Hà, người ta là Thường vụ Huyện ủy, Lô Vỹ còn không kiêm nhiệm Bí thư Ủy ban tư pháp, phân lượng đương nhiên nhẹ hơn rất nhiều.
-Lớn mật! Triệu Thiết Hải, anh thực có can đảm động thủ, không sợ đánh mất chiếc mũ rách trên đầu anh sao.
Phí Phương Thành thấy bốn công an lại ép tới, hét lớn một tiếng ngăn ở trước cửa xe.
Lúc này tựa hồ có điểm giống là hai người đang so tài cổ họng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.vn
Phí Phương Thành ra hiệu, ba thủ hạ của y xoạch một tiếng rút ra súng lục trong tay, nhắm thẳng vào Triệu Thiết Hải và bốn thủ hạ.
-Rút súng rồi, chúng ta cũng có.
Triệu Thiết Hải cười lạnh một tiếng, trong tiếng cười lạnh của y, bốn thủ hạ cũng rút từ bên hông ra khẩu súng.
Lúc này tình thế lại ngược lại, ba khẩu súng đấu với bốn khẩu súng, rõ ràng khí thế nghiêng về phía cục Công an. Cảnh tượng đương nhiên tương đối dọa người, quần chúng vây xem chung quanh đều sợ hãi thối lui đến mấy trăm mét, tìm chỗ che chắn chỉ vẻn vẹn lộ ra non nửa bên mặt. Người trong nước chính là như vậy, cho dù không muốn mất mạng cũng phải xem cảnh náo nhiệt, tựa hồ náo nhiệt còn quan trọng hơn mạng nhỏ.
Năm người Triệu Thiết Hải mặc cảnh phục công an, còn đồng chí Ủy ban kiểm tra lại mặc thường phục, quần chúng vây xem còn tưởng rằng muốn phát sinh chuyện cảnh sát tội phạm đấu súng.
Tất cả đều cảm giác đặc biệt kích thích, chẳng qua trong lòng cũng hoảng sợ, chỉ sợ đến lúc đó đạn không có mắt bắn loạn mấy viên rơi xuống người mình cũng không chịu được
Tuy nhiên mặc dù nói súng đứng sóng đôi, nhưng chốt an toàn của súng cũng không mở ra, chỉ là từng người nắm lấy một cục sắt đối đầu mà thôi. Nếu thật sự muốn khai hỏa đoán chừng tất cả mọi người không có can đảm, chỉ là so đo về khí thế mà thôi.
Diệp Phàm cũng bình tĩnh ngồi trong xe, lại có thể tự mình móc ra một điếu thuốc châm lửa hút, hắn biết chuyện này nhất định là đấu không được, lúc này đồng chí của Ủy ban kiểm tra cũng không chú ý đến hắn, lửa cháy đến đít rồi.
-Triệu Thiết Hải, anh thật sự muốn vượt Ủy ban kiểm tra phá án có phải không?
Khi Phí Phương Thành đang cảm thấy khó xử, từ thành phố Phúc Xuân có hai chiếc xe cảnh sát phóng tới, thoáng cái xuất hiện bảy tám người công an, một người giống như đầu sỏ bước tới, nói với về đồng chí của Ủy ban kiểm tra nói:
-Vị nào là Phí bí thư?
-Là tôi, các anh là…
Phí Phương Thành thầm vui mừng, đoán chừng là cứu binh Chu Trường Hà đưa đến từ thành phố Phúc Xuân.
-Tôi là đội phó đội cảnh sát hình sự thành phố Phúc Xuân Trương Huy, Trường Hà gọi tôi tới đón các vị.
Trương Huy cười nhạt vừa nói, liếc mắt nhìn Triệu Thiết Hải, mặt lập tức trở nên nghiêm túc:
-Đồng chí này, xin thu khẩu súng lại, vô duyên vô cớ rút súng ra chơi ở thành phố Phúc Xuân chúng tôi là không tốt
-Thật xin lỗi Đội trưởng Trương, chúng tôi thi hành chỉ thị của Cục trưởng Lô huyện cục dẫn người trở về. Hơn nữa chuyện này Cục trưởng Lô cũng là tiếp nhận chỉ thị của chúng ta Bí thư Huyện ủy Cổ của Ngư Dương thi hành, mong các đồng chí công an của thành phố Phúc Xuân tha lỗi.
Triệu Thiết Hải run lên, cảm giác ung đầu, xem ra Chu Trường Hà còn giữ thủ đoạn, lại có thể chuyện ra đội cảnh sát hình sự thành phố Phúc Xuân, năng lượng cũng không nhỏ.
Mình muốn cậy mạnh mang người đi đoán chừng có chút khó khăn, lúc này không thể làm gì khác hơn là cố lên gân ném ra Cổ Bảo Toàn, hơn nữa ra hiệu bằng mắt, bốn khẩu súng rơi xuống, không chỉ vào người của Ủy ban kiểm tra nữa.
-Thối lắm! Bí thư Cổ đường đường là Bí thư huyện ủy, ông ấy là người hiểu luật pháp nhất, sẽ can thiệp Ủy ban Kỷ luật huyện chúng tôi phá án sao? Anh đã nói là chỉ thị của Bí thư Cổ, vậy thì lấy chỉ thị Bí thư Cổ tự tay viết ra đây.
Phí Phương Thành lạnh lùng cười một tiếng, khẩu xuất cuồng ngôn, trong lòng thầm nghĩ:
-Cổ Bảo Toàn đang họp trên tỉnh, Triệu Thiết Hải không thể nào có chỉ thị của y, chỉ cần là chỉ thị không tự tay viết chúng ta có thể giả bộ không biết, mặc dù sau này Cổ Bảo Toàn hỏi tới chúng ta cũng có thể từ chối. Hừ! Tiểu tử, muốn chơi với ta, ngươi còn non lắm?
-Bí thư Cổ truyền truyền khẩu lệnh.
Triệu Thiết Hải nói, biết nói vậy có thể không dùng được rồi, người ta tùy thời có thể phản bác.
Quả nhiên, Phí Phương Thành lạnh lùng cười một tiếng nói:
-Lời nói gió bay, tôi nghi ngờ phân cục công an Khu kinh tế Lâm Tuyền các anh cả gan làm loạn, lại có thể giả truyền chỉ thị. Đội trưởng Trương, chúng ta đi, chớ mất thời gian phân trần với y ở đây.
Phí Phương Thành nói xong cũng muốn lên xe rời đi.
-Không cho phép đi!
Triệu Thiết Hải nóng nảy, cất bước đi tới mạnh mẽ đẩy Phí Phương Thành sang một bên, kéo cửa xe.
-Hừ! Nơi này là địa bàn thành phố Phúc Xuân, không phải là Ngư Dương các anh. Tôi nghĩ Cục trưởng Triệu đừng làm tôi khó xử, hừ!
Trương Huytrầm xuống mặt nổi giận, ra hiệu, mấy cảnh sát hình sự vây ép tới.
-Thiết Hải! Cậu trở về trước, tôi muốn nhìn xem người của Ủy ban kiểm tra có thể làm gì tôi? Cậu cứ nói chi tiết cho Cục trưởng Lô là được, đi thôi!
Trong xe đột nhiên truyền đến tiếng hừ lạnh của Diệp Phàm.
-Chủ nhiệm Diệp.
Triệu Thiết Hải hết sức khó xử, không muốn rời đi.
-Đi đi, hừ!
Diệp Phàm mặt lạnh hừ một tiếng, nhìn Triệu Thiết Hải nhỏ giọng nói hai chữ:
-Thành phố!
-Thành phố, sao mình lại hồ đồ, Cục trưởng Vu trên thành phố không phải là hảo huynh đệ của Chủ nhiệm Diệp sao? Nếu có ông ấy ra mặt Trương Huy của thành phố Phúc Xuân chẳng lẽ còn dám ngăn cản.
Triệu Thiết Hải như tỉnh cơn mê, nghiêng người chạy sang một bên, khiến cho Trương Huy và Phí Phương Thành đều có chút không giải thích được, thầm nghĩ, chẳng lẽ tiểu tử này đột nhiên khai trí? Thật có chút ít quái lạ, thì ra chỉ là giả trang, vừa gặp phải cọng rơm hơi cứng đã mềm thành trứng *** rồi.
Chẳng qua hai người cũng không nói sao, liếc mắt nhìn nhau nhắm thẳng thành phố Phúc Xuân mà đi.
-Cục trưởng Triệu, cứ để bọn họ đi như vậy sao?
Bốn thủ hạ nhìn thấy Triệu Thiết Hải sau khi gọi điện xong, vẻ mặt thoải mái cảm thấy có vẻ khó hiểu.
Bọn họ cảm thấy Triệu Thiết Hải có chút đầu voi đuôi chuột, mới vừa rồi mạnh bạo như thế, thoáng cái đã mềm như trứng ***. Chẳng lẽ người làm quan toàn bộ đều như vậy, vừa gặp phải chuyện đã thỏa hiệp rồi.
-Ha ha…không vội, chúng ta cứ chờ ở đây, bọn họ tự nhiên sẽ đem người trở lại.
Triệu Thiết Hải cười nhạt nhìn đuôi xe đã đi xa, vô cùng tự tin, móc ra một điếu thuốc, lại tiện tay quăng cho bốn thủ hạ.
-Cục trưởng Vu, Diệp Phàm bị của người của Ủy ban kiểm tra bắt đi rồi, mới vừa rồi Bí thư Cổ huyện ủy Ngư Dương gọi điện tới, yêu cầu phó bí thư Phí của Ủy ban kiểm tra thả người, tuy nhiên nhân vật số một của Ủy ban kiểm tra, Chu Trường Hà lại có thể mượn đội cảnh sát hình sự tới từ thành phố Phúc Xuân cậy mạnh mang Chủ nhiệm Diệp đi, căn bản không nghe khuyến cáo, việc này thật sự có chút khó giải quyết.
Lô Vỹ nhanh chóng đem nguyên nhân báo cáo cho Vu Kiến Thần cục thành phố.