-Chuyện này… đoán chừng rất khó, bị Ủy ban kiểm tra kiểm tra, ai còn tin tưởng tôi nữa. Người Hong kong rất tin tưởng công sở trong sạch hoá bộ máy chính trị của bọn họ, nói tôi bị công sở trong sạch hoá bộ máy chính trị đại lục mang đi, khẳng định phạm tội gì đó.
Hiện tại bọn họ làm tôi không còn mặt mũi nào trở về Lâm Tuyền, người ta sẽ nhìn tôi với ánh mắt gì, ài, ban đầu tôi đã nói với phó bí thư Phí, tôi đang tiếp đãi khách tới từ Hồng Kông, thế nhưng Chu Trường Hà khăng khăng không nghe, chuyện này rõ ràng là muốn hãm hại tôi.
Nếu tôi muốn cuốn tiền chạy trốn làm sao còn quay về, đây không phải bọn họ muốn lấy tham ô công quỹ ra nói chuyện sao?
Hơn nữa, chuyện lần này cũng là bí mật làm ăn, nếu tiết lộ ban đầu có lẽ sẽ mất linh, ài! Hiện tại ngay cả tôi cũng không biết làm thế nào để giải quyết.
Diệp Phàm đương nhiên vội vàng kêu khổ.
-Đồng chí Diệp Phàm, tôi biết cậu chịu thiệt thòi, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện chúng ta sẽ trả lại trong sạch cho cậu, cậu không cần lo lắng. Hiện giờ nhanh chóng đuổi theo người của Bố Thăng Hồng Kông quan trọng hơn, nếu tiếp tục trì hoãn có thể sẽ tạo thành tổn thất không thể đo lường cho Ngư Dương chúng ta.
Khẩu khí của Cổ Bảo Toàn trở nên nghiêm túc.
-Bí thư Cổ, không phải tôi không muốn đuổi theo, cho dù đuổi kịp cũng vô dụng, người của Bố Thăng sẽ tin tưởng tôi sao? Chuyện này đoán chừng vô dụng. Ài! Tôi khó khăn lắm mới nghênh đón được khách từ Hồng Kông, lần này Ủy ban kiểm tra thật sự đuổi đánh khách quý rồi, bọn họ làm loạn như vậy, tôi đoán sau này khách hàng Hồng Kông vừa nghe nói đến Ngư Dương chúng ta cũng không dám tới, còn nói gì đến chuyện thu hút đầu tư.
Diệp Phàm tìm lý do từ chối, không chịu nhả ra, không bắt giữ Chu Trường Hà thì trong lòng khó giải hết tức giận.
-Cậu yên tâm, thiệt thòi của cậu, chúng tôi sẽ giúp cậu làm sáng tỏ, có người âm mưu phá hư cục diện chiêu thương và thu hút đầu tư của Ngư Dương chúng ta, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện chúng ta cũng sẽ không ngồi yên mặc kệ. Đối với loại người không để ý đến đại cục, không biết lí lẽ, chỉ biết trả đũa, lấy tư lợi cá nhân làm chủ, chúng ta tuyệt đối không nương tay, hừ!
Cổ Bảo Toàn thốt ra một câu thiếu chút nữa phá hủy niềm vui của Diệp Phàm, anh chàng này thầm nghĩ:
"Xem ra Cổ Bảo Toàn ngồi không yên rồi, mình tin Vệ Sơ Tinh có lẽ cũng đang giơ chân, phát triển kinh tế không đi lên người bị ăn gậy trước hết chính là Chủ tịch huyện."
-Được rồi! Tôi thử đuổi theo xem sao, đành phải mặt dày vậy, ngàn vạn lần đừng để cho khách từ Bố Thăng tưởng tôi là tội phạm bỏ trốn là được.
Diệp Phàm thở dài. Sau khi cúp điện thoại nói với Triệu Thiết Hải:
-Tới Tích Ninh, đuổi theo khách tới từ Hồng Kông. Nguồn: https://trumtruyen.vn
Chiếc xe Santana đi vòng từ thành phố Phúc Xuân rẽ sang quốc lộ A07.
Lúc này sắc trời đã chạng vạng.
-Bảo Toàn, khách tới từ Hồng Kông thế nào rồi?
Chu Càn Dương gọi điện tới.
-Bọn họ tới Tích Ninh rồi, tôi kêu Diệp Phàm đuổi theo, ai ngờ Chu Trường Hà gây chuyện như vậy, làm lỡ hơn bốn giờ, xem ra rất phiền toái. Xe đi Tích Ninh khá nhiều, có thể đuổi kịp hay không cũng khó nói. Nghe nói Diệp Phàm gọi điện đến thì khách từ Bố Thăng cắt đứt. Sau đó gọi đến nữa thì điện thoại tắt máy, xem ra hiểu lầm rất lớn.
Bí thư Chu, đây là cuộc làm ăn lớn 2000 vạn, cộng thêm vốn đầu tư sau này là có thể kiến thành một tổng lượng tài chính đạt tới năm sáu ngàn vạn ở Ngư Dương, thậm chí là xí nghiệp cỡ trung mấy tỉ, xem ra lần này hi vọng xa vời rồi.
Hơn nữa, chỉ cho Bố Thăng thuê lại nửa tầng mặt bằng cao ốc Thiên Mã là có thể kiếm được 200 vạn, tương đương với tổng số tài chính và thuế vụ một năm của năm sáu thị xã nghèo Ngư Dương.
Diệp Phàm đích xác là một nhân tài, tiểu tử này gan lớn, xử lý quyết đoán, ánh mắt nhìn xa, lại có thể dám quăng ra 2000 vạn, hơn nữa nhận được hiệu quả thần kỳ, qua tay đã kiếm được 200 vạn, là một nhân tài hiếm có.
Tuy nhiên lần này thể diện của hắn đã bị Chu Trường Hà làm mất hết, tôi sợ Chu Trường Hà làm loạn như vậy, tính tình bướng bỉnh của tiểu tử này lại nổi lên. Trong lòng hắn không thoải mái thì sẽ làm việc không đắc lực.
Ngư Dương chúng ta hiện tại đang cần người như vậy. Nếu hắn tắt lửa sẽ rất đáng tiếc.
Cổ Bảo Toàn thừa cơ bóng gió tố cáo tội trạng của Chu Trường Hà.
-Đối với Chu Trường Hà. Thái độ của anh là….
Chu Càn Dương ném ra một câu, làm trong lòng Cổ Bảo Toàn khẽ chấn động, xem ra Bí thư Chu cũng quyết định rồi.
-Bắt giữ!
Cổ Bảo Toàn khẽ rít ra hai chữ này.
-Ừ! Tiểu tử Diệp Phàm này không tệ. Ngày mai tôi sẽ gọi Phó Chủ tịch thành phố Lô đến Khu kinh tế Lâm Tuyền khảo sát một phen. Lần trước sau khi Phó Chủ tịch thành phố Lô đến Lâm Tuyền trở về liên tục khen đồng chí Diệp Phàm biết làm việc, là một tài năng, còn đùa giỡn bảo là muốn đem Diệp Phàm tới Cục Chiêu thương thành phố. Một nhân tài như vậy nếu có thể đến Cục Chiêu thương thành phố nhậm chức phó Cục trưởng, hoặc là đeo chức danh thường vụ ở phía trước cũng có thể lôi kéo càng nhiều đầu tư cho thành phố.
Chu Càn Dương thốt ra một câu khiến trái tim Cổ Bảo Toàn như nhảy dựng.
Y vội vàng kêu lên:
-Bí thư Chu, vậy không được, Diệp Phàm còn phải ở lại ở Ngư Dương, thành phố cũng không thể đào góc tường của Ngư Dương chúng tôi được, chúng tôi vất vả lắm mới phát hiện được một người, thủ hạ lưu tình, thủ hạ lưu tình.
-Ha ha. Anh nhìn xem. Ngư Dương chẳng lẽ không phải thuộc về quản lý của thành phố Mặc Hương hay sao, còn phân chia gì nữa. Nếu xuất phát từ đại cục, điều Diệp Phàm đến Cục Chiêu thương thành phố nhậm chức phó Cục trưởng thường vụ càng có thể thực hiện giá trị của hắn. Có người nói, nghề nào cũng có trạng nguyên. Tôi không cần những phương diện khác của Diệp Phàm biểu hiện hơn người, chỉ cần khối chiêu thương có thể vượt xa người bình thường là đủ rồi.
Chu Càn Dương cười nói.
-Chu…Bí thư Chu, nếu muốn điều cũng đợi hai năm nữa điều đi có được không? Để
Ngài đợi Ngư Dương chúng tôi gây dựng được thiên hạ nhỏ rồi hãy nói, tôi thỉnh cầu yêu cầu thành phố suy nghĩ đến khó khăn thực tế của Ngư Dương.
Cổ Bảo Toàn gấp đến độ trên mặt cũng bắt đầu đổ mồ hôi, mặc dù trên xe tài xế mở điều hòa điều rất lớn nhưng hình như vẫn không có tác dụng.
-Được rồi, không cướp người với anh nữa. tuy nhiên phía bên Phó Chủ tịch thành phố Lô anh cũng nên vận động một chút nếu không… Y phân quản khối chiêu thương. Nếu y mạnh mẽ điều phối sử dụng người, tôi cũng không dễ nói chuyện, ha ha…
Chu Càn Dương ý vị sâu xa, nói xong cúp điện thoại.
-Cho tôi một điếu thuốc.
Cổ Bảo Toàn để điện thoại xuống, mặt giống như Quan công, nói với người thư kí.
Sau khi rít một hơi, y kêu lên với thư kí:
-Cậu báo cho chủ nhiệm Trương của Văn phòng huyện ủy, kêu y thông báo cho các vị thường ủy, đúng 8 giờ sáng mai mở hội nghị thường ủy tạm thời. Các vị thường ủy đều phải đến đầy đủ.
-Lão Phí, người bị đồ con hoang Triệu Thiết Hải mang đi rồi, cũng không biết chuyện gì xảy ra? Bạn học Trương Huy của tôi sau khi nhận điện thoại, sắc mặt nhất thời đại biến, bất chấp tất cả ngăn cản Phí Phương Thành, đưa Diệp Phàm về cây cầu Lang Mã. Chuyện này có phải thành phố nhúng tay vào không? Phương Thành nói Cổ Bảo Toàn có chỉ thị kêu bọn họ thả người, không biết có phải Cổ Bảo Toàn tự mình ra mặt hay không.
Chu Trường Hà giận đến mức đôi môi run rẩy, ngay cả nói cũng không rõ ràng.
-Đừng nóng vội Trường Hà, bình tĩnh. Người bị dẫn đi thì cũng dẫn rồi. Bọn họ có thể làm gì chúng ta chứ? Hơn nữa Diệp Phàm một mình tham ô công quỹ là chuyện có thật. Tôi mới vừa nhận được thông báo, nói sáng sớm ngày mai sẽ mở hội nghị thường ủy, đoán chừng có quan hệ đến chuyện này.
Còn đội phó Trương Huy của thành phố Phúc Xuân. Tôi đoán có người của thành phố Phúc Xuân ra mặt, nếu không sẽ không khiến Trương Huy hoảng sợ như thế, còn về phần thành phố, có lẽ không nhanh như vậy. Hơn nữa Ủy ban kiểm tra các anh theo nếp phá án, chúng ta cũng không lộ ra ánh sáng gì. Nếu nói Cổ Bảo Toàn tự mình ra mặt, có lẽ không có khả năng.
Ông ta là Bí thư huyện ủy, tuy nói Ủy ban kiểm tra nằm dưới sự lãnh đạo của y, nhưng dám trắng trợn đánh cờ hiệu của anh, chặn xe cướp người là chuyện rất không hay, có lẽ y sẽ không ngu xuẩn đến mức ấy, lẽ nào không sợ người khác nói ra nói vào. Anh lập tức quay lại, tối nay chúng ta sẽ bàn bạc.
Phí Mặc nghiêm mặt.
-Mẹ kiếp, bàn bạc, bàn bạc cái rắm, lửa sắp cháy đến đít còn bàn bạc. Phí Mặc cũng không phải hạng người tốt đẹp, có lẽ muốn bỏ cuộc nửa chừng, mình phải nhanh chóng hành động, nếu không Cổ Bảo Toàn tức giận chuyện này cũng khó ăn nói.
Ài! Ban đầu không nên nghe lời Phí Mặc xúi giục, xảy ra chuyện lão cáo già đó cũng phủi tay không dính dáng, toàn bộ trách nhiệm đều đổ lên người lão tử.
Chu Trường Hà đặt điện thoại xuống liền mắng sa sả. Lúc này thật sự có chút lo lắng cho cái mũ của mình.
-Chủ nhiệm Diệp, chúng ta đuổi theo tới chỗ nào, không có mục tiêu kêu chúng tôi làm sao đuổi theo. Tuy nói từ huyện chúng ta tới tỉnh Tích Ninh chỉ có một con đường, nhưng người ta đã sớm chạy mất dạng, làm thế nào đuổi theo?
Triệu Thiết Hải cảm giác vô cùng khó xử, không biết làm thế nào.
-Đuổi theo, đừng nóng vội, Bí thư Cổ kêu chúng ta đuổi theo, chúng ta cứ đuổi theo, đây là chỉ thị của lãnh đạo, phục tùng vô điều kiện.
Diệp Phàm lười nhác duỗi lưng ngáp nói:
-Thiết Hải, cậu trông chừng, tôi chợp mắt một lát, hai ngày rồi chưa ngủ, mắt sắp biến thành gấu mèo rồi.
-Kỳ quái, điện thoại của Chủ nhiệm Diệp vẫn không gọi được. Chuyện gì xảy ra chứ, Tuấn Thần, cậu nhanh chóng nghĩ cách liên hệ với Chủ nhiệm Diệp, không phải nghe nói hắn đã chạy về Lâm Tuyền rồi sao.
Tiếu Phi Thành lo lắng nói.
-Người của phân cục Lâm Tuyền vừa mới báo cáo Diệp Phàm đã được Triệu Thiết Hải đưa về, nhưng hiện tại vẫn chưa thấy xe, có lẽ vẫn đang trên đường. Nếu không em nói với Chủ tịch huyện Vệ trước, đợi Chủ nhiệm Diệp quay về sẽ kêu hắn gặp mặt các anh.
Tiếu Tuấn Thần đề nghị nói.
-Được! Phải nhanh lên, chuyện này không thể kéo dài, chậm thì sinh biến, nhất định phải đuổi tập đoàn Bố Thăng về trước. Chuyện này làm phiền cậu rồi Tuấn Thần. Công ty chúng ta phải nhờ cậy cậu, Ngạo Sương đoán chừng sắp đến Lâm Tuyền. Tôi sẽ kêu cô ấy đợi ở thị trấn Lâm Tuyền. Chuyện này cô ấy toàn quyền đàm phán, nếu như có thể ký hợp đồng thì ký ngay, chuyện phía bên nhà máy dệt chúng tôi cũng biết tình huống rồi, không cần suy nghĩ cái gì cả, còn nữa người của Bố Thăng đến đâu rồi?
Tiếu Phi Thành vẻ mặt ngưng trọng.
-Được, em sẽ đi nói chuyện trước với Chủ tịch huyện Vệ. Người của Tập đoàn Bố Thăng đã tiến vào cảnh nội Tích Ninh, em đã sớm kêu người bám theo rồi, tạm thời vẫn chưa thấy bọn họ có ý quay đầu xe.
Tiếu Tuấn Thần dứt khoát nói.
-Cậu phái người bám theo sát sao, làm tốt lắm, còn nữa nếu người của tập đoàn Bố Thăng nhận được tin tức muốn xoay đầu xe, các cậu thật ra có thể, có thể…
Tiếu Phi Thành sầm mặt, nói nửa câu.
-Em hiểu rồi anh họ. Chuyện này dễ làm thôi, chỉ cần người không chết, bảo đảm bọn họ tạm thời không trở về Ngư Dương được.
Sau khi Tiếu Tuấn Thần cúp điện thoại vẻ mặt nghi trọng, suy nghĩ một lát lại cầm điện thoại gọi đi:
-Tiếu Hổ Pháo, cậu trông chừng cẩn thận cho tôi, thu xếp mấy người đi xe chuẩn bị, đợi ở cửa khẩu Ngư Dương, nếu xe của Bố Thăng quay đầu lại thì….Chú ý, đừng làm chết người, bị thương thì không sao, hiểu chứ?
-Cháu biết rồi chú Tiếu. Cháu làm việc thì chú cứ yên tâm, bảo đảm không để lại dấu vết, quỷ cũng tra không ra, bồi thường ít tiền là được, hơn nữa những người đó toàn bộ đều không dính dáng đến chúng ta, không có ai mang họ Tiếu.
Tiếu Hổ Pháo cười khan nói một câu, sau khi cúp điện thoại chuẩn bị đi.